Bạn đang đọc Làm Càn – Huyền Tiên – Chương 43
Chương 70: Tay
“Em…”
Cổ họng Tần Ý Nùng nghẹn lại.
Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn chị.
Cô ấy nói trong lòng.
Nhưng Đường Nhược Dao hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của cô ấy, cặp mắt trong veo như mắt tuần lộc chăm chú nhìn Tần Ý Nùng, giống như nhất định phải đợi được câu kết.
Quan Hạm ở một bên nhìn mà thở dài trong lòng.
Đây chính là vai diễn đảo lộn rồi.
Đúng lúc Tần Ý Nùng bối rối khó xử, “Em” rất lâu sau cũng không có một câu kết hợp lí, Hàn Ngọc Bình ngắt thiết bị xong, thò mặt tới.
Lực chú ý của Đường Nhược Dao chuyển dịch, thu lại ánh mắt trên người Tần Ý Nùng, kính trọng nói: “Đạo diễn Hàn.”
Tần Ý Nùng thở dài, quay đầu cũng gọi: “Đạo diễn Hàn.”
Hàn Ngọc Bình nhìn Đường Nhược Dao, không tiếc lời khen ngợi: “Cảnh quay tối nay diễn rất tuyệt.”
Đường Nhược Dao không kiềm chế được nở nụ cười.
Tần Ý Nùng ở bên cạnh cũng cảm thấy đạt được vinh quang, vô thức đứng thẳng lưng.
Bình thường Hàn Ngọc Bình chỉ sử dụng từ “không tệ”, “cũng được”, “ổn”, trước giờ chưa từng sử dụng phó từ chỉ mức độ “rất”, điều này chứng tỏ cảnh phim tối nay Đường Nhược Dao diễn quả thật rất đặc sắc.
Đường Nhược Dao quay đầu, lần nữa cảm kích nhìn Tần Ý Nùng: “Phải cảm ơn cô Tần dẫn em nhập vai, em mới có thể phát huy tốt như vậy.”
Tần Ý Nùng xua tay nhàn nhạt nói: “Công lao của bản thân em, không cần cảm ơn tôi.”
“Bây giờ cháu có bản lĩnh quá rồi nhỉ.” Sắc mặt vốn hiền hoà của Hàn Ngọc Bình lập tức trở nên nghiêm túc, bất mãn nói với Tần Ý Nùng, “Lần sau tự chủ trương có thể nói trước với tôi một tiếng không, hại tôi nổi nóng một phen.”
Ánh mắt Đường Nhược Dao lộ ra vẻ hoang mang.
Cái gì… tự chủ trương?
Tần Ý Nùng: “!!!”
Toi rồi!
Cô ấy tiền trảm hậu tấu, lại quên mất phải thông đồng với Hàn Ngọc Bình!
Đầu óc Tần Ý Nùng nảy số nhanh, gắng gượng làm vẻ mặt bình thản, hờ hững cười một tiếng, thong dong nói: “Không phải chú bảo cháu có thể ra chiêu hiểm sao?”
Hàn Ngọc Bình lời ngay ý thẳng nói: “Lúc nào thì tôi…”
Tần Ý Nùng ngắt lời ông: “Chà, lớn tuổi rồi trí nhớ cũng không tốt.”
Hàn Ngọc Bình: “???”
Ông từng nói tới chuyện này sao?
Bỏ đi, không quan tâm nữa.
Quay cũng quay xong rồi, còn quay tương đối hoàn hảo, Hàn Ngọc Bình lười tính chuyện cũ, lạnh mặt gật đầu nói: “Hai đứa sớm về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Một tay Tần Ý Nùng đút vào túi, quay người, tiêu sái vẫy tay với hai người đối diện, cười nói: “Đi đây.”
Quan Hạm theo sau.
Hàn Ngọc Bình khẽ lẩm bẩm: “Hôm nay sao tâm trạng con bé tốt thế nhỉ?”
Đường Nhược Dao nghe xong ngẩn ra, cúi mặt xuống, không nhìn rõ cô đang nghĩ gì.
Quay cảnh phim buổi tối xong, nhân viên đoàn phim thu dọn xong phim trường rồi đồng loạt ngồi xe về khách sạn.
Người phụ trách sắp xếp xe tối nay không biết nhớ sai hay đếm nhầm, đến cuối cùng thiếu mất một xe. Bình thường Đường Nhược Dao ít nói, nhưng tính cách cũng không tệ, khi người quản lí của cô còn ở đây cũng rất ngon ngọt với mọi người.
