Làm Dâu Phú Ông

Chương 27


Đọc truyện Làm Dâu Phú Ông – Chương 27


Phải trai làng chắc lao vào nịnh nọt dỗ vợ rồi đấy, mà riêng cậu hai nhà Trâm thì khác.

Cậu đi thẳng, một lời hỏi han cũng không có, bỏ lại Trâm thao thức khổ sở.

Mãi tới canh ba nghe tiếng gà gáy sớm Trâm mới thấy bóng cậu, trán cậu nhễ nhại mồ hôi, cậu đưa Trâm lọ thuốc nhỏ.
Trâm sốc, vội vã bật dậy thắc mắc.
-“Không lẽ cả đêm cậu đi kiếm thuốc xoa tim cho tui hả?”
Cậu hai lắc đầu, cậu vừa rót nước vào chén vừa bảo thuốc này không phải thuốc bôi, là thuốc uống.

Trâm nhận chén nước từ tay cậu, suýt nữa thì khóc tu tu.

Mặc dù chẳng có bệnh tật gì đâu, nhưng thương công cậu chạy mãi sang nhà thầy lang thôn bên, cậu lấy cho Trâm bao nhiêu viên Trâm đều cố gắng nuốt bằng sạch.
Trâm ngồi thu lu một góc giường, tự thấy xấu hổ về hành động trẻ con của mình nên chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn cậu.

Cậu thì lại tưởng Trâm còn đau, cậu ngồi xuống cạnh Trâm, nhè nhẹ xoa lưng.

Tay cậu có chút thô ráp, nhưng Trâm lại thích, Trâm bẽn lẽn ngả đầu vào vai cậu, thủ thỉ nhận lỗi.
-“Tui thấy cậu lau mồ hôi bằng khăn cái Huyền đưa ý, còn khăn tui tặng cậu không bao giờ dùng cả.

Nhưng cậu đừng hiểu lầm, tui không có ý bắt cậu phải như này như kia đâu, tui biết sau này cậu còn nạp thêm bà mà, là tại tui ý, kiểu tui ghen ghen, xong tui buồn thiu à, xong tui bảo tui bị đau tim…là đau lòng đó cậu…chớ không phải bị lên cơn đau tim như người ta đâu…tại tui mà cậu hai vất vả…cậu giận tui lắm phải không?”

-“Không.”
-“Sao cậu không giận? Hay cậu chán tui quá rùi à, chán tới mức không buồn giận nữa?”
-“Ừ.”
Cậu đáp lạnh lùng quá, đoạn cậu đứng dậy vào gian tắm thay áo quần chuẩn bị lên núi.

Trâm bên ngoài mặt xị như cái bị, nhưng Trâm xót cậu, nên mặc kệ, cứ thế đứng chắn ở trước cửa ra vào, đợi cậu ra thì một mực không cho cậu đi làm.

Cả đêm qua cậu thức rồi, sáng nay ít nhiều cũng phải chợp mắt chút chứ, nếu không thì hại sức khoẻ lắm, Trâm không chịu đâu.
Cậu kể cũng chiều Trâm, cậu không cáu mà kiên nhẫn nhẹ lời khuyên bảo.

Chỉ có bà hai đang cắt hoa hồng ngoài vườn cao giọng vọng vào.
-“Ôi chao ôi, không đi làm thì móc họng ra mà ăn à? Huống chi nhà lại vừa nuôi thêm một con lợn.”
Trâm nghe chạnh lòng lắm nhưng vẫn cố cắn môi kiềm nén.

Cậu đưa tay áp vào má Trâm, ngón cái của cậu xoa nhẹ cánh môi Trâm, an ủi không sao đâu, đêm nay cậu ngủ bù.

Trâm nguôi nguôi, nhỏ lời thỉnh cầu cậu.
-“Nếu trời nắng quá thì lấy khăn của tui lau mồ hôi nha.”
Cậu lắc đầu, Trâm tiu nghỉu bảo trong lòng cậu vị trí của Trâm còn chẳng được bằng cái Huyền.

Cậu cười, cậu khẽ cúi xuống ghé tai Trâm thì thầm, rằng bằng làm sao được mà bằng? Trâm rầu rĩ chạy xuống bếp, lúc gặp vú Năm bao ấm ức tuôn ra sạch, vú cứ tủm tỉm hoài, vú bảo cậu trân trọng cái khăn Trâm tặng, cậu sợ dơ nên không dám dùng đó, vú chê Trâm ngốc mãi.
Trâm lúc bấy giờ mới ớ người, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.

Hôm nay bu Phúc đi vắng nên cũng chẳng có mấy việc để làm, Trâm chạy sang bu Trinh xin ít hạt giống trồng rau với bắt hai con gà con về nhà nuôi thôi.

Kể nhà cậu rộng thêm chút thì chắc nuôi được mấy con lợn nữa đó, mà khổ, gian ở cho người còn nhỏ xíu huống chi cho gia súc.Bà Phúc ăn mặc tươm tất đi ra chợ từ sớm, tháng trước bà đặt hai chục quan tiền mua tấm lụa thượng hạng dưới phố huyện, nay đã có hàng về rồi.

Bà phấn khởi ghê lắm, vội vã đem lên nhà trên dúi cho cậu cả.

