Làm Chú Khó Lắm

Chương 76: Chỉ Vì Để Ý


Đọc truyện Làm Chú Khó Lắm FULL – Chương 76: Chỉ Vì Để Ý


Một tấm thủy tinh trong suốt ngăn cách thế giới thành hai phần, người không có ý thức bên trong, sẽ không biết trái tim của người chờ đợi bên ngoài dằn vặt đến thế nào.
Giờ phút này ngoại trừ bác sĩ thì không ai giúp được gì, vì thế người đến thăm cũng chỉ có thể đến rồi đi, về rồi lại đến, lo lắng, nhưng lại không thể giúp gì thêm.
Dương Hi Ngôn vẫn vô cùng yên tĩnh, có thể nói là yên tĩnh đến khác thường.

Cậu không tiếp lời ai, cũng không để ý đến sự an ủi của bất kỳ ai.

Cậu trầm mặc ngồi nơi đó, tựa như pho tượng không có sự sống.
Hốc mắt thầy Tạ hơi đỏ, muốn đến nói vài câu trấn an lại bị Nghiêm Phong kéo về.

Nghiêm Phong lắc đầu với y, có chút bất đắc dĩ: “Đừng làm phiền nhóc, nhóc không nghe vào đâu.”
Từ lúc Dương Hi Ngôn nói ra câu không tin kia thì không nói lời nào với những người tham gia lần nói dối này nữa.

Tình huống hiện tại chỉ có thể đợi Dương Quang tỉnh lại dẹp yên chuyện này, nếu không trong mắt đứa nhỏ kia toàn bộ bọn họ đều là đồng lõa.
“Nhưng mà…” Thầy Tạ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn tình trạng của người nằm trên giường bệnh, chỉ đành buồn bã đứng yên một chỗ.

Người vẫn còn hôn mê, nói gì cũng là dư thừa.
“Không sao, Tư Đồ chuẩn bị rất đầy đủ, cậu ta sẽ tỉnh lại thôi.” So với thầy Tạ lo lắng tiều tụy, Mạc Tĩnh Thành bình tĩnh hơn nhiều, đương nhiên nếu đã bỏ qua cảnh tượng y dùng hết sức lực nắm lấy cánh tay của Tư Đồ Lỗi.
Tư Đồ Lỗi xoay sang nhìn y một cái, biểu tình lại rất thả lỏng, “Sao vậy? Không tin tưởng y thuật của tôi?” Tốt xấu gì cũng bận rộn hết mấy ngày, đương nhiên hắn đâu làm việc vô dụng.

Tư Đồ Lỗi bĩu môi nói: “Cơ bản đã qua nguy hiểm, không có gì phải lo lắng nữa đâu.” Còn lại chỉ đợi Dương Quang tỉnh nữa thôi.
Tư Đồ Lỗi nói: “Tụi mày về trước đi, khi nào tỉnh rồi tao sẽ gọi điện báo.” Chuyện Dương Quang bị thương vẫn còn trong giai đoạn bảo mật, vì thế người đến thăm cũng không thể ở lại quá lâu.
Nghiêm Phong gật đầu, lại nhìn về phía phòng bệnh một cái rồi mới kéo thầy Tạ đi.


Mạc Tĩnh Thành vỗ vai Tư Đồ Lỗi, cho hắn một ánh mắt cổ vũ rồi mới theo chân Nghiêm Phong.

Mà Thiệu Phong… người vẫn không nói chuyện đột nhiên bước đến ngồi xuống cạnh Dương Hi Ngôn.

Thấy Tư Đồ Lỗi nhíu mày, y cũng không thèm để ý.
Tư Đồ Lỗi vuốt mũi, không ngăn cản hành động của Thiệu Phong.
Con người này vẫn luôn ngoài lạnh trong nóng, chuyện có thể khiến ý đặt vào lòng không nhiều.

Trùng hợp là đôi chú cháu này nằm trong đó, vì thế không tránh được có tâm lý gà mẹ.
“Đừng trách hắn.” Nhìn Tư Đồ Lỗi rời đi, trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại bản thân và đứa nhỏ vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên Thiệu Phong mở miệng.
Y biết đứa nhỏ này đang giận, kỳ thật cậu cũng có tư cách để giận, nhưng lúc này Thiệu Phong không hi vọng cậu sẽ giận sai đối tượng.
Thiệu Phong nói: “Hắn muốn tốt cho nhóc.”
Vì nguyên nhân này, Thiệu Phong đã từng nói với Dương Quang, đứng ở góc độ của bản thân làm những việc bản thân cho là đúng vì đối phương, nhưng thật sự đúng sao? Thế nhưng sự việc đến nước này, Thiệu Phong không thể không thừa nhận đây cũng là một phương thức của tình yêu.
Chuyện giữa Dương Quang và Dương Hi Ngôn là do cậu bắt đầu, kiên trì mãi mới có được kết quả của hiện tại, không nói là tốt, nhưng tuyệt đối không phải là hỏng bét.

Ai cũng nói tình cảm là việc bản thân không điều khiển được, mà giữa hai người còn có thân phận chú cháu ruột.