Người phụ trách đứng trước mặt cô, ngại ngùng xoa tay, lúng túng nói: “Cô Đường, có thể thêm hai người lên xe của cô không?”
Đường Nhược Dao thân là một trong hai diễn viên chính, đương nhiên xe chỉ dành riêng cho một mình cô.
“Có thể.” Đường Nhược Dao tốt bụng gật đầu.
Người phụ trách quay về hô tô một tiếng: “Tiểu Lâm, Tiểu Triệu, hai cô qua đây, đi nhờ xe cô Đường.”
Gió đem theo âm thanh truyền khắp phim trường, trong đêm khuya càng thêm rõ ràng.
Tần Ý Nùng đang bước một chân lên xe dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Hai cánh cửa xe của chiếc xe thuộc về Đường Nhược Dao đang mở to, Đường Nhược Dao dẫn trợ lí ngồi lên xe, Tiểu Lâm và Tiểu Triệu là hai cô gái, một người thân hình múp míp ngồi ở hàng trên, một người vừa người ngồi ở ghế sau, trong tay còn ôm đạo cụ.
Không gian trên xe cũng không tính rộng rãi, ba người ngồi ở phía sau có chút chật.
Quan Hạm thấy Tần Ý Nùng ngây ra tại chỗ không động đậy, giữ động tác không lên không xuống im lặng suốt ba giây, chủ động nhích lên phía trước.
Tần Ý Nùng ủ rũ nhìn Quan Hạm một cái.
Trợ lí quá thông minh sẽ có cảm giác gì?
Tần Ý Nùng dặn dò bên tai Quan Hạm một câu, cuối cùng khom lưng chui vào xe, Quan Hạm thay cô ấy đóng cửa lại, mới nhanh chân đi về chiếc ô tô đang dừng dưới bóng cây khác.
Quan Hạm đi tới cạnh xe, lịch sự giơ tay dùng ngón tay gõ lên cửa kính.
Cửa xe hạ xuống, lộ ra ngũ quan tinh tế lạnh lùng của Đường Nhược Dao.
Ở đoàn phim, Đường Nhược Dao không lễ phép gọi “chị Quan Hạm” như trước kia với Quan Hạm, ở bên ngoài vẫn phải rạch ròi thân phận, Đường Nhược Dao không lên tiếng, chỉ cho Quan Hạm một ánh mắt nghi hoặc.
Quan Hạm nhỏ tiếng nói: “Chị Tần hỏi cô có muốn ngồi chung xe với chị ấy không.” Nói xong lại giải thích bổ sung, “Thấy không gian bên này của mọi người có chút chật chội.”
Đường Nhược Dao nhướng mày, đáp lại: “Ừm.”
Quan Hạm mở cửa xe từ bên ngoài giúp cô, Đường Nhược Dao giống như nữ vương nhấc chân bước xuống xe, trợ lí Tân Tinh của cô cũng không nghĩ nhiều tự nhiên theo xuống, bị một ngón tay của Quan Hạm đè xuống vai, nở nụ cười thương mại nói: “Chị Tần chỉ cho mời một mình cô Đường.”
Trăng thanh gió mát.
Tân Tinh nghe giọng điệu này có chút kì quái, tại sao lại có cảm giác hẹn hò dưới trăng là thế nào?
Tân Tinh nhìn Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao gật đầu với cô nàng. Tân Tinh thu chân về, cũng không phải lần đầu tiên bị bỏ lại, lần trước Đường Nhược Dao quá giang xe của Tần Ý Nùng, cô nàng cũng ở nguyên tại chỗ, chờ đợi chiếc xe đến muộn của đoàn phim.
Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần sau đã thành quen.
Đường Nhược Dao lên xe của Tần Ý Nùng.
Lần này trên xe vô cùng thanh bình rộng rãi, đám trợ lí nhỏ của Tần Ý Nùng không ở đây, không có những ánh mắt hiếu kì đánh giá, khiến cô tự nhiên hơn rất nhiều. Quay phim cùng Tần Ý Nùng hơn nửa tháng, cô đại khái nắm được quy luật sinh hoạt của Tần Ý Nùng, miễn cưỡng có thể coi là vậy.
Cơ bản chỉ có một mình Quan Hạm như hình với bóng bên cạnh cô ấy, những trợ lí khác thường đi làm theo quy luật bình thường, không làm ca đêm, mỗi tối đều biến mất không thấy tăm hơi, lần trước Đường Nhược Dao quay xong cảnh đêm về khách sạn còn đụng phải nhóm trợ lí đi ra từ phòng 711, trong ngực còn ôm theo một đống đồ ăn vặt, cầm theo hai nồi oden, vừa nói vừa cười, vô cùng tiêu sái.
