Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 31


Bạn đang đọc Làm Càn – Huyền Tiên – Chương 31

Chương 58: Ở nhà đợi em

Đường Nhược Dao đã phác thảo ra cảnh tượng trong đầu, đột nhiên sự lúng túng và không thích ứng trong lòng biến thành ngượng ngùng.

Quá ngượng ngùng rồi, đến mức Đường Nhược Dao cảm thấy cổ mình như đang nóng rực, lan đến cả vành tai.

Bởi vì Lâm Quốc An gọi người kia: “Lão Hàn!”

Người đứng đó không phải là người phụ nữ có thân hình duyên dáng quyến rũ đa tình, mà là một người đàn ông đã có tuổi, tóc ngắn, không đeo kính, mặc chiếc áo khoác nhàn nhã, quần thể thao màu xám, bề ngoài không lung linh, chỉ có đôi mắt sắc bén như hai lưỡi dao sắc, nếp nhăn giữa ấn đường rất sâu, vừa nhìn đã biết là một người nghiêm khắc.

Là một trong những “người tình tin tồn” của Tần Ý Nùng – đạo diễn Hàn, Hàn Ngọc Bình.

Đối diện với sự nhiệt tình đón tiếp của Lâm Quốc An, Hàn Ngọc Bình không có biểu cảm gì, đưa tay ra ôm lấy ông bạn già, sau đó nhìn Đường Nhược Dao bên cạnh khẽ gật đầu, cũng coi như chào hỏi.

Lâm Quốc An cười giới thiệu: “Đây là Đường Nhược Dao, là nữ chính trong phim của tôi.”

Đường Nhược Dao ép xuống xấu hổ và lúng túng, đàng hoàng đĩnh đạc nói: “Chào đạo diễn Hàn ạ.”

Giọng điệu Hàn Ngọc Bình bình bình ừ một tiếng.

Lâm Quốc An: “Lão Hàn, tôi nói ông nghe, Tiểu Đường, con bé…”

Ông đang chuẩn bị tuyên truyền cho Đường Nhược Dao trước mặt Hàn Ngọc Bình, mặt Hàn Ngọc Bình không cảm xúc ngắt lời ông, lạnh lùng nói: “Bớt nói chuyện bên lề, người kia đến chưa?”

Đường Nhược Dao nghĩ: Người kia?

Lâm Quốc An cười cười, giống như đã quen với phong cách của Hàn Ngọc Bình, kéo Đường Nhược Dao sang một bên, nhỏ tiếng nói: “Hôm nay tâm trạng Lão Hàn không được tốt, lần sau sẽ giới thiệu cho cháu, cháu về khách sạn trước đi.”

Đường Nhược Dao gật đầu.

Kì quái bị kéo tới, nói được bốn chữ lại bị “đuổi” đi. Trên đường về, Đường Nhược Dao bất đắc dĩ lắc đầu, bên tai lại vang lên câu nói của Hàn Ngọc Bình, cũng không nghĩ nhiều.

Lối ra phim trường.

Hàn Ngọc Bình và Lâm Quốc An lên một chiếc xe, đi tới nhà hàng nào đó.

Nhìn lông mày Hàn Ngọc Bình nhăn lại càng ngày càng chặt, ngay cả hít thở cũng trở nên nặng nề, cả người ngồi ở ghế sau bồn chồn bất an. Lâm Quốc An không nhịn được lên tiếng: “Ôi, ông có thể thả lỏng chút không? Đã bao nhiêu ngày rồi, còn tức thế này sao?”

Lông mày Hàn Ngọc Bình nhíu chặt, thở phì ra mũi: “Ai nói tôi tức giận? Mấy ngày trước tôi đã quên chuyện này rồi, hôm nay mới lại nhặt về!”

“Được rồi được rồi.” Lâm Quốc An giơ tay đầu hàng, “Tôi phải đính chính trước, chuyện này không liên quan đến tôi, ông đừng trút giận lên tôi.”

“Cái gì mà không liên quan đến ông? Nếu không phải tôi biết tin này từ người khác, có phải ông tính giấu tôi mãi không? Đợi ván đã đóng thuyền?” Hàn Ngọc Bình nghiến răng, âm thanh giống như rít qua kẽ răng mà ra, “Ông giỏi lắm Lão Lâm, học được che đậy, giấu giếm tôi nhận phim của con bé kia.”

Lâm Quốc An đuối lí, vội vàng kéo khóa miệng mình lại, nhích sang một bên im như gà.

Nói dai nói dài thành nói dại, ông chỉ có thể làm con sáo mỏ ngà già nua bất hạnh mà thôi.

Tần Ý Nùng đã hẹn với Lâm Quốc An, hôm nay đến đây kí hợp đồng cho phim mới, cô ấy không vào đoàn làm phim, trực tiếp đặt nhà hàng. Từ lúc sắp xếp bước đầu xong với Lâm Quốc An, trong lòng Tần Ý Nùng luôn có một loại cảm giác không đúng, chuyện này có khả năng sẽ có thay đổi.

