Đọc truyện Lâm Cô Nương Thành Tù Ký – Chương 62
Edit: Thanh Hưng
Trí nhớ quá xa xôi, cho tới giờ Lâm Sơ cho là mình đã quên lãng đi, ngày ngày bận rộn như vậy, nào có rảnh rỗi mà dọn chỗ cho kỷ niệm của bọn họ, nhưng thì ra là vị trí kia không thể thay thế được, nhẹ nhàng một câu, lập tức có thể vẽ ra.
Trần Hoa Đoan thấy cô ngây ngốc, nhất thời có chút kinh ngạc, như có điều suy nghĩ nhìn lại tấm hình một chút, thật sự không hiểu nổi phản ứng của Lâm Sơ.
Lâm Sơ không đi ăn cơm, Trần Hoa Đoan lại quay trở về phòng làm việc, mở đống hình kia ra, tìm được bức ảnh Lâm Sơ vừa xem kia. Đôi nam nữ trong bức hình cũng không có cử chỉ thân mật, chỉ là đứng khá gần, anh ta không cho rằng Lâm Sơ bởi vì ghen mà biến thành cái bộ dáng đó, có lẽ là Trầm Trọng Tuân không nói cho Lâm Sơ biết rằng anh (TTT) sẽ tham gia một bữa tiệc tối, cho nên Lâm Sơ có chút ngơ ngác, hoặc là. . . . . . Trần Hoa Đoan lại nhìn về phía Lưu Nhàn trong hình, chẳng lẽ Lâm Sơ cảm thấy cô ta thật sự xinh đẹp, vì thế sẽ tạo thành uy hiếp cho chính mình ư?
Trần Hoa Đoan híp híp mắt, không thể phủ nhận quả thật Lưu Nhàn xinh đẹp hơn Lâm Sơ, ngay cả anh ta cũng liên tiếp bị hấp dẫn. Nhưng anh ta thích cô gái như Lâm Sơ hơn, Trần Hoa Đoan đã đến tuổi này, đã gặp qua vô số phụ nữ muôn hình muôn sắc, phụ nữ xinh đẹp tương tự như Lưu Nhàn cũng không hiếm thấy, nhưng những cô gái như thế kia chỉ thích hợp để nuôi dưỡng ở bên ngoài. Mà tiểu nữ sinh thanh thuần giống như Lâm Sơ thế này, càng khiến cho người đang ở tuổi gần bốn (di.da.l.qy.do) mươi như anh ta muốn có, một cô gái thanh thuần có sức sống như vậy, làm cho anh ta nhớ tới lúc mình học đại học.
Anh ta quả thật rất ưa thích Lâm Sơ, cũng không ưa cái tên Trầm Trọng Tuân cũng gần 30 tuổi kia, nghĩ tới đây, anh ta gọi một cuộc điện thoại cho Bàn Tử.
***
Lâm Sơ gục xuống bàn ngủ trưa, đầu óc có chút hỗn loạn, bên trong phòng làm việc rất ấm áp, theo lý mà nói sẽ không lạnh, nhưng Lâm Sơ giống như nổi lên một tầng da gà.
Các đồng nghiệp lục tục từ bên ngoài trở lại, Lâm Sơ tiếp tục giả vờ ngủ, ngủ thẳng tới giờ làm việc, cô mới ngồi dậy, có người tìm cô nói chuyện, cô chỉ trả lời qua loa, cũng không quá muốn mở miệng.
Các đồng nghiệp thấy cảm xúc của cô hình như có chút xuống thấp, quan tâm hỏi mấy câu, Lâm Sơ chỉ cười cười phủ nhận, quay đầu lại bận bịu công việc trên tay mình.
Cô chưa ăn cơm trưa, mặc dù không có khẩu vị, nhưng rốt cuộc vẫn sẽ đói, lúc ba giờ chiều bụng của cô đã kêu một lần, uống một ly nước ấm xong thì dễ chịu hơn một chút, đến 4 giờ bụng lại kêu một lần nữa.
Trước mặt đột nhiên nhiều hơn một cái bánh mì, Lâm Sơ ngửa đầu nhìn, thấy Trần Hoa Đoan giơ bánh mì cười nói: “Không ăn cơm trưa cũng không cảm thấy đói à? Đây là anh tùy thời chuẩn bị sẵn cho con trai mình, cầm lấy đi!”