So với trợ lí của minh tinh bình thường được định nghĩa mệt như chó, bọn họ lại sống như thần tiên.
Đường Nhược Dao thường xuyên nghe được Tần Ý Nùng đùa giỡn với trợ lí, ngôn từ cùng thái độ tương đối thoải mái, nếu nói đây không phải cô ấy nuông chiều thành, Đường Nhược Dao cũng sẽ không tin.
Muốn thấy một người thế nào, có thể nhìn thái độ của những người bên cạnh với người đó.
Tần Ý Nùng không chút linh hoạt trước mặt cô, nhưng ở chỗ người khác lại nói cười vui vẻ, đây cũng là một loại đối đãi đặc biệt. Đường Nhược Dao nghĩ, nhất định là chị ấy có lí do của mình.
Còn có câu nói kia của Hàn Ngọc Bình, quả thật không thể không khiến người ta suy nghĩ cặn khẽ…
Đường Nhược Dao lên xe, chào hỏi Tần Ý Nùng, sau đó liền rũ mắt, suy nghĩ về chuyện của bản thân.
Tần Ý Nùng giống như đứng ngồi không yên, quay mặt nhìn cửa sổ, mới có thể kìm lại con ngươi kích động muốn dính lên mặt Đường Nhược Dao.
Kích thích tối nay quá đủ với cô ấy rồi.
Quả thật cũng giống như Thẩm Mộ Thanh trong phim, sau này cô ấy nảy sinh tình cảm với Hàn Tử Phi, nhưng đạo đức trói buộc, vẫn luôn cố gắng kiềm chế. Hai người thu hút lẫn nhau, mãi đến thời kì “tuần trăng mật” ngọt ngào nhất, nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau, mới không nhịn được nếm thử trái cấm.
Đây là cảnh phim giường chiếu duy nhất đã định sẵn trong kịch bản đến hiện tại.
Vậy đoạn phim này lúc nào khởi quay?
Tần Ý Nùng đột nhiên nghĩ đến.
Cô ấy hắng giọng, âm thanh phát ra có chút khàn khàn: “Nước.”
Quan Hạm và Đường Nhược Dao cùng lúc làm động tác, Đường Nhược Dao ý thức bản thân đã không là nhân tình của cô ấy nữa, giữa chừng thu tay lại, vô thức ngẩng mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt u ám của Tần Ý Nùng, bên trong là dục vọng cùng kiềm chế đan xen.
Cô quá quen thuộc với ánh mắt như thế, mỗi lần của hai người, khi đang chìm đắm nhất, Tần Ý Nùng đều như vậy. Thậm chí Đường Nhược Dao còn dễ dàng liên tưởng đến cảnh tượng ấy, cổ họng theo đó khát khô, bất cẩn nuốt nước bọt.
Yết hầu của cô khẽ động.
Đôi mắt của Tần Ý Nùng càng thêm sâu thẳm.
Đường Nhược Dao hé đôi môi khô khốc, nghĩ tới đầu lưỡi lướt qua môi mình khi Tần Ý Nùng dẫn cô nhập vai, nóng ẩm mềm mại, đột nhiên càng thêm khát. Cô muốn… muốn… cảm nhận thêm một lần.
Lần này đừng lướt qua rồi thôi, phải sảng khoái ướt đẫm, phải hôn đến khi cả hai không thể hít thở.
Tay Tần Ý Nùng nắm chặt lấy tay nắm cửa, khiến ngón tay trắng bệch.
Không được.
Khó khăn lắm mới quay về quan hệ bình thường, không thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Quan Hạm quay lưng với hai người: “???”
Tại sao có cảm giác nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng lên mấy độ.
Quan Hạm lấy một chai nước khoáng lạnh trong tủ lạnh trên xe, đại khái ý thức được không khí phía sau, đột nhiên tức cảnh sinh tình, rốt cuộc hiện tại bản thân nên quay đầu hay không nên quay đầu? Sẽ không nhìn thấy cái gì ngay tại hiện trường chứ?
Cho dù không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng cũng đủ kích thích!
Quan Hạm cố gắng hạ thấp nhất cảm giác tồn tại của bản thân, thậm chí còn không phát ra tiếng hít thở.
Đường Nhược Dao nắm lấy vải áo, bóp chặt từng ngón tay.
Không được.
Vẫn chưa đến lúc.
Đường Nhược Dao đè nén từng chút lại từng chút kích động trong lòng, khẽ ho một tiếng, mở miệng nói: “Chị Quan Hạm, cho em một chai nước đi.”