Loại dự cảm này, càng ngày càng mãnh liệt khi chiếc xe của bản thân đến gần địa điểm đã định.

Mí mắt Tần Ý Nùng kì quái giật một cái, giơ tay giữ chặt lồng ngực mình.

Quan Hạm: “Chị Tần?”

Tần Ý Nùng cảm nhận được trái tim của mình đột nhiên đập nhanh một nhịp, nói: “Nước.”

Quan Hạm đưa nước tới.

Tần Ý Nùng uống hai ngụm nước, đưa tay bảo Quan Hạm cầm về, bản thân nhắm mắt lại, nói: “Gọi điện thoại cho đạo diễn Lâm.”

Quan Hạm thấy lạ, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Quốc An.

Tần Ý Nùng đưa điện thoại lên tai, ngữ điệu uể oải: “Đạo diễn Lâm, chú đến chưa ạ?”

Lâm Quốc An nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại đang đặt ở một bên của mình xong, liền thấy ánh mắt xoi mói của Hàn Ngọc Bình, tự nhiên trả lời: “Tôi đến rồi, bây giờ tôi đang ở trong nhà hàng rồi.”

Tần Ý Nùng nghe thấy giọng nói của ông ấy liền có chút yên tâm, nói: “Cháu sắp đến rồi.”

Lâm Quốc An: “Được rồi, tôi đang ở đây đợi cháu.”

Dừng một lúc, Tần Ý Nùng nói: “Chú không nói chuyện cháu đến với người ấy chứ?”

Lâm Quốc An nhạy bén, quay đầu nhìn Hàn Ngọc Bình, làm thế nào mà Tần Ý Nùng biết ông bán đứng cô ấy rồi?


Không nhận được câu trả lời của Lâm Quốc An, hoảng loạn nơi đáy lòng của Tần Ý Nùng lại trồi lên, nói: “Không phải cháu đã nói với chú đừng nói với Đường… người ấy sao?”

Đường? Lâm Quốc An phản ứng lại, người ấy là “cô ấy” không phải “ông ấy”, ổn định lại tâm trạng hoảng hốt vỗ vỗ lồng ngực, nói: “Không, cháu yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng cháu có thất hứa bao giờ chưa.”

“Vậy chú chần chừ cái gì?”

“Tôi lớn tuổi rồi, lỗ tai không nhạy, vừa nãy không nghe rõ.”

“… Vâng.”

Cúp điện thoại, Lâm Quốc An nghe thấy một âm thanh bên tai, Hàn Ngọc Bình nặng nề đặt chén trà lên bàn kính xoay tròn.

Lâm Quốc An nghĩ trong lòng: Ôi, ông đã ở đây ôm cây đợi thỏ rồi, tức giận với tôi cái gì chứ?

Dự cảm không lành của Tần Ý Nùng, sau khi vào cửa đã biến thành sự thật.

Lâm Quốc An cúi đầu không dám nhìn cô ấy, còn ánh mắt Hàn Ngọc Bình nhìn cô ấy như cười như không.

Tần Ý Nùng ngây ra, sau đó nặn ra nụ cười hòa nhã không có kẽ hở, lông mày nhướng lên một phần kinh ngạc như nhặt được lợi lộc, chào hỏi: “Đạo diễn Hàn cũng ở đây ạ, đạo diễn Hàn bao giờ thì đóng máy thế ạ?”

Hàn Ngọc Bình không trúng kế lời ngon tiếng ngọt của Tần Ý Nùng, lạnh lùng nói: “Đừng, không phải cháu chỉ mong tôi ở lì Tây Bắc ba bốn năm, tốt nhất là đợi cháu làm xong mọi việc, cuối cùng lại thông báo cho tôi coi như tượng trưng thôi sao.”

Tần Ý Nùng che miệng cười: “Đạo diễn Hàn sao lại nói thế chứ?”

Cô ấy tiếp tục đôi co với Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình đã không còn kiên nhẫn, đi thẳng vào vấn đề: “Phim mới là chuyện gì? Tôi bảo cháu về nước nghỉ ngơi, cháu lại nghỉ ngơi thế này sao?”

Tần Ý Nùng ngồi xuống, da mặt tinh xảo cũng như bị rạn ra một đường, cười khổ nói: “Không phải cháu không nhàn nổi sao ạ?”

“Vớ va vớ vẩn!” Mặt mày Hàn Ngọc Bình tức giận, thiếu chút nữa đã đập bàn, tức tối nói, “Nếu cháu thật muốn nghỉ, liệu có ai có thể trói cháu lại bắt làm việc?”

Tần Ý Nùng lúng túng xoa mũi.