Lâm Sơ cũng không khách khí, sau khi nhận lấy thì nói tiếng cảm ơn, chờ Trần Hoa Đoan đi qua một bên rồi, cô mới mở giấy bọc ra.
Cô không nên nhớ lại quá khứ quá lâu, tan việc đi tới bên ngoài công ty, khí lạnh đập vào mặt, thổi tỉnh đầu óc hỗn loạn của cô, Lâm Sơ cười khổ một tiếng, chậm rì rì đi lên đường lớn.
Phía sau có người bấm còi, Lâm Sơ không có phản ứng, cho đến khi Trần Hoa Đoan hạ cửa xe gọi cô một tiếng, cô mới biết đây là đang gọi mình.
“Em về nhà ư? Anh đưa em đi một đoạn đường.”
Lâm Sơ cười nói: “Không cần, không thuận đường, tới phía trước là em có thể đón xe rồi.”
Trần Hoa Đoan nói: “Lên đây đi, anh tới nhà ba mẹ đón con, đi cùng đường với em.”
Nếu thuận đường, Lâm Sơ còn từ chối nữa thì lại không quá thích hợp.
Hai người ở trên đường trò chuyện không nhiều lắm, Trần Hoa Đoan hỏi mấy câu về công việc, dạy cô làm thế nào đưa ra phương án xử lý cho Tân Hòa: “Những thứ này là mấy người anh Béo phụ trách, em không cần làm cũng được, nhưng nếu muốn học, phương án công việc chính là việc em phải phụ trách.”
Lâm Sơ thuận theo gật đầu, lại nghe Trần Hoa Đoan nói: “Đúng rồi, hôm nay anh (lqd) thấy tâm trạng em không tốt, có chuyện gì ư, có phải nhìn thấy tấm hình kia nên không vui hay không?” Anh ta cười cười: “Lưu Nhàn là người mới của Tân Hòa, rất xinh đẹp, cho nên bọn họ đi nơi nào cũng muốn dẫn cô ấy theo, bữa tiệc này cô ấy nhất định phải có mặt, em đừng nghĩ quá nhiều, ở chức vị như của quản lí Trầm, bình thường nhất định phải tiếp xúc với những người như Lưu Nhàn.”
Anh ta vốn tưởng rằng Lâm Sơ sẽ không trả lời, ai ngờ Lâm Sơ đột nhiên hỏi anh ta: “Thường phải tiếp xúc ư?”
Trần Hoa Đoan sững sờ: “A, đương nhiên rồi, dẫn phụ nữ tới bữa tiệc, chính là vì muốn mời rượu quản lí Trầm bọn họ, nhất là anh nghe nói hiện tại đang có một hạng mục gì đó rất lớn đúng không? Vậy những thứ này đều là bình thường như ăn cơm.” Anh ta nghiêng đầu liếc mắt thấy Lâm Sơ đang nhíu chặt chân mày, lại nói: “Loại chuyện như vậy đều phải tự mình kiềm chế, thật ra thì mỗi ngành nghề đều không khác biệt gì nhiều lắm, lúc anh còn trẻ tuổi cũng đã trải qua tình huống thế này, hiện tại đã lớn tuổi rồi, rượu cũng uống ít đi, đối với phụ nữ thế này càng thêm không có hứng thú, chỉ là người trẻ tuổi mà, tuổi trẻ khí thịnh, vợ trước của anh trước kia rất thường giám sát anh, em cũng phải để ý quản lí Trầm.”
Lâm Sơ cười khan một tiếng, nhíu mày nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ban đêm cô vẫn như cũ gọi điện thoại với Trầm Trọng Tuân, không hỏi chuyện Lưu Nhàn, rõ ràng Lâm Sơ cũng không có gì có thể hỏi, cũng chỉ là cùng tới một bữa tiệc mà thôi, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn khó chịu, lúc nói chuyện trời đất cũng mang theo tâm sự nặng nề, Trầm Trọng Tuân rõ ràng đã nhận ra.
“Công việc có gì không vui à?”
Lâm Sơ trả lời: “Không phải.”
Trầm Trọng Tuân nói: “Ngày mai anh trở lại nội thành, đến lúc đó lại tới tìm em.”
