Đọc truyện Làm Dâu Phú Ông – Chương 25
Ờ thì Trâm cũng công nhận Trâm ngốc thật nên mới bị con Chanh nó lừa, nhưng nghe cậu trách lại cứ hơi hơi tủi thân kiểu gì ý, xị mặt nép vào người cậu luôn, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu nữa.
Cậu đưa Trâm về, bà hai đã moi đĩa chả phượng từ vại gạo ra từ lúc nào, bà đang ngồi nhai tỏm tẻm rất ngon lành.
Phòng của Trâm và cậu ở cách phòng bà hai một vườn hoa.
Phòng nhỏ thôi nhưng cậu cũng chia được làm hai gian, cách nhau có cái vách tre, thì ra mấy đêm Trâm may đồ cưới thì cậu ở nhà đóng giường đó.
Giường gỗ ngọc am hẳn hỏi, gỗ hiếm nên đâu phải nhiều tiền là mua được đâu, đến mợ cả cũng chẳng có mà Trâm lại có nhé.
Đã thế trên vách còn treo rất nhiều lan rừng toả hương thoang thoảng, vừa vào phòng một cái Trâm thấy người mình nhẹ nhõm đi nhiều lắm.
Ai cũng tội nghiệp Trâm lấy cậu hai nghèo rớt mùng tơi, nhưng Trâm khẳng định trừ mái lều hơi lụp xụp thôi chứ trong thôn này chưa cái phòng tân hôn nào đẹp như của Trâm đâu.
Bên cạnh còn có một gian nhỏ lợp lá dừa, hình như là gian tắm gội.
Gian tắm nhà Trâm ở cạnh giếng cơ, mỗi mùa đông chạy từ đó vào buồng rét run đi ấy, ở đây thì khác, hai chum nước đầy ắp ở ngay phía tay trái, tiện quá thể.
Váy áo ướt sũng, Trâm bẽn lẽn xin phép cậu đi thay đồ.
Cậu khẽ gật đầu, lúc Trâm xong xuôi thì không thấy cậu đâu cả, Trâm quan sát một hồi, đoán giường mình là giường nhỏ nên rón rén đi về phía đó, kéo vách ngăn lại rồi lấy thuốc cậu cho cẩn thận bôi lên những chỗ bị đau.
Vết kim xăm của cậu Hưng chưa hết, vừa tê vừa ngứa, thỉnh thoảng Trâm gãi hay bị ứa máu.
Nay lại thêm vết đánh nữa, Trâm chẳng nhìn thấy lưng mình nhưng Trâm đoán chắc bầm tím ghê lắm, vì Trâm đau mà.
Trâm đi chăn trâu cắt cỏ từ nhỏ, đã quen với những việc nặng nhọc rồi, nếu là trầy da nhẹ thì không nhức cái xương tới như này đâu.
Mợ Trâm còn đang mải xoa chỗ này nắn chỗ kia thì cậu Lâm đột ngột mở vách ngăn.
Cậu cũng không lường trước được nửa người trên mợ lại mặc có mỗi cái yếm nhỏ mỏng tang hay sao ấy, tay cậu vứt cho mợ lọ thuốc mới, còn mặt cậu thì đỏ lựng quay đi hướng khác.
Mợ cũng hồng hồng hai bên má, mợ biết đợt trước cậu đưa mợ về nhà có lẽ cậu thấy hết rồi.
Nhưng hôm đó khác, hôm đó mợ thiêm thiếp mất, còn hôm nay, mợ hoàn toàn tỉnh táo.
Đêm qua ngủ với cái Trang nó còn thủ thỉ thằng Toàn dê lắm, mới về tới nhà đã hùng hục như trâu đực kéo cày, Trâm biết rõ mình bị cậu cả động chạm, thân vấy bẩn chẳng còn như xưa nhưng nghe em gái kể chuyện vẫn ngượng chín mặt chín mày.
Trâm của trước kia chắc nhân cơ hội tỉ tê cậu thoa thuốc hộ rồi đấy, nhưng Trâm của bây giờ, chẳng có đủ tự tin để mở lời.
Lòng Trâm não nề lắm, buồn buồn nằm gọn vào góc tường, đôi mắt rớm lệ lơ đễnh nhìn nhành lan hồ điệp treo lủng lẳng trên bậu cửa sổ.
