Đọc truyện Làm Dâu Nhà Giàu – Chương 45
Mọi người tròn xoe mắt quay qua nhìn chiếc hộp màu đỏ thẫm trên tay nhỏ Sún.
Bà Tư vội vàng chạy tới chộp lấy chiếc hộp rồi mở nó ra. Bên trong là hình nộm người có ghi bát tự của Nhật Lệ, giữa bụng hình nộm là 9 chiếc kim châm. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, cô há hốc mồm kinh ngạc. Cha mẹ ơi, từ bé đến giờ cô mới thấy hình nộm người, nó lại được tìm thấy trong phòng mình mới ghê. Chưa kịp lên tiếng thì bà Tư đã xông tới dơ thẳng chiếc hộp vào mặt cô mà mắng nhiếc.
– Chứng cớ rành rành cô còn gì để nói nữa không? Tôi không ngờ tâm địa cô lại độc ác tới vậy. Thứ quỷ đội lốt người.
Bà hai thấy vậy liền chạy tới kéo tay bà tư xuống.
– bình tĩnh không kẻo đập vào mặt con bé.
– Có phải cháu chị đâu mà chị xót. Phải rồi, chị sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác mất đi đứa cháu nội nó như nào.
– Cô?
Bà nội.
– Bà Tư.bây để con bé nói xem thế nào đã.
– Mẹ. Chuyện rõ như vậy còn nói gì nữa. Diệu Anh chính là người hại Nhật Lệ.
– Mọi chuyện chưa rõ ràng đừng xồn xồn lên thế.
Bà Tư ấm ức im lặng, Nhật Lệ đột nhiên gào lớn.
– Chị dâu cả. Trước giờ tôi với chị không thù không oán, tại sao chị lại hại con tôi. Chị độc ác vừa thôi chứ. Tôi đẻ con cũng đau ảnh hưởng tới chị, hay là chị sợ sau này con chị mất một phần gia tài. Ôi con ơi… con ra đi oan uổng quá…
Bà nội quát lớn hơn.
– Ta nói chúng bay im miệng lại rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Vú Tám:
– Lão phu nhân nói phải đấy. Chuyện này không thể do mợ cả gây ra được. Chí ít mọi người cũng phải để mợ lên tiếng chứ.
Bà Tư:
– Mọi người xem kìa. Đi hại người mà mặt còn bình thản thế kia.
Bà nội quay qua nhìn cô rồi nói.
– Diệu Anh. Con định giải thích sao về chuyện này. Mọi người trong nhà đã từng rất tin tưởng con, đừng để mọi người thất vọng. Nếu chuyện này đúng thật là do con làm, ta nhất định sẽ xử theo gia pháp.
– Thưa bà nội. Hình nộm này không phải con làm thì tất nhiên con sẽ không bao giờ nhận. Tuy nhiên không phải hình nộm từ trên trời rơi xuống phòng con được.
– Con nói không phải do con làm, vậy con có cách nào chứng minh?
– Cách chứng minh tất nhiên là con sẽ có ạ. Chẳng có ai chịu được tiếng oan cho mình. Nhưng trước khi chứng minh con muốn nói đôi lời với thím Nhật Lệ.
Nhật Lệ nét mặt có chút thay đổi khi thấy cô tới gần. Ả nhanh chóng nói.
– Chị định làm gì nữa?
– Theo thím. Trước mặt mọi người thì tôi có thể làm gì được?
– Tránh xa tôi ra… đồ ác quỷ!
– Thím chắc hình nộm này là do tôi làm chứ?
Nhật Lệ lắp bắp.
– Chứng cớ rõ ràng vậy còn gì.
Bà Tư xông tới đẩy cô ra xa khỏi người Nhật Lệ khiến cô loạng choạng. Từ đằng sau Gia Minh khuôn mặt lạnh lùng đỡ lấy eo cô. Bà nội nhìn cô mà tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực cho tới lúc Gia Minh xuất hiện. Ánh mắt giận dữ của anh càn quét từ bà tư tới Nhật Lệ một lượt khiến ai nấy ít nhiều cũng mất vài phần hồn phách. Vừa nãy chứng kiến bà tư dám lao tới đẩy vợ của anh, anh chẳng nề hà gì nữa, lập tức đưa ngón tay trỏ chỉ thẳng mặt bà tư, hai con mắt đỏ long sòng sọc nói:
– Ai cho phép bà động tới cô ấy. Tôi nói cho bà hay, một cộng lông chân của cô ấy bà cũng ông có quyền.
