Đọc truyện Làm Dâu Nhà Giàu – Chương 29
Màn đêm buông xuống, hai người quấn quýt ôm nhau trên chiếc giường. Ở cuối thị trấn, có người đến giờ này vẫn chưa thể chợp mắt, đó chính là Trân Trân.
Trợ lý của cô giựt lấy ly rượu trên tay cô.
– Trân Trân.. cô đừng hành hạ bản thân mình nữa. Cô xem mấy ngày nay cô đã uống quá nhiều rồi.
– Lý Tình! Tôi phải làm sao mới có được anh ấy. Tôi muốn buông tay nhưng trái tim tôi không thể, có phải quyết định ngày đó là một sai lầm, để bây giờ tôi có được tất cả nhưng không thể có được anh ấy.
– Trân Trân. Cho dù như nào cô cũng không được hành hạ thân xác mình như vậy. Cô là một minh tinh, là một ngôi sao hạng A, cô phải biết giữ hình tượng bản thân.
– Bề ngoài đẹp đẽ bóng bảy nhưng trong lòng lại rỗng tuyếch thì có tác dụng gì.
– Hàng triệu người đang theo dõi cô đó Trân Trân. Mấy hôm nay tôi cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi của đạo diễn, ông ấy hy vọng cô sớm quay trở lại hoàn thành nốt các cảnh quay còn lại.
Trân Trân yên lặng nhớ lại những lời hôm đó của Nụ, ả hận không thể nhảy lên cào rách cái mồm cô lại. Trân Trân, cô không thể cam tâm vì cô mới là người đến trước, cô mới là mối tình đầu của anh. Nếu như không phải giữ hình tượng với công chúng, nhất định cô sẽ không nhịn nhục.
Sáng sớm ngày hôm sau, Gia Minh đến công ty từ rất sớm, cô nghe mong manh là hợp đồng lớn lắm, chắc đâu phải đi công tác ở thành phố international falls ( Mỹ). Theo như cô được biết thành phố này lạnh quanh năm và luôn phủ đầy tuyết trắng.
Ngồi xuống bàn ăn, bà nội và mọi người đã có mặt đông đủ. Cô kéo ghế ngồi đối diện Ân Di, con nhỏ tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy vết thương trên trán cô.
– Ý chị dâu. Trán chị bị làm sao vậy?
Mọi người nghe thấy vậy mới quay qua nhìn cô. Moá cái con nhỏ này, cô đã cố gắng che lấp đi bằng một lớp tóc mái mà nó vẫn soi cho được. Thím hai lên tiếng hỏi trước.
– Vết thương trán con có lớn lắm không? Chắc đau lắm. Khổ thân!
Cô cười cười đưa tay lên trán rồi nói.
– Không sao đâu thím hai, con không cẩn thận té chút thôi.
Bà nội lúc này mới nghiêm giọng lên tiếng.
– Con nhỏ này, thân làm mợ cả Trần Gia nhưng lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, đi đứng chẳng chịu nhìn trước ngó sau gì cả. Ban ngày rảnh không làm gì thì vào phòng học cách đi đứng cho cẩn thận. Thiệt tình…
Mẹ hai:
– Thôi may mà không sao là tốt rồi. Lần sau đi chú ý hơn.
– Dạ con biết rồi ạ. Con sẽ ghi nhớ lời bà nội và mẹ hai nói.
Chú hai:
– Trời đánh tránh miếng ăn, thôi nói thế là đủ rồi. Chuyện này kết thúc ở đây.
Lời bà nội không khiến cô khó chịu bằng nhìn cái ánh mắt con nhỏ Ân Di đang đắc ý vô cùng. Dừng lại vài giây suy nghĩ, cô mới nhớ chẳng phải hôm qua trước khi rời đi khỏi nhà, con nhỏ đó nó dặn cô “ đi cẩn thận “…. tuy cô không chắc chắn là ả nhưng cũng mơ hồ đoán vậy vì ở thời điểm này cô chẳng gây thù chuốc oán với ai cả.
Lúc rời khỏi nhà ăn,mẹ Tư đột nhiên kéo tay cô lại nói.
– Mẹ muốn nói chuyện với con lát.
– Dạ. Mẹ tư có gì chỉ bảo con ạ.
Mẹ tư ngập ngừng một hồi rồi mới nhỏ giọng lên tiếng.
– Chuyện hôm qua.. của mẹ với mẹ ba.. con đã nghe thấy hết rồi phải không?
Cô gật đầu.
– Thực ra đó chỉ là cuộc cãi vã bình thường, không có ý gì hết… lúc nóng giận thì ta nói thế.. con quên hết đi nhé..
Ồ thì ra là mẹ tư đang sợ… Không cần nói nhiều cô cũng tự biết cần phải giữ khoảng cách với mẹ tư, ban đầu cô thấy bà ít nói, nhìn lại hiền hiền nhưng hoá ra mọi thứ không như cô nghĩ. Mà nghĩ cũng mệt ghê, mấy bả cứ tẩm ngẩm tầm ngầm đấu đá, cấu xé nhau cái gia tài này. Cô khẽ thở dài….
