Làm Dâu Nhà Hội Đồng

Chương 20


Bạn đang đọc Làm Dâu Nhà Hội Đồng – Chương 20


Chuyện hôn sự với cậu Ngọc coi như được giải quyết ổn thỏa, một lá thơ gửi về của thầy Trứ coi như cứu thua cả ván cờ.

Mà thiệt ra, tôi cũng hơi tò mò về vị thầy ẩn thân nổi danh này, nghe nói, thầy Trứ cũng là người cứu tôi sống dậy đợt đó thì phải.

Nhưng mà xong chuyện hôn sự, tôi lại thấy rầu rĩ chuyện tình cảm đầy trái ngang của tôi với cậu Hai.

Giờ tôi không biết phải từ hôn kiểu gì đây nữa, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra cách để giải quyết, rầu vô cùng.
Mấy ngày hôm nay, cậu Cả đóng cửa miễn tiếp khách, tôi có len lén tới gõ cửa tìm cậu nhưng cậu vẫn không chịu mở cửa cho tôi vào.

Năn nỉ ỉ ôi cỡ nào cậu cũng không chịu nên thôi, tôi đành về phòng chờ tin tiếp theo của cậu vậy.
Sáng của mấy ngày sau, sau khi mọi chuyện lặng xuống, cả nhà mới có cơ hội ngồi ăn sáng cùng nhau.

Đợt này có cả Kim Chi, mặc dù cô ấy đang bị cấm túc nhưng cậu Cả nói có chuyện cần thông báo nên cho cô ấy ra ngoài ăn sáng chung với mọi người.

Ngồi trên bàn ăn, nhiệm vụ của tôi là ăn và ăn thôi, ngoài ra tôi không nói một câu nào.

Suốt buổi đều là mấy người đàn ông trong nhà bàn chuyện làm ăn, rôm rả nhất là cậu Cả với cậu Hai, còn đâu đều im lặng làm đúng nhiệm vụ của mình.

Tôi ngồi đối diện với Kim Chi nên từ đầu buổi đến cuối buổi, cô ấy lúc nào cũng dùng ánh mắt thù hằn nhìn tôi chằm chằm.

Còn về phần Bích Hà, cô ấy gầy hơn một chút so với trước đây tôi thường gặp, điệu bộ cũng yếu ớt hơn nhiều, ánh mắt cô ấy tập trung một chỗ vào cậu Ngọc, lâu lâu lại thở ra mấy hơi buồn bã.

Thấy Bích Hà buồn rũ rượi, tôi cũng thấy bất đắc dĩ trong lòng dữ lắm nhưng sự thật là Bích Hà không thể nào làm vợ cậu hai Ngọc được, dù cho tôi có từ hôn thành công thì cũng không đến phiên cô ấy được chọn lựa.

Thôi, ăn cơm tiếp, chuyện tới đâu thì tính tới đó, suy nghĩ chi cho nhiều.
– À chị Hai nè, hai tuần nữa là tới trung thu, mà em nghe cậu Phú nói bữa đó có gánh hát Tú Loan nổi tiếng về đây diễn.

Thấy cũng lâu trong nhà mình không có tiệc tùng gì, hay là bữa đó em cho mời gánh hát về hát cho chị với bác đây coi nghen.

Chị với mọi người muốn mời ai tới thì mời, coi tuồng thì phải coi đông mới vui.
Mọi người trong nhà ngạc nhiên nhìn cậu Cả chăm chăm, mà tôi, tôi cũng ngạc nhiên không kém.

Sao tự dưng mời đoàn hát cải lương về làm gì vậy nhỉ? Cậu Cả có phải người thích đông vui náo nhiệt đâu?
Kim Chi coi bộ thích, cô ấy reo lên:
– Cậu Út, con được mời bạn tới coi không cậu?
Cậu Cả gật đầu:
– Ừ, con muốn mời ai thì mời.
Kim Chi khoái chí vui ra mặt, cô ấy quay sang bàn luận rôm rả với Bích Hà.

Bà Nội với dì Dung coi bộ cũng thích, tôi thấy hai người họ cười tủm tỉm nhắc tên mấy cô đào hát nổi tiếng hiện thời.

