Lâm Giang Tiên

Chương:2Quyển 1 -


Đọc truyện Lâm Giang Tiên – Chương 22Quyển 1 –

Tuyền, Phạm cùng Tinh Nhi dự định ngày mai xuất phát, Diêu ngự y tận tình mời bọn họ một bữa cơm thịnh soạn cuối cùng, bốn người đang ăn rất vui vẻ, bỗng nhiên…

“Ngoại công, ngoại công…” Một nam đồng bỗng nhiên xông vào bàn ăn của bọn họ.

Nghe thanh âm của nam đồng, Diêu ngự y giật mình nhìn ra ngoài cửa, “Tiểu Dự? Ngươi sao đã trở về? Cha nương ngươi đâu?”

“Cha!” Một trung niên nam tử ôm lấy một búp bê cùng Tinh Nhi không khác lắm đi vào, “Chúng ta hai người sớm đã trở về…”

“Khánh, Tiểu Vũ không có về cùng các ngươi sao?” Diêu ngự y không thấy nữ nhi, không khỏi lo lắng hỏi.

“Cha, Tiểu Vũ đang ở lại Thượng Thư phủ… Sự tình xảy ra trong hoàng thành… Đây là thư nàng gửi cho ngươi …” Nam tử tên Khánh từ trong người xuất ra phong thư đưa cho Diêu ngự y.

Diêu ngự y sau khi tiếp nhận lập tức mở ra, trùng hợp bị Phạm đang ngồi ngay bên cạnh nhìn thấy, đó chẳng phải là…

“Diêu ngự y, hai vị đây là…” Tuyền cắt đứt câu chuyện của bọn họ.

“A… Xem ta già đến hồ đồ rồi!” Diêu ngự y lúc này mới bắt đầu giới thiệu, “Đây là Khánh, con rể ta, đây là của ngoại tôn của ta! Khánh, Tiểu Dự, ba vị đây là…”

“Chúng ta là người một nhà, trước đây tiếp nhận quá nhiều ân huệ của Diêu tiên sinh, vừa vặn trên đường đi qua nơi đây, đặc biệt đến thăm hỏi!” Tuyền nói làm Diêu ngự y minh bạch, y cũng không có muốn tiết lộ thân phận.


Diêu ngự y liền tiếp tục, “Đúng! Là như thế này! Đây là Tuyền công tử, còn có Phạm công tử, đây là hài tử bọn họ nhận nuôi, tên là Tinh Nhi!”

“Tuyền công tử, Phạm công tử, hữu lễ rồi!” Khánh thở dài nói.

“Tuyền thúc thúc, Phạm thúc thúc hảo!” Tiểu Dự nhất nhất chào hỏi, sau liền đặt mông ngồi vào trên bàn cơm, “Gia gia, gia gia, ta và ngươi nói nga… Đại sự xảy ra trong hoàng thành! Tiểu Dự nói cho ngươi nga…”

“Tiểu Dự chớ có nói bậy!” Khánh nghiêm túc ngăn hắn lại, “Đồn đại không thể tin, càng nói càng sai!”

“Cha, này cũng không phải chỉ một người nói! Tất cả mọi người đều nói như thế …” Tiểu Dự cãi lại.

“Hoàng thành đã xảy ra chuyện?” Tuyền bất động thanh sắc mà hỏi thăm.

Tiểu Dự thấy có người hưởng ứng hắn, trở nên hưng phấn mà kể lể: “Thúc thúc ngươi cũng muốn biết a… Ta nói cho các ngươi nga… Trong hoàng thành có hồ ly tinh!!!”

“A?” Tuyền, Phạm hòa Tinh Nhi đều mạc danh kỳ diệu.

Tiểu Dự vì thấy bọn họ không tin, liền cao giọng nói: “Các ngươi không nên không tin, rất nhiều người trong hoàng thành đều nói như thế! Hơn nữa con hồ ly tinh này đang ngụ ở trong hoàng cung!”


“Trong hoàng cung? Nàng gọi là Tô Ðát Kỉ sao?” Tuyền suy nghĩ một chút hỏi.

Tiểu Dự tự nhiên chưa từng nghe nói qua, “Tô Ðát Kỉ? Đó là ai?”

“Tuyền ngươi câm miệng!” Phạm nhỏ giọng nhắc nhở, sau đó mỉm cười hướng Tiểu Dự nói, “Không cần lo cho hắn! Tiểu Dự, ngươi tiếp tục kể…”

“Nga!” Tiểu Dự quay về chính đề, “Hồ ly tinh này không phải ai khác …. chính là tam hoàng tử của chúng ta, Tễ Tường Phong!!”

“Cái gì?” Phạm kinh ngạc.

“Lạch cạch!” Chén rượu trong tay Tuyền vỡ nát!

Tinh Nhi hét to: “Ngươi nói bậy!!”

“Ta không có nói bậy!” Tiểu Dự liền quay sang Tinh Nhi, “Người người đều nói! Hồ ly tinh trước tiên hại chết thê tử của chính mình, sau đó khắc chết nhi tử! Hắn cũng dùng thuật này làm cho nhị tẩu của hắn, Lâm tiểu thư, thân nhiễm quái bệnh, rồi câu dẫn ca ca sinh đôi dâm loạn cung đình! Tất cả mọi người đều nói như thế!”


“Tiểu Dự, không nên nói mò!” Khánh thấy nhi tử càng nói càng quá phận, nhanh chóng đứng ra ngăn cản, “Các vị không nên chú ý! Hài tử này quá mệt mỏi…  nói năng lung tung! Tiểu Dự, quay về phòng mình đi!”

“Ngô…” Tiểu Dự cảm thấy cha sinh khí, liền bĩu cái miệng nhỏ nhắn quay trở về phòng!