Quan Hạm nghe được âm thanh trầm thấp giống hệt như âm thanh Đường Nhược Dao nói chuyện với Tần Ý Nùng, khắp đại não chỉ hiện lên hai chữ: Xong chuyện!
Nhưng thời gian ngắn như thế nên không thể, cho nên rất có khả năng là trao đổi bằng ánh mắt.
Không thể nào.
Quan Hạm lấy hai chai nước, đưa cho mỗi người một chai.
Đường Nhược Dao mở nắp chai uống một ngụm, làm dịu họng. Nhưng thấy Tần Ý Nùng cúi đầu, ngón tay đặt trên nắp bình, cũng không mở nắp ra.
Không mở được?
Đường Nhược Dao suy đoán như thế, dịu dàng lên tiếng: “Cô Tần, để em mở nắp giúp cô nhé?”
Tần Ý Nùng bất ngờ nhìn Đường Nhược Dao một cái, ngón tay dùng sức, vặn ra.
Cô ấy nhướng mày với Đường Nhược Dao, khóe miệng như cười như không.
Đầu óc Đường Nhược Dao lúc này rất không đứng đắn, từ ánh mắt cùng thái độ của Tần Ý Nùng liền tự động bổ sung trong đầu một câu: Ngón tay chị thế nào? Không phải em rõ hơn hết sao?
Đường Nhược Dao suýt chút nữa bị sặc, vội vàng rũ mắt che giấu, ánh mắt còn thấy Tần Ý Nùng dừng lại giây lát, mới chầm chậm uống một ngụm nước nhỏ.
Đường Nhược Dao nhìn động tác của cô ấy, chầm chậm nhíu mày lại.
Lúc trước Mục Thanh Ngô từng ở đoàn phim một thời gian với cô, lúc đó cách năm ba hôm đoàn phim lại phát đồ ăn thức uống, mỗi người một phần đồ uống, đương nhiên bao gồm cả Tần Ý Nùng. Trước giờ Tần Ý Nùng đều không uống, lúc đầu Đường Nhược Dao còn tưởng cô ấy muốn duy trì vóc dáng mới không uống, nhưng sau đó phát hiện tất cả đồ uống tới miệng cô ấy, bao gồm cả nước, đều rất cẩn thận. Ngay cả đồ do Quan Hạm đưa tới cũng phải kiểm tra, mới vào miệng.
Minh tinh ở ngoài phải chú ý cẩn thận là điều nên làm, trước đây Đường Nhược Dao trúng kế, sau này cũng không dám để đồ uống hay rượu rời khỏi tầm mắt của mình, cho dù là một giây, nhưng ở những nơi công cộng như ở đoàn làm phim, còn có trợ lí quan sát, bình thường bản thân cũng không để ý nhiều đến phương diện này nữa.
Theo cô thấy, mức độ cảnh giác của Tần Ý Nùng, giống như mắc bệnh tâm lí.
Cho nên trước đây là từng xảy ra chuyện không hay gì sao?
Con ngươi Đường Nhược Dao trầm xuống.
“Cô Tần, cảm ơn hôm nay đã cho em đi nhờ một đoạn.” Trên hành lang khách sạn, Đường Nhược Dao cúi người cảm ơn Tần Ý Nùng.
“Không cần khách sáo.” Tần Ý Nùng nói xong, quay người mở cửa phòng.
Đường Nhược Dao đứng nguyên tại chỗ bất động, ánh mắt nhìn cô ấy.
Tần Ý Nùng quay đầu, chậm nửa nhịp bổ sung: “Ngủ ngon.”
Đường Nhược Dao cong lên nụ cười nhàn nhạt.
“Ngủ ngon.” Cô nghiêng đầu, khẽ nói.
Lồng ngực Tần Ý Nùng bị cảm giác ám muội bao trùm, đến quá đột ngột nhưng lại dịu dàng, thậm chí Tần Ý Nùng hoàn toàn không có cách nào kháng cự, tùy ý để nó làm xương cốt bản thân mềm nhũn, khuôn mặt dịu dàng.
“Ngủ ngon.” Cô ấy nghe thấy âm thanh dịu dàng của bản thân đáp Đường Nhược Dao thêm lần nữa.
Ánh mắt của hai người khẽ quấn lấy nhau trong không khí một lúc.
Hai cánh cửa phòng cùng lúc được đóng lại.
Tần Ý Nùng tựa lên cửa, khẽ thở dốc một phen, rất lâu sau mới tỉnh táo.