Chỉ có dì Nguyệt là không vui cũng không buồn, dì cất tiếng hỏi:
– Bình thường em có thích náo nhiệt đâu, sao bữa nay lạ vậy chèn? Còn mời gánh hát về hát cho mọi người nghe nữa? Bộ… có chuyện chi hả Trạch?
Cậu Cả cười cười, cậu khẽ nói:

– Có chuyện chi đâu chị Hai, chả là trùng hợp gánh hát nổi danh về nên em chơi sang một bữa mời họ về hát cho đờn bà trong nhà mình nghe thôi.

Bữa đó chị cho nhà bếp làm mấy bàn tiệc nho nhỏ đãi khách, hồi đó giờ mình đi nhiều rồi, lâu lâu cũng nên mời lại chớ.
Bà Nội lên tiếng ủng hộ cậu Cả:
– Ờ thằng Trạch coi vậy mà sáng suốt, đó giờ toàn mình đi tiệc tùng nhà người ta, có mấy khi mời lại đâu.

Mang tiếng là nhà hội đồng mà cổng đóng im ỉm suốt ngày, có qua thì mới có lại, mình không mời người ta, người ta cũng ngại hông dám mời lại mình đó đa.
– Chuyện này…
Thấy dì Nguyệt còn hơi ngập ngừng, cậu Cả lại nói:
– Chị Hai đang có bầu, thân thể cũng bất tiện, chuyện tiệc tùng cứ để Thục Oanh lo đi, có gì còn có má của Thái Bảo phụ giúp một tay.

Chị cứ nghe lời em, mời vợ của mấy ông quan lớn tới nghe hát, không có chi mà ngại hết.
– Ờ thằng Trạch sắp xếp vậy má coi được đó Nguyệt, con đang bầu bì nên thôi không cần động tay chân chi đâu, cứ để cho con Oanh với con Dung mần tiệc là được.
– Anh Hai, anh thấy ý kiến của em được không?
Nghe cậu Cả hỏi, thầy Trầm vui vẻ gật đầu:
– Được đó đa, nhà mình vốn kín tiếng nhưng lâu lâu cũng phải mở cửa đón khách tới thăm thú.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, để anh phụ chị cậu lên cái danh sách bạn làm ăn rồi quan lớn quan nhỏ cần mời.

Mình cũng không cần đích thân tới mời, chỉ cần gửi thiếp mời là được rồi đa.
– Được đó anh Hai, để em nói cậu Phú liên hệ với gánh hát trước rồi báo ngày nào cho nó chính xác.

Nói là mời đàn bà tới coi hát chớ mục đích chính vẫn là giúp cho chuyện làm ăn của anh.

Mình giao thiệp với chồng người ta thì cũng để cho người ta biết mình là ai thì người ta mới yên lòng.
– Ừ, cậu cứ sắp xếp cho ổn thỏa, có chi thì báo anh một tiếng.
Dừng một chút, cậu Cả cười vui vẻ nói tiếp:
– À quên nữa, hồi trước em nhớ là em có tặng cho mọi người dây chuyền vàng… cũng lâu rồi hông thấy mọi người đeo.

Hông ấy bữa đó mọi người lấy ra đeo đi, sẵn tiện để em khoe khoang với cậu Phú một chút.
Ồ, mục đích chính đây rồi, giờ tôi mới hiểu lý do mà cậu Cả đột nhiên chi tiền mở tiệc.

Ây cha, không hổ danh là cậu Cả nhỉ, làm cái gì cũng tính toán thiệt là kỹ càng.
Cậu Cả vừa dứt lời, tôi ở đây liền đảo mắt một vòng quan sát sắc mặt của bốn vị được tặng dây chuyền.

Trước tiên là dì Nguyệt, dì ấy trước sau như một không có gì phải nghi ngờ.

Tiếp theo là Thục Oanh… ê khoan đã… trên cổ chị ấy đang đeo dây chuyền mặt bông hoa năm cánh kia mà nhỉ? Vậy xem ra, Thục Oanh là người đầu tiên không nằm trong diện tình nghi rồi.

Tiếp đến là Bà Nội, người đàn bà biểu cảm không rõ ràng, không nhìn ra được gì hết.

