Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Chương 66: Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ...


Đọc truyện Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi – Chương 66: Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ…

Thẩm Hòa Chiêu rùng mình, bị ngữ điệu kia làm sửng sốt, anh không cách nào hình dung cảm giác tràn ngập cảm tình, gần như tan vỡ lại đột nhiên đối mặt hy vọng trong tiếng kêu gấp gáp này? Nói chung, Thẩm Hòa Chiêu bỗng nhiên tin, đây đại khái là sự hiểu lầm, người này kỳ thực yêu thảm Chu Hoằng nhỉ.

“Chu Hoằng, em đang ở đâu?”

Tuy không phải gọi cho anh, nhưng Thẩm Hòa Chiêu vẫn quẫn bách, ấp úng nói: “À xin lỗi, tôi không phải Chu Hoằng.”

Bên kia bỗng nhiên im lặng, Thẩm Hòa Chiêu khó hiểu sợ hãi, gần như có thể tưởng tượng ra biểu tình như bị búa đập trên mặt đối phương, không khỏi ngượng ngùng lặp lại một lần, “Tôi không phải Chu Hoằng.”

“Cậu là ai, Chu Hoằng ở đâu?” Giọng nói Trương Cảnh Minh trầm khàn đến cực hạn, còn khô khốc lạnh giá, khiến người ta nghe xong áp lực cực đại.

“Cậu ấy…” Thẩm Hòa Chiêu theo bản năng nhìn sang phía Chu Hoằng, trong đầu đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, vừa quay đầu lại sợ hãi chứng kiến Chu Hoằng đang mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hung ác độc gương mặt trắng như tờ giấy, quỷ đòi mạng gì đó cũng chỉ đến thế, Thẩm Hòa Chiêu suýt ném điện thoại đi, không nhịn được ghẹo Chu Hoằng: “Xin cậu đó nói câu khỏe đi chứ?”

Điện thoại di động bên kia lập tức ý thức được điều khác biệt, trước tiên hỏi Thẩm Hòa Chiêu: “Chu Hoằng ở bên cạnh? Kêu cậu ấy nghe điện thoại.”

Nhưng Thẩm Hòa Chiêu còn chưa kịp kêu một tiếng càng không cần phải nói thực thi hành dộngd, điện thoại bỗng chốc bị Chu Hoằng giật về, mạnh đến nỗi làm Thẩm Hòa Chiêu lập tức nghĩ tới mãnh thú.


Thẩm Hòa Chiêu thoáng ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Chu Hoằng cướp máy về rồi bất ngờ đứng lên, sải bước đến bên cạnh bồn cầu, ném điện thoại vào, sau đó không chút do dự xả nước, động tác chi nhanh chóng khí tràng ngoan tuyệt khiến người ta nhìn đều nản lòng.

Thẩm Hòa Chiêu vẫn duy trì động tác nhấc tay, trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn hết mọi thứ, bỗng không nói gì.

Chu Hoằng một tay chống lên thùng nước, sâu trong cổ họng tựa hồ có tiếng nghẹn ngào vọng ra, cơ thể cao gầy run nhè nhẹ, bi thương từ trong xương khuếch tán ra ngoài, toàn thân phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống.

Thẩm Hòa Chiêu trong lòng khó chịu, không biết làm sao, thẳng đến khi phát hiện Chu Hoằng bắt đầu lảo đảo mới đi tới đỡ hờ, “Tỉnh rượu rồi?”

Chu Hoằng không nói chuyện, tóc che mắt, gương mặt có phân nửa chôn trong bóng tối.

Thẩm Hòa Chiêu có thể thấy cằm và đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy của hắn nhịn không được thở dài, nhấc cánh tay Chu Hoằng lên đi ra ngoài phòng tắm, “Cậu đừng nói chuyện, tối nay cứ qua đêm ở nhà tôi, đương nhiên cậu ngủ giường, tôi ngủ phòng khách là được.”