– Diệu Anh! Từ ngày con về đây, ta chưa bao giờ gây khó dễ cho con đúng không?
– Vâng ạ.
– Vậy ta mong con hãy giữ mồm giữ miệng giúp ta
Cô nhanh nhảu đáp lời.
– Thực ra mẹ tư không nói là con cũng quên tiệt rồi ấy. Nếu không có gì con xin phép đi trước.
Đầu chiều Gia Minh trở về nhà đột xuất, đang mơ màng ngủ thì bị anh đánh thức.
– Này… cô dậy đi.
Cô mở mắt ra nhìn anh rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, anh lắc đầu lay lay người cô thêm vài cái nữa, cô thực sự rất ghét cái cảm giác đang ngủ ngon mà bị ai đó quấy rầy, muốn cáu gắt luôn cho rồi.
– Dậy đi.. tôi có chuyện muốn nói.
– Nói đi…( ngái ngủ đáp lời)
– Ngoài kia người ta mới mở cửa hàng gà rán ngon lắm, nếu cô không muốn đi thì thôi vậy.
Ôi má ơi, gà rán là sở thích của cô, là món ăn cô yêu thích từ bé đến lớn. Ông chồng này của cô thật biết cách khiến cô tỉnh ngủ. Cô chồm chồm bật dậy hỏi.
– Thiệt là có gà rán hả?
– Ừ.
– Mà không đúng. Anh đang đi làm ở công ty mà, sao nay rảnh dữ vậy?
– Thế bây giờ cô có đi không?
– Có.. đi chứ.
Anh bật cười.
– Đúng là con heo tham ăn.
– Ăn được là tốt ấy, không ăn mới chết.
Cô thay chiếc váy hồng nhẹ nhàng rồi vuốt vuốt mấy sợi tóc cho gọn gàng, háo hức nói.
– Đi thôi. Tôi xong rồi.
Anh đứng dậy, đôi chân dài bước từng bước chậm rãi, tiến về phía cô. Trong vài giây ngắn ngủi, cô lúc này đã hoàn toàn bị nhan sắc của anh hớp hồn. Anh đưa tay lau nhẹ vết son khoé môi cô, cô đứng hình chớp chớp mắt nhìn anh như muốn nín thở.
– Cô là con gái mà một chút kỹ năng trang điểm cũng không có luôn hả? Tô son thôi mà cũng bị nhoen ra ngoài.
Nói rồi anh kéo tay cô đi xuống gara ô tô dưới nhà, chọn đại chiếc xe mui trần màu đỏ.
Quán gà rán Kuccu.
Cửa hàng tuy không lớn lắm nhưng cách bài trí khiến cô rất thích. Nhớ lại ngày ở quê, mỗi lần lấy được lương nhà bà chủ Đường,mẹ cô luôn trích ra một ít cho cô tiền may quần áo nhưng cô lại luôn lấy số tiền đó để đến cửa hàng gà rán. Châm ngôn sống của cô chính là “ Sống để ăn và ăn để sống “.
– Cô còn đứng ngây người ra đó làm gì? Ngồi xuống gọi món đi ( chồng cô nói)
Cô giật mình quay qua nhìn anh rồi gật đầu.
– Anh nói với ông chủ cho hai con gà rán luôn nhá. À phải rồi, anh muốn uống một chút bia không?
– Được.. sao cũng được.
– Mà hôm nay tại sao lại tốt với tôi quá vậy?
– Bình thường tôi không tốt với cô à?
– Không có… nay thấy lạ lạ, tôi tưởng việc công ty bận lắm.
Anh đưa ly nước lọc lên nhấp môi.
– Cũng bận thật.
– Vậy ăn nhanh rồi còn về đi làm.
– Trời đánh tránh miếng ăn. Cô cứ ăn từ từ.
Ông chủ đặt hai con gà rán với hai chai bia xuống bàn rồi vui vẻ nói.
– Chúc quý khách ngon miệng.
Cô vừa xé gà vừa nói.
– Ông chủ này hao hao giống ông chú dưới quê tôi, cũng gầy gầy cao cao, khuôn mặt tựa vậy.
– Lâu rồi không về quê. Cô có muốn về không?
Cô khựng lại một chút rồi cười nhạt mà không nói gì. Bây giờ mọi thứ đã chẳng được như trước, Nụ ngày xưa cũng vậy, cô bé phùng mồm trợn má vui vẻ ăn hết một con gà đã không còn, thay vào đó là một mợ cả Trần Gia, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau.
Anh thấy nét mặt cô thay đổi liền hiểu ý không muốn hỏi thêm nữa.
Một lát sau đó cô mới tự nhiên vui vẻ hơn, vừa ăn vừa nói chuyện.