Cuối cùng là dì Dung… cũng không có gì khác lạ luôn.
Kết quả là bốn vị kia đều gật đầu bảo là sẽ đeo dây chuyền vào ngày hôm đó, cậu Cả cũng có hứa sẽ tặng cho tôi, Kim Chi với Bích Hà ba sợi khác vì bọn tôi chưa được tặng.

Chuyện được tặng quà thì tôi không quan tâm lắm, tôi đang tập trung suy nghĩ về chuyện mặt dây chuyền mà Út Quân đưa cho bọn tôi.

Lạ nhỉ? Một mặt dây chuyền đang nằm ở chỗ cậu Cả, vậy tức là một trong bốn người kia không có.

Mà đã không có thì sao lại không lên tiếng, chả nhẽ họ biết được kế hoạch của cậu Cả ư?
Oầy, không thể nào đâu, làm gì mà bọn họ biết được, không thể nào… không thể nào.
Sau giờ cơm trưa, tôi khó khăn lắm mới chạy đến phòng cậu Cả được.

Vẫn là thủ tục gõ cửa sổ rồi đợi cậu mở cửa, vừa mở được cửa tôi lật đật trèo vô trong ngay.

Không đợi cậu hỏi như mọi khi, tôi đã nhanh mồm nhanh miệng hỏi trước.
– Cậu, cậu bày trận rồi đó hả? Chắc tìm được hung thủ không cậu?
Cậu Cả đi thong thả lại ghế ngồi xuống, giọng cậu nhàn nhã:
– Không chắc, để xem sao đã.
– Èo, vậy hả, vậy mà em cứ tưởng là cậu có cách bắt được hung thủ rồi chớ?
– Em nghĩ tôi là thần tiên hả, hung thủ đã cố tình giấu thì làm cách nào tôi có thể tìm được hung thủ ngay cho em được.

Cách này cũng chỉ xác định xem ai làm mất mặt dây chuyền mà tôi đang giữ ở đây thôi.

Còn về chuyện ai là hung thủ gϊếŧ Út Quân, đợi điều tra thêm đã.

Chuyện này không vội được đâu, phải từ từ làm từng bước một.
Tôi gật gù, cậu Cả nói cũng hợp lý.

Nếu chỉ dựa vào chuyện người kia mất mặt dây chuyền mà khẳng định là hung thủ thì cũng không được.

Nhưng nếu người nào làm mất mặt dây chuyền, người đó có khả năng cao là hung thủ đã gϊếŧ Út Quân.
– Nếu vậy, hung thủ thật sự không hẳn là người làm mất mặt dây chuyền nhưng kẻ làm mất mặt dây chuyền thì khả năng cao sẽ là hung thủ, đúng không cậu?
Cậu Cả nhoẻn môi cười:
– Thông minh đấy.
Được cậu khen, tôi vỗ ngực xưng tên:
– Em mà cậu!
“Cốc, cốc, cốc”
Nghe tiếng gõ cửa, tôi với cậu Cả đồng loạt nhìn về phía cửa, biết là có người đang ở bên ngoài nên tôi mới nhỏ tiếng hỏi khẽ:
– Cậu… ai vậy?
Cậu Cả nhún vai:
– Không biết, để tôi ra mở cửa.
Thấy cậu Cả đi ra mở cửa, tôi mới tìm chỗ núp vào nghe ngóng.

Vẫn giống như lần trước, cậu Cả không mở hết cửa mà chỉ mở he hé đủ để thân cậu đứng vào.

Nghe ngóng một hồi, tôi mới biết là chị Oanh đến tìm cậu Cả.

Nghe hai người bọn họ nói chuyện thì hình như là cậu Cả bị bệnh rồi cậu nhờ chị Oanh nấu thuốc cho cậu.


Úi, thế hóa ra mấy hôm không thấy cậu ra ngoài là vì cậu bệnh sao?
– Cậu uống đi cho ấm, mà cậu thấy đỡ hơn chưa?
– Đỡ rồi, chiều nay em đừng nấu nữa, cậu khỏi rồi.
– Dạ, mà càng lúc em càng thấy cậu yếu đi, cậu cứ bênh rề rề như vầy thì làm sao hả cậu.
– Sống chết có số, em lo làm chi.