Quan Hạm nhấc ấm trà ở một bên, rót chén trà cho Tần Ý Nùng.

Hàn Ngọc Bình nhìn cô, sắc mặt bớt u ám, bình tĩnh nói một tiếng: “Tiểu Quan cũng ngồi đi, đừng bận bịu nữa.”

“Cảm ơn đạo diễn Hàn.”

Tần Ý Nùng cúi đầu uống một ngụm trà, nói, ngẩng mắt, vén tóc ra sau tai, sắc mặt khó xử: “Tiền cháu cũng thu xếp xong, hạng mục cũng đã lập hồ sơ rồi, bây giờ có hối hận, cháu cũng không dễ bàn giao với phía đầu tư.” Cô ấy chỉ vào tập tài liệu bên cạnh, “Đạo diễn Hàn xem, hợp đồng với đạo diễn Lâm cũng đã làm xong rồi.”

Giọng điệu của Tần Ý Nùng vô cùng chân thành cùng bất đắc dĩ, không tìm được một kẽ hở nào, nhưng Hàn Ngọc Bình là ai, có thể tin được diễn viên chuyên nghiệp biểu diễn trước mặt ông ấy mới thật sự là có vấn đề.

Ánh mắt Hàn Ngọc Bình âm u: “Đưa hợp đồng tôi xem.”

Sắc mặt Tần Ý Nùng chần chừ.

Hàn Ngọc Bình tự mình lấy xem.

Tần Ý Nùng nhìn sang Lâm Quốc An, Lâm Quốc An nhìn vào mắt cô ấy, run lên, nhìn trần nhà, nhìn đất, cũng không dám nhìn Tần Ý Nùng nữa.

Tuy việc Tần Ý Nùng quay phim mới quả thật không phải do ông tố cáo, nhưng Hàn Ngọc Bình hỏi đến ông, ông không những khai ra toàn bộ, còn nhắc đến cả chuyện Tần Ý Nùng muốn kí hợp đồng với ông, bao gồm cả ngày tháng kí hợp đồng.

Hàn Ngọc Bình rút hợp đồng trong tập tài liệu ra, không thèm nhìn, lấy bút máy trong túi, mở nắp, đặt bút lên trên hợp đồng.

Tần Ý Nùng đột nhiên đoán được gì đó, mở miệng nói: “Chú!”

Bây giờ biết gọi chú rồi, ban nãy một câu lại một câu đạo diễn Hàn không phải rất thuận miệng sao? Đầu bút của Hàn Ngọc Bình dừng lại, nếp nhăn trên khóe mắt thấp thoáng, ngẩng đầu: “Sao thế?”

Tần Ý Nùng nói: “Cháu và đạo diễn Lâm đã bàn xong rồi ạ.”

“Ờ.” Hàn Ngọc Bình nói, “Thì liên quan gì đến tôi?”

Tần Ý Nùng: “…”

Cô ấy cho Lâm Quốc An một ánh mắt, Lâm Quốc An gắng sức biến bản thân mình thành không khí, không tiếp xúc với hai kẻ độc địa này. Trước khi đến, Hàn Ngọc Bình đã thương lượng với ông, tình cảm của ông và Hàn Ngọc Bình, không phải một bộ phim có thể so sánh được.

Không ai ngăn cản, đầu bút của Hàn Ngọc Bình gạch lên trang giấy một đường, gạch tên Lâm Quốc An đi, lại điền tên mình vào.

Hàn Ngọc Bình vứt bản hợp đồng đã được sửa lại, trầm giọng nói: “Nếu cháu nhất định muốn tìm đạo diễn, tôi không tin sẽ có người phù hợp hơn tôi. Nhưng tôi có điều kiện, tôi làm đạo diễn cho cháu, diễn viên phải để đích thân tôi chọn, không cho phép cháu tham dự chuyện này.”

Tần Ý Nùng bất đắc dĩ nói: “Chú…”

Hàn Ngọc Bình ngắt lời cô ấy: “Cháu là diễn viên phim điện ảnh, làm tốt trách nhiệm của mình là được, biết cái rắm gì về việc chọn diễn viên, kẻ ngoại đạo chỉ đạo người trong nghề.”

Tần Ý Nùng im lặng một lúc, khẽ cười một cái, nói: “Được ạ, nghe chú hết, đương nhiên cháu yên tâm với con mắt của chú.”

Cô ấy và Hàn Ngọc Bình quen biết lâu như thế, làm sao không hiểu Hàn Ngọc Bình đang dùng lời nói sắc bén để thể hiện thiện ý dịu dàng nhất của ông. Chọn diễn viên, thử vai là một chuyện rất bận rộn, Tần Ý Nùng cũng không có ý định đổi nghề làm đạo diễn, Hàn Ngọc Bình ôm lấy chuyện này, có thể giúp bản thân tiết kiệm không ít sức lực.