Đường Nhược Dao kéo ghế ngồi xuống, mở danh sách liên hệ ra, tìm tới tên của Mục Thanh Ngô, đầu ngón tay dừng lại trước khi ấn xuống, lần trước cô hỏi thăm Mục Thanh Ngô đã đủ khiến đối phương sinh ra nghi ngờ, nếu còn tiếp tục nghe ngóng từ cô ấy, chỉ sợ Mục Thanh Ngô quay về chưa được bao lâu sẽ trực tiếp đuổi giết đến đây.
Đường Nhược Dao lướt qua tên của Mục Thanh Ngô, ấn vào ảnh đại diện của Phó Du Quân trong Wechat, sắc mắt bình tĩnh gõ chữ gửi đi.
[Có chút chuyện, không biết cậu có cách nào điều tra được không, hoặc là có thể cung cấp cho tôi chút đầu mối?]
Bình thường Phó Du Quân cũng là người bận rộn, không kịp thời trả lời, Đường Nhược Dao ý thức được tiếp tục gõ chữ: [Tôi phát hiện chị ấy rất cảnh giác với mọi thứ tới miệng, có lẽ là gặp phải chuyện gì đó, bị bất lợi, cậu nghĩ thế nào?]
Khi gõ chữ gửi đi, trong lòng Đường Nhược Dao đã có một suy đoán. Nghệ sĩ nữ, lại cực kì cảnh giác với đồ uống, rất có khả năng đã gặp phải chuyện kia.
Cô không nói được là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy lồng ngực bị tảng đá lớn đè lên, không khí dày đặc trong phòng trở nên ít ỏi, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô lê bước chân nặng nhọc đi vào nhà tắm, nước từ đỉnh đầu chảy xuống, nhấn chìm đôi mắt đang nhắm chặt, mí mắt ướt đẫm.
Tần Ý Nùng ở phòng tự làm giảm nhiệt độ cho đầu óc của bản thân, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ấy nhìn qua mắt mèo thấy được Đường Nhược Dao đi qua đi lại, nghi hoặc nhíu mày, mở cửa phòng.
“Sao…” Sau khi Tần Ý Nùng nhìn thấy biểu cảm của Đường Nhược Dao, cổ họng nghẹn lại.
Đường Nhược Dao giống như vừa bước ra từ nhà tắm, chưa lau khô người, trên mặt còn có giọt nước, tóc cũng ướt nhẹp, vai áo ngủ dày cộp cũng đã ướt, lộ ra vết nước sẫm màu.
Cả người có chút lúng túng.
“Sao thế?” Tần Ý Nùng vô thức dịu giọng lại, “Ai bắt nạt em à?”
Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, vành mắt có một vệt đỏ không dễ phát hiện.
Tần Ý Nùng nhỏ nhẹ: “Rốt cuộc làm sao rồi?”
“Em…” Chỉ muốn tới đây nhìn chị.
Một câu nói di chuyển từ lồng ngực lên đến cổ họng, Đường Nhược Dao đè xuống chua xót trên đầu mũi, nói ra một câu vô thưởng vô phạt: “Máy sấy phòng em hỏng rồi, có thể mượn dùng của cô không ạ?”
Tần Ý Nùng ngây ra.
Vì chuyện này sao? Phải làm ra dáng vẻ đáng thương sắp khóc tới nơi?
Sợ mình mắng em ấy?
Bản thân giống người sẽ mắng người vì tới mượn máy sấy tóc sao?
Hơn nữa, bản thân từng mắng Đường Nhược Dao bao giờ chưa? Cùng lắm chỉ nghiêm giọng một chút.
Đầu óc Tần Ý Nùng ngẫm nghĩ.
“Có thể không ạ?” Đường Nhược Dao lại làm vẻ vô cùng đáng thương hỏi một câu.
Lồng ngực Tần Ý Nùng tê dại, ngay cả mạng mình cũng có thể cho cô, huống hồ chỉ là một cái máy sấy tóc.
“Có thể.” Tần Ý Nùng nói, “Tôi đi lấy cho em.” Cô ấy đi vào trong mấy bước, quay đầu dịu dàng dặn dò Đường Nhược Dao trước cửa, “Đừng vào phòng tôi, nếu không sẽ không biện minh quan hệ của chúng ta được đâu.”
Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn camera hồng ngoại ở hành lang, nhất thời sinh ra kích động muốn khiến quan hệ của hai người không thể sáng tỏ.
Cô thử bước một chân vào trong, sợ bị Tần Ý Nùng phát hiện sẽ mắng mình, lại nhanh chóng thu về. Tần Ý Nùng quay lưng với cô, nửa người bị góc tường ngăn cản, Đường Nhược Dao ở bên khung cửa nhiều lần thăm dò, đợi khi Tần Ý Nùng quay người liền hồi phục tư thế cô gái ngoan ngoãn, cúi đầu ngoan ngoãn đứng đó.