– Gia.. Gia Minh ( bà tư lắp bắp)
– Gia Minh… con bình tĩnh ( bà nội nói)
– Bà nội. Cháu đã từng nói, trong nhà này chuyện đàn bà tranh đấu cháu vốn không quan tâm. Nhưng một khi ai đã động vào vợ cháu, cháu nhất định sẽ không nhân từ.
Bà nội hiểu tính Gia Minh, một khi đứa cháu này của bà đã nổi giận thì bầu trời có sụp xuống cũng không ngăn cản được. Thằng nhỏ này rất giống với chồng bà ngày trẻ, ông sinh được 2 người con trai nhưng chẳng một ai giống ông cho tới khi Gia Minh có mặt trên đời. Nhật Lệ trong lòng run sợ nhưng vẫn thản nhiên lên tiếng.
– Anh cả. Vậy cho em hỏi chị dâu giải thích sao về hình nộm trên phòng của chị ấy. Anh chị làm sao mà hiểu được cảm giác của vợ chồng em.
Gia Hưng nhíu mày kéo tay ả, ả liền nói.
– Anh phải để em tìm lại công bằng cho con mình.
Gia Minh định lên tiếng thì cô nắm lấy tay anh rồi lắc đầu nói.
– Gia Minh. Chuyện này hãy để em nói.
Anh nhìn cô rồi gật nhẹ đầu một cái.
Cô tiến tới lấy chiếc hộp đựng hình nộm đi thẳng ra chỗ bà thầy, chầm chậm hỏi.
– Thầy nói thầy nhìn thấy oan hồn hài nhi nói bị chết oan, bị yểm bùa đúng không ạ?
– Phải.
– Vậy bao nhiêu tiền cho câu nói này?
Bà thầy nhíu mày hỏi lại.
– Sao cơ?
– Ý cháu là người ta đã trả bao tiền cho câu nói này ạ?
– a di đà Phật. Tôi thật không thể ngờ được một người làm việc xấu xong lại có thể thản nhiên như không vậy được. Lão phu nhân, hôm nay tôi được người của nhà bà tới mời về giúp chứ không phải tự nhiên tôi tìm tới.cháu dâu bà hỏi vậy há chẳng phải đang xúc phạm tôi, ý nói tôi là thầy rởm. Tôi như thế nào thì người trong làng và ngoài làng đều biết.
– Diệu Anh.đừng có mà nói linh tinh. Mau xin lỗi bà thầy đi ( bà nội khó chịu nói)
– Bà nội. Theo như cháu được biết bà thầy có họ hàng rất gần với nhà Nhật Lệ. Đúng là bà thầy rất nổi tiếng nhưng cái tâm cái đức ở đâu mà trong khi miệng niệm nam mô nhưng bụng bồ dao găm.
Bà thầy thay đổi sắc mặt, nổi giận đùng đùng nói.
– Vô phúc… thật vô phúc mới có đứa dâu như này trong nhà.
Bà nội nghe bà thầy nói nhà mình vô phúc, sắc mặt nổi giận không kém.
– Này bà thầy. Bà nói nhà ai vô phúc, bà về mà xem lại phúc 70 đời nhà bà đã bằng một đời nhà tôi hay chưa?
– Lão phu nhân. Tôi….ý tôi….
– Bà nội. Thực ra con cũng muốn cho Nhật Lệ một cơ hội nhưng mà xem chừng thím ấy vẫn còn rất già mồm và không biết mình sai. Mọi chuyện như nào cháu xin mọi người lên phòng cháu sẽ rõ. Còn về phía bà thầy, sau khi mọi chuyện đã rõ con muốn mang bà thầy trình lên phía công an về cái tội lừa đảo.