Tần Ý Nùng: “Phòng làm việc của cháu có mấy mầm cây diễn phim điện ảnh, đến lúc đó cháu có thể để bọn họ đến thử vai không? Cho họ cơ hội.”

Hàn Ngọc Bình xua tay, hiền lành nói: “Cháu là nhà sản xuất, cháu nói là được.” Có qua hay không ông ấy nói mới thành.

Tần Ý Nùng trêu chọc nói: “Nếu cháu trực tiếp nhét người vào thì sao ạ?”

Lông mày Hàn Ngọc Bình chụm lại thành một đường: “Nằm mơ đi!”

Tần Ý Nùng cười to.

Khóe môi mím chặt của Hàn Ngọc Bình ban nãy đến lúc này cũng theo đó mà dịu lại.

Lâm Quốc An nhìn không khí hòa hợp của hai người, chiếc cổ đang co lại lại thò ra, bưng chén trà lên, thong thả dàn xếp: “Tôi lấy trà thay rượu, chúc hai vị lần nữa hợp tác vui vẻ.”

Tần Ý Nùng và Hàn Ngọc Bình cùng quay mặt nhìn ông, trên mặt xuất hiện nụ cười nguy hiểm giống nhau như đúc.

Rõ ràng là một người xinh đẹp diễm lệ, một người không chút nổi bật, nhưng Lâm Quốc An lại nhìn thấy tướng cha con hiếm khi xuất hiện. Một con hồ ly già, một con hồ ly nhỏ, hai con hồ ly đồng thời nhìn ông, hàm ý sâu xa.

Tần Ý Nùng như cười như không: “Đạo diễn Lâm, sao chú Hàn lại biết hôm nay cháu tới đây?”

Lòng bàn tay đang nắm chén trà đổ mồ hôi hột: “À, cái này…”

Sắc mặt Hàn Ngọc Bình trầm lặng như nước: “Lão Lâm, không phải hai chúng ta là anh em tốt tâm tư tương thông sao?”

Sau lưng Lâm Quốc An chầm chậm đổ mồ hôi lạnh, ấp úng nói: “Cái đó…”

Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.

“Tôi đau bụng quá, tôi đi nhà vệ sinh đã!” Lâm Quốc An quyết đoán đặt chén trà xuống, triển khai ba mươi sáu kế… chuồn là thượng sách.

Sau khi Lâm Quốc An rời khi, phòng ăn lại thư thái trở lại.

Tay phải Tần Ý Nùng chống cằm, nhìn theo bóng lưng của Lâm Quốc An, xì một tiếng, trêu chọc nói: “Chú cướp mối từ tay người anh em tốt tâm tư tương thông đạo diễn Lâm, không hay ho đâu ạ.”

Cô ấy cố ý nhấn trọng tâm vào “anh em tốt tâm tư tương thông”.

“Bớt được vòi đòi tiên đi, dám trêu chọc cả tôi sao?” Giọng điệu Hàn Ngọc Bình không chút hiền lành hừ một tiếng, hắt cằm, nhíu mày nói: “Tay cháu làm sao thế? Không quay phim mà cũng để bản thân thương tích đầy mình thế?”

Ban nãy chỉ để ý đến chính sự, ông cũng không có thời gian hỏi.

Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn bàn tay được băng bó của mình, cười với ông: “Chỉ là không cẩn thận bị rạch trúng, miệng vết thương hơi sâu, không tiện dùng băng dán cá nhân, nên dứt khoát băng lại.”

Hàn Ngọc Bình phê bình cô ấy: “Bao nhiêu tuổi rồi, còn không cẩn thận thế này.”

Tần Ý Nùng tươi cười, ôi một tiếng, ngoan ngoãn chịu mắng.

Hai người đấu miệng một lúc, Quan Hạm kịp thời chen lời, nói: “Chị Tần, đạo diễn Hàn, nên gọi món ạ.”

Thực đơn ở trên bàn, gần phía Hàn Ngọc Bình, tuy Tần Ý Nùng chỉ bị thương một tay, nhưng cũng ít nhiều ảnh hưởng đến động tác của bản thân, Hàn Ngọc Bình cầm thực đơn, đi tới, bày ra trước mặt Tần Ý Nùng, nhàn nhạt nói: “Chọn đi.”

“Cảm ơn chú.”

Lâm Quốc An ở ngoài cửa ngó trái nghiêng phải một lúc, thấy không xảy ra chuyện gì, chầm chậm đi vào, tham gia đại hội chọn món.

Hàn Ngọc Bình yêu ai yêu cả đường đi lối về, thái độ với Quan Hạm, người luôn như hình với bóng với Tần Ý Nùng cũng rất hiền hòa, bảo cô chọn mấy món thích ăn, Quan Hạm nhìn Tần Ý Nùng, được sự đồng ý của Tần Ý Nùng, mới chọn hai món.