À quên nữa, bữa đó có má với ngoại của cậu Phú tới coi hát, em chuẩn bị tốt một chút, người ta kiểu gì cũng để ý tới em.
– Cậu… hay thôi đừng mời người nhà cậu Phú được hông cậu? Em sợ là em…
– Em cứ như bình thường, trước sau gì không là người cùng một nhà mà em sợ.

Người nhà cậu Phú cũng hiền, sau lưng em còn có nhà hội đồng, em cứ an tâm không ai dám thi dễ em đâu.
– Dạ…
Cậu Cả với chị Oanh còn nói thêm mấy chuyện nữa, cơ bản là chị Oanh dặn dò cậu Cả không được làm quá sức, rồi nào là ngủ sớm, ăn uống đầy đủ, các thứ các thứ rất rất nhiều.

Tôi nghe chị Oanh nói một hồi mà xém ngủ gật vì chán, chị Oanh coi bộ thân thiết quan tâm tới cậu Cả quá nhỉ?
Đợi hai người bọn họ nói chuyện xong, cậu Cả tay bưng chén thuốc vẫn còn bốc chút khói đi vào.

Tôi chưa kịp hỏi là thuốc gì thì cậu đã đổ hết chén thuốc ra ngoài cửa sổ.

Có chút ngạc nhiên, tôi liền hỏi:
– Cậu… sao cậu lại…
Cậu Cả đặt chén thuốc lên bàn, giọng cậu nghiêm túc hơn hẳn:
– Thuốc uống cũng là bảy phần lợi, ba phần hại, hết bệnh rồi thì ngưng uống, uống hoài cũng không tốt.
– Nếu hết bệnh… sao cậu không kêu chị Oanh đừng nấu nữa, bỏ thuốc vậy… uổng ghê hôn?
Cậu Cả hớp một chút trà, cậu nói:
– Tôi nói nhưng em ấy không nghe, em ấy còn lỳ hơn em nữa.
– Cậu… chị Oanh giống vợ cậu ghê hen?
Cậu Cả có hơi giật mình, cậu đứng hình vài giây rồi mới cau mày nhìn sang tôi mà nói:
– Ăn nói linh tinh, người ta có hôn ước rồi, em coi chừng cái miệng.
Bị cậu mắng hơi quê độ một chút nhưng tôi vẫn vểnh mỏ lên nói cho lợi gan mình.

Mà cũng không phải tôi nói bừa, chung quy là tôi đang cảm nhận như thế thật.
– Em thấy sao thì nói vậy thôi, cậu làm sao qua được con mắt người ngoài như em.

Chị Oanh chắc là có tình cảm với cậu á chứ.
“Phốc”
– Á… mắc gì cậu đánh em nữa?
Cậu Cả vỗ lên trán tôi một phát, cậu càu nhàu:
– Mai mốt em còn nói xàm chuyện này nữa thì tôi gặp đâu đánh đó, cái miệng ăn mắm ăn muối của em coi chừng hại thanh danh con gái người ta.
Tôi bĩu môi, xị mặt:
– Em có nói cho người ngoài nghe đâu…
– Đợi em nói nữa hả? Có tin tôi vả cho thêm phát nữa không?
Cậu vừa nói vừa vung tay định đánh, tôi sợ quá liền lùi về sau mấy bước.

Có chút giận dỗi, tôi hừ hừ mấy tiếng rồi quay mông trèo qua cửa sổ leo ra ngoài.

Nói tới chị Oanh là cậu bênh chầm chầm, cậu coi chị ấy còn trọng hơn tôi á chứ.

Bực mình!
Giận thì giận chứ nửa đêm tôi vẫn trèo qua đưa cho cậu một túi xí muội, hồi chiều nghe cậu nói nhạt miệng nên tôi đi ăn cắp bên dì Nguyệt đem tới cho cậu.
Đứng trước cửa sổ phòng cậu nhưng không trèo vào, đưa cho cậu túi xí muội, tôi giận dỗi nói:

– Cho cậu đó, ăn đi còn có sức mà bênh người ta đặng chửi em…
Cậu Cả bật cười, cậu nói:
– Còn giận hả? Cả buổi chiều giận chưa đã hả?
Tôi bĩu môi:
– Ai thèm giận cậu đâu cậu ơi, ai rảnh đâu mà giận.
Cậu Cả đưa tay véo mũi tôi một phát, cậu cười hỏi:
– Ở đâu ra túi này đây?
– Ăn cắp chỗ dì Nguyệt.
– Em ăn cắp cho tôi?
Tôi gật đầu chắc nịch:
– Phải rồi, em nghèo lắm làm gì có bạc có tiền mà mua cho cậu đâu.

