Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 64


Bạn đang đọc Làm Càn – Huyền Tiên – Chương 64

Chương 91: Dỗ dành

Cảm giác tiếp xúc ấm mềm đột nhiên truyền tới môi khiến Đường Nhược Dao ngẩn người, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Ý Nùng hoàn toàn hiện lên trước mắt cô, Đường Nhược Dao ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lông mi của cô ấy, như thể vẫn chưa hoàn hồn.

Phát hiện Đường Nhược Dao không chuyên tâm, Tần Ý Nùng miết lấy cằm cô, lặng lẽ tách cô ra một chút, dán lấy bờ môi cô khẽ nỉ non: “Nhắm mắt.”

Đầu óc Đường Nhược Dao không kịp suy nghĩ, nhắm mắt theo lời người phụ nữ ấy theo bản năng.

Một tay Tần Ý Nùng ôm lấy má cô, nghiêng đầu lần nữa ngậm lấy môi dưới của cô.

Đầu óc Đường Nhược Dao mơ màng, đột nhiên mở mắt, đẩy vai Tần Ý Nùng ra.

Không nói lời nào, vừa tới liền cưỡng hôn? Coi mình là gì chứ?

Đây gọi là dỗ người sao?

Tình đầu thì thế nào? Lần đầu yêu đương thì giỏi lắm sao? Không phải mình cũng là lần đầu yêu đương sao?

Tần Ý Nùng không ngờ được động tác này của Đường Nhược Dao, cả người không khống chế được ngã về phía sau, nhưng ban nãy trong lúc hôn, một tay của cô ấy quấn lấy eo của Đường Nhược Dao theo bản năng, để Đường Nhược Dao nhích lại gần mình, lúc này còn chưa buông ra, thậm chí vì đột nhiên gặp phải “nguy hiểm” nên càng ôm chặt hơn, Đường Nhược Dao muốn thoát ra nhưng không có cách nào thoát được.

Đường Nhược Dao: “!!!”

Kết quả chính là Đường Nhược Dao bị Tần Ý Nùng ôm lấy cùng ngã về phía sau.

Tần Ý Nùng trong tình huống như thế vẫn có thể điều chỉnh, lùi về phía sau vài bước, lưng ngã xuống sô-pha đối diện cửa, Đường Nhược Dao ngã trên người cô ấy.

Một người dù có nhẹ đến mấy trực tiếp đập lên người người khác cũng rất nặng, Tần Ý Nùng bị đau hừ một tiếng, không có thời gian kiểm tra bản thân, vội vàng hỏi Đường Nhược Dao: “Không sao chứ?”

Ban nãy Đường Nhược Dao chỉ nhất thời kích động, giữa chừng đã hối hận, lại thấy ánh mắt ân cần của Tần Ý Nùng không hề giả dối, càng không có cách nào không áy náy, lắc đầu nói: “Em không sao, cô thì sao ạ?”

Tần Ý Nùng cười cười, dịu dàng nói: “Không sao.”

Đường Nhược Dao giữ nguyên tư thế ngã trong lòng cô ấy, ngón trỏ nhấc lên một sợi tóc dài đen trước người cô ấy, ngúng nguẩy nhỏ tiếng hỏi: “Sao cô lại đột nhiên hôn em?”

Môi mỏng của Tần Ý Nùng khẽ mím, nói: “Giúp em điều chỉnh cảm xúc.”

Ý cười nơi đáy mắt Đường Nhược Dao dần dần đông cứng.

Tần Ý Nùng giống như không hề phát hiện, nghiêm túc nói: “Không phải em không nhập vai được sao? Đạo diễn Hàn nói tình ý của em không đủ sục sôi, hiện tại không có thời gian nói nhiều, đây là cách nhanh nhất cũng hiệu quả nhất.”

Ánh mắt của Đường Nhược Dao trầm xuống, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Tần Ý Nùng đột ngột chột dạ dưới ánh mắt không cho cô ấy chỗ trốn chạy, hỏi: “Sao em… ưm!”

Đôi môi của Đường Nhược Dao đè xuống, trực tiếp chặn miệng Tần Ý Nùng lại.

Một lần còn lạ hai lần thành quen, hai người hôn ba lần bốn lượt cũng không ngừng lại.