Trên bàn ăn cũng không nói chuyện nghiêm túc, lúc trước Tần Ý Nùng sợ Hàn Ngọc Bình phát hiện ý định của mình, mấy tháng không liên lạc vơi ông, Hàn Ngọc Bình vừa đóng máy từ Tây Bắc trở về, chuyện chất thành đống, một ông bạn chí cốt, một hậu bối không phải con gái cũng coi như con gái, ba người nói chuyện sục sôi ngất trời.

Đến lúc vui vẻ, Tần Ý Nùng nâng chén rượu, khóe miệng mang theo ý cười, Quan Hạm ở một bên nhỏ tiếng nhắc nhở cô ấy: “Bác sĩ nói không được uống rượu.”

Có lẽ Tần Ý Nùng quá thư thái, còn bất ngờ làm biểu cảm đáng thương van nài cô: “Chỉ uống chút chút thôi.”

Tâm tình Quan Hạm sục sôi, vội vàng bình tĩnh lại. Thật ra cô cũng không quản nổi Tần Ý Nùng, chỉ ngăn cản tượng trưng, bản thân Tần Ý Nùng có chừng mực, uống nửa chén rượu trắng, thấm môi, giải cơn thèm khát, liền bàn giao lại chén rượu cho Quan Hạm để ra xa.

Hai ông già ông một chén tôi một chén, đến cuối buổi mặt đều đỏ tía tai, hiển nhiên đã chuếnh choáng, nhìn nhau cười hi hi.

Tiệc rượu kết thúc.

Hàn Ngọc Bình và Lâm Quốc An uống đến bước chân không vững, bò ra bàn không động đậy. Quan Hạm gọi điện thoại, gọi vệ sĩ ở ngoài nhà hàng của Tần Ý Nùng, đỡ hai vị đạo diễn xuống tầng, nhét lên xe.

Xe đến cửa khách sạn, Lâm Quốc An và Hàn Ngọc Bình đã tỉnh, nhưng ánh mắt vẫn còn mơ màng, vẫn được người ta dìu vào trong.

Tần Ý Nùng bảo Quan Hạm làm thủ tục thuê phòng cho Hàn Ngọc Bình, Lâm Quốc An say rượu mơ màng, lớn tiếng gào thét: “Thuê phòng cái gì, Lão Hàn ở chung với tôi! Tôi… ờ, giường lớn lắm!”


Nói xong giẫy khỏi một vệ sĩ, vịn lấy vai Hàn Ngọc Bình đang dựa vào một người vệ sĩ khác. Hàn Ngọc Bình đứng không vững, bị Lâm Quốc An níu lấy như thế, thiếu chút nữa hai người đã xiêu vẹo ngã ra đất. May mà vệ sĩ của Tần Ý Nùng đều được huấn luyện kĩ càng, ổn định giữ được bọn họ.

Quan Hạm: “Cái này…”

Mí mắt Tần Ý Nùng rũ xuống, lại ngẩng lên, hàm ý ngầm đồng ý.

Có lẽ đây là tình bạn của giới đàn ông chăng.

Bỏ qua dự định thuê phòng, Tần Ý Nùng tiễn hai vị lên phòng Lâm Quốc An, Lâm Quốc An lảo đảo quẹt thẻ mở cửa phòng, Tần Ý Nùng nhìn từ ngoài cửa vào, giường rất lớn, sô-pha cũng rất lớn, hai người ở chung cũng còn dư.

Cô ấy không vào trong, giao cho vệ sĩ đưa người vào phòng, rồi tạm biệt.

Hàn Ngọc Bình ngáp một cái toàn mùi rượu, ông giãy giụa ngồi dậy từ sô-pha, đưa tay ra lấy chai nước khoáng trên bàn trà, mở nắp uống mấy ngụm, thần kinh bị rượu làm tê liệt dần dần thả lỏng.

Lâm Quốc An ợ một tiếng, ôm miệng xông vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Đêm khuya, hai người lần lượt đi tắm, xong xuôi liền ngủ.

Lâm Quốc An đá bắp chân Hàn Ngọc Bình, nhỏ tiếng gọi: “Lão Hàn.”

Mí mắt Hàn Ngọc Bình nhắm lại, phát ra âm thanh bằng giọng mũi: “Gì?”

Lâm Quốc An nhìn trần nhà trên đầu: “Ông thật sự muốn nhận phim mới của Ý Nùng à?”

Hàn Ngọc Bình vẫn nhắm mắt như cũ, uể oải nói: “Ban nãy không phải ông nghe thấy nhìn thấy rồi sao? Hay là có ý kiến gì với việc tôi cướp mối của ông?”

Lâm Quốc An nói: “Không không, tôi quay phim gì chẳng được, không có bộ này thì có bộ khác, lúc trước phân nửa đồng ý là nể mặt Ý Nùng.”

