Bạn đang đọc Làm Dâu Nhà Hội Đồng – Chương 27
Tối khuya hôm ấy, tôi chạy sang phòng tìm cậu Cả rồi kể cho cậu nghe hết chuyện mà tôi nghe hồi sáng.
Nghe kể xong, cậu Cả trầm ngâm nhìn tôi, giọng có hơi bất lực.
– Không chắc là sợi dây chuyền đó đâu, có thể là cái gì đó chứ không phải là sợi dây chuyền tôi tặng.
Tôi trố mắt ra nhìn cậu, tôi hỏi gấp:
– Sao cậu chắc là như vậy?
Cậu Cả xoay xoay mặt dây chuyền trong tay, cậu nói:
– Tôi cho điều tra rồi, khoảng một tháng trước bác gái có đem trang sức ra hiệu vàng ở chợ nhờ thợ đánh sáng lại.
Ông thợ nhận làm cho bác gái còn chắc chắn với tôi là đã từng đánh sáng sợi dây chuyền có mặt hoa năm cánh cho bà ta, không lẫn được.
– Vậy… tức mặt dây chuyền của Bà Nội… là hàng thật?
Cậu Cả gật đầu:
– Ừ hàng thật.
Nếu nói như vậy… rốt cuộc mặt dây chuyền của ai mới là giả đây? Nếu không phải của Bà Nội thì là của ai? Ai chính là người gϊếŧ Út Quân?
Thấy tôi im lặng, cậu Cả nhàn nhạt cất tiếng:
– Không cần lo lắng quá đâu, tôi có cách khác rồi, em yên tâm.
– Cách gì hả cậu?
Cậu Cả cười gian:
– Bí mật, rồi từ từ em sẽ biết.
Thấy cậu Cả ra vẻ huyền bí, tôi lại muốn đi tới đấm cho cậu ấy một cái ghê nơi.
Đã người ta sốt ruột rồi chớ, cậu còn úp úp mở mở trông nóng máu.
Cậu Cả nhìn tôi rồi cười lớn, cậu vui vẻ nói:
– Cái mặt của em trông ngu ngu làm sao đó, bộ có ai chọc ghẹo em hay sao vậy?
Nhắc tới chọc ghẹo tôi lại điên tiết nhớ tới thằng cha giải quẻ gặp ở chùa.
Mẹ kiếp, nhìn bà thế này mà nói bà có số hung hiểm, không phải bà chết thì là chồng bà chết, nghĩ coi tức ghê hông?
Nghe tôi kể, cậu Cả phá lên cười điên đảo, cậu vừa cười vừa nói:
– Em hơi đâu tức thầy số đó làm gì, chắc là nói tầm xàm muốn moi bạc đó mà.
Tôi cười khinh một phát:
– Vậy là ông ta sai lầm rồi, muốn moi được bạc của em… đợi kiếp sau đi.
Nhưng càng nghĩ em càng tức, lý gì mà chị Oanh với Bích Hà là quẻ thượng mà quẻ của em lại là quẻ hạ hạ chứ? Đã vậy còn ăn nói ngông cuồng xằng bậy, ăn nói linh tinh xàm xí đế.
– Cũng không trách được ông ta, biết đâu quẻ của em không tốt thiệt thì sao.
Nhưng mà mấy chuyện xin quẻ này em cũng đừng tin là thiệt, chỉ tổ rầu lo mà thôi.
Tôi làu bàu:
– Biết là vậy nhưng em vẫn tức lắm, nói đúng ra là em không tin lão già đó phán, chớ nếu là người khác thì em đã tin rồi.
Cậu chưa biết đâu, cái mặt thằng cha đó khó ưa lắm, vậy mà chị Oanh với Bích Hà lại tin răm rắp mới ghê chứ.
Ở thời của em, mỗi lần đi chùa xin xăm thì lúc nào xăm của em cũng là xăm không tốt, lần này xin xăm không tốt thì cũng không có gì quá bất ngờ.