Lâm Sơ mệt mỏi “Nha” một tiếng, sau khi cúp điện thoại cô liên tiếp thở dài, cố gắng không để ý tới lo lắng trong đáy lòng.
Thứ ba trôi qua bình bình đạm đạm, đi họp nửa ngày trong công ty, thương thảo phương án cho Tân Hòa, sau đó Lâm Sơ sửa sang lại tài liệu, Trần Hoa Đoan gửi một số điện thoại cho cô, bảo Lâm Sơ nếu cần thì liên lạc với đối phương, đòi tài liệu của Tân Hòa.
Trong tên họ viết hai chữ “Lưu Nhàn”, Lâm Sơ bấm chặt con chuột, cánh tay có chút tê dại, trái tim căng phồng đặc biệt lợi hại.
Cô cảm thấy không có tài liệu gì cần tìm đối phương đòi, vì vậy hôm nay cô cực kỳ cố gắng làm việc, dốc hết sức định ra một phương án bước đầu, sau khi đưa cho Trần Hoa Đoan thì nhận được một câu khen ngợi, Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau trên dưới công ty tiếp tục vì Tân Hòa mà bận rộn, Lâm Sơ cũng gọi điện thoại cho Hướng Dương một lần, sáng sớm ngày mai Hướng Dương sẽ lên máy bay, đùa giỡn bảo Lâm Sơ lái xe tới đón anh, Lâm Sơ nói: “Anh mua bảo hiểm đi rồi em đi đón anh!”
Hướng Dương nói: “Không sao đâu, xe của công ty đã mua bảo hiểm rồi, ngày mai em lấy chìa khóa xe chỗ lão Trần, nói là anh bảo em đi đón!”
Lâm Sơ cười cười, hàn huyên một lúc lâu cô mới cúp điện thoại.
Tối nay cô và Trầm Trọng Tuân có hẹn, Lâm Sơ đặc biệt ăn mặc một phen, thoa một chút mascara, lại đánh chút phấn lót. Xem ra vẫn là không khá hơn nhiều lắm, nhưng bởi vì vẽ viền mắt, mắt thoạt nhìn cũng lớn hơn chút. Ai cũng thích nhìn mỹ nữ, các đồng nghiệp nhìn Lâm Sơ thấy vui tai vui mắt, tâm tình đương nhiên tốt hơn, túm lấy cô không ngừng trêu ghẹo, cứ như vậy đến lúc tan việc, Trần Hoa Đoan gọi Lâm Sơ lại: “Đừng vội tan việc, giúp anh một việc.”
Tháng sau đã là lễ mừng năm mới, trước giao thừa công ty tổ chức cuộc họp hằng năm, mặc dù không nhiều nhân (di.da.l.qy.do) viên, nhưng hoạt động lại không thể thiếu, việc thứ nhất chính là liên hoan.
Trần Hoa Đoan lái xe, nói: “Anh đã đặt khách sạn từ đầu tháng, lúc ấy cũng đã không có nhiều chỗ trống rồi, chậm thêm chút nữa là không có cơm ăn đâu. Hôm nay đi đặt thực đơn, lấy ý kiến của em một chút, xem xem con gái các em thích ăn cái gì.”
Lâm Sơ tòng mệnh, lúc đi tới khách sạn, sắc trời đã tối đen.
Thực đơn đa dạng phong phú, có thể tự mình lựa chọn phối hợp, cũng có những món ăn đơn giản. 1800 đồng một bàn hoặc là 2880 một bàn, đây là khách sạn hạng sang, quan trọng nhất là vô cùng ngon, với cùng giá cả này mà đi các khách sạn khác, nhất định có thể có lựa chọn tốt hơn.
Chỉ là Trần Hoa Đoan tài đại khí thô, địa điểm liên hoan nhất định phải là hạng sang, đắt cũng muốn đặt, do đó, giá tiền một bữa cơm đơn giản cũng làm người ta chắt lưỡi hít hà, có ông chủ thế này thì hạnh phúc nhất vẫn là công nhân viên, Lâm Sơ cười híp mắt lên thực đơn phác thảo.