Đường Nhược Dao quen đường quen lối, dường như không chịu bất cứ sự phản kháng nào.

Tần Ý Nùng bị giam cầm trên sô-pha, trước sau trái phải đều là hơi thở ngọt ngào ấm áp của người phụ nữ trẻ tuổi, ngoài bị động tiếp nhận, không có lối nào để thoát.

“Nhắm mắt.” Đường Nhược Dao đem câu nói lúc mới vào phòng của Tần Ý Nùng trả lại cho cô ấy.

Ý thức của Tần Ý Nùng chìm nổi theo nụ hôn của Đường Nhược Dao, giơ tay quấn lấy người phụ nữ trẻ tuổi, không khống chế được phát ra một tiếng nỉ non, ra sức ôm chặt lấy cô.

Phản ứng của con người ở một thời điểm nào đó thật sự không có cách nào nói dối.

Từng mạch máu đều đổ về tim, trái tim Đường Nhược Dao đập thình thịch, ngón tay yêu thương vuốt ve gò má có chút nóng của người phụ nữ ấy, sau thời gian rời đi ngắn ngủi, lại cúi đầu với một nụ hôn sâu hơn.

Năm ngón tay của Tần Ý Nùng vô thức co chặt, níu lấy quần áo của Đường Nhược Dao. Trong phòng nghỉ chỉ nghe thấy âm thanh hít thở hỗn loạn không thành nhịp của hai người.

Hàn Ngọc Bình hút xong điếu thuốc, thở ra một hơi dài, nhấc chân giẫm tắt đầu thuốc, nhìn một cái về phía phòng nghỉ, gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng.

Điện thoại của Tần Ý Nùng đang trong tay Quan Hạm, Quan Hạm đang đứng trước cửa phòng nghỉ hóng gió nghe máy: “Đạo diễn Hàn.”

Hàn Ngọc Bình nói: “Gọi hai tên đó ra ngoài, lâu quá rồi, trẻ con cũng lớn cả rồi.”

Quan Hạm vâng lời, giơ tay, khẽ gõ lên cửa hai cái.

Hai người khó tách rời trong phòng đồng thời khựng lại.

Tần Ý Nùng đột nhiên mở mắt, không ngờ trước mắt đột nhiên tối đen, Đường Nhược Dao dùng một tay che mắt cô ấy lại.


“Mặc kệ đi.” Đường Nhược Dao bớt chút thời gian nhỏ tiếng một câu, khẽ cắn lấy môi dưới của cô ấy.

Trước mắt không nhìn thấy gì, cảm giác trên môi lại càng rõ ràng, lí trí của Tần Ý Nùng không sót được bao, chỉ muốn mãi mãi chìm đắm trong lòng cô. Nhưng tiếng gõ cửa lại dây dưa không ngừng vang lên.

“Chị Tần? Cô Đường?” Ngoài cửa là Quan Hạm.

Tần Ý Nùng hít sâu một hơi, đẩy Đường Nhược Dao ngồi dậy, hơi thở không ổn định nói: “Đi mở cửa.”

Đường Nhược Dao rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà, đưa cho Tần Ý Nùng một tờ, hai người tự mình sửa sang, thay nhau kiểm tra. Đường Nhược Dao mới đứng dậy, đi tới mở cửa phòng nghỉ, vị trí góc độ đã điều chỉnh xong, nghiêm ngặt chặn lại mọi ánh mắt có ý định thăm dò Tần Ý Nùng bên trong.

Quan Hạm nói: “Cô Đường, đạo diễn Hàn bảo hai người tới chuẩn bị quay phim.”

Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: “Ừm, chúng tôi đến ngay.”

Ánh mắt Quan Hạm lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ của Đường Nhược Dao, trong lòng thầm có suy nghĩ, đè xuống vui vẻ trong nội tâm, bình tĩnh nói: “Vậy tôi ở trước cửa chờ hai người.”

Đường Nhược Dao ừ một tiếng, đóng cửa lại lần nữa.

Sau cùng Quan Hạm vẫn không nhìn được một sợi tóc của Tần Ý Nùng. Nhưng không sao, tự tưởng tượng mới là mạnh nhất, năm mươi hiệp chiến đấu ở phòng nghỉ đã sắp xếp xong.