Chu Hoằng tay mềm chân nhũn, mũi xót muốn sặc, miệng không còn là của mình, run run không ngừng, hắn muốn nói tiếng cám ơn, nhưng nỗ lực thật lâu cũng không thể nói ra lời, thẳng đến khi toàn thân ngã lên giường, gương mặt chôn trong gối đầu, thần chí triệt để mơ hồ, vẫn không phát ra một tiếng từ cổ họng.

Thẩm Hòa Chiêu lật hắn lại, chỉnh thẳng, lại đắp chăn, sau đó đứng bên cạnh hai tay đút túi quần cụp mắt nhìn hắn, cảm thấy hình dáng tái nhợt nản lòng của hắn lần nữa đâm vào tâm khảm anh, anh nảy mầm một loại cảm giác, dị thường muốn yêu thương người trên giường một phen.


Lần này anh cảm thấy phiền muộn sâu sắc, bởi vì anh không thể làm như vậy, giãy dụa phiền não một lúc, Thẩm Hòa Chiêu cuối cùng vẫn là quả quyết ra khỏi phòng.

Chu Hoằng bị đau tỉnh, cảm thấy trên huyệt thái dương như có cây búa đang đập, chỗ thịt kia sưng thành hình thể, bao vây trong thần kinh nhảy ra nhịp điệu, cảm giác mãnh liệt hành hạ hắn thật thống khổ.

Hắn chỉ ngồi dậy thôi đã mất rất nhiều thời gian, sau đó bắt đầu đờ ra, mắt khô khốc, nhắm lại cũng gian nan, có thể cảm giác được rõ ràng chúng nó nhất định đều sưng đến trình độ không đành lòng nhìn thẳng rồi. Rất kỳ quái là, hắn ngồi suy nghĩ lung tung lâu như vậy, lại hoàn toàn không liên quan đến Trương Cảnh Minh dù chỉ một nữa, công năng che chắn của ý thức hắn gần như có thể so sánh với máy tính.

Lúc Thẩm Hòa Chiêu nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, Chu Hoằng khẽ chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh ròi tựa hồ có hơi xấu hổ, liền gục đầu xuống, mở miệng nói câu, “Xấu đến nhà nhỉ.” Giọng nói khó nghe đến mức chính hắn cũng thấy kinh hãi.

Thẩm Hòa Chiêu để ly nước trong tay lên bàn, sau đó chép miệng, nhẹ nhàng nói: “Cụ thể mà nói là xấu đến nhà bà nội rồi.”

Chu Hoằng rất phối hợp cười khan.

Thẩm Hòa Chiêu đứng một hồi, sau đó đi mở cửa sổ, “Đã trưa rồi, cậu đúng là ngủ nướng.”

Chu Hoằng ờ một tiếng, sau đó không biết phản ứng thế nào nữa.


Thẩm Hòa Chiêu ngồi xuống, một tay chậm rãi gõ lên bàn, nhìn nước trên bàn hỏi: “Uống nước không?”

Chu Hoằng trì độn lắc đầu.

Thẩm Hòa Chiêu rất bội phục, nhướng mày, “Uống nhiều như vậy, ngủ lâu như vậy, cũng không khát sao?”

Kỳ thực cổ họng Chu Hoằng đã khô đến bốc lửa, cũng đổi cả giọng luôn rồi, nhưng hắn lại không muốn uống, thế là lại lắc đầu.

Thẩm Hòa Chiêu nhíu mày, sắc mặt bắt đầu không tốt, “Tôi mang về một ít thức ăn, chắc cậu đói bụng rồi, hay là rời giường ăn đi?”

Dạ dày của Chu Hoằng cũng đang cháy, chỉ là hắn vẫn không chú ý, lúc này nghe Thẩm Hòa Chiêu nói xong nhất thời cảm thấy dạ dày cồn cào khó chịu, hắn gãi gãi chăn, từ kẽ răng chật vật nặn ra hai chữ, “Không đói.”

