Làm Dâu Nhà Hội Đồng

Chương 35


Bạn đang đọc Làm Dâu Nhà Hội Đồng – Chương 35


Cậu Cả nói với một gương mặt hết sức bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên không hề có một chút gì của sự do dự ngập ngừng.

Cậu càng thản nhiên thì tôi lại càng cảm thấy khó chịu, hay nói đúng hơn là cảm thấy đau ở trong lòng.

Sao cậu Cả lại nói những lời tuyệt tình tới như vậy, chả nhẽ… cậu ấy không hề có một chút tình cảm nào với tôi hay sao?
Tôi nhìn cậu, run rẩy hỏi:
– Cậu Cả… cậu… nói thiệt lòng sao?
Cậu Cả gật đầu không hề do dự:
– Ừ.
Tôi lại run run hỏi:
– Cậu… chưa từng có tình cảm với em, một chút thương mến… cũng chưa từng có… sao cậu?
Lần này thì cậu có hơi do dự, mắt cậu không nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng cũng ngập ngừng thiếu tự tin.
– Thương mến em… cũng không phải là không có..
– Vậy tại sao…
– Út Quân… tôi thương mến em là một chuyện, còn tôi muốn cưới em lại là chuyện khác nữa.

Tôi sống tới tuổi này rồi, ở thời này cũng không còn trẻ trung gì nữa… tôi không muốn lấy vợ… tôi cũng không muốn lấy em.
Tôi nhìn cậu, đau lòng hỏi:
– Vậy nếu… em đồng ý lấy cậu Ngọc… em đồng ý theo cậu ấy về làm Mợ Hai… cậu… cậu có thấy vui không?
Cậu Cả không nhìn tôi, cậu trả lời:
– Thằng Ngọc lấy vợ thì tôi có gì phải vui, tôi chỉ mừng cho nó thôi.

Nếu em và nó lấy nhau được thì tốt, mà tôi nghĩ em cũng nên lấy chồng đi, nó tốt với em nhiều hơn là em thấy.
Tôi mím môi nhìn cậu, sự chua chát dần dần lan tỏa ra khắp tim gan.

Tại sao hành động và lời nói của cậu lại đối lập với nhau như vậy? Rõ ràng là cậu quan tâm tới tôi, cậu lo lắng cho tôi nhưng miệng cậu chưa bao giờ nói cần đến tôi… tại sao vậy?
Thấy tôi im lặng không nói gì, cậu Cả lại nhàn nhạt nói tiếp:
– Tôi cũng biết là Thục Oanh có cảm tình với tôi, nhưng từng ấy năm tôi chưa một lần nói chuyện này cho em ấy biết.

Thực ra thì em và em ấy đều giống nhau cả thôi, có khác là khác ở chỗ em quá mức lanh lẹ, mà tôi thì tôi lại thích con gái thông minh hoạt bát như em.

Nhưng thích thì cũng dừng lại ở sở thích, nói tiến xa hơn để làm vợ làm chồng của nhau thì không được.

Nếu tôi có làm gì cho em hiểu nhầm thì cho tôi xin lỗi em vậy, tôi cũng không nghĩ là em lại…
Có chút giận dữ mất kiểm soát, tôi quát nhẹ:
– Vậy sao trước kia cậu đồng ý ngăn cản chuyện cưới xin của em với cậu Hai?
Cậu Cả cau mày, cậu giải thích:
– Tôi và em có chút trao đổi riêng, tôi không thể không giúp em… đạo lý này… đáng lý em phải tự hiểu chớ sao lại trách cứ tôi.

Thì ra là như vậy, thì ra từ đó tới giờ chỉ có một mình tôi suy nghĩ quá lên rồi tự mình hy vọng, tự mình bày vẽ tương lai của tôi và cậu chớ cậu… cậu có một chút yêu thương nào dành cho tôi đâu.

Hài hước thật nhỉ?
Chiếc xe ngựa vẫn chạy cộc cạch trên con đường đất đỏ đầy sỏi đá, thùng xe ngựa lắc lư một chút sang trái, lại lắc lư một chút sang phải.

Tôi để mặc cho cơ thể mình muốn lắc sang đâu thì lắc, bởi giờ đây lòng tôi đủ mệt mỏi lắm rồi không còn hơi sức đâu mà suy tính đến những chuyện khác nữa.

Trong xe im ắng đến lạ thường, tôi lúc này ngồi cứ như người bất động, muốn thở mạnh cũng không thể mà muốn oà lên khóc cũng không dám.