Hoàn thành công việc, Trần Hoa Đoan mời cô ăn cơm: “Tới đã tới rồi, ở chỗ này thử món ăn một chút trước đi, có tên mấy món ăn anh chưa từng nghe qua, xem một chút có được hay không, ăn không ngon thì có thể trực tiếp đổi thực đơn.”
Lâm Sơ cũng có chút đói bụng, nên không cự tuyệt.
Trần Hoa Đoan phải lái xe, cho nên không uống rượu, anh ta thay Lâm Sơ gọi một chai nước uống, Lâm Sơ hỏi ngày mai Hướng Dương về thế nào, Trần Hoa Đoan nói: “Thuê xe!” Anh ta thấy Lâm Sơ sững sờ, lại cười nói: “Anh cho người đi đón cậu ta, yên tâm, không lạc được.”
Lâm Sơ cười cười, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện trời đất, thảo luận về các món ăn được bưng lên.
Tiền nào đồ nấy, ngon không thể bắt bẻ, Lâm Sơ ăn mà hài lòng, trong lúc ăn Trần Hoa Đoan có nhận hai cuộc điện thoại, ngắt điện thoại của người cuối cùng, Lâm Sơ cũng ăn no, Trần Hoa Đoan hạ đũa, tính tiền rời đi.
Phòng VIP lầu hai, cuối hành lang chính là thang máy và cầu thang, Lâm Sơ lập tức đi về phía trước, vậy mà bước chân Trần Hoa Đoan ngừng lại một chút, nói: “Anh đi chào hỏi người quen, em chờ một lát nhé.”
Lâm Sơ gật đầu một cái, nhìn Trần Hoa Đoan đẩy cửa một gian phòng ra, cửa chính mở phân nửa, Lâm Sơ thấy Bàn Tử của Tân Hòa đứng lên, cười lớn nói mấy câu, lại giới thiệu với người bên cạnh.
Người bên cạnh vừa lúc chính là Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ thấy bọn họ cũng nhép nhép miệng, âm thanh có thể nghe rõ ràng, nhưng cô lại không nghe thấy nội dung, ánh mắt của cô bị người phụ nữ bên cạnh Trầm Trọng Tuân hấp dẫn.
Lưu Nhàn không trang điểm đậm, thậm chí còn không trang điểm, gương mặt đó thật xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân lại nhiều hơn mấy phần trẻ trung, hoàn toàn không lão luyện lõi đời giống như lần trước.
Thị lực của Lâm Sơ rất tốt, cô rõ ràng nhìn thấy Lưu Nhàn đưa tay khoác lên trên tay Trầm Trọng Tuân, giơ cái ly của mình lên kính Trần Hoa Đoan, sau khi uống xong một ly thì mím môi cười, cúi đầu liếc nhìn Trầm Trọng Tuân một cái, gương mặt đều là ngượng ngùng yêu thích.
Trầm Trọng Tuân cũng ngước mắt nhìn cô ta một cái, tầm mắt xẹt qua cửa chính, anh đột nhiên dừng lại, nghiêng người nói một câu với Bàn Tử, định đứng lên.
Trần Hoa Đoan cười nói: “Đúng rồi, tôi dẫn theo Lâm Sơ tới dùng cơm, ở ngay ngoài cửa thôi!”
Bàn Tử cười: “Anh không nói tới thì tôi thật đúng là không phát hiện ra lại trùng hợp như thế, thì ra mọi người đều là người mình.”
Trầm Trọng Tuân mỉm cười đi ra ngoài, cũng không biết vẻ mặt của mọi người trên bàn rượu, Lâm Sơ lại rõ ràng nhìn thấy tầm mắt Lưu Nhàn theo sát đằng sau Trầm Trọng Tuân, vẻ mặt kia, làm cho cô muốn huơ quyền.
Trầm Trọng Tuân thấy sắc mặt cô khác thường, hỏi: “Sao thế, khó chịu chỗ nào ư?”
Lâm Sơ lắc đầu một cái: “Anh ăn cơm ở đây à?”
Trầm Trọng Tuân dẫn cô đi ra, tới khi người trong phòng bao không nhìn thấy hai người bọn họ nữa, anh sờ trán Lâm Sơ, cau mày nói: “Bị cảm à?”
“Không có.” Lâm Sơ gạt tay của anh ra: “Anh phải ăn đến mấy giờ?”