Cậu ăn đi, mà thôi nếu cậu không ăn thì trả đây…
Tôi đưa tay định giật lấy túi xí muội thì bị cậu Cả giấu vào sau lưng, cậu cười cười:
– Em cho tôi thì là của tôi, ai cho em lấy lại.
Tôi mím môi cười cười, thấy cậu Cả trân trọng túi xí muội mà tôi tặng, tự dưng tôi thấy ấm lòng ghê gớm.

Eo ôi, cờ rút của tôi biết trân trọng tim gan phèo phổi của tôi rồi chớ bộ, mừng húm á trời.
Tôi đi về phòng trong trạng thái vui vẻ phấn khởi ngời ngời, vui tới mức nửa đêm ngủ cũng cười hề hề như được mùa.

Bởi người ta nói đúng, đúng là không có ai bình tĩnh khi yêu…
……………….
Đang ngồi trong phòng suy ngẫm về chuyện Út Quân nói với tôi bữa trước.

Cô ấy nói có thể là ở thời hiện đại tôi vô tình nhặt được vật gì đó có liên quan đến thời đại này nên mới xảy ra chuyện hy hữu là xuyên về đây rồi nhập vào xác của Út Quân.

Nhưng mà tôi nghĩ mãi từ bữa đó tới giờ, nghĩ hoài nghĩ hoài vẫn nghĩ không ra là giữ vật gì? Hay có thể là tôi mua được vật gì cổ xưa? Mà cũng không phải, tôi nghèo muốn chết, đến tiền mua son mua mỹ phẩm còn không có thì làm gì có tiền mà mua đồ cổ đâu chứ.

Oầy, rốt cuộc thì là vật gì nhỉ? Vật gì cổ cổ có liên quan đến thời cận đại này nhỉ?
– Cô Quân, cậu Cả biểu em đưa cho cô cái này.
Tôi ngơ ngác nhìn cái túi vải nhung màu đỏ, cầm lên xem sờ sờ vào trong thì thấy hơi cộm cộm.

Tôi tò mò hỏi:
– Cái chi đây Nhỏ?
Bé Nhỏ lắc lắc đầu:
– Em có biết đâu, cậu Cả biểu em đưa cho cô là em chạy đem cho cô luôn chớ em hông có biết ở trỏng có cái chi hết.
Tôi ngó tới ngó lui rồi mới quyết định mở cái túi ra xem thử… úi giời ơi, đâu ra quá trời tiền giấy Đông Dương vậy nè…
Một tờ… hai tờ… ba tờ… quá trời tờ luôn…
– Nhỏ, em đếm coi là bao nhiêu tờ?
Bé Nhỏ nhận lấy sấp giấy tiền trên tay tôi, con bé đếm một hồi, nó ngạc nhiên nói:
– Chỗ này là hai ngàn bạc đó cô, sao cô cần bạc nhiều lung vậy?
Tôi trố mắt ra hỏi bé Nhỏ:
– Hai ngàn bạc….

mua được cái gì hả Nhỏ?
– Trời đất, cô bù thêm ngàn rữ nữa là mua được xe hơi rồi đó cô ơi.
Ôi mẹ ơi, nhiều dữ vậy hả? Sao tự dưng cậu Cả cho tôi nhiều tiền dữ vậy? À đúng rồi, hôm qua tôi có nói là tôi không có tiền… phải rồi… phải rồi…
Cậu Cả… vậy là cậu Cả có tình cảm với tôi rồi đó chèn ơi.

Tại vì có tình cảm nên cậu mới để ý lời tôi nói tới như vậy… Ui ui… tôi phải đi xem ngày lành tháng tốt đặng làm đám cưới mới được, à quên nữa đám cưới của tôi với cậu Cả nên mời bao nhiêu khách rồi đãi món gì đây ta? Rồi áo dài nên may mấy bộ đây nhỉ? Suy nghĩ chuẩn bị từ bây giờ để mơi mốt đỡ bỡ ngỡ là vừa!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.