Tới bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra cảm giác thất tình là như thế này… công nhận đủ chua xót nhỉ.
Xe ngựa chạy thế mà nhanh, mới đây đã tới nhà hội đồng, xe dừng lại, cậu Cả lại hỏi tôi một lần nữa:
– Có vào không?
Tôi lắc đầu:
– Không, cậu vào đi, em… xuống xe đi bộ về được rồi.
Thấy tôi đứng dậy đi thật, cậu Cả liền kéo tay tôi giữ lại, cậu cau mày hỏi:
– Lại giận dỗi cái gì nữa vậy, tôi…
Không đợi cậu nói hết câu, tôi liền cắt ngang:
– Em không có giận dỗi, em cũng có nói với cậu là em sẽ không về nhà này nữa.

Cậu tới rồi thì vào trong thăm dì đi, cậu chuyển lời hỏi thăm tới dì giúp cho em.
Cậu Cả vẫn giữ chặt tay tôi không buông:
– Em cứ ngồi trên xe, người của tôi đưa em về.
Tôi mím môi, suy nghĩ sơ qua thì thấy cũng có lý.

Mặc dù tức giận nhưng chuyện nào ra chuyện đó, giờ mà đi bộ về thì xa lắm, đã thất tình mà còn bị mỏi chân… thôi thà là tôi khóc trong xe ngựa còn có tôn nghiêm hơn là vừa đi bộ vừa khóc.
– Cũng được, cậu xuống đi, em còn về.
Nói rồi tôi đẩy tay cậu ra rồi dứt khoát ngồi xuống ghế không thèm nhìn quanh chỗ khác.

Cậu Cả chắc là nhìn tôi một lát rồi mới xuống ngựa đi vào trong nhà.

Chiếc xe ngựa chở tôi rời đi, đi càng lúc càng xa nhà hội đồng Trầm, càng lúc càng xa trái tim của cậu Cả…
…………………..
Về đến nhà, tôi đi thẳng vào phòng rồi nằm vật xuống giường, cảm giác hụt hẫng chua xót càng lúc càng rõ nét.

Tôi không hiểu tôi đau lòng là vì chuyện gì nữa, cậu Cả nói có sai đâu, tôi với cậu đã có cái gì đâu, từ trước tới giờ đều là do tôi đơn phương thích cậu rồi cũng là do tôi một mình suy viễn tương lai.

Cậu Cả chưa từng nói thích tôi, chưa từng nói rung động vì tôi, cậu cũng chưa bao giờ hứa hẹn cho tôi một tương lai sau này.


Cậu Cả nói đúng, cậu đối với ai cũng vậy, đối với tôi hay là đối với Thục Oanh đều tốt như nhau.

Cuối cùng là do tôi đa tình… là do tôi tự mình suy nghĩ viển vông!
Mấy ngày sau đó, tôi không khóc cũng không nháo, lại không hề náo loạn như những người thất tình hay làm.

Tôi cũng không nằm ì trong phòng mà lại tích cực đứng dậy đi ra ngoài trồng cây rồi quét dọn săn sóc lũ chim cảnh cho cha của Út Quân.

Cha Út Quân đi trốn tội tuốt ở miệt gò hoang làng bên, má Út Quân đi tiếp tế lương thực từ sáng sớm tới giờ.

Tôi cũng không biết ông ấy có trốn được tội hay không nhưng trước mắt cứ tin vào lời cậu Hai nói cái đã, chuyện gì tới thì tính tiếp.

Má Út Quân cũng có đi thăm hỏi ma chay cho gia đình người đã mất kia, tình hình cũng không mấy khả quan cho lắm.

Tôi tính, nếu chuyện diễn biến tệ đi, tôi chắc sẽ đi tìm cậu Ngọc một chuyến.

Nói gì thì nói, cha má Út Quân coi như là người thân thân thiết nhất với tôi lúc này rồi, tôi coi họ như người thân thực sự của tôi, họ có chuyện, tôi kiểu gì cũng thấy không yên lòng.
Ngồi nhìn mấy bụi thủy tiên đang lớn, bao nhiêu muộn phiền đều theo cái thở dài mà trút ra.

Đúng là sự đời tréo ngoe, ở hiện đại thì chả cần yêu ai, ở thời này lại thất tình lên thất tình xuống.

Cậu Hai thương tôi thì tôi không chịu, cậu Cả không thương thì tôi lại cứ lao đầu vào.

Phải chi lúc đầu tôi bị ép buộc phải cưới cậu Ngọc ngay thì giờ tôi đâu phải đau đầu như thế này.

Nhưng nói là nói như vậy thôi, một câu chuyện dù không có kết quả đẹp nhưng diễn biến đẹp thì cũng đã là đẹp lắm rồi, âu cũng là cái duyên cái số trách làm sao được mà trách.
Đang tưới nước cho cây thì từ đằng xa, người làm nhà cậu Cả đi xe kéo chạy tới.