“Cho em, dùng xong nhớ trả lại, tôi còn chưa tắm.” Tần Ý Nùng nói, giơ máy sấy trong tay lên.
Đường Nhược Dao nhận lấy.
“Lát nữa sẽ mang đến trả ạ.”
Từ lúc bọn họ về khách sạn đến giờ, sắp gần một tiếng đồng hồ, quay phim buổi tối lại nóng nực, sao chị ấy còn chưa tắm? Ở bên trong làm gì?
Nhớ tới ánh mắt nhìn mình trên xe ban nãy của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao không thể không nghĩ nhiều.
Không phải đang nhớ cô chứ?
Suy nghĩ này chỉ lướt qua, Đường Nhược Dao lấy máy sấy về phòng mình, sấy được một nửa, điện thoại im lặng đã lâu rung lên.
Phó Du Quân: [Có lẽ thật sự xảy ra chuyện đó, với vị trí hiện tại của cô ấy trong giới, hai chúng ta chắc chắn sẽ không điều tra được, người có thể đụng vào cô ấy chắc chắn cũng không phải người chúng ta có thể đắc tội, dễ rước họa vào thân]
Để đảm bảo an toàn, hai bọn họ chỉ dùng đại từ nhân xưng “cô ấy” thay thế cho Tần Ý Nùng.
Phó Du Quân cắn môi, chậm chạp gõ chữ gửi tiếp một tin nhắn: [Cậu để ý sao?]
Đường Nhược Dao khẽ cười, gõ chữ trả lời: [Tôi lại nghĩ, đến lượt tôi để ý sao?]
Phó Du Quân: [Ha ha ha]
Đường Nhược Dao: [Tôi chỉ cảm thấy đau lòng]
Vừa gửi đi, Đường Nhược Dao ấn vào tin nhắn, chọn thu lại.
Phó Du Quân đã đọc được, đáp lại: [Hiểu được]
Đường Nhược Dao: [Tôi hiểu quá ít về chị ấy, cho dù là tốt hay xấu tôi đều muốn biết, nhưng lại không thể hỏi]
Điện thoại của Đường Nhược Dao rung lên, cô ấn nghe máy.
Giọng nói chín chắn đáng tin của Phó Du Quân truyền tới từ điện thoại: “Hai người hiện tại tiến triển đến đâu rồi? Ở đoàn phim yêu đương miễn phí hả?”
“Bản thân tôi cũng không rõ.” Một tay Đường Nhược Dao chống xuống giường, ngửa chiếc cổ trắng mảnh khảnh ra sau, thở dài một tiếng, “Mù mịt lắm, nhưng tôi cảm thấy chị ấy đối xử rất đặc biệt với tôi.”
“Ừm?”
“Ví dụ như… ừm… tóm lại là rất đặc biệt.” Đường Nhược Dao cắn môi, cười cười, “Trước mắt như thế đã, tôi sấy tóc đây, lát nữa còn phải trả máy sấy cho chị ấy.”
“Xì xì.” Phó Du Quân phát ra hai tiếng bình luận đối với việc thể hiện tình cảm ngầm của cô, “Không nói thì thôi, tôi hỏi người quản lí của tôi giúp cậu, chị ấy vào giới còn sớm hơn Tần… không chừng biết chuyện gì đó.”
“Hỏi cái gì?”
“Vấn đề mà cậu vừa đề cập với tôi ấy, nhanh quên vậy hả?”
“Ờ ờ, phiền cậu rồi.”
“Không phải khách sáo, tôi còn phải đọc kịch bản, có tin tức sẽ trả lời cậu.” Phó Du Quân nói, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đường Nhược Dao sấy tóc xong lại đi gõ cửa, Tần Ý Nùng nhận lấy, ánh mắt hai người giao nhau, đơn giản nói “Cảm ơn”, “Không cần khách sáo”.
Đường Nhược Dao quay về suy nghĩ, hình như tần suất đối thoại cao nhất của cô và Tần Ý Nùng trong đoàn phim chỉ là “Cảm ơn”, cùng “Không cần khách sáo”, “Tiện tay giúp đỡ”, bình thường đều là cô cảm ơn, Tần Ý Nùng tiện tay giúp đỡ cũng giúp hơi nhiều rồi thì phải.
Không biết tay chị ấy có mệt hay không?
Đường Nhược Dao bật cười.