Đường Nhược Dao quay lại báo cáo: “Đạo diễn Hàn bảo chúng ta đi quay phim.”

Tần Ý Nùng rót cho mình một cốc nước, uống hai ngụm làm dịu họng, mắt nhìn xuống đất, hỏi: “Cảm xúc của em điều chỉnh xong chưa?”

Đường Nhược Dao nở nụ cười ý vị sâu xa: “Xong rồi ạ, cảm ơn cô Tần, chí công vô tư, hết mình vì người.”

“Vậy thì được.” Ánh mắt Tần Ý Nùng lập lòe, đặt cốc nước xuống, ngón tay vân vê vạt áo, đứng dậy nói, “Bây giờ chúng ta đi luôn, đạo diễn Hàn sắp mắng người rồi.”

Đường Nhược Dao bưng nửa cốc nước còn lại của cô ấy lên, một hơi uống cạn, khẽ cười nói: “Đi thôi ạ.”

Tần Ý Nùng nhìn vẻ mặt tự nhiên của Đường Nhược Dao, nhất thời lại cảm thấy đau đầu.

Hai người không quên tô lại lớp son mới rồi mới đi qua đó.

Hàn Ngọc Bình vờ như không nhìn thấy đôi môi óng ánh của hai người, mặt lạnh không cảm xúc nói: “Diễn viên chuẩn bị.”

Nhân viên đập bảng: “Bản Sắc, phân đoạn 24, cảnh 1, lần 4, diễn!”

“Cắt.” Hàn Ngọc Bình không thèm xem phát lại, trực tiếp cao giọng nói, “Đạt rồi.”

Đường Nhược Dao dùng giọng điệu công thức nói cảm ơn Tần Ý Nùng thêm lần nữa, rồi lại trực tiếp rời đi như lúc sáng, không nói gì với cô ấy.

Tần Ý Nùng: “…”

Uống nhầm thuốc gì thế, hôn cũng hôn rồi, em ấy còn muốn thế nào nữa?

Đường Nhược Dao ngồi về vị trí của mình, khóe môi khẽ cong lên.

Cô mới đạt được một món hời lớn của Tần Ý Nùng, đã không giận dỗi nữa, nhưng không giận dỗi không đại diện cô cứ thế mà tha thứ cho Tần Ý Nùng. Đã nói một ngày không quan tâm là một ngày, trừ phi Tần Ý Nùng dỗ mình, mới có thể dừng trước thời hạn.

Còn về ban nãy, Đường Nhược Dao không tin ý định của cô ấy là muốn dỗ dành mình, phần nhiều muốn mượn cơ hội dạy cô diễn xuất để hôn cô, tính toán đâu ra đấy, có bản lĩnh nghĩ cách hôn cô lại không có bản lĩnh thừa nhận.

Đường Nhược Dao còn nghĩ, có lẽ Tần Ý Nùng không phát hiện cô tức giận.

Chiều tối lúc sắp tan làm.

Cô nhìn trộm về phía Tần Ý Nùng, một đám trợ lí vây quanh Tần Ý Nùng, người tên A Tiêu lại đút lê đã rửa sạch cắt sẵn cho cô ấy, cô ấy còn tiện tay xiên một miếng ở trong đĩa, muốn đút cho Quan Hạm, Quan Hạm lắc đầu từ chối, thế là miếng lê đó chuyển hướng vào miệng A Tiêu.

Đường Nhược Dao: “…”

Cô cố gắng bình phục hô hấp của mình, đột ngột đứng dậy, nhanh chân đi vào phòng nghỉ của mình.

“Em không ăn thật à?” Tần Ý Nùng nói với Quan Hạm, “Ngọt lắm.”

Quan Hạm nhìn về phía cửa nghỉ nghiêng ngả của Đường Nhược Dao, CP sắp tan đàn xẻ nghé rồi, nào có tâm trạng ăn lê, nói: “Thật không cần đâu, chị Tần.”

Tần Ý Nùng ồ một tiếng, đút cho trợ lí khác, Quan Hạm liếc mắt sang, vị trợ lí đó linh hoạt, không dám tranh sủng với tổng quản Đại nội, vội vàng nhận lấy tăm trong tay Tần Ý Nùng: “Chị Tần, tự em lấy là được.”