Thấy lời cô nói chắc như đinh đóng cột khiến những người có liên quan tới vụ yểm bùa ít nhiều lo sợ. Trong lúc này cô khẽ quét nhìn mọi người một lượt, bất chợt cô thấy ánh mắt của An Nhã hoảng hốt rất giống với Nhật Lệ. Bà Tư lúc này miệng im thin thít.
– Nếu Diệu Anh đã nói vậy rồi thì mọi người cứ lên phòng một chuyến ( bà nội nói)
Bà Tư định lui đi nhưng khi thấy Gia Minh đang liếc mắt nhìn mình nên đành ngậm ngùi bước tiếp. Vừa bước chân vào phòng thì bất ngờ Nhật Lệ lăn đùng ra ngất. Cô nhìn ả, khẽ nhếch môi cười nhạt.
– Chú ba. Thím ba ngất đúng lúc thật ấy. Sao tôi thấy thím ấy hay ngất vậy, chú nên cho thím ấy đi kiểm tra lại tim đi nhé. Biết đâu yếu tim á.
– Chắc do nhà em sức khỏe vẫn còn yếu thôi chị dâu.
– Việc chứng minh này rất quan trọng với tôi vì nó là danh dự của tôi nên không thể thiếu mặt thím ấy. Hay là bây giờ thế này, tôi bảo nhỏ Cúc xách chậu nước suối lạnh dội vào người thím ấy cho tỉnh lại.
Bà hai:
– Ý kiến hay đó.
Út Liên:
– Đúng rồi á. Em xem phim thấy người nào mà bị ngất, người ta dội cho xô nước lạnh thì tỉnh thôi rồi.
Út Liên vừa dứt lời thì bất ngờ Nhật Lệ mở mắt ra, còn cố tình nói giọng yếu ớt cứ như mình vừa bị ngất thật.
– Gia Hưng….
– Em tỉnh rồi à?
– Ơ thế thím tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì dậy xem cho hết màn kịch.
Cô và anh nhìn nhau gật đầu một cái. Màn hình ti vi sáng lên là những đoạn camera.
– Bà nội. Trong phòng có camera, muốn biết ai làm ra hình nộm này thì chỉ cần mở camera là biết.
Đột nhiên Nhật Lệ lên tiếng khiến ai cũng phải ngoái lại nhìn.
– Chẳng phải chị nói phòng không có camera mà.
– Tôi nói với thím à?
– Hôm bữa chị nói với nhỏ Cúc ở đoạn hồ sen ấy.
Nhật Lệ dứt lời mới chợt nhận ra mình lỡ lời rồi, vừa vặn lọt hố.
– Đúng. Là tôi nói phòng không có camera, nhưng đó là chuyện của chục ngày trước, còn bây giờ đã khác rồi. Từ lúc có người nén bỏ tinh dầu trầm hương vào phòng của tôi, tôi thiết nghĩ tại sao không thể giả vờ phối hợp cho đến khi màn kịch hạ màn.
– Diệu anh? Con nói có người bỏ tinh dầu trầm hương vô phòng?
– Dạ bà nội. Khi đó chưa có chứng cớ gì nên con không thể quy chụp tội cho ai cả. Con đã thưa lại chuyện đó với anh Gia Minh nên anh ấy đã âm thầm lắp đặt camera vào một góc phòng.
Bà thầy run run lùi đi thì Gia Minh ngăn lại.
– Bà đứng yên đó.
Bà thầy bất ngờ quỳ sụp xuống, hai tay chắp lại vào nhau, hoảng sợ nói.
– Cậu cả… tôi… tôi không biết gì hết.
– Mọi chuyện mới vừa bắt đầu thôi mà. Đã xem mở màn thì cũng phải xem nốt phần kết chứ bà thầy.
Đoạn hình ảnh trên camera 3 ngày trước hiện rõ mồn một hầu gái của Nhật Lệ đem bỏ chiếc hộp hình nộm vô phòng.
Hầu gái của ả tối sẩm mặt mày quỳ xuống.
– Lão phu nhân, cậu cả, mợ cả… mọi người tha cho con. Chuyện này con bị ép buộc thôi ạ.