Trầm Trọng Tuân nói: “Không rõ lắm, em trở về chỗ của anh trước nhé, anh sẽ cố gắng về sớm một chút.” Dừng một chút, anh nhìn lướt qua xung quanh, cũng không nhìn thấy đồng nghiệp của Lâm Sơ: “Đồng nghiệp của em về hết rồi à?”
Lâm Sơ nói: “Không phải, chỉ có em và Trần Hoa Đoan hai người.”
Trầm Trọng Tuân nhướng mày: “Chỉ có hai người các em tới nơi này ăn cơm?”
Lâm Sơ “Ừ” một tiếng, đang nói, Trần Hoa Đoan đã đi ra ngoài rồi, Trầm Trọng Tuân chào hỏi anh ta một tiếng, Trần Hoa Đoan cười nói: “Vậy chúng tôi đi trước, tôi đưa Lâm Sơ về nhà.”
Trầm Trọng Tuân có chút không vui, bạn trai chính tông ở đây, người khác lại nói muốn đưa Lâm Sơ về nhà, nhưng anh cũng không thể nói cái gì, bên trong còn có bữa tiệc, anh chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.
Trên đường đi Trần Hoa Đoan lại nhắc tới Lưu Nhàn: “Rất biết uống…, biết xử lý tình huống.” Anh ta thấy Lâm Sơ không có tinh thần, còn nói: “Chỉ là cô gái nhỏ nên giống như em, ngoan ngoãn đáng yêu.”
Lâm Sơ cười nói: “Lần trước em thấy Lưu Nhàn, cô ấy trang điểm rất đậm, hiện tại ngược lại rất là nhẹ nhàng khoan khoái rồi.”
Trần Hoa Đoan nói: “Đúng vậy, nghe nói là sau bữa tiệc lần trước, bọn họ cảm thấy cô ấy đeo đồ trang sức trang nhã rất đẹp mắt, nên bảo cô ấy cứ để như vậy.”
Lâm Sơ không nhịn được hỏi chuyện Lưu Nhàn, năm nay bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường học nào, học là chuyên ngành gì, Trần Hoa Đoan sao có thể biết cặn kẽ như vậy, nhưng anh ta tâm tình vui vẻ, tính toán ngày mai sẽ hỏi thăm Bàn Tử.
Một người phụ nữ chú ý tới một người phụ nữ khác, trừ thích, đó chính là (lqd) cảm giác mình bị uy hiếp, Trần Hoa Đoan cho là chỉ có hai điểm này, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ còn có nguyên nhân khác.
***
Trầm Trọng Tuân trở lại nhà trọ lúc mười một giờ, trợ lý đưa anh vào thang máy xong lập tức rời đi, Trầm Trọng Tuân có chút nhức đầu, uống rượu hại thân, hiện tại anh chỉ muốn ngủ.
Sau khi vào nhà lại phát hiện Lâm Sơ không có ở đây, anh đi vòng quanh phòng tìm một vòng, gọi điện thoại cho Lâm Sơ hỏi: “Em đang ở đâu đấy?”
Lâm Sơ nói: “Phòng trọ của em.” Cô nghe giọng Trầm Trọng Tuân có chút say, nói: “Anh đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi.”
Trầm Trọng Tuân cau mày: “Không phải anh đã bảo em tới chỗ của anh sao?”
Lâm Sơ nói: “Ngày mai còn phải đi làm, thôi anh ạ.” Giọng nói mệt mỏi, phờ phạc rã rượi.
Trầm Trọng Tuân nghe được cô qua loa, không hiểu cô là bị bệnh hay là cáu kỉnh, nhưng Lâm Sơ không bị cảm, trừ tháng mười lần xảy ra sự kiện kia, cô cũng chưa từng tức giận.
Trầm Trọng Tuân không nghĩ ra, sau khi say rượu cũng không quá thoải mái, quyết định để ngày mai đi tìm Lâm Sơ, nhưng lại không biết Lâm Sơ một đêm không ngủ, cô đang đợi Trầm Trọng Tuân đột nhiên tới giống như trước kia, mạnh mẽ dẫn cô tới nhà trọ.
Nhưng cô thất vọng.