Những đoá hoa màu tím trắng rực rỡ thật đấy, chả bù cho Trâm, giờ chỉ là một cánh hoa tả tơi héo úa.
-“Canh hai rồi, ăn gì không?”
Giọng cậu trầm ấm, cậu vẫn ngồi rất gần Trâm.
Thế mà đã canh hai rồi, nhanh quá, người Trâm ê buốt, chân tay rã rời, Trâm nhỏ nhẹ trả lời cậu.
-“Tui không, cậu về giường nghỉ ngơi đi cậu.”
Cậu không đáp, một lát thấy hơi thở của Trâm đều đều cậu với lọ lá thuốc tán nhuyễn, cẩn thận rắc lên lưng Trâm.
Trâm chẳng biết là lá gì nhưng Trâm tin cậu hai, chỉ là nó xót, nó rát đến run người.
Trâm khẽ rùng mình, cậu hai hình như biết, cậu áp chặt lòng bàn tay của cậu vào chỗ đau, Trâm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cậu cứ quan tâm Trâm một chút là tim Trâm lại mềm đi một chút, Trâm lấy hết can đảm quay người ra, mạnh dạn ghé đầu tựa lên đùi cậu, hai tay vòng qua ôm cậu oà khóc nức nở.
-“Tui…tui…mai sau lấy bà hai bà ba về thì đừng bỏ mặc tui nha…không sang phòng tui cũng được, nhưng không được bỏ mặc tui…nhớ ngày ngày nói chuyện với tui đôi ba câu nha…”
Mợ nghẹn ngào, còn cậu thì cười.
Nhưng mợ mải nấc, mợ đâu có thấy vẻ mặt của cậu đâu, mợ khóc chán thì ngủ mất, miên man mãi tới tận giữa trưa hôm sau.
Ở nhà với bu Trinh mợ cũng toàn dậy băm bèo từ canh năm mà, ngày đầu tiên về nhà chồng lại hư hỗn như này bị đồn ra chắc dân làng chê cười mợ chết.
Mợ lo nơm nớp, vội vã vẫn tóc rồi khoác cái áo chạy lên chào bu Phúc.
Cậu hai chắc ra chợ rồi, bu thấy mợ bĩu môi rõ dài.
-“Gớm đâu, chị về làm dâu hay về làm tướng hả?”
-“Con…con sai rồi bu…tại hôm qua…người còn hơi nhức bu à…chứ thường ngày…”
-“Im! Người lớn nói mà cứ cãi leo lẻo leo lẻo thế? Bu chị không dạy chị đạo làm dâu hả?”
Bà quát, mợ không dám hé răng thêm nửa lời.
Bà phân tích giáo huấn một hồi thì sai mợ chuẩn bị nước ngâm chân cho bà.
Nước phải được đun từ củi nhãn, là sự kết hợp của mười loại lá thơm và thêm chút hương hoa nhài, bà dặn tới đâu mợ làm chu đáo tới đấy, được cái con này nhanh nhẹn tháo vát, bà cũng khá hài lòng.
-“Này, bu cho.”
Bà hai xởi lởi chia cho con dâu phần tư miếng bánh rán bà đang gặm dở.
Mợ Trâm ở nhà tuy có nghèo thật nhưng chưa bao giờ bu mợ bắt mợ phải ăn đồ thừa, mợ có chút bất ngờ, bà thấy mợ ngỡ ngàng thì bỏ nốt vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa xỉa đểu.
-“Gớm thôi, cái đồ nhà chị, đã quê còn kiêu.
Thôi, xuống bếp thổi cơm đi rồi ra chợ đón cậu hai về, tiện thể mua cho bu ba mươi đồng bún riêu.
Bảo bu chị giờ thông gia rồi thì bán nó rẻ rẻ tý, lấy cho bu nhiều chả lá lốt vào.”
Mợ dường như chỉ đợi có thế, cơm nước dọn dẹp xong xuôi liền hớn hở chạy ra chợ, cậu cũng vừa hay dọn hàng, mợ ríu rít hỏi han cậu bán được nhiều không, có mệt lắm không, uống chút nước đi, sao sáng dậy sớm không gọi mợ dậy cùng? Bà Trinh ở gian bên nghe con gái líu la líu lo mà bật cười, đó, đẻ con gái đó, lớn lên là của nhà người ta rồi.
Nói thì nói thế thôi chứ nhìn mặt Trâm tươi roi rói thế kia bà cũng mừng.