Tuyền nghe xong những lời Tiểu Dự nói, liền cùng Phạm rất ăn ý liếc nhau, bắt đầu hướng về Khánh truy vấn việc này: “Khánh công tử, ngọn nguồn chuyện Tiểu Dự vừa kể là thế nào?”

“Ai… Đều là truyện loạn kể trong dân gian!” Khánh nhấp một ngụm trà, “Nguyên nhân chính là tại hôn lễ của Nhị hoàng tử, tiểu điện hạ của Tam hoàng tử bất hạnh bị lửa thiêu chết… Rồi sau đó Nhị điện hạ trước mặt mọi người cự tuyệt hôn lễ, Lâm tiểu thư bị cự tuyệt sau khi hồi phủ liền nhiễm quái bệnh, nằm trên giường không dậy nổi! Hơn nữa thê tử của Tam điện hạ đã chết, việc này xâu chuỗi cùng một chỗ, tự nhiên nổi lên lời đồn đại như vậy!”

“Chuyện câu dẫn ca ca sinh đôi ca ca này là có ý gì?” Phạm đối chuyện này tương đối lưu ý, hẳn là không thể nào…

“Này đều là do cung nữ thái giám trong cung truyền ra …” Khánh né tránh vấn đề, “Ta nghĩ không phải đâu, dù sao cũng là huynh đệ sinh đôi… Sao có khả năng??”

“Bọn họ xảy ra chuyện gì?” Tuyền lưu ý nhất chính là nhi tử của mình, người khác suy nghĩ gì hắn đều không quan tâm.

“Tin đồn rằng, có người thấy hai người bọn họ … hôn môi… còn có … cái kia…” Khánh khó có thể mở miệng.

“Không thể nào!” Tinh Nhi không tin.

“Chớ có nói bậy! Tam điện hạ không phải người như thế!” Diêu ngự y trước sau không nói được một lời, cuối cùng tức giận nói, “Khánh chẳng lẽ còn không biết?”

Khánh như là nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức sửa lời: “Cha nói đúng a! Là ta thất lễ rồi! Ta trước tiên lui xuống… Các vị tiếp tục dùng bữa!” Nói rồi ly khai phòng khách, đi theo hướng nhi tử mình!


Trên bàn cơm bởi vì chuyện vừa rồi mà rơi vào một mảnh vắng vẻ, Phạm trước tiên đánh vỡ yên lặng: “Diêu ngự y, còn giấu chúng ta sự tình gì của Phong Nhi sao…”

“!” Diêu ngự y thất kinh, lẽ nào hắn đã phát hiện? Không có khả năng a…”Thảo dân không rõ Phạm công tử nói…”

“Không nên giả ngốc…” Phạm chỉa chỉa phong thư Tiểu Vũ gửi về, “Bức thư này cùng bức thư bốn năm trước thê tử của Phong Phi gửi về, bút tích giống nhau như đúc! Chuyện này nên giải thích thế nào?”

“Đó là…” Đều do hắn một khắc sơ sẩy! Làm Phạm bắt được nhược điểm! “Tiểu Vũ nàng…”

“Nương của ta?” Tinh Nhi nhịn không được xen mồm, hắn từ nhỏ đã không biết nương là ai…

“Thực sự? Nếu như Tiểu Vũ là người hay gởi thư, như vậy…” Tuyền sao cũng nghĩ không ra, Phong vì sao muốn lừa gạt bọn họ như vậy.

“Ai… Từ khi Tinh Nhi xuất hiện, ta đã biết cũng không giấu được bao lâu nữa … Vậy thảo dân liền nói thật đi thôi! Mong bệ hạ cùng nương nương không  trách tội Tam điện hạ!!” Diêu ngự y bắt đầu kể ra chuyện tình bốn năm trước …

“Bốn năm trước, nữ nhi của thảo dân đang mang thai, bất hạnh bị sơn tặc chặn cướp, nhờ có Tam điện hạ đúng lúc xuất hiện cứu nàng! Chúng ta đều không biết nên làm sao cảm tạ Tam điện hạ… Đúng vào lúc này, Tam điện hạ lại nói muốn sự hỗ trợ của chúng ta! Thảo dân tất nhiên là đáp ứng ngay lập tức! Nguyên lai Tam điện hạ có một người yêu, thế nhưng thân phận bắt buộc, bọn họ không được phép ở cùng một chỗ! Tam điện hạ không buông được đoạn tình cảm này, thế là mạo hiểm hoài thai hài tử của người kia, hắn mong muốn người đã từng đỡ hắn ra giúp hắn đỡ đẻ! Cũng mong muốn nhờ Tiểu Vũ giả mạo thê tử hắn viết phong thư hồi cung, báo cho các ngươi an tâm!” Diêu ngự y nhìn thần sắc Tuyền càng ngày càng ngưng trọng, “Chúng ta đã đáp ứng rồi! Cho nên…”

“Cho nên Tinh Nhi căn bản là do chính Phong Nhi sinh ra! Căn bản không có nương?” Phạm tổng kết!

“Đúng vậy!” Diêu ngự y hiền lành nhìn Tinh Nhi đang sững sờ nói không nên lời, “Tinh Nhi là do chính ta đỡ đẻ! Tên cũng là Tam điện hạ tự mình nói cho ta biết … “Tễ Tinh Duy”, “Tinh” ý là “thanh tỉnh”, nhắc nhở Tam điện hạ không thể mãi trầm mê trong quá khứ! “Duy” ý là “duy nhất”, tượng trưng hắn chính là báu vật duy nhất của Tam điện hạ! Mặc kệ người kia của Tam điện hạ là ai… Ta đều có thể khẳng định, Tam điện hạ nhất định phi thường thương hắn!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.