– Đồ ăn ở đây công nhận ngon thật.
Anh cười nhẹ nhìn cô.
– Nếu cô thích, bất cứ lúc nào cô muốn tôi cũng có thể đưa cô tới.
– Anh lại đùa rồi. Anh bận lắm, đâu rảnh như tôi.
– Bận gì là việc của tôi, thắc mắc hoài.
– Á mà sao anh biết tôi thích ăn gà rán?
Anh lúng túng rồi trả lời.
– Đoán vậy.
Cô cười tươi đưa chai bia ra trước mặt anh.
– Uống một chút với tôi đi.
Hai người uống với nhau từ ly này liên tiếp những ly khác, hai má cô bắt đầu ửng hồng, giọng nói líu lo hơn.
– Gia Minh… tôi nói nhỏ anh nghe này…tôi..tôi.. thích….
Anh háo hức chờ đợi vế tiếp theo của câu nói, đột nhiên cô chỉ tay ra cửa chính tầng một.
– Trân Trân… người cũ của anh kìa..
Anh hụt hẫng nhíu mày thở dài rồi xoay người lại nhìn thấy Trân Trân đang đi cùng tổng giám đốc công ty Vũ Giang, đó chính là công ty đối thủ của anh. Dù ở khoảng cách khá xa nhưng anh cũng đủ thấy bộ dạng lấm la lấm lét của hai người. Theo như anh điều tra, Gia Long có đến phòng anh lấy bản thiết kế nhưng bản đó chỉ là giả. Vậy bản chính rất có thể là Trân Trân, cô là người hiểu rõ chỗ để giấy tờ của anh.
– Sao anh lại đến gặp tôi? Bản thiết kế đó tôi đã giao cho anh rồi mà.
– Tôi biết, nhưng theo như mức độ khảo sát số lượng khách đặt không bằng một phần 3 bên đó.
– Vậy thì liên quan gì đến tôi.
– Cô giúp tôi thêm một lần nữa đi.
– Anh điên à. Tôi giúp anh vì nghĩ Gia Minh sẽ mời tôi làm người đại diện quảng cáo, bây giờ tại sao tôi phải giúp anh.
– Cô không giúp đúng không? Không giúp thì để tôi đi nói cho hắn biết cô chính là người đưa bản thiết kế đó cho tôi.
– Anh dám??
– Con người ta khi bị dồn vào mức đường cùng thì không gì là k dám cả.
– Anh???…. vậy bây giờ muốn tôi giúp gì.
– Hiện tại cô đang bị một số sacandan không hay nên người đại diện không thể là cô được. Cô mời Thiên Thiên giúp tôi đi, cô ấy là ngôi sao nổi tiếng lâu năm, nghe nói cô là bạn của cô ấy.
– Anh bị điên à? Bây giờ cô ấy không có trong nước.
– Thế tôi mới cần nhờ đến cô.
– Thiệt tình. Đã ngu thì phải chịu, còn phải cố kéo người khác vào. Đồ bất tài!
– K nhiều lời nữa. Bây giờ cô có giúp không?
– Về đi. Tôi sẽ nói chuyện này sau. Ở đây đông người không tiện nói chuyện, tôi không muốn bị đám phóng viên nhìn thấy.
– Vậy có gì liên lạc lại cho tôi nhá.
Trân Trân gật đầu một cái rồi gọi ông chủ.
– Ông chủ.. cho một xuất gà rán.
– Được được. Quý khách đợi lát..
Cô cúi xuống nhìn Trân Trân rồi nói với anh.
– Anh có muốn xuống ăn cùng cô ấy không kìa.
Anh im lặng không nói gì rồi kéo tay cô đứng dậy. Cô nói lớn.
– Chưa ăn xong mà.
– Tôi dẫn cô tới một nơi.
Đi được một đoạn khá dài thì chiếc xe bất đắc dĩ phải dừng lại. Cô thấy người ta hô hoán nhau ở đằng trước.
– Loại đĩ thoã phải cạo đầu bôi vôi.
– Ném nó xuống sông cho quỷ nước nó bắt.
Má ơi.. cô nghĩ mình đang xem cái gì thế này. Một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, thân hình bầm tím với những cái quất roi đến ứa máu của một người đàn ông cao lớn, vừa đánh hắn vừa nói.
– Nói..! Cha đứa bé là ai?
Người phụ nữ vẫn im lặng mím chặt môi, người dân xung quanh vây vào mỗi người nói một câu gay gắt.
– Chuyện gì đang xảy ra thế này? Kia khác nào bạo hành phụ nữ không.
Dứt lời cô định bấm mở cửa xe thì anh ngăn lại.
– Bỏ tay tôi ra.
– Cô định làm gì?
– Tại sao mọi người có thể để cô ấy thế kia.
– Không phải việc của mình, đừng nên tham dự. Cô đã nghe câu phép vua thua lệ làng chưa?