Hàn Ngọc Bình nhíu mày: “Vậy đam mê của ông thì sao? Lão Lâm…” Tài hoa của ông không nên bị tư bản xỏ mũi như thế.

“Tôi chỉ biết mỗi việc là quay phim, có phim để quay là tôi mãn nguyện rồi.” Lâm Quốc An vui vẻ ngắt lời còn chưa nói của Hàn Ngọc Bình, nói, “Tôi có diễn viên giỏi muốn giới thiệu cho ông, rất thích hợp với vai diễn trong phim mới của ông.”

“Ai?”

“Đường Nhược Dao.”

Trong đầu Hàn Ngọc Bình mơ hồ lướt qua khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi, ờ một tiếng: “Cái người ban nãy hả?”

“Ừ.”

“Diễn viên thiên phú, xuất chúng như Ý Nùng.” Lâm Quốc An không tiếc lời ca ngợi.

Hàn Ngọc Bình chế giễu: “Cẩn thận gió to thổi bay lưỡi đấy.”

Lâm Quốc An vui vẻ: “Biết bảo bối Tần Ý Nùng của ông rồi, cảm thấy con bé là nữ diễn viên xuất sắc nhất ông từng gặp chứ gì, nhưng thỉnh thoảng con mắt cũng phải nhìn ra xung quanh, thứ duy nhất Đường Nhược Dao thua con bé, có lẽ là kinh nghiệm phong phú, cho cô gái này thêm mười năm nữa, không chừng sẽ trở thành Tần Ý Nùng thứ hai.”

Tần Ý Nùng là diễn viên thiên phú mạnh mẽ đến đáng sợ, loại thiên phú này chính bản thân cô ấy cũng không cảm nhận được, giống như là sinh ra đã có. 21 tuổi quay “Mung Lung”, mỗi ánh mắt, mỗi động tác, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, mỗi cái giơ tay nhấc chân, chẳng sợ không có tiếng động, cũng đều tràn nhập hương vị thần bí, vô cùng sinh động, khiến người ta kìm lòng chẳng đặng muốn đi khám phá.

Người ta thường nói, phim truyền hình là nghệ thuật của biên kịch, phim điện ảnh là nghệ thuật của đạo diễn. Khi ở phim trường Hàn Ngọc Bình cũng nhiều lúc không nhịn được mất hồn, ngay cả đạo diễn cũng đắm mình vào không khí do Tần Ý Nùng tạo ra, giống như trở thành nghệ thuật của diễn viên.

Tác phẩm đầu tay “Mung Lung” của Tần Ý Nùng có thể liên tiếp giành những giải thưởng lớn trong và ngoài nước, không phải là trùng hợp hay may mắn, mà là kì tài từ trên trời rơi xuống, Hoa Đà tái thế. Hàn Ngọc Bình thường tự nhận chuyện đúng đắn nhất cũng tự hào nhất mà ông từng làm, chính là khi đó bỏ qua dư luận xã hội, sử dụng Tần Ý Nùng đang bị cấm cửa, công ty xếp xó, tin đồn quấn thân rơi vào vũng bùn.

Ông không tin có diễn viên ưu tú hơn cả Tần Ý Nùng, hoặc có người sẽ có thể sánh vai với cô ấy.

Hàn Ngọc Bình mở hai mắt ra, từng câu từng chữ uốn nắn Lâm Quốc An: “Thứ nhất, không phải tôi cảm thấy, con bé chính là nữ diễn viên xuất sắc nhất trong giới điện ảnh hiện tại; thứ hai, thế giới sẽ không có Tần Ý Nùng thứ hai, con bé chính là con bé, độc nhất vô nhị.”

“Được rồi được rồi.” Hàn Ngọc Bình thật sự rất bảo thủ, Lâm Quốc An không đôi co với ông ấy, nói, “Ông nhớ người tôi đề cử cho ông đấy, đến lúc đó gửi cho người ta lời mời thử vai.”

“Đường Nhược Dao đúng không?” Hàn Ngọc Bình nói, “Nhớ rồi.”

Ông nghiêng người, nắm lấy góc chăn, nhắm mắt lại, nói: “Còn về lời mời thử vai, đợi tôi quay về nghiên cứu kịch bản, suy nghĩ xem người kia có hợp hay không rồi tính sau.”

Lâm Quốc An tự tin nói: “Chắc chắn hợp, không tin chúng ta chờ mà xem.”

“Ngủ đi.” Hàn Ngọc Bình nói.

Lâm Quốc An say rượu, thức dậy muộn, xoa cái đầu đau nhức của mình, vội vàng đi đến phim trường, diễn viên và đạo cụ đã chuẩn bị đầy đủ.

“Đạo diễn Lâm.” Đường Nhược Dao nhìn biểu cảm nghiêm nghị của Hàn Ngọc Bình bên cạnh Lâm Quốc An, giọng nói nhỏ đi, lại cung kính nói, “Đạo diễn Hàn.”