Chỉ là thằng cha giải xăm trông mắc ghét, hách dịch thấy ớn luôn.
Cậu Cả nhíu chân mày nhìn tôi, cậu hỏi:
– Em xin xăm lúc nào cũng xấu à?
Tôi gật gù, giọng rầu rĩ:
– Cậu còn phải hỏi, em xin xăm lúc nào cũng là xăm xấu.
Biết xăm xấu nên em không muốn nghe giải quẻ làm gì cho thêm rầu.
Có ông thầy kia từng nhìn em rồi phán là em chết yểu nữa đó cậu… mà rõ ràng thiệt vậy hen, biết vậy hồi đó em nghe lời mẹ em đi giải hạn cho rồi.
Cậu Cả coi như là an ủi người có số quạ đen như tôi, cậu từ tốn nói:
– Em buồn bã làm gì, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, con người có số có phần, muốn tránh tránh cũng không được.
Nếu có dịp, tôi cho em gặp sư phụ của tôi, ông ấy có thể giúp em xem một quẻ xem số mạng em như thế nào.
Nhắc tới chuyện thầy bà, tôi chợt nhớ tới thầy Trứ trong lời Út Quân nói, nghĩ nghĩ tôi liền hỏi:
– À quên nữa, cậu… cậu có biết thầy Trứ… là ai không?
Cậu Cả cau mày nhìn tôi, cậu hỏi:
– Em tìm ông ấy có chuyện gì? Sao em biết ông ấy?
Nghe cái cách cậu hỏi, tôi đoán là cậu biết thầy Trứ, có chút mừng rỡ, tôi vội nói:
– Nếu cậu biết thầy Trứ ở đâu, cậu chỉ cho em nhà thầy ấy, em có chuyện quan trọng muốn tìm.
– Nhưng là chuyện gì? Nói!
Nghe giọng cậu Cả có hơi căng thẳng, tôi kìm bớt sự phấn khích trong lòng mình lại, dịu giọng trả lời:
– Út Quân… cô ấy kêu em đi tìm thầy Trứ, có thể thầy ấy… có cách cho em quay trở về.
Cậu Cả nhìn tôi chăm chăm, ánh nhìn của cậu lạ lắm, trông không vui một chút nào.
Mãi mấy giây sau, tôi mới nghe cậu cất giọng ồ ồ:
– Em… rất muốn quay về à?
Tôi mím môi, gật gù:
– Phải cậu, em rất muốn trở về, em thiệt sự nhớ nhà lắm, nhớ ba mẹ rất nhiều.
Nếu cậu biết thầy Trứ ở đâu, cậu làm ơn giúp em đi, em đội ơn cậu nhiều lắm.
Cậu Cả khẽ gật đầu, giọng cậu nhạt tuếch:
– Vừa hay tôi có chuyện cần tìm ông ấy, nếu em muốn… có thể đi theo tôi.
Tôi mừng rỡ, vội vàng hỏi gấp:
– Dạ đi dạ đi… nhưng mà đi đâu cậu? Nhà thầy ấy ở đâu? Sáng mai mình đi luôn được không cậu?
Cậu Cả cú nhẹ lên đầu tôi, cậu lườm nguýt:
– Thầy Trứ là người mà em muốn gặp là gặp hả, để coi cái duyên của em tới đâu nữa.
Khi nào đi tôi sẽ báo, để tôi sắp xếp đã.
Có hơi nhục chí, tôi lèm bèm:
– Chờ cậu sắp xếp chắc em mọc hết râu.
“Phốc”, cậu Cả vừa lườm vừa vỗ lên trán tôi một phát, cậu quát nhẹ:
– Nếu chờ không được thì em tự đi đi, có giỏi thì em đi đi.
Tôi ôm trán, bĩu môi:
– Thì cậu nói thầy ấy ở đâu đi, em đi cho cậu coi.