Tần Ý Nùng buông tay, tìm kiếm bóng dáng Đường Nhược Dao trên phim trường một lượt, không thấy người, miếng lê ngọt lành vừa vào trong miệng đột nhiên vô vị.

“Đường Nhược Dao đâu?” Tần Ý Nùng hỏi.

Đám trợ lí mồm năm miệng mười lên tiếng: “Cô ấy vào phòng nghỉ rồi.”


“Ba phút trước.”

“Mặt lạnh tanh, giống như ai thiếu nợ cô ấy năm triệu tệ ấy.”

“Nhìn như tức lồng lộn.”

Tần Ý Nùng bắt được một câu cuối cùng trong đám âm thanh hỗn loạn: “Ừm? Tức lồng lộn là ai nói?”

Một cô gái mặt tròn đeo kính lên tiếng, nói: “Chị Tần, là em.”

Tần Ý Nùng hỏi: “Em nhìn thấy em ấy tức lồng lộn?”

Vị trợ lí đó trả lời: “Em cảm thấy cô ấy đang giận, bước chân nhanh hơn bình thường.”

Tần Ý Nùng xua tay bảo đám trợ lí lui xuống, có suy nghĩ gì đó.

Buổi tối không quay phim, đoàn làm phim chuẩn bị kết thúc công việc. Đường Nhược Dao không chào hỏi Tần Ý Nùng, dẫn Tân Tinh lên xe rời khỏi phim trường. Trên xe về nhà đều nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Tân Tinh nhìn vẻ mặt của cô, cứ cảm thấy cả người Đường Nhược Dao đang cực kì mất bình tĩnh.

“Đến rồi.” Giọng nói của Tân Tinh cũng nhẹ hơn bình thường.

Đường Nhược Dao mở mắt, nặng nề thở ra một hơi, khom lưng xuống xe.

Xe của Tần Ý Nùng dừng trong sân, Đường Nhược Dao nhìn thấy, mặt không cảm xúc cong khóe môi lên, trước giờ Tần Ý Nùng đều về sớm hơn cô.

Đường Nhược Dao lặng lẽ mở cửa. im lặng thay giày vào nhà, trên bàn ăn đối diện cửa ở tầng một có một đĩa dâu tây đã rửa sạch, bên trên còn có giọt nước, chứng tỏ vừa rửa chưa lâu.

Đường Nhược Dao khẽ ngẩn ra.

Đang lúc ngây người, Tần Ý Nùng bước từ phòng bếp ra, hai tay bưng lấy đĩa cherry căng mọng, đặt bên cạnh đĩa dâu tây, cười dịu dàng: “Cô Đường ăn hoa quả không? Tôi bảo trợ lí đi mua.”

Đường Nhược Dao không nói từ chối được, ngồi bên cạnh bàn, nhấc một quả lên.

Tần Ý Nùng nhìn cô.

Đường Nhược Dao đưa vào trong miệng, nuốt xuống, khách sáo nói: “Rất ngọt, cảm ơn.”

Tần Ý Nùng không nhịn được khẽ cười, lông mi dài rũ xuống trong tia sáng giống như chiếc quạt nhỏ được nhuộm lên một lớp vàng.

Đường Nhược Dao co ngón tay lại, lại lấy thêm một quả, im lặng đưa đến bên miệng Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng dường như ngây ra.

Trong ánh mắt Đường Nhược Dao có sự mong chờ.

Ánh mắt Tần Ý Nùng thắt lại, chầm chậm mở đôi môi đỏ vừa nhỏ vừa tươi ra, hàm răng trắng bóc khẽ cắn lên quả ngọt, nuốt cả nước vào trong miệng. Tất cả động tác này giống như được làm chậm từng khung hình, Đường Nhược Dao ngây người, ngón tay ấm áp chạm lên môi Tần Ý Nùng, đầu ngón tay khẽ vuốt ve.

Hô hấp của Tần Ý Nùng căng chặt, nhưng không tránh đi.

Con ngươi của Đường Nhược Dao dần tối lại, vuốt ve chiếc cằm mềm mại của cô ấy, ngón cái khẽ ấn lên khóe môi của người phụ nữ ấy.