Tay là một từ cực kì mẫn cảm.
Đặc biệt là vừa quay xong một cảnh quay như thế cùng một màn hừng hực trên xe.
Đường Nhược Dao nằm trên chiếc giường mềm mại, chốc chốc suy nghĩ không đứng đắn, nghĩ đi nghĩ lại, hô hấp khó khăn, thiếu chút nữa đã tự thỏa mãn. Nhưng bản thân không có kinh nghiệm, vừa xấu hổ lại rắc rối, cuối cùng cũng từ bỏ.
Cô lật người, nằm nghiêng, mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường trong đêm tối, đăng nhập vào tài khoản Weibo phụ @Cuộc Sống Thường Nhật Của Tôi Và Quý Cô T thân thuộc.
Trạng thái dừng ở mấy tháng trước.
Cô nhìn chằm chằm không buông, cuối cùng vẫn lựa chọn đăng xuất, mở ghi chú, nín thở, ra sức gõ chữ trên bàn phím: [Mình muốn ăn thịt chị ấy]
Gõ chữ xong vẫn không thể giải tỏa, Đường Nhược Dao tắt điện thoại đi, kéo chăn lên cao, nặng nề thở ra một hơi, ép buộc bản thân đi ngủ, không được suy nghĩ bậy bạ.
…
Tần Ý Nùng nằm ngửa trên chiếc giường lớn trong phòng, cắn răng, toàn thân không thể không chế run lên, cảm xúc lơ lửng trên mây.
Rất lâu sau, ánh mắt híp lại thành một đường của cô ấy mới chầm chậm mở ra, khóe mắt đỏ như núi lửa bùng cháy, buông lỏng hàm răng đang cắn chặt lấy môi dưới. Tần Ý Nùng vứt giấy vào trong thùng rác, tiện tay vơ lấy áo tắm sạch sẽ bên gối, lần thứ hai đi vào nhà tắm.
Nhưng lại dị thường ngủ đến khi trời sáng, trong giấc ngủ cũng không bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.
Đại sảnh khách sạn ngày hôm sau.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Hai người đều đeo kính râm, âm thanh dù đã cố gắng lên dây cót vẫn không giấu nổi mệt mỏi.
Hai người ăn ý không lên tiếng, tự mình quay mặt đi.
Đường Nhược Dao thuận lợi tiến vào giấc ngủ, nhưng trải qua một tối binh hoảng mã loạn trong mơ, thảm nhất là buổi sáng lúc tỉnh lại đã không nhớ được bất kì cảnh tượng nào trong mơ, chỉ có cảm giác lâng lâng xâm nhập xương cốt, toàn thân mềm nhũn, khiến bản thân cử động ngón tay cũng cảm thấy vô cùng tốn sức.
Hôm nay đoàn phim không có cảnh diễn chung của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, hai người tách ra quay cảnh của mình.
Đường Nhược Dao vừa vào phim trường, phát hiện không khí của đoàn phim đột nhiên có chút khác thường.
Bởi vì nguyên nhân khí chất cá nhân của Hàn Ngọc Bình, bình thường trạng thái của đoàn phim cũng đều yên tĩnh, hiệu suất cao, chỉ có lúc nghỉ ngơi mới đùa giỡn thả lỏng một chút. Nhưng hôm nay đoàn phim giống như sống động hơn.
Cô đang nghi hoặc, một bóng người liền lướt tới, âm thanh vang lên trước khi Đường Nhược Dao kịp nhìn thấy mặt người đó.
“Chào cô Đường, em là Dịch Nhất Nhất, rất vui vì được gặp cô.” Người vừa đến đưa tay ra, nhiệt tình giới thiệu bản thân.
“… Chào bạn.” Đường Nhược Dao bình tĩnh đánh giá người trước mắt.
Tuổi tác đoán chừng còn lớn hơn Đường Nhược Dao hai ba tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, nhìn mặt rất lương thiện, hình như thường xuất hiện trên quảng cáo, nhưng… Đường Nhược Dao không nghĩ ra vì sao cô nàng này lại ở chỗ này?
Dịch Nhất Nhất thấy ánh mắt hoang mang của cô, thái độ rất khiêm nhường, giải thích: “Hôm nay em mới vào đoàn phim, trong phim diễn vai bạn đại học của cô, xin cô Đường chỉ giáo thêm.”
Nói xong còn cúi người, rất lễ phép.
Đường Nhược Dao đột nhiên bừng tỉnh.
“Chào bạn, tôi là Đường Nhược Dao, không dám chỉ giáo, cùng nhau học tập nhé.” Đường Nhược Dao bắt tay cô nàng, lộ ra nụ cười chân thành.