Sao đạo diễn Hàn còn chưa rời đi?

“Hôm nay quay cảnh gì?” Hàn Ngọc Bình nói.

Lâm Quốc An không trả lời, Đường Nhược Dao ngẩn ra, mới phát hiện Hàn Ngọc Bình đang nói chuyện với mình, cô vội vàng mở hai trang kịch bản đang nhét trong túi ra, đưa đến tay Hàn Ngọc Bình, trình bày đơn giản ý chính: “Gia Bội Lan và bạn tốt cùng nhau tham gia lớp học dưới lòng đất, nhưng mấy lần hành động đều bất ngờ để lộ sơ hở, dẫn đến hành động thất bại, đánh rắn động cỏ, mấy bạn học cùng giáo viên dẫn đầu bị bắt vào ngục. Gia Bội Lan nghi ngờ có nội gián.”

Hàn Ngọc Bình nhìn danh sách diễn xuất bên góc trái kịch bản, biết rõ còn cố hỏi: “Cháu diễn Gia Bội Lan?”

Đường Nhược Dao có chừng mực: “Vâng.”

Hàn Ngọc Bình trả kịch bản về tay cô, nhìn không ra cảm xúc, nói: “Diễn cho tốt.”

Đường Nhược Dao thấy lạ, đáp một tiếng vâng.

Hàn Ngọc Bình tìm chiếc ghế đẩu ngồi xuống cạnh Lâm Quốc An, cùng ông ấy quan sát qua màn hình máy quay chuyên dụng. Ông cũng không có chuyện gì làm, lâu ngày không gặp Lâm Quốc An, tính ở thêm hai ngày, tiện đi thăm thú phim trường.


“Bội Lan, có chuyện rồi! Quân Ngụy tràn vào trường rồi! Bọn chúng bắt thầy Uông và Nghi Chinh đi rồi! Từ phía xa, có một âm thanh truyền tới từ hành lang gỗ đỏ đến hòn non bộ ở sân sau.

Một bóng người loạng choạng chạy đến.

Gia Bội Lan vứt cuốn sách trên tay xuống, đột nhiên đứng lên, đưa tay đỡ lấy vai của bạn tốt, khẽ đè xuống, tỏ ý bảo người kia bình tĩnh đừng vội, âm thanh lạnh lùng trầm tĩnh vang lên, không nhanh không chậm nói: “Đừng vội, từ từ nói, mình sẽ nghĩ cách.”

Giọng nói rất trẻ tuổi, khuôn mặt cũng rất trẻ tuổi, nhưng đem theo vẻ thong dong khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác tin tưởng.

Dường như chuyện to bằng trời ở trước mặt người này, cũng không khiến người này động đậy lông mày.

Sau khi kết thúc cảnh quay, Hàn Ngọc Bình nhíu mày theo thói quen.

Ông nghĩ trong lòng: Diễn viên này có thể trầm xuống.

“Trầm”, là một kĩ năng, đặc biệt là đối với những diễn viên trẻ còn ít trải nghiệm, xốc nổi là kẻ thù tự nhiên, kín đáo dè dặt hoặc thể hiện thái quá. Không phải diễn viên ngồi ở đó, trưng mặt ra, không nói câu gì liền được gọi là trầm tĩnh, đó là mặt đơ, là giả tạo. Trầm của Đường Nhược Dao đã ăn sâu vào xương cốt, nhưng khí chất trên người cô vẫn rất thống nhất. Giống như hòn đá bị giấu dưới đáy nước, bị dòng nước chảy qua, nhưng lại giúp nó càng đánh càng bóng, mà không hề làm thay đổi bản chất của viên đá.

Có thể trầm, bước đầu tiên của diễn viên liền ổn định. Bước thứ hai, có thể bổng hay không, còn phải xem biểu hiện ra ở cảnh quay của Đường Nhược Dao có phát huy đến mức cặn kẽ kín đáo, khiến tâm trí người ta phải dõi theo hay không.

Hàn Ngọc Bình híp mắt, cảm xúc đã thay đổi.

“Những người khác bây giờ đang ở đâu?” Gia Bội Lan hỏi.

“Ở Nghi Tri Các, mình dẫn cậu qua đó.” Bạn tốt vội vội vàng vàng, muốn dẫn đường cho cô.

Gia Bội Lan giữ lấy cổ tay của bạn tốt, cảm nhận được sự căng thẳng của bạn tốt lúc này, ánh mắt Gia Bội Lan lạnh xuống nhanh không thể cảm nhận, gọi tên của bạn tốt, bạn tốt chầm chậm quay lại, giả vờ bình tĩnh nói: “Bội Lan, còn chậm trễ gì nữa, mọi người đều đang đợi cậu đó.”