Là tình thân? Hay tình yêu? Dương Quang làm nhiều điều như vậy đều vì đứa nhỏ này, toàn bộ sắp xếp ngoài sáng trong tối, có cái nào là vì hắn đâu?
Dùng một câu phiến tình để nói thì là: Nếu cái này còn không xem là yêu…
Bởi vì để ý, nên mới…lừa cậu!
Dương Hi Ngôn không nói gì, thậm chí còn không nhìn y lấy một lần.


Ánh mắt đen như mực kia chỉ nhìn chăm chú về một nơi, là phòng bệnh của chú hai cậu.
Cậu không trả lời, Thiệu Phong cũng không tức giận, lại yên tĩnh ngồi với cậu thêm một lúc mới đứng lên vỗ vỗ bờ vai gầy của Dương Hi Ngôn, lưu lại một câu dặn dò: “Canh giữ hắn, cũng phải chăm sóc mình cho tốt, nếu không hắn tỉnh lại sẽ đau lòng.”
Đau lòng sao?
Còn lại một mình Dương Hi Ngôn, thật lâu sau cậu mới như bừng tỉnh, vươn tay nhẹ ấn vào ngực mình, ánh mắt tối đen phẳng lặng mà ảm đạm.
Lúc này không ai biết được Dương Hi Ngôn đang nghĩ gì, cũng như không ai biết được Dương Quang nằm trong phòng bệnh đến khi nào mới tỉnh.
Cuộc sống ngập tràn những lời dối trá, nhưng có lúc chúng ta không cách nào oán hận được.
“Hi Ngôn?”
Tư Đồ Lỗi được thông báo Dương Quang có dấu hiệu tỉnh lại vội chạy đến, nhìn Dương Hi Ngôn đột nhiên đứng lên, tựa hồ muốn rời đi, có chút kinh ngạc, “Nhóc đi đâu? Chú hai nhóc…”
“Đừng nói với chú ấy con đã đến.” Biểu tình của Dương Hi Ngôn rất bình tĩnh.
“Vì sao?”
Dương Hi Ngôn không trả lời, cậu chỉ xoay người nhìn vào cửa kính thủy tinh một lúc, nhìn thoáng qua ánh mắt hoài nghi của Tư Đồ Lỗi.
“Cậu Ngôn!” Triệu Đông vội đi theo, lúc này không ai yên tâm để cậu đi một mình.
“Đừng theo tôi.”
Đứng ở cổng bệnh viện, Dương Hi Ngôn nhìn cậu ta, trong mắt ngập tràn ý từ chối.
“Nhưng mà…” Không ngăn cản được, Triệu Đông chỉ đành cố gắng tìm lời trấn an, “Chuyện hung thủ phải đợi anh cả tỉnh rồi mới có thể ra ý kiến, cậu Ngôn cho dù có gấp…”
“Tôi không đi tìm gã ta.” Dương Hi Ngôn cúi đầu, đôi tay đặt hai bên hông bỗng nhiên nắm chặt lại, “Tôi chỉ muốn biết một vài thứ thôi.”
Vài thứ người đàn ông kia nỗ lực giấu cậu, những chuyện không cho cậu biết.
“Cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi?” Khi Dương Quang cố gắng tranh đấu để hé mở đôi mắt như nặng ngàn cân, đập vào mắt hắn đầu tiên là Tư Đồ Lỗi mặc áo blouse trắng.
May mà dù nhan sắc của người này vẫn có thể nhìn vào mắt, nhưng so với mấy kiểu thiên thần này kia vẫn không giống được.

Vì vậy sau khi Dương Quang hoảng hốt một lúc mới hồi phục tinh thần, hắn đã phá vỡ sự nguyền rủa của vận mệnh.

Hắn còn sống!
“Hi Ngôn…”
Nằm lâu như vậy, câu nói đầu tiên lại là cái tên này, Tư Đồ Lỗi không hề ngạc nhiên.
“Nhóc…” lặng lẽ liếc nhìn bên ngoài một cái, Tư Đồ Lỗi nhún vai, quyết định giúp đứa nhỏ kia, “Còn chưa phát hiện, nhưng nếu mày không tỉnh lại nữa thì không chắc.”
Nghe vậy, Dương Quang thở ra một hơi nặng nề.

Vì lo lắng mà cả khi hôn mê hắn cũng nhíu mày, lúc này mới có thể yên tâm.

Dương Quang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng cho dù có mệt hơn nữa cũng nhớ phải dặn dò vài việc.
“Tụi mày vất vả rồi.” Âm thanh hắn khàn đục, cố gắng chống đỡ tinh thần gật đầu cười với Tư Đồ Lỗi, “Tao không sao, nói với mọi người, tao về rồi.” Mọi người, đương nhiên là tất cả những người tham gia lời nói dối này.
“Đâu phải chỉ một câu vất vả là xong.” Tư Đồ Lỗi liếc hắn trắng mắt, ý trong lời nói: “Sau này loại chuyện này tự đi mà chơi, đừng có làm tụi tao từ trong ra ngoài đều không giống người.”
“Được.” Dương Quang làm như không có việc gì mà cười, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, âm thanh cũng bắt đầu mơ hồ, “Chỉ cần sau này đừng nói tao có việc gì cũng giấu, không nói vói tụi mày nữa.”
“Mày còn để ý cái này?” Nói đến chuyện này là Tư Đồ Lỗi lại tức giận, nhưng hắn cũng không xem nhẹ tình huống thân thể hiện tại của Dương Quang.