Cậu trắng trẻo đẹp trai lại có tướng làm quan, chỉ những đồ cực phẩm mới xứng với cậu thôi.
Tiếc rằng, đối với bà là cả gia tài, là bao nhiêu ngày tháng tích cóp.

Nhưng đối với cậu, lại chỉ là thứ rẻ mạt tầm thường.

Đợi bà đi rồi, cậu bĩu môi liệng thẳng xuống ao.
Vì sao cậu không quăng khi bà ở đó ấy à? Bởi vì cậu còn có việc cần nhờ bà, cậu muốn được sắp xếp một buổi gặp Trâm.


Từ ngày Trâm về với cậu hai, cậu nhớ Trâm cồn cào ruột gan, cũng may hôm nay mọi việc thuận buồn xuôi gió, thấy bóng Trâm một cái, cậu lao ra ôm Trâm liền.
Trâm hoảng quá, đánh rơi cả rổ hồng xiêm.

Trâm cố đẩy cậu, khổ nỗi, cậu bám dai như đỉa.

Càng khổ hơn, mợ Chi từ đâu xông tới, người của mợ cứ thế hầm hầm lôi Trâm ra đầu đình, trước mặt toàn dân thiên hạ, mợ phừng phừng tuyên bố vạch tội Trâm.
-“Bớ bà con, bớ làng nước, tới đây mà xem…mau mau…mau tới đây mà xem cái loại đàn bà lẳng lơ nè…có cậu hai rồi nhưng hàng ngày vẫn thích câu dẫn cậu cả á…”
-“Tui không…tui không mà…là bu Phúc sai tui mang hồng xiêm cho mợ Bảy mà…xin mợ đừng nói linh tinh…”
-“Im miệng.

Lý do lý trấu vớ vẩn, ban ngày ban mặt đường chính không đi lại đi đường tắt? Không lén lút hẹn hò nhau thì là cái gì? Chị tưởng mợ là con ngốc à mà qua mặt?”
Mợ bực bội quát, cũng may mợ theo dõi cậu sát sao, không thì quả này vào tay con yêu nghiệt, trinh nguyên của cậu sợ khó bảo toàn.

Mợ con nhà quan, sướng từ trong kén nên mợ đâu có hiểu, đường chính tuy sạch đẹp nhưng bao giờ cũng xa hơn rất nhiều, thường chỉ tiểu thư như mợ, có người khiêng kiệu mới đi, chứ dân đen như Trâm, toàn chạy tắt qua cánh đồng thôi.
Tình ngay lý gian, Trâm có giải thích thế nào cũng không ăn thua.

Mợ còn vu cho Trâm cái tội mất nết, dám xăm hình mặt cậu cả lên bả vai.

Có biến nên dân làng kéo tới ngày một đông, cậu cả, bà cả, bà hai cùng người làm trong nhà phú ông cũng lần lượt chạy đến.

Cậu cả hèn thì Trâm biết từ lâu rồi, nhưng Trâm thực sự vẫn mang chút hi vọng mong manh.
-“Cậu Hưng…là cậu hại tui mà…xin cậu minh oan cho tui với…”
Trâm nhìn cậu khẩn khoản, cậu thương Trâm xót hết cả ruột, cậu vừa định đứng ra nhận tội thì bị bà cả kéo lại bịt miệng.

Bà hai lo cho cậu nên cũng xông vào tát Trâm một cái đau điếng, đánh chưa đã, bà còn chửi rất ngoa.
-“Ôi chao ôi, đúng là nhà vô phúc mà.


Vô phúc nên mới rước chị về làm con dâu, một ngàn quan chứ đâu có ít? Đã đổ đốn đĩ thoã thì chớ, lại còn tính vu khống cậu cả hả? Cái ngữ chị chắc phải cạo đầu bôi vôi thả trôi sông mới làm gương được cho kẻ khác.”
Bà bù lu bù loa ầm ĩ inh ỏi, bu Trinh đang bán bún ở chợ thấy xôn xao liền chạy ra.

Trâm bị người ta bu lại, trứng thối, cà thối, vỏ dưa vỏ chuối, có cái gì họ ném vào Trâm cái đó.

Họ kỳ thị Trâm, họ đòi Trâm lột áo chứng minh sự trong sạch, nếu không sẽ xử Trâm theo lệ làng.

Trong sạch? Trên vai Trâm căn bản là có hình xăm đó, mà kể cả không có, thì giữa thanh thiên bạch nhật, lột áo giữa đình, Trâm còn có thể trong sạch được hay sao?
Bị cậu cả hại, Trâm nghĩ đó là nỗi nhục nhã lớn nhất Trâm có thể chịu đựng rồi.

Có mặt dày thế nào Trâm cũng chẳng thể trơ trẽn thêm được nữa, Trâm nhất định không cởi áo đâu.

Trâm ngồi thu thu một xó, tay ôm đầu gối không nói không rằng, cũng chẳng nói được, thời khắc này, càng nói càng sai.
Bu Trinh tin con gái bu không bao giờ làm cái trò mèo mả gà đồng.

Nhưng biết tính sao? Bu thấp cổ bé họng bu chẳng giúp gì cho Trâm được, nhìn Trâm bị xã hội đàm tiếu, bị người đời lên án dè bỉu mà tim bu quặn thắt, ruột gan bu như bị ai đó đem dao xẻo từng khúc, từng khúc một.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.