– Vậy là ai đã ép buộc cô ( cô hỏi)
– Dạ..dạ thưa mợ cả… là..là mợ Liên ạ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Út Liên một lần nữa. Khuôn mặt Út Liên biến sắc, trở nên mất bình tĩnh.
– Con ranh này… mày đừng nói láo, tao sai mày hồi nào.
Hầu gái vừa run run vừa nói.
– Là mợ sai con mà, mợ nói con bỏ vô phòng mợ cả. Mợ đừng như vậy chứ, mợ định để tội này mình con chịu à?
Út Liên định xông tới chỗ hầu gái thì cô ngăn lại.
– Chị dâu… em không có..
– Tôi hiểu mà.
Gia Hưng bất ngờ lên tiếng.
– Bà nội, anh cả, chị dâu… xin mọi người rộng lòng tha thứ cho vợ em lần này. Nể tình cô ấy đang mang bầu.
Út Liên nghe Gia Hưng nói vậy liền rơi nước mắt.
– Anh nghĩ là tôi làm hả Gia Hưng?
– Nếu em có dại dột thì cũng xin mọi người một câu. Đừng cố chấp nữa.
– Ở với nhau từng đấy năm, tôi tưởng anh hiểu tôi hoá ra anh lại chẳng hiểu gì.
Gia Hưng định lên tiếng thì Gia Minh cắt lời.
– Chú ba. Nói vậy đủ rồi.
Sau đó Gia Minh nói lớn.
– Thằng Sửu. Mày lôi con nhỏ này ra sát muối ớt vào mồm nó cho tao.
Hầu gái dập đầu xuống đất
– Cậu ơi con lạy cậu.. cậu ơi con biết lỗi rồi.
– Mày nói mày biết lỗi rồi. Thế mày đã biết tội của mày là gì chưa?
– Con thề lần sau có cho con ăn gan hùm con cũng không dám hại mợ nữa ạ.
– Tội có mày là cái tội ăn điêu nói hớt. Mày nghĩ người như mày còn để có lần sau.
– Cậu… cậu ơi… con không dám đâu ạ.
Thằng Sửu với một người nữa lôi hai cánh tay hầu gái dậy, ả sợ đến nỗi tưởng chừng cắt không ra giọt máu.
– Cậu ơi… con… con xin khai thật ạ.
Gia Minh dơ tay ý nói dừng lại.
– Mày muốn khai gì nữa.
– Con xin thành thật ạ.
Nhật Lệ sợ hãi lên tiếng.
– Nhỏ kia… mày đừng có mà nói linh tinh.
– Mợ… tôi không muốn ăn muối ớt, tôi sợ cay.
– Bẩm cậu cả. Người sai con chính là mợ Nhật Lệ ạ. con đã bị đồng tiền che mù mắt, không biết trời cao đất dày, không biết núi Thái Sơn trước mặt. Mợ Nhật Lệ đánh vào tâm lý cần tiền của con vì mợ ấy biết mẹ con dưới quê đang bệnh nặng ạ.
– Con kia tao phải giết mày… mày dám nói điêu nói hớt cho tao à ( Nhật Lệ vừa gào vừa xông tới.
– Còn không tóm nó lại ( Gia Minh nói)
Hai người tới giữ ả, ả vừa gào vừa dãy dụa.
– Thả tao ra.. chúng mày biết tao là mợ ba Trần Gia đó.
Bà nội đứng gần đó, bất ngờ giáng mạnh một bạt tai lên má ả.
– Cô còn dám nói mình là mợ cả Trần Gia? Trần Gia chúng tôi không có thứ đàn bà độc ác và trắng trợn như cô.
– Bà nội… cháu…
– Lôi nó xuống phòng chờ giải quyết ( Gia Minh nói)
Ả được lôi xuống phòng, mặc ả gào thét thảm thiết nhưng nét mặt Gia Minh không hề thay đổi. Gia Hưng lúc này cũng không dám nói thêm câu gì.
Sau đó đến lượt bà thầy, khỏi nói bà ta run lên không khác gì cầy sấy.