Để người đó đi vào trong sân, đi tới trước mặt tôi, tôi mới khẽ cất tiếng:
– Cậu Cả sai biểu anh tới đây là có chuyện chi?
Người đàn ông kia gật đầu chào tôi trước rồi mới trả lời:
– Dạ cô Út, cậu biểu tôi nói lại với cô là có thầy Trứ cho gọi.
Bàn tay tôi khựng lại một chút, trên môi chợt khẽ nở nụ cười nhạt nhòa.

Ra là thầy Trứ cho gọi tôi, vậy mà tôi vẫn đang hy vọng là… lại một phen tự vả vào mặt nữa rồi đó Vy ơi!
Lắc lắc đầu vài cái lấy lại tinh thần, tôi dặn anh ta đứng chờ tôi một chút, tôi vào khoác thêm áo rồi đi theo sau.

Qua tới nhà cậu Cả, từ đầu tới cuối đều là do thầy Trứ với người đàn ông gọi là quản gia kia tiếp đón tôi chứ tôi chưa hề thấy cậu Cả xuất hiện dù chỉ là một giây.


Mà nếu cậu ấy đã không muốn ra gặp tôi thì tôi cũng không hỏi tới cậu ấy làm gì, đỡ mắc công bị cậu ấy thi dễ.
Quỳ trên tấm chiếu ở dưới sân, ngước mắt nhìn lên là hai bài vị bằng giấy cùng với bàn cúng đầy ắp bánh trái thịt thà hoa quả.

Thấy tôi cứ nhìn, thầy Trứ vừa thắp nhang đốt đèn vừa nhàn nhạt nói:
– Lát nữa cô cứ ngồi im, tôi biểu lạy thì lạy, còn không thì cứ ngồi ở đó, chỉ một lát là xong.
Tôi gật đầu cung kính:
– Dạ.
Nói rồi thầy Trứ bắt đầu vào việc, thầy thắp nhang rồi bắt đầu đọc bài cúng vong, tôi nghe mà không hiểu mô tê gì hết.

Anh quản gia đứng kế bên khi thì giúp thầy Trứ thắp nhang, khi lại giúp thầy ấy dâng trà xới cơm, trông cũng được việc lắm.

Đáng lý mọi chuyện sẽ êm xui chẳng có gì cho tới khi một trong hai cái bài vị trên bàn đột nhiên bốc cháy lên.

Thấy có lửa bốc lên từ bàn cúng, tôi giật mình nhảy cẩn lên rồi hô hào kêu người tới dập lửa.

Thầy Trứ có vẻ cũng giật mình nhưng thầy ấy bình tĩnh hơn tôi, liếc mắt ra hiệu cho tôi im lặng đừng la hét nữa, thầy quát lớn:
– Là ai? Là có chuyện gì?
Tôi cứ tưởng thầy hỏi tôi nhưng hóa ra là không phải, thầy đứng trước bàn cúng, không sợ lửa cháy trước mặt, thầy nhìn chằm chằm vào chỗ lửa đang cháy, ánh nhìn đanh thép trông uy dũng vô cùng.

Tò mò, tôi liền đi tới gần thầy, nhìn vào bàn cúng, tôi ngạc nhiên quá mức khi thấy mặc dù lửa cháy rất bạo nhưng chỉ có duy nhất một cái bài vị là cháy, bài vị còn lại đặt sát ngay bên cạnh lại không bị cháy mất một mảnh nào.

Điều kỳ lạ hơn nữa là bài vị đó… lại là bài vị của tôi… bài vị của Thanh Vy tôi!
Hoảng loạn cùng kinh ngạc, tôi chỉ vào chỗ đang cháy rồi ấp úng nói:
– Thầy… cháy… cháy…
Thầy Trứ phất tay ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó thầy ngậm vào một chút rượu trên bàn rồi nhanh chóng phun lên trên chỗ đang cháy.

Rất nhanh, chỗ lửa đang cháy bạo từ từ yếu dần đi rồi tắt hẳn, để lại trên bàn một mớ tro tàn.

Thầy Trứ lúc này mới tiến lại gần để nhìn, đang im lặng hồi hộp thầy đột nhiên kêu lên một tiếng khiến tim tôi muốn rơi ra ngoài theo.

Thầy nói:
– Sống, vẫn còn sống…
Nói rồi thầy quay sang nhìn tôi, ánh nhìn có chút cổ quái kỳ lạ, thầy lớn tiếng hỏi:
– Cô… còn sống?
Tôi giật mình, hai mắt mở to, tôi lấp bấp hỏi lại:
– Thầy… thầy nói gì? Còn sống… con còn sống?
Thầy Trứ gật đầu, biểu cảm nghiêm túc vô cùng, thầy tiếp tục hỏi:
– Tôi hỏi cô chuyện này, lúc cô còn ở thời đại của mình… cô vì lý do gì mà chết?
Tôi run run, nói:
– Con… con bị trượt chân rơi xuống sông…
– Không phải tự tử?
– Dạ không… con không tự tử… không…
– Được rồi, cô….