Cậu Cả cười khinh:
– Ờ núi Cấm Bảy Núi đó… em đi đi.
Tôi ngạc nhiên:
– Núi Cấm… vùng Thất Sơn?
Cậu Cả cười nhạt:
– Coi như em cũng biết chút ít… phải, ông ấy đi hành đạo ở vùng Bảy Núi, nếu em biết ông ấy chính xác đang ở đâu thì em cứ đi, tôi không cản.
Hứa, không cản.
Mẹ kiếp, cái tên này, cái thái độ “hứa, không cản” kia là thái độ kiêu gì vậy hả?
Nhịn, phải nhịn, chuyện lớn còn chưa làm xong, quân tử đừng nên chấp tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi làm gì.
– Vậy… khi nào thì cậu đi, có thể đi sớm hơn được không cậu?
Cậu Cả thả mồi cho đại bàng ăn, cậu nói:
– Để tôi chuẩn bị đã, có đi cũng là đi từ 7 tới 10 bữa, không phải sáng đi chiều về, không ẩu tả được.
Mà một mình tôi đi thì dễ rồi, có em theo, tôi e là hơi khó khăn một chút.
Để tôi nghĩ cách vẹn cả đôi đường đã, em là hôn thê của thằng Ngọc, để người ta bắt gặp em đi chung với tôi là hư chuyện.
Tôi lại bắt đầu vuốt mông xuống nước:
– Vậy cậu Cả cứ từ từ thủng thỉnh mà sắp xếp nghen… có gì cậu báo em hay, hễ mà cậu cần em làm cái gì thì cậu cứ nói, dù là lên núi đao xuống biển lửa, em nguyện không từ nan.
– Cái miệng dẻo quẹo, tin em không được.
Cậu Cả vừa cười vừa nói, thấy biểu hiện như vậy là tôi biết cậu đồng ý rồi.
Chu choa, phen này vừa được gặp thầy Trứ vừa được hẹn hò riêng với cờ rút… sướng phải biết.
_________________
Chuyện của Út Quân cứ tưởng là sắp bắt được hung thủ đến nơi nhưng cuối cùng mọi thứ lại quay về điểm xuất phát như ban đầu.
Tình hình đã như vậy, tôi cũng không biết làm gì khác ngoài việc ngồi chờ cậu Cả mở một hướng đi rồi tôi theo đó mà điều tra tiếp.
Nói gì nói, tôi đâu phải là cảnh sát điều tra, chuyên môn không có mà manh mối cũng không luôn, tầm này chỉ còn biết chờ thời, chờ may mắn đến với tôi và Út Quân mà thôi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thiệt không hiểu được người hại Út Quân là cố tình hay là vô tình nữa.
Tỉ như vô tình thì không nói đi nhưng nếu là cố tình thì sao người đó lại không ra tay một lần nữa? Gϊếŧ người không phải chuyện nhỏ, chắc chắn phải có lý do nào đó thì mới có thể tàn nhẫn tới mức nổi máu thú tính ra tay gϊếŧ người.
Một mạng người chứ có phải mạng con kiến con ruồi đâu mà nói muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, lạ thiệt.
Nếu suy luận của tôi là đúng thì rất có thể trước khi bị gϊếŧ chết, Út Quân có nắm giữ bí mật gì của người đó nên hắn mới muốn gϊếŧ cô ấy để bịt miệng.
Nhưng cũng không phải, chả nhẽ Út Quân giữ bí mật gì mà cô ấy không biết, cô ấy đã nói là không biết ai gϊếŧ mình cũng không nghĩ ai là kẻ tình nghi nhất còn gì.
Haiz, chuyện này căng thật ấy, chả đơn giản như tôi nghĩ nữa đâu.
Thôi, đợi cậu Cả vậy, tôi không rành lắm về nhà hội đồng Trầm, có phân tích cho lắm vào cũng không đúng đâu vào đâu đâu.