Hắn oán hận trừng mắt với Dương Quang một cái, tựa như nghĩ đến cái gì đó, sự sắc bén trong mắt Tư Đồ Lỗi chợt lóe lên, vỗ vai hắn, cười đến ác liệt: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá.”
Cuộc sống sau này sẽ càng đặc sắc, mà Dương Quang phải dưỡng tốt tinh thần mới có thể ứng phó.
Ở Tất Viên, Anna đang ôm chặt ba lô gấu nhỏ ngồi trong phòng khách.

Vừa nhìn thấy Dương Hi Ngôn trở về, cô lập tức đứng lên, muốn nói gì đó lại không dám nói, chỉ có thể sợ hãi nhìn cậu.
“Chú hai tỉnh rồi.”
Không có dáng vẻ tính sổ như cô đã tưởng tượng, Dương Hi Ngôn chỉ nhìn cô một cái, mặt không biểu tình vứt ra một câu này rồi xoay người lên lầu.
“Dương Hi Ngôn.” Anna gọi cậu.

Nhưng đến lúc cậu quay đầu lại thì bước chân cô không tự giác mà lùi về một bước nhỏ.
Mỗi khi Anna đối diện với ánh mắt tối đen kia là lại có cảm giác hết thảy phản ứng đều bị đối phương nhìn thấu.


Cho dù thiếu niên này không nói gì cả, chỉ nhìn cô với ánh mắt trầm mặc đó, nhưng Anna vẫn có cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Trước kia có Dương Quang ở đây, Anna biết rằng có sự che chở của hắn thì thiếu niên này sẽ không làm gì mình.

Nhưng hiện tại Dương Quang còn ở bệnh viện, mà bản thân cô lại là đối tượng tham gia bị cậu tự tay bắt được, Anna vẫn không có đủ dũng khí.
Nhưng dù sợ thế nào thì có vài lời Anna không thể không nói, cô tự cổ vũ mình chống lại con ngươi đen như mực kia, “Chú hai cậu làm như vậy đều vì cậu, chú ấy…thật sự rất yêu cậu!”
“Tôi biết.” Chuyện này Dương Hi Ngôn chưa từng nghi ngờ.
Ai cũng biết người đàn ông kia để ý đến cậu nhiều thế nào, nhưng… lại không biết cậu cũng sẽ để ý, không biết biết bản thân cậu vô cùng để ý.
“Vậy sao cậu lại tức giận?” Anna nhỏ giọng nói: “Đâu phải hắn muốn hại cậu…”
“Tôi không tức giận.”
“Nói dối!” Anna không tin.
Vẻ mặt bình thường không nhất định sẽ không tức giận, tốt xấu gì cô cũng ở Tất Viên lâu như vậy, ở chung với cậu bao nhiêu ngày, đối với năng lực phân biệt của mình cô vẫn có chút tự tin.
Anna nói: “Tôi không có cách nào xin lỗi cậu, cái này là công việc của tôi…” Đôi tay Dương Hi Ngôn đột nhiên nhúc nhích, Anna bị dọa sợ lập tức lùi về sau mấy bước.

“Với lại…tôi chỉ cảm thấy…hai người thật vất vả…” Cô trải đời chưa nhiều, vì thế mới bị tình cảm thuần túy này đả động.
“Cô không cần sợ như vậy, tôi sẽ không làm gì cô.”
Nằm ngoài dự đoán của Anna, người cô cho rằng sẽ công kích mình đột nhiên nở nụ cười.

Nếp nhăn nhàn nhạt vì cười nơi khóe miệng thiếu niên dần lan ra, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất, khiến Anna cũng có chút nghi ngờ mắt mình.
Anna không dám tin, lại càng sợ hãi, còn đang nghĩ xem bản thân mình có nên chạy ra ngoài cầu cứu không thì đã thấy Dương Hi Ngôn xoay người rời đi.
Chú hai còn sống, tôi rất vui.
Lời thì thầm kia được đôi tai nhạy bén của Anna bắt được, cô ngây ngẩn nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất ở góc cầu thang, có chút ủ rũ cắn môi.
Xem ra công việc lần này không đạt tiêu chuẩn chút nào, vì cô cảm thấy dường như bản thân mình không đủ hiểu thiếu niên này.
Thật ra đừng nói là cô, cho dù là Dương Quang hàng thật giá thật nhìn thấy Dương Hi Ngôn bây giờ cũng có lẽ sẽ bất ngờ.
Mỗi một trải nghiệm là một lần lột xác, đau đớn luôn ép con người trưởng thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.