“Mình có chuyện quan trong muốn nói với cậu.” Gia Bội Lan cảnh giác nhìn tứ phía, tầm nhìn xung quanh đình rất thoáng đãng, tầm mắt không bị cản trở.

“Chuyện gì thế?”

Gia Bội Lan nhích lại gần cô bạn kia, nhỏ tiếng nói từng chữ từng chữ: “Mình nghi ngờ trong chúng ta… có kẻ tố giác.” Bốn chữ cuối cùng nhẹ như không có âm thanh, dường như chỉ có khẩu hình miệng.

Nhưng bạn học nữ đối diện Gia Bội Lan vẫn nghe hiểu, nhìn hiểu, đôi mi run lên, cố gắng nặn ra dáng vẻ anh hùng rơm, không thể tin nổi nói: “Cậu nghi ngờ mình sao?”

“Không phải.” Gia Bội Lan lắc đầu, “Nếu mình nghi ngờ cậu, sao lại nói chuyện này với cậu?” Dừng một giây, Gia Bội Lan nở nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười tràn ngập thân mật và tin tưởng, hai tay nắm lấy tay đối phương, “Cậu là bạn tốt nhất của mình mà.”

Máy quay tới gần, cho hai người một ống kính đặc tả.

Ánh mắt của Đường Nhược Dao thiết tha, nhưng loại thiết tha này nhìn lâu, lại khiến người trước ống kính đột nhiên có loại cảm giác toàn thân ớn lạnh.

Hàn Ngọc Bình xoa da gà da vịt nổi đầy cánh tay, kéo chặt áo khoác.

Lâm Quốc An hô lên: “Cắt!”

Đường Nhược Dao thoát vai nhanh hơn, nữ diễn viên diễn vai bạn tốt của cô thoát vai chậm hơn, vỗ lồng ngực nói: “Cậu thật sự dọa chết tôi rồi, bị cậu nhìn như thế thêm một lúc nữa, tôi mắc bệnh tim mất.”

Đường Nhược Dao ồ một tiếng, đưa chai nước chưa mở qua, nói: “Này, dịu lại nào.”

Nữ diễn viên kia nhận lấy nói cảm ơn.

Đường Nhược Dao đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt quan sát rơi trên người mình, cô quay đầu lại nhìn, là khuôn mặt không cảm xúc của Hàn Ngọc Bình. Hàn Ngọc Bình nhìn cô, cô lễ phép gật gật đầu, coi như đáp lễ.

Hàn Ngọc Bình ở lại đoàn phim hai ngày, đến ngày thứ ba liền đi chuẩn bị cho công việc lựa chọn diễn viên. Trong danh sách thử vai bước đầu, bất ngờ có tên Đường Nhược Dao trong đó.

Giữa tháng Mười Một, Mạnh đông.

“Nam Sơn Hạ” viên mãn đóng máy, Đường Nhược Dao tham dự lễ đóng máy cùng đoàn làm phim, đang trong buổi tiệc đột nhiên nhận được một tin nhắn tới từ Quan Hạm.

[Mấy giờ kết thúc, chị Tần ở nhà đợi cô]

Đường Nhược Dao nhìn tin nhắn mất hồn, rất lâu sau, trào phúng cong khóe môi lên.

Cô đã sắp quên rồi, cô từng hẹn với Tần Ý Nùng, bảo cô ấy dành thời gian ngày đóng máy cho mình.

Có thể bạn quan tâm:

Mạnh đông: Chỉ tháng đầu tiên của mùa đông, tháng Mười theo Âm lịch. Mạnh đông bao gồm hai tiết khí là Lập Đông và Tiểu Tuyết.

Tiết khí là gì?

Tiết khí là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái đất xung quanh Mặt trời, mỗi điểm cách nhau 15°.

Khi xem lịch tiết khí, chúng ta chia mặt phẳng không gian thành 360°, những ngày Mặt Trời ở các vị trí tọa độ nhất định sẽ được gọi là tiết khí.

Một năm có 24 tiết khí:

+ Biểu thị sự nóng lạnh thay đổi cho nhau có 8 tiết khí: Lập Xuân, Xuân Phân; Lập Hạ, Hạ Chí; Lập Thu, Thu Phân; Lập Đông, Đông Chí.

+ Biểu thị cho nhiệt độ thay đổi có 5 tiết khí: Tiểu Thử, Đại Thử, Xử Thử, Tiểu Hàn, Đại Hàn.

+ Biểu thị cho sự liên quan đến mưa, nước có 7 tiết khí: Vũ Thủy, Cốc Vũ, Bạch Lộ, Hàn Lộ, Sương Giáng, Tiểu Tuyết, Đại Tuyết.

+ Biểu thị cho sự vật, hiện tượng có 4 tiết khí: Kinh Trập, Thanh Minh, Tiểu Mãn, Mang Chủng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.