Tự nhiên nhích tới gần, không gặp phải bất kì sự chống cự nào, Đường Nhược Dao dán lên.

Răng môi hòa tan, đổi lại một nụ hôn triền miên.

Đường Nhược Dao ôm lấy Tần Ý Nùng, gác cằm lên vai cô ấy không nói chuyện, khuôn mặt không giấu được yêu thương cùng mừng vui.

“Tần Ý Nùng.” Cô phủ phục bên tai cô ấy, nhỏ tiếng gọi.

“Ừm.” Hai cánh tay của Tần Ý Nùng thõng bên người đúng quy định, khẽ trả lời.

“Chị…” Đường Nhược Dao cắn môi dưới, ngàn vạn câu chữ bị đè trong tim, không biết bắt đầu nói từ đâu. Cô muốn hỏi, chị thế này là có ý gì? Chị đáp ứng em rồi đúng không?

Thậm chí trong đầu Đường Nhược Dao còn không thể ngăn được nhảy ra một câu cầu hôn: Chị có đồng ý để em chăm sóc chị một đời một kiếp hay không?

Cô phì cười thành tiếng.

“Tần Ý Nùng.” Cái ôm của cô càng ngày càng chặt, nỉ non gọi tên của người phụ nữ ấy, một tiếng lại một tiếng, dạt dào tình cảm.

Tần Ý Nùng mặc cho Đường Nhược Dao ôm một lúc, vỗ vỗ vai cô: “Tôi phải lên trên rồi.”


“Em đi cùng chị!” Đường Nhược Dao lập tức nói.

“Mua chăn ga mới chưa?” Tần Ý Nùng vừa đi lên tầng, vừa hỏi cô.

“Mua rồi.” Đường Nhược Dao trả lời, nhưng bây giờ mua hay chưa có quan trọng không? Không phải cô ngủ ở phòng Tần Ý Nùng sao? Thái độ của cô ấy chuyển biến nhanh như thế, Đường Nhược Dao không nhịn được nảy sinh nghi vấn.

Lẽ nào là đang mơ? Đường Nhược Dao ra sức chọc lên tay, đau đến buốt răng buốt lợi.

Tần Ý Nùng nghi hoặc: “Em làm gì thế?”

Đường Nhược Dao cười nói: “Không có gì ạ.”

Tần Ý Nùng không hỏi nữa, nở nụ cười nhìn cô, tảng đá trong lòng đã được gỡ xuống, cho dù Đường Nhược Dao tức giận vì nguyên nhân gì, lúc này cũng đã vui vẻ trở lại. Logic của cô ấy rất đơn giản, Đường Nhược Dao tức giận rồi, mọi chuyện sẽ nghe theo cô, dỗ cho vui trước rồi tính sau, còn về nụ hôn kia, đều là thuận theo Đường Nhược Dao, bản thân nó không đại diện cho bất kì ý nghĩa gì. Nếu hôn có thể xác định quan hệ, đến giờ hai người họ có con rồi cũng nên.

Chân trước Tần Ý Nùng vào phòng, chân sau Đường Nhược Dao tự nhiên theo vào cùng.

Tần Ý Nùng nhíu mày, muốn lên tiếng cằn nhằn, lại nhịn xuống.

“Tần Ý Nùng, tối nay chị muốn ăn gì? Em nấu cho chị.”

Lại thêm một lần gọi cả họ lẫn tên, mặt mày không vui của Tần Ý Nùng sắp không kìm nén được nữa, nhàn nhạt nói: “Tôi ăn chút hoa quả là được.”

“Em xuống nhà bưng lên cho chị nhé?” Đường Nhược Dao ân cần nói.

“Không cần.”

“Vậy lát nữa xuống nhà ăn ạ?”

“Quan Hạm sẽ bưng lên cho tôi.”

Đường Nhược Dao bĩu môi: “Lại là Quan Hạm.” Cô cho rằng bản thân đã là chính cung Hoàng hậu rồi, to gan oán trách nói: “Quan Hạm thân thiết với chị hơn hay em thân thiết với chị hơn?”

Tần Ý Nùng nghiêng đầu, kì quái nói: “Em đang nói gì thế?”