Nghe vậy, Thẩm Hòa Chiêu thẳng đầu, bắt đầu không nói một lời quan sát Chu Hoằng, mà Chu Hoằng giống như không ý thức được đờ đẫn nhìn chằm chằm một điểm trước mặt không di chuyển.

Mặt Chu Hoằng tái nhợt như tờ giấy, mắt sưng đỏ bất kham, trên trán đều là vẻ mệt mỏi, giữa hai cánh môi khô nứt trắng không có sinh khí mở ra một kẽ hở nhỏ, tựa hồ đang dùng nó để thở dốc, cả gương mặt tuy vẫn có thể nhìn ra nét tuấn tú như trước, lại không có sức sống, nói chung, lúc này hắn tựa như một cơ thể cơ năng sinh lý đột nhiên già đi ba bốn mươi năm, chỉ còn lại có mặt ngoài còn trẻ làm vỏ bọc.

Thẩm Hòa Chiêu thở dài, cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, chỉ là anh có chút khó hiểu, vì vậy thoáng cảm thấy bực mình, “Cậu đang nghĩ gì?”


Ánh mắt Chu Hoằng lóe lên, hắn mở to mắt, môi khô nứt há ra một tí, khàn khàn nói: “Không có gì.”

Thẩm Hòa Chiêu giật giật cơ thể, đưa tay xoa gáy, bắt đầu có dấu hiệu phiền não, vừa rồi adrenaline của anh đột nhiên tăng lên một chút, “Đêm qua nếu không phải là tôi, cậu đã đi cùng một người đàn ông xa lạ rồi.”

Chu Hoằng phản ứng ngay, thong thả lắc đầu, “Không nhớ rõ.”

Thẩm Hòa Chiêu cầm ly nước trên bàn uống một hớp, kề sát vào Chu Hoằng một chút, buồn bực nói, “Bình thường cậu đều không có chút ý thức nguy cơ như vậy sao, uống rượu như điên, không so đo khả năng có thể gặp phải sau đó?”

Chu Hoằng không nói chuyện, nhưng trong mắt bắt đầu có ánh sáng rồi, bởi vì cuối cùng hắn nhớ tới Trương Cảnh Minh, tư duy quái dị từ lời nói của Thẩm Hòa Chiêu liên tưởng đến anh.

Đầu tiên là hắn khó hiểu nhớ tới cái lần gặp phải Triệu Tả ở trung tâm thương mại, lúc hai người họ nói đến thảm sự lúc đầu, Trương Cảnh Minh đã từng oán giận tương tự, “Sao ngay cả năng lực tự bảo vệ mình em cũng không có chứ?”

Chu Hoằng siết chặt chăn trong tay, tiếp đó nghĩ đến vấn đề đã từng suy nghĩ không chỉ một lần, chẳng lẽ vì Trương Cảnh Minh chăm sóc hắn quá tốt, cho nên dần dần hắn đánh mất hết mọi giác ngộ đối đãi nghiêm trọng?

Trước kia hắn không cảm thấy có cái gì, thậm chí là ngọt như đường, thẳng đến lúc này hắn từ thiên đường lập tức rơi vào địa ngục, mới phát hiện cảm giác được bảo vệ này thật ra là điều trước đây hắn khinh thường nhất, nhưng hiển nhiên hắn bị cái gọi là tình yêu càng thêm xem trọng làm lú đầu, chẳng những hân hoan tiếp thu lại đắp nặn, còn hậu tri hậu giác thẳng đến lúc này mới biết cáu giận chính mình, nhưng nghĩ nhiều như vậy, có phải trọng điểm không?

Ý thức của Chu Hoằng hỗn loạn vô cùng, hắn nhịn không được cầm tay đè chặt đầu đang đau từng cơn, thống khổ nhắm mắt lại, “Anh nói gì? Tôi không nghe rõ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.