“Cô quá khiêm tốn rồi, đây là lần đầu em quay phim điện ảnh.” Dịch Nhất Nhất sảng khoái cười to, lại bối rối xoa tay, “Vậy, cô thấy em có chỗ nào sai sót, nhất định phải chỉ ra, không cần nể mặt em.”
Đường Nhược Dao chầm chậm chớp mi mắt, nghĩ ra rồi, người này hình như là đối thủ của Văn Thù Nhàn, cũng là tiểu hoa đán đang nổi đi theo con đường lưu lượng cùng độ nhận diện.
Dịch Nhất Nhất?
Đường Nhược Dao cứ cảm giác bản thân còn quên chuyện gì đó quan trọng.
Là chuyện gì?
Tần Ý Nùng dẫn Quan Hạm từ xa đi tới, Dịch Nhất Nhất nhỏ tiếng ngao một tiếng, lập tức chuyển hướng, lướt qua nhanh như cơn gió, hưng phấn nói: “Tiền bối!”
Đường Nhược Dao giơ tay vén những lọn tóc dài bị gió thổi loạn của mình ra sau tai, nhìn theo phương hướng người kia chạy tới, khẽ nhíu mày.
Tần Ý Nùng tuy tốt tính, nhưng rất sợ ồn, đặc biệt là tiếng ồn bình thường vượt qua tần số nhân loại, bình thường trên phim trường hơi ồn một chút cô ấy đều muốn về phòng nghỉ, cô gái này… nhớ tới đối phương lớn hơn mình ba tuổi, Đường Nhược Dao sửa lại trong lòng, sợ là người này muốn chuốc vạ vào thân.
Không phải ai cũng có thể tùy tiện gần gũi với Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao cất giấu đôi phần tự cho là đúng nghĩ thầm trong lòng.
Sau đó lại diễn ra một cảnh tượng khiến cô trố mắt.
Tần Ý Nùng dừng bước, không có chút nào gọi là không vui, nhìn sắc mặt giống như còn rất dịu dàng kiên nhẫn. Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhìn ra toàn thân Dịch Nhất Nhất rất kích động, chân tay loạn xạ, Tần Ý Nùng từ đầu tới cuối không ngắt lời cô nàng, thỉnh thoảng còn phụ họa gật đầu, cười khẽ đôi tiếng.
Tối qua còn nói với Phó Du Quân, Tần Ý Nùng đối xử đặc biệt với mình, hôm nay lại nhìn thấy cô ấy dùng sự đặc biệt ấy cho người khác.
Ý cười trong mắt Đường Nhược Dao nhạt đi mấy phần.
Tần Ý Nùng đặt tay lên đầu Dịch Nhất Nhất.
Mặt Đường Nhược Dao không cảm xúc nhìn chằm chằm.
Tần Ý Nùng giống như phát hiện ngẩng mắt lên, Đường Nhược Dao đứng ở gần đó, đứng đối diện cô ấy, đang nói chuyện với trợ lí Tân Tinh, nói mãi nói mãi, đột nhiên thân mật xoa đầu đối phương.
Con ngươi Tần Ý Nùng trầm xuống.
Đỉnh đầu Tân Tinh nóng lên, lông trên người suýt nữa thì nổ tung.
“Chị sờ đầu em làm gì?”
Đường Nhược Dao nhàn nhạt nói: “Trên đầu em có lá rụng.”
Tân Tinh: “Có sao?” Cô nàng giơ tay phủi phủi.
“Đã hết rồi.” Đường Nhược Dao đột nhiên cảm thấy vô vị.
Cô lại ở đây giận hờn chỉ có một mình mình biết, nghẹn lòng nửa ngày, không chừng người ta còn chẳng thèm nhìn mình.
Tần Ý Nùng đột nhiên nhìn thế nào cũng không vừa mắt với đỉnh đầu tròn xoe của Dịch Nhất Nhất, cô ấy thu tay lại, ngắt lời hậu bối trong Phòng làm việc đang huyên thuyên không ngừng, nhẹ nhàng nói: “Nhất Nhất, tôi phải đi tìm cô Đường diễn tập, em tự nghiên cứu kịch bản một lúc đi.”
“Vâng thưa tiền bối!” Dịch Nhất Nhất biết ý lui đi.
Đường Nhược Dao biết bản thân không thể nghĩ ngợi lung tung, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tự mình thanh lọc bức bối, đột nhiên cảm giác mái tóc bị người ta dùng tay nhấc khẽ lên.
…
Chú thích:
1. Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.