Đường Nhược Dao: “Em và Quan Hạm cùng rơi xuống nước, chị cứu ai?”

Tần Ý Nùng: “…”

Đường Nhược Dao: “…”

Tần Ý Nùng nhàn nhạt lên tiếng ngắt lời cô: “Em ồn quá.” Hơn nữa còn rất nhạt nhẽo.

Đường Nhược Dao vô thức im miệng, một lúc sau, cô nói: “Tần Ý Nùng, thái độ của chị như vậy không ổn đâu.” Nào có cặp tình nhân nào nói đối phương ồn, cho dù có chê ồn cũng phải đổi cách khác, ví dụ như trực tiếp dùng miệng chặn lại.

Tần Ý Nùng hết kiên nhẫn, gửi tin nhắn cho Quan Hạm.

Quan Hạm gõ cửa đi vào.

“Chị Tần.” Cô gật đầu với Đường Nhược Dao, lịch thiệp làm tư thế “mời” về phía cửa, “Cô Đường.”

Đường Nhược Dao: “???”

Quan Hạm nói: “Chị Tần có việc phải làm, cô nên về phòng mình.”

Đường Nhược Dao đi qua Quan Hạm, trực tiếp nhìn Tần Ý Nùng: “Em không thể ở chỗ này sao ạ?”

Tần Ý Nùng: “Không.”

Đường Nhược Dao kéo lỗ tai, lưu luyến nói: “Buổi tối gặp.”

Tần Ý Nùng khẽ nói: “Không phải chăn ga giường em thay hết rồi sao? Buổi tối còn đến đây làm gì?” Tối qua Đường Nhược Dao đã để lại cho Tần Ý Nùng một trải nghiệm mà đến giờ trái tim của cô ấy vẫn còn run rẩy, nếu thật tiếp tục chung chăn chung gối, sớm muộn cũng có một ngày bị Đường Nhược Dao ăn sạch, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Lúc này da mặt Đường Nhược Dao lại mỏng đi, mặt đỏ tía tai mơ hồ nói: “Em với chị đã như thế rồi…”

Quan Hạm: “!!!”

Như thế là thế nào? Lúc nào lại xảy ra chuyện mà cô không biết sao.

Tần Ý Nùng hoang mang hệt như Quan Hạm: Thế nào?

“Bỏ đi.” Đường Nhược Dao nghĩ, muốn thay đổi cũng không phải chuyện một sớm một chiều, tránh cho Tần Ý Nùng hiểu lầm bản thân lại có ý đồ gì, liền nghe lời ra khỏi phòng, “Em về phòng đây.”

Tần Ý Nùng và Quan Hạm trong phòng nhìn nhau, hỏi: “Em ấy làm sao thế?”

Quan Hạm lắc đầu nói: “Từ lúc quay về em đều ở trên tầng, không biết dưới nhà xảy ra chuyện gì, chị làm gì cô ấy à?”

Tần Ý Nùng nghĩ trong lòng: Tôi nào có làm gì với em ấy, em nên hỏi em ấy làm gì tôi thì đúng hơn.

Tần Ý Nùng cảm thấy bản thân thật sự càng ngày càng không thể quả quyết như trước, ngay cả mối quan hệ này cũng ngày càng bị động, ngày càng cẩn thận khi đối đãi với Đường Nhược Dao. Nhẹ thì sợ Đường Nhược Dao được đằng chân lân đằng đầu, nặng thì sợ cô đau lòng buồn bã, tối qua đã làm tổn thương cô một lần, hôm nay Tần Ý Nùng bèn để cô tùy ý làm càn một phen.

Tần Ý Nùng thở dài một tiếng, tránh không trả lời nói: “Em xuống nhà lấy hoa quả ở phòng khách lên cho tôi, chia một nửa đem tới phòng Dao Dao.”

“Vâng.” Quan Hạm trả lời rồi xuống nhà.

Dưới nhà không một bóng người. Quan Hạm vào nhà bếp rửa đĩa đựng hoa quả mới, ở bàn ăn chia hoa quả.


Cửa tầng một lặng lẽ hé ra một khe hở, Tân Tinh thò đầu nhìn ra ngoài, không thấy hai vị đại thần nữa, cô nàng mới yên tâm ra ngoài. Cô nàng khổ quá, kiếp trước nhất định là câu hỏi phụ của đề Toán.