Nhịp sống ở nhà hội đồng Trầm vẫn êm xui nhẹ nhàng như nước chảy, ai làm việc của người đó, cơ bản là không có chuyện kinh thiên động địa nào xảy ra hết.
Chỉ có chuyện của tôi với cậu Hai là cứ dở dở ương ương, cậu thì muốn sang nhà thưa chuyện, tôi thì không chịu nên có hơi căng thẳng một chút.
Mà căng thẳng thì cũng là tôi căng thẳng thôi chứ cậu Hai cũng không ép buộc tôi quá mức.
Cũng may cho tôi là tầm này cậu Hai đang lao đầu vào công việc nên mới không có thời gian nhiều để ý nhiều đến chuyện cưới xin, chứ nếu không thì mười cái miệng của tôi cũng ngăn không được ý của cậu.
……………………
Sáng đẹp trời, tôi theo dì Nguyệt ra vườn dạo mát, Kim Chi thấy tôi ngồi chung với dì nên cô ấy không thèm ra ngồi cùng mà bỏ đi một nước vào trong cùng với Bích Hà.
Thấy Kim Chi đi, dì Nguyệt liền thở dài than thở:
– Cái con nhỏ ngang ngược hết biết, sao tánh tình nó càng lúc càng kỳ cục vậy hả Út Quân?
Nghe dì Nguyệt hỏi, tôi thiệt tình không biết trả lời dì ấy làm sao.
Mà tôi nghĩ tính tình này của Kim Chi một phần là do sinh ra đã vậy, một phần cũng do được chiều hư mà thành.
Con gái con lứa nhà giàu được nuông chiều quá nên coi trời bằng vung, kiêu ngạo ngang ngược hết sức.
Thấy tôi im lặng không trả lời, dì Nguyệt lại thở dài nói:
– Thôi con khỏi cần nói thì dì cũng biết, cái này là do dì chiều hư nó chớ không ai vào đây hết.
Biết tánh tình nó kỳ cục như vầy thì hồi đó dì đã dạy dỗ nó đường hoàng như dạy dỗ Thế Trạch, Thái Ngọc rồi.
Nghĩ thương nó thân con gái yếu đuối nên dì nương nương, ai có dè đâu…
Sợ dì Nguyệt xúc động quá sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng, tôi liền vỗ nhẹ lên vai dì rồi an ủi:
– Kệ cô ấy đi dì, sau này lấy chồng tự khắc thay đổi.
Con gái thường hay kiêu ngạo vậy đó mà, không có gì đâu dì.
– Ừ thì dì cũng mong là như vậy, chứ cái đà này thì biết tới bao chừ mới có người chịu rước nó…
Dừng một lát, dì lại nói tiếp:
– À quên, vài bữa nữa thằng Ngọc đi Sài Gòn, đợt này Kim Chi cũng đi theo chơi, con có muốn đi chung không?
Tôi nhìn dì rồi ngập ngừng trả lời:
– Dạ con… chắc là con không đi dâu dì…
Dì Nguyệt quay sang nhìn tôi, dì hỏi:
– Sao con không đi, lúc trước con nói muốn đi Sài Gòn cho biết mà?
Tôi cười trừ:
– Trước kia thôi chứ giờ con không thích đi nữa, con muốn ở nhà với dì thôi hà.
Dì Nguyệt lườm yêu tôi một phát:
– Cái miệng riết dẻo quẹo, cái gì cũng nói được.
Nhưng mà Út Quân nè, dì hỏi con một chuyện… con phải trả lời thiệt lòng cho dì biết…
– Dạ, dì hỏi đi…
– Con… không thích đi Sài Gòn chơi là tại vì có Kim Chi đi chung hay là… là vì con không muốn đi chung với thằng Ngọc?
Dì Nguyệt vừa hỏi vừa nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dì nao núng chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Thiệt lòng thì tôi không muốn làm dì buồn đâu nhưng nếu dì đã hỏi tới vấn đề nhạy cảm này, tôi thật sự không thể không nói thật lòng mình.