Lời chưa nói hết thì từ trong sân, một cậu thanh niên đi nhanh tới kề tai thầy Trứ nói nhỏ gì đó.

Nghe xong, thầy sửng sốt phất tay rời đi, trước lúc đi, thầy có dặn dò tôi:
– Cô về trước đi, có gì tôi sẽ gọi… à cô về nhà tìm cho kỹ… lúc cô tới đây là đem theo cái gì tới.
Tôi lắc đầu hoang mang:
– Không… con không có đem cái gì tới hết… thầy…
Thầy Trứ cau mày, thầy lạnh giọng:
– Nhứt định có, tôi nói có là sẽ có.
– Nhưng mà…
Chưa kịp nói xong, thầy Trứ đã đi vội vào trong nhà, tôi thì được anh quản gia đưa ra ngoài cổng.

Vừa ngỡ ngàng chuyện khi nãy, vừa thấy lo lắng không yên trong lòng, tôi nhịn không được liền quay đầu lại hỏi:
– Cậu Cả… bộ cậu ấy bị làm sao hả anh quản gia?
Anh quản gia lắc đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc:
– Không có gì hết cô Út, cậu… chỉ là không muốn gặp cô thôi.
Câu nói có lực sát thương thực sự, tôi chịu rồi, đi về… không hỏi thêm nữa.
Đợi đò qua sông, tôi ngồi bần thần suy nghĩ muốn nát óc.

Rốt cuộc là tôi đem theo cái gì tới, tôi nhớ lúc tôi tỉnh dậy… tôi có cầm trên tay cái gì đâu mà thầy Trứ lại chắc chắn tới như vậy nhỉ? Với lại, ban nãy thầy nói còn sống, là cái gì sống, ai sống, hay có phải là… có phải là… không… không thể nào… tôi không thể nào còn sống… làm sao được…
Đò chưa kịp cập vào bến thì ở bờ sông, bóng dáng bé Nhỏ lấp ló reo lên:
– Cô Quân… cô Quân!
Thấy con bé đứng đợi, tôi ngạc nhiên, linh tính như có gì đó chẳng lành, tôi vội vàng nhảy lên bờ rồi hỏi gấp:
– Sao em biết cô ở đây mà đợi?
Bé Nhỏ run run trả lời:
– Cậu Hai kêu em đợi cô, cậu biểu… cậu biểu em gặp được cô thì đưa cô về gấp… hai bên gia đình đang nói chuyện bên nhà cô kìa cô ơi.
Tôi há hốc mồm:
– Cái gì? Nói chuyện? Nói chuyện gì?
– Chuyện đám cưới của cô với cậu Hai, bộ… bộ cô không biết hả?
Tôi lắc đầu:
– Không, có ai nói gì đâu… má cô….
Ấy… hồi sáng lúc má Út Quân đi, bà ấy có dặn tôi hôm nay đừng đi đâu hết, có phải là vì chuyện này…
Bé Nhỏ kéo tôi tới góc cây, con bé nói nhỏ đầy hoảng loạn:
– Cô… cô về lẹ đi chớ con nghe nói… nghe ông nói với cậu Hai… nếu mà cô còn chống đối không chịu… ông sai người còng đầu cha cô bỏ tù mọt gông đó cô… về lẹ đi cô.
Mẹ kiếp! Chơi trò gì bẩn quá vậy!
Tôi tức tới không nói được nên lời, hai tay siết chặt vào nhau, tôi lẩm nhẩm trong miệng:
– Cậu Cả… phải đi tìm cậu Cả… cậu Cả…
Thấy tôi định đi, bé Nhỏ liền kéo tay tôi lại, con bé run run nói:
– Vô ích cô ơi, cậu Cả không giúp được cô đâu…
– Sao vậy? Sao em biết? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bé Nhỏ vừa nhìn tôi vừa ngại ngùng trả lời:
– Nhà con muốn ép cô cưới cậu Hai… cậu Cả với Bà… đồng ý hết rồi cô ơi… cô không nhờ cậy họ được nữa đâu… không được đâu cô.
Tôi nghe mà muốn rụng rời, dì Nguyệt sao lại như vậy, cậu Cả… sao lại đối xử với tôi như vậy? Sao bọn họ đều ép tôi? Tại sao tất cả bọn họ đều ép tôi?
Tại sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.