Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 23 + 44


Bạn đang đọc Làm Càn – Huyền Tiên – Chương 23 + 44

Chương 43: Thăm phim trường

Đường Nhược Dao kéo hành lí ra khỏi tòa nhà, Tân Tinh đã sớm chờ đợi ở bên xe, nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn thấy người phía trước liền bước tới hai bước, đưa tay ra: “Nào nào nào, mau đưa hành lí cho em.”

Đường Nhược Dao cười cười, nghe lời đưa cho cô nàng.

Từ lúc Đường Nhược Dao đổi người quản lí, Tân Tinh cũng chịu ảnh hưởng từ cô, tích cực hơn rất nhiều, nhìn có vẻ rất muốn cùng Đường Nhược Dao gây dựng sự nghiệp.

Đường Nhược Dao vừa định lên xe, trong xe lại thò ra một chiếc đầu, lịch sự chào hỏi: “Cô Đường.”

Đường Nhược Dao khẽ ngây ra, dán mắt lại nhìn, là trợ lí của Mục Thanh Ngô.

Trợ lí của Mục Thanh Ngô khẽ cười nói: “Chị Mục dặn em đưa cô đến đoàn phim.”

Đường Nhược Dao: “…”

Được rồi, nếu Mục Thanh Ngô đã không yên lòng về cô như thế.

Bối cảnh giả định của “Nam Sơn Hạ” là thời Dân quốc, Đường Nhược Dao diễn vai Hạ Bội Lan, nữ sinh của một trường học nổi tiếng, sau đó dấn thân vào con đường Cách mạng, sau giải phóng liền đến một vùng đất tên Nam Sơn làm giáo viên. Dùng phương thức trần thuật để kể chuyện, dùng Hạ Bội Lan dẫn dắt, kể lại vận mệnh của bạn học bạn bè bên cạnh cô, làm bật lên lực lượng chính trong thời đại phát triển và Cách mạng.

Xét theo đề tài phim, thuộc về phạm trù phim nghệ thuật, nhưng nếu làm thành phim thương mại cũng không phải không thể, những bộ phim cùng đề tài ra mắt trong mấy năm gần đây, phản ứng doanh thu phòng vé đều tốt hơn những phim nghệ thuật khác. Theo đuổi nghệ thuật lại có thể nâng cao danh tiếng, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, từ ngày bắt đầu công bố lựa chọn diễn viên, mọi người nườm nượp kéo đến thử vai, trong đó có không ít tiền bối sớm đã thành danh.

Trước đó không biết là đoàn phim muốn tạo nhiệt độ cho phim trước, hay là có kẻ nhân cơ hội lan truyền tin đồn, Đường Nhược Dao nghe được một tin tức – Tần Ý Nùng sẽ diễn vai chính trong “Nam Sơn Hạ”. Tuy Tần Ý Nùng bị tin đồn quấn quanh người, nhưng tác phẩm điện ảnh của cô ấy luôn thu hút được một lượng khán giả đông đảo, chỉ cần trong danh sách diễn viên có tên cô ấy, liền có thể mang đến nhiệt độ thảo luận. Lúc đó Đường Nhược Dao đang chuẩn bị thử vai nữ chính, nghe được tin đồn liền đi hỏi Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng thẳng thắn nói với cô: Là giả. Sau đó dùng giọng điệu hờ hững lại thành thục, mang theo một tiếng cười khẽ tản mạn: “Nếu chị thật sự muốn diễn, liệu em có còn vai không?”

Gò má Đường Nhược Dao nóng lên, lúng túng gọi một tiếng “chị”.

Tần Ý Nùng cười trong điện thoại: “Được rồi, thể hiện cho tốt, thử vai thuận lợi.”

Tần Ý Nùng tham gia chỉ là tin đồn, nhưng Đường Nhược Dao lúc đó lại vô cùng hi vọng là thật. Bỏ qua tình cảm, ai không muốn có cơ hội được diễn cạnh diễn viên đẳng cấp như Tần Ý Nùng, cho dù làm vai phụ Đường Nhược Dao cũng cam tâm tình nguyện.

Cho dù bây giờ cô giành được Ảnh hậu, nhưng khoảng cách với Tần Ý Nùng vẫn quá xa xôi. Hoặc là rất lâu về sau, đợi ngày cô có khoảng trời riêng cho mình trong giới giải trí, mới có thể thật sự có cơ hội chung sân khấu với cô ấy.

Không biết đã đến phim trường tự lúc nào, Đường Nhược Dao kịp thời thu lại suy nghĩ, mí mắt rũ xuống, lại nâng lên, dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Ba người lần lượt xuống xe, tới đón bọn họ là một người đàn ông trung tuổi với thân hình hơi béo, nhìn thấy họ liền ân cần đón tiếp, mặt ngập nụ cười: “Cô Tiểu Đường.” Sau đó tự giới thiệu mình họ Lý, là phó đạo diễn của đoàn phim.

Đạo diễn chỉ có một, nhưng phó đạo diễn thường có tới mấy người, dựa theo kế hoạch công việc chia làm hai kiểu chính, phó đạo diễn hiện trường và phó đạo diễn chọn diễn viên, phó đạo diễn chọn diễn viên Đường Nhược Dao đã gặp, còn người này nhìn rất lạ mặt.

Đường Nhược Dao lịch sự cười cười, gật đầu nói một tiếng “Chào anh”, không kiêu căng không hăng hái.