Thở dài một hơi, tôi coi như moi hết lòng phèo phổi ra để nói:
– Dì, con biết dì thương con, con thiệt cũng thương dì như thương má của con vậy, nhưng mà… dì cho con nói thiệt lòng mình… con… con… thiệt tình không muốn gả cho cậu Hai.
Dì Nguyệt có hơi xúc động, dì lớn tiếng:
– Tại sao? Trước kia con đâu có nói như vậy?
Tôi mím môi, tìm lời tốt đẹp để giải thích:
– Con… sau khi con chết đi sống lại, con dần dần nhận ra tình cảm thiệt sự trong lòng mình.
Con cũng muốn thương cậu Hai lắm chớ nhưng mà con làm không được dì ơi.
Giờ dì hay má có ép con thì chỉ ép được thể xác con thôi chớ trong lòng con con thiệt không muốn.
Con xém chết một lần rồi, may mắn sao được ông bà phù hộ tỉnh lại… con bây chừ chỉ muốn làm những chuyện con thích, ai như thế nào… con thiệt lòng không muốn quan tâm tới nữa.
Dì Nguyệt nghe xong, chân mày dì khẽ nhíu lại, giọng có vài phần áy náy:
– Có phải con… con giận thằng Ngọc chuyện nó không tới thăm con hay không hả Quân?
Chuyện đó… tôi hình như còn chưa nghĩ tới.
Thấy tôi im lặng không trả lời, dì Nguyệt đột nhiên thở dài, dì nói trong bất lực:
– Dì cũng có con gái, dì hiểu được tâm sự trong lòng con.
Nhưng chuyện hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng, con cứ suy nghĩ thêm đi, không cần cho kết quả vội vàng vậy đâu con.
Con gái có thì, phải lấy người thương mình chứ đừng lấy người mình thương… thiệt thòi lung lắm con à.
– Con…
Tôi vốn định nói rõ ràng luôn nhưng chưa kịp nói hết câu thì dì Nguyệt đã cắt ngang, dì nắm lấy tay tôi rồi cười tươi, dì nói:
– Ái chà, lâu quá không được ăn chè bưởi của con nấu rồi đó Út Quân.
Đâu, bữa nay con nấu cho dì ăn coi Quân, để hông mốt dì sanh em bé không ăn được bây chừ.
Chè bưởi?
Tôi cười toe toét:
– Tưởng gì, chuyện này dễ ẹt, để con nấu cho dì ăn nghen.
Nói rồi, tôi lôi theo bé Nhỏ xuống bếp, một chủ một tớ hì hụi cả buổi trời mới nấu xong nồi chè bưởi.
Cũng hên cho tôi, hồi trước mẹ tôi có thời bán chè trước cửa chợ nên nói tới chè là chè gì tôi nấu cũng được.
Nấu xong, tôi múc bưng vào phòng cho dì Nguyệt, đặt hai chén chè trên bàn, tôi cười đầy tự hào:
– Tèn ten, chè bưởi bà Út Quân tới rồi đây, mời bà hội đồng nếm thử.
Dì Nguyệt cười sảng khoái, dì kéo một chén tới gần rồi lấy muỗng múc ăn thử, tôi chưa kịp khoe khoang thì dì Nguyệt đã khen ầm trời.
– Chu choa, ngon lung vậy chèn, ngon lắm đó Út Quân.
Con nấu chè càng ngày càng lên tay, cái kiểu này đem ra chợ bán được rồi đó đa.
Tôi cười tít mắt:
– Dì còn phải nói, Út Quân mà.
Thấy dì Nguyệt ăn ngon lành, tôi tự dưng cũng thấy ngon miệng theo.
Ăn được mấy muỗng, chợt dì Nguyệt reo lên:
– Ấy chết, quên múc qua cho má một chén, má cũng khoái món này lắm nè.
Vú Chín bên cạnh liền nói:
– Bà cứ ăn đi, để tôi xuống múc cho Bà Nội cho.