Ban nãy cùng vào nhà với Đường Nhược Dao, nhìn thấy Tần Ý Nùng bưng đĩa hoa quả đi ra, ánh mắt hai người nhìn nhau như thể núi lửa bất kì lúc nào cũng có thể phun trào, Tân Tinh thấy tình hình không ổn, chỉ sợ chậm trễ chuyện của hai người, vội vàng lăn về phòng, trốn trong đó mãi đến giờ.

“Chị Quan Hạm.” Tân Tinh đi về phía trước, cung kính chào hỏi Quan Hạm.

“Ừm.” Quan Hạm lướt qua người Tân Tinh một vòng, híp mắt nói, “Cô và cô Đường cùng về sao?”

“Vâng ạ.”

“Ban nãy phòng khách xảy ra chuyện gì?”

Quan hệ thân mật khác thường của hai nghệ sĩ sớm đã không phải là bí mật với trợ lí, Tân Tinh thành thật trả lời: “Hôn rồi.”

Ánh mắt Quan Hạm đột nhiên sáng lên: “Ai hôn ai?”

“Đường Đường hôn cô Tần.” Tân Tinh nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy qua khe cửa ban nãy.

“Cô Tần không từ chối sao?”

“Không, em thấy cô ấy còn rất hưởng thụ nữa.” Tân Tinh vui vẻ nói, “Đường Đường còn nói chị ấy đang theo đuổi cô Tần, em thấy đây chẳng phải đã yêu nhau rồi sao?”

Ánh mắt Quan Hạm thoáng trầm xuống.

Tại sao phản ứng của hai người lại khác nhau?

Tân Tinh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội nói: “Em lên tầng thay chăn ga cho Đường Đường, tạm biệt chị Quan Hạm.”

Quan Hạm đưa đĩa hoa quả đã chia xong: “Đợi chút, đây là hoa quả cô Tần cho cô Đường, cô tiện mang lên phòng cô Đường đi.”

“Vâng ạ.” Tân Tinh nhận lấy, chạy lên tầng.

“Chị Tần.” Quan Hạm gõ cửa phòng ba tiếng, chờ đợi một tiếng “Vào đi”.

Tần Ý Nùng đang gọi điện thoại, Quan Hạm bèn tạm thời đặt đĩa hoa quả lên bàn, kiên nhẫn chờ đợi ở một bên.

“Ăn cơm? Bây giờ tôi còn đang ở đoàn làm phim, đợi đóng máy đi… Chị qua đây? Tôi bảo trợ lí sắp xếp xem, lát nữa trả lời chị… Đúng thế, quay phim đồng tính… Bạn diễn? Cũng được, xinh đẹp trẻ tuổi, tóm lại tôi cũng không thiệt… Chị biết à? Chị nhàn hạ quá nhỉ, cách nửa vòng trái đất còn có thời gian đọc tin tức giải trí…” Hai mắt Tần Ý Nùng khẽ nhắm, vẻ mặt thả lỏng, dựa vào ghế nằm ngoài ban công, ngón tay uể oải đặt trên eo, chốc chốc nhát nhát lại gõ gõ.

Ngắt điện thoại, Tần Ý Nùng ngồi dậy, hỏi Quan Hạm: “Em hỏi xem lịch trình của đoàn làm phim gần đây có nhiều cảnh quay đêm không?”

Quan Hạm: “Ảnh hậu Lâm mời chị ăn cơm ạ?”

Tần Ý Nùng ừ một tiếng: “Cô ấy vừa quay phim xong mới về nước, muốn đến thăm tôi.”

Quan Hạm trêu đùa nói: “Năm nay địa vị chính cung Hoàng hậu của Ảnh hậu Lâm càng vững chắc rồi.”

Tần Ý Nùng bật cười.