Cậu hai ít nói hơn thằng Toàn, nhưng mặt cậu lạnh chứ tâm cậu không lạnh.
Trâm chạy vội quá thở hồng hộc, bà để ý thấy cậu với cái nón đội lên cho Trâm, sang bên này cậu còn lễ phép cúi đầu chào bu nữa.
Bà múc bún cho con gái con rể, một mực không lấy tiền, Trâm ngố nên bu cho thì nhận thôi, có cậu hai nhỏ tuổi hơn nhưng được cái chính chắn, cậu để lại một giỏ nấm tươi biếu bu.
-“Nấm này xào hành khô với tóp mỡ ăn ngậy ngậy ngon lắm đó bu.”
Trâm hồn nhiên dặn bu.
Bu lắc đầu cười Trâm, bu có định lấy của cậu đâu, Trâm ngốc quá à.
Bu hỏi Trâm mọi chuyện tốt cả chứ, đêm qua có bị lạ nhà mất ngủ không, Trâm sợ bu lo nên chẳng dám nói mình bị đánh, nhoẻn miệng cười kêu tốt cả.
Cũng muộn rồi nên Trâm tạm biệt bu Trâm về, được nửa đường thì gặp cậu cả.
Cậu vẫn vậy.
Lấy vợ rồi mà vẫn chẳng hề thay đổi gì hết.
-“Trâm ơi còn đau không Trâm? Trâm đừng giận bu Yến nha Trâm, bu Yến tuy hơi đanh đá nhưng bu được cái đẹp, thơm mới cả thương tui lắm.
Tui lo sốt hết cả ruột Trâm biết không, cả đêm hôm qua tui trằn trọc mãi…đây…tui…tui mang cho Trâm ít thuốc quý này…Trâm tự thoa được không hay để tui thoa hộ Trâm…”
Cậu cả hết lời hỏi han, Trâm lén nhìn cậu hai.
Cậu chưa có động tĩnh gì sất, chỉ là sắc mặt cậu hình như hơi nghiêm nghiêm rồi, Trâm vội trốn sau lưng cậu hai, cậu cả được thể cũng nhảy ra đằng sau để nhìn rõ cái mặt Trâm hơn.
Cậu nhớ Trâm quá mà, bao nhiêu ngày bận chuyện đám cưới, chẳng được gặp Trâm ấy.
-“Trâm gầy đi đó Trâm, thằng hai chẳng chịu chăm sóc Trâm gì cả.
Trâm chịu khó ở với nó một thời gian, đợi sau này tui làm quan rùi tui ra đón Trâm…”
-“Cậu.
Đón.
Ai?”
Mợ cả lửa giận đùng đùng, mợ gằn từng từ.
Tay mợ cầm cái gậy rõ dài, rõ nhọn, mợ điên máu lao tới phía này.
Chính ra mợ cả nhỏ người hơn Trâm đấy, nhưng nghe đâu mợ là con nhà quan võ, được cha đào tạo từ nhỏ, với lại mợ là mợ cả, Trâm nào dám dây.
Trâm có bất cần thì Trâm cũng còn bu Trinh, còn các em, còn cậu hai, Trâm liều sao được?
Mợ càng tiến tới gần, Trâm càng căng thẳng, mồ hôi ứa ra nhễ nhại.
Cậu cả xót Trâm, cậu định lau trán cho Trâm, mà chưa kịp đưa tay, đã bị cậu hai chặn lại.
Cậu cả ức nhưng không làm được gì, trong khi đó mợ Chi đã hầm hầm đứng trước mặt cậu, cái gậy của mợ chỉ thẳng vào mặt Trâm, dõng dạc hỏi.
-“Cậu nói tui nghe, cậu định đón con này hả? Phải không?”
Khí thế của mợ phừng phừng hại cậu sợ són cả vó, cậu lí nhí mợ chẳng nghe rõ, mợ trừng mắt lườm cậu, oai nghiêm doạ dẫm.
-“Có nói không thì bảo?”
Sĩ diện của cậu Hưng bị xỉ nhục ghê gớm, mặc cậu hai cao to vạm vỡ trước mặt, mặc mợ cả hầm hầm sát khí, cậu hít một hơi thật sâu, dũng cảm lắp ba lắp bắp.
-“Phải…phải…thì sao? Tui…đón Trâm của tui…thì sao nào?”.