– Ờ vậy cũng được, vú đi múc mau mau đi, để hông thôi mắc công má rầy con nhỏ nữa, đi đi vú.
Nghe vú với dì Nguyệt nói chuyện, tôi nhìn xuống chén chè của mình trên bàn, không nghĩ gì nhiều, tôi liền nói:
– Vú, vú lấy chén của con mang qua cho Bà Nội đi vú.
Ban nãy con ăn vụng dưới bếp nên ngán rồi, chén này múc ra còn nguyên y vậy, con chưa đụng tay vô luôn á.
– Thôi cô ăn đi, tôi xuống múc chén khác cũng đuợc mà.
Tôi cười hề hề:
– Chi cho mắc công, con ngán thiệt, giờ có ăn con ăn cũng không hết đâu.
Chủ yếu là con nấu cho dì, dì ăn ngon là được rồi.
Dì Nguyệt cười rạng rỡ trìu mến nhìn tôi, dì bưng chén chè của tôi lên tay rồi đưa cho vú Chín, dì nói:
– Thôi vú đem qua cho má đi, tánh má không ưng ăn đồ nguội, vú đem qua rồi nhớ nói là Út Quân nấu cho má, nghen vú.
Vú Chín gật đầu:
– Tôi biết rồi Bà.
Thiệt lòng thì tôi đang no nên ăn không nổi, với lại kính lão đắc thọ, lấy lòng Bà Nội một chút thì cũng tốt thôi, chả mất mát gì mà.
Chè bưởi tôi nấu ai cũng khen là ngon nhưng mà sao tôi thấy cứ thiếu thiếu vị gì ấy, chả ngon bằng mẹ tôi nấu được.
Mà cũng đúng thôi, cái trình nấu chè của mẹ tôi nó nằm ở một đẳng cấp nào đó xa tít mù khơi rồi, tôi chạy theo thụt mạng cũng chả được đâu nên thôi ngừng mơ tưởng.
…………………….
Sáng hôm sau, sau khi ngủ một giấc dài tỉnh dậy, trong nhà tự dưng loạn hết thành một nùi.
Tôi lúc này đang còn say ke lăn qua lăn lại chưa chịu xuống giường thì ở bên ngoài, bé Nhỏ phi thật nhanh vào rồi vừa thở vừa nói bằng giọng nghiêm trọng:
– Cô, có chuyện nữa rồi cô ơi… cô.
Tôi nhíu một bên mắt nhìn con bé, tôi lèm bèm:
– Chuyện gì nữa, mới sáng sớm mà có chuyện gì hả Nhỏ?
Bé Nhỏ lôi tôi dậy, nó gào lên:
– Cô dậy mau đi, ông biểu con qua kéo cô dậy kìa.
– Ông? Thầy Trầm kiếm cô làm gì?
Bé Nhỏ kề sát tai tôi, nó vừa nói vừa run:
– Bà Nội bị trúng độc ói rồi đi ấy ấy cả đêm hôm qua, bây chừ còn chưa cầm lại được.
Ông nghi là trong nhà có người chơi xấu hại bà mà bà… bà nghi ngờ cô.
Bây chừ cô dậy đi, cậu Cả biểu con kêu cô dậy, cô mà còn lề mề là chết như chơi đó cô.
Tôi cả kinh, sao mới sáng sớm mà tai họa ập tới sớm vậy? Tôi hại Bà Nội bằng cách nào, tôi có thân thiết gì với… ơ khoan khoan… chén chè… chén chè…
Siết cái mền trong tay, tôi giận tới run người, mẹ nó, lần này lại là chuyện tầm xàm gì nữa vậy? Tôi tức cái mình thiệt chứ, đúng là đừng bao giờ tốt với kẻ thù của mình mà.
Giờ thì nói gì nữa, bê mông lên mà chạy tới xem tình hình thiệt sớm mới được.
Xui ghê!.