Tần Ý Nùng đương nhiên không quan tâm topic hậu cung tuyển Phi của mấy nhóm tám chuyện, nhưng không ngăn được có người gửi cho cô ấy. Năm nào cũng rầm rộ như chuyện quan trọng, đám minh tinh cũng ngầm hóng chuyện, trong số sao nữ nổi tiếng trên bảng xếp hạng thật sự có một bộ phận có quan hệ tốt với Tần Ý Nùng, những buổi tiệc có mặt Tần Ý Nùng, mọi người sẽ tám chuyện về địa vị của đối phương, bảo Tần Ý Nùng tấn phong cho họ ngay tại hiện trường, náo nhiệt không thôi.

Ảnh hậu Lâm quen biết vì diễn chung phim với Tần Ý Nùng khi Tần Ý Nùng mới bước chân vào giới phim truyền hình không lâu, giao tình kéo dài tới hiện tại, theo cách nói của topic tuyển Phi trên mạng, quen biết khi chưa thành danh, vợ chồng thời niên thiếu cùng nâng đỡ lẫn nhau, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn, Tần Lâm vẫn vững như bàn thạch, “Bản cung một ngày chưa chết, các người suy cho cùng cũng chỉ là thiếp!”

Tình cảm của Tần Ý Nùng nhạt, không dám dễ dàng tin người. Cộng thêm những năm trước bị nhắm vào, quan hệ với diễn viên trong giới phần nhiều chỉ là gật đầu chào hỏi, tình chị em hoa nhựa biểu hiện bền chặt như giọt nước không lọt, Ảnh hậu Lâm cũng không ngoại lệ, cùng lắm vì cùng đoàn làm phim quay phim nên thân thiết hơn chút, sau đó vẫn giữ thái độ không xa không gần, không đến mức kẻ thù, nhưng quen biết lâu ngày, liền sản sinh mấy phần giao tình của người quân tử.

Tần Ý Nùng và Ảnh hậu Lâm không thường gặp mặt, thường đầu tắt mặt tối ở đoàn làm phim, thỉnh thoảng gặp nhau ở lễ trao giải mới trò chuyện vài câu. Tính ra lần gặp mặt trước đó đã cách gần một năm, lần này đối phương nói muốn đến thăm, Tần Ý Nùng cũng không quá bất ngờ.

Chỉ là… người lăn lộn trong giới giải trí đều tinh tường, Ảnh hậu Lâm càng tinh tường trong những người tinh tường, nếu để Lâm Nhược Hàn gặp Đường Nhược Dao, chỉ sợ không cẩn thận để lộ quan hệ của hai người.

Lông mày Tần Ý Nùng thoáng nhíu lại, hay là không để Lâm Nhược Hàn tới đoàn làm phim.

Quan Hạm gọi điện thoại cho người phụ trách xong, nói: “Cảnh quay đêm cũng không quá nhiều, người phụ trách nói chị có thể báo trước với cô ấy hôm nào có việc, cô ấy sẽ để trống thời gian cho chị.”

Tần Ý Nùng không tập trung nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”

Chăn ga mới có mùi bồ kết tươi mới, Đường Nhược Dao thất bại khi định đi tắm nhờ, ở trong phòng mình tắm rửa, rúc vào trong chăn.

Mới hai ngày không về, cô đã không quen giường mình, chỗ nào cũng không tốt như phòng Tần Ý Nùng, không đủ rộng, không đủ trắng, không đủ mềm, quan trọng nhất là, không có Tần Ý Nùng.

Bị Tần Ý Nùng từ chối hai ba lần, không thấy một chút thái độ mềm lòng, Đường Nhược Dao ý thức được lại trúng chiêu của cô ấy. Kế hoạch giống hệt như tối qua, thấy cô đau lòng liền hiến thân, thấy cô tức giận liền hiến hôn, tùy theo tình hình mà nghĩ cách ứng biến. Chỉ cần bản thân nhất thời không cẩn thận, là bị cô ấy lừa dối để qua ải.

Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, nghĩ: Rốt cuộc Tần Ý Nùng coi mình là gì? Một đồ vật mang tên Đường Nhược Dao có thể để bản thân tùy tiện sắp đặt sao?

Cô nằm lên giường lật qua lật lại, vừa tức vừa buồn.

Tức và buồn là một chuyện, dường như trước giờ Tần Ý Nùng không biết điều gì gọi là quý trọng mình.

Lồng ngực Đường Nhược Dao bí bách, bò dậy đi gõ cửa phòng Tần Ý Nùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.