Thất vọng làm cho Lâm Sơ mất ngủ, sáng sớm lúc thức dậy trên cửa sổ đều là sương mù trắng xóa, cô lau đi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, giống như trở lại cực kỳ lâu trước kia, cô đã không nhớ rõ là năm nào, cô cũng lo lắng đề phòng, mê man hoảng hốt như thế này.
Con người chỉ có lúc mong đợi điều gì đó mới có thể cảm thấy thất vọng, chỉ vào lúc có được mới có thể sợ mất đi, Lâm Sơ rất sợ, cô hi vọng mình có thể giống như trước như đây, không có chuyện gì có thể tạo thành tâm tình thế này.
Buổi sáng nay rốt cuộc Hướng Dương cũng xuất hiện tại công ty, mang đến cho các đồng nghiệp đặc sản vùng khác, tất cả mọi người hoan hô mang đồ ăn đến phòng giải khát.
Lâm Sơ ngơ ngác ngồi một lát, sau khi mọi người tản đi rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà đến gần Hướng Dương, nói: “Đại ca, em gặp được con gái của người phụ nữ kia rồi.”
Hướng Dương sửng sốt.
Gần tới buổi trưa, Hướng Dương dẫn Lâm Sơ ra ngoài công ty nói chuyện.
Dưới đèn đường có một băng ghế đá dài, quanh năm không người nào tới ngồi, Hướng Dương lau cái ghế, sau khi nghe mấy câu thì hỏi: “Vậy bây giờ em có cảm giác gì không?”
Lâm Sơ nói: “Em ghét cô ta.” Ghét Lưu Nhàn.
Nhưng Lâm Sơ và Lưu Nhàn cũng không tính là quen biết, cô chỉ là vô duyên vô cớ ghét một người. Lâm Sơ cau mày nói: “Trầm Trọng Tuân còn rất thân thiết với cô ta, còn để cho cô ta chạm vào tay.”
Lời này quá trẻ con, Hướng Dương không nhịn được mà cười một tiếng, lại nghe Lâm Sơ nói: “Trầm Trọng Tuân lớn lên rất đẹp trai, công việc và gia đình đều rất tốt, nhất định sẽ có rất nhiều người thích anh ấy, nhưng anh ấy yêu thích em điểm gì chứ, trình độ học vấn không cao như anh ấy, cũng không có một công việc tốt, em còn không xinh đẹp bằng Lưu Nhàn, đợi qua vài năm nữa, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ chán, sau đó những người phụ nữ khác sẽ có cơ hội.”
Hướng Dương cau mày nói: “Em nghĩ quá nhiều rồi, chưa có chuyện gì xảy ra thì cũng không nên suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ Trầm Trọng Tuân không đủ tốt với em à, em cũng biết cậu ta đấy, cậu ta là người như vậy sao?”
Lâm Sơ lắc đầu một cái: “Trầm Trọng Tuân chính là quá tốt, cho nên em mới phát hiện, người khác cũng sẽ thích anh ấy, nếu như một ngày kia anh ấy không cần em nữa, em sẽ không biết nên làm sao đâu!” Ánh mắt của cô có chút mơ hồ, nháy mắt một cái mới phát hiện là nước mắt: “Anh muốn em nghĩ thế nào đây, ba em cũng là một người rất đàng hoàng, tất cả họ hàng thân thích đều nói ba em đàng hoàng, nhưng ông ấy cũng có người bên ngoài, hơn nữa người này còn bị em tận mắt nhìn thấy, em tận mắt nhìn thấy đấy!”
***
Đầu kia Trầm Trọng Tuân đi tới tòa án nhân dân một chuyến, lại cùng đồng nghiệp vòng vo qua hai địa phương, vừa vặn đến trưa, anh xem thời gian, trực tiếp lái xe tiến về phía công ty Lâm Sơ.
Từ đường lớn lái vào, đối diện còn có xe đi ra, anh thả chậm tốc độ xe, mở cửa sổ, vẫn nhìn chăm chú vào đường xá phía trước, cũng thu được hai người trên ghế đá kia vào tầm mắt.
Hướng Dương kéo Lâm Sơ lại gần, vuốt ve gương mặt của cô, vừa cúi đầu vừa nói chuyện, Trầm Trọng Tuân không thấy rõ nét mặt Lâm Sơ, anh dừng xe, cau mày nắm chặt tay lái.