Phó đạo diễn Lý đã nghe nói về cách làm người của Đường Nhược Dao, cũng không cố gắng gần gũi, trực tiếp dẫn cô vào phim trường, vừa đi vừa nói, người nào đã vào đoàn phim, người nào chưa tới, sẽ đến muộn hai ngày.

Đường Nhược Dao đều có ấn tượng với những người Mục Thanh Ngô nói cần cảnh giác, nhớ lại một lượt trong đầu, phát hiện trong đó có một người thích tạo tin đồn, thở phào một tiếng.

Đợi sau khi vô thức thả lỏng, trong lòng Đường Nhược Dao nhất thời trào dâng chút buồn cười, vốn dĩ cô không sợ những thứ này, bị Mục Thanh Ngô coi như gà con vừa ra khỏi vỏ bảo vệ suốt một tuần, cô cũng sắp coi bản thân mình như thỏ trắng bé con rồi.

Trước tiên Đường Nhược Dao đến gặp đạo diễn Lâm Quốc An, con người Lâm Quốc An như tên, khuôn mặt chữ quốc, mắt to mày rậm, nhìn tới tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác thật thà. Lâm Quốc An đang nói chuyện với giám chế Doãn Hoan, Doãn Hoan nhìn thấy cô trước, Lâm Quốc An đang nói chuyện rất nhập tâm, không chú ý đến Đường Nhược Dao, Doãn Hoan liền giơ tay cười chào hỏi: “Nhược Dao!”

Tự nhiên đưa Đường Nhược Dao vào trong câu chuyện.

Ba vị chủ chốt hàn huyên một phen, Doãn Hoan xoa tay cười nói: “Vừa hay Nhược Dao đến rồi, bữa trưa tôi làm chủ, mời hai người ăn bữa cơm?”

Khuôn mặt Lâm Quốc An nghiêm túc, nhìn không dễ tiếp xúc, nhưng tính cách lại ôn hòa, có chút phong cách của phần tử tri thức thời xưa, lập tức cười cười: “Ưu tiên phụ nữ.”

Đường Nhược Dao bật cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Còn cách buổi trưa một khoảng thời gian nữa, Đường Nhược Dao nói mấy câu cùng hai người, liền tìm tới phó đạo diễn Lý lúc trước, nhờ hắn dẫn mình đến địa điểm quay phim tìm cảm giác. Khoảng thời gian trước khi thử vai và đến đoàn phim, Đường Nhược Dao đã đọc rất nhiều ghi chép và phim tài liệu liên quan đến thời kì Dân quốc, bao gồm tự truyện nhân vật, hồi kí, và một số tác phẩm văn học của các tác giả.

Để hòa mình vào nhân vật, diễn viên phải đóng lại cảm nhận nội tâm về nhân vật, đem bản thân trở thành nhân vật, xuất phát từ góc nhìn của nhân vật, diễn cái gì, giống cái gì, đương nhiên là biểu diễn nghiêm túc tận tụy, nhưng biểu diễn đỉnh cao nhất là chân thực, hoàn toàn dung hòa bản thân và nhân vật, theo đuổi phản ứng chân thực nhất trong tiềm thức biểu diễn, đạt đến cảnh giới người phim hợp nhất, tôi là nhân vật, nhân vật là tôi.

Đây là phương pháp Tần Ý Nùng dạy cô, Đường Nhược Dao luôn nghiêm túc làm theo, đều thu hoạch rất lớn.

“Tự tôi đi thăm quan là được, anh làm việc đi.” Từ chối đề nghị cùng đi của phó đạo diễn Lý, Đường Nhược Dao cũng để Tân Tinh và trợ lí của Mục Thanh Ngô ở lại, một mình cô ấy dạo bước trong kiến trúc tràn đầy hơi thở Dân quốc này, bàn tay chầm chậm vân vê những cột dỗ dọc hành lang, cảm nhận hoa văn chất gỗ trên đầu ngón tay, mí mắt yên lặng ngẩng lên, bước một bước vào thế giới khác.

Học sinh theo đuổi tri thức trong trường học, bên ngoài trường học thời gian đã biến động, cách mấy mươi năm, sống lại trước mặt cô, hiện lên trước mắt.

“Đạo diễn Lâm.” Tân Tinh nhìn thấy Lâm Quốc An đi thẳng tới bên này, cũng kính chào hỏi.

Lâm Quốc An nhìn trái nhìn phải: “Nhược Dao đâu?”

Tân Tinh chỉ vào tường trắng gạch đen phía sau lưng: “Ở bên trong, cháu đi gọi cho ngài nhé?”

Lâm Quốc An xua tay: “Tôi tự đi.” Đột nhiên ông nhớ ra một vấn đề trong kịch bản, qua đây hỏi xem Đường Nhược Dao lí giải thế nào, không muốn đi qua đi lại cho mất thời gian.

Con ngươi Tân Tinh khẽ động, thỏa hiệp nói: “Cháu đi cùng ngài.”

Lâm Quốc An cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, bước chân vội vã.

Tân Tinh nhắn tin cho Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao không trả lời. Trong lòng Tân Tinh thở dài một cái, chắc chắn lại ngây người ở trường quay quên mất mình. May mà trường học không rộng, tầm nhìn thoáng đãng, Lâm Quốc An lại may mắn, gặp được một nhân viên bên đường hỏi thăm, hỏi được vị trí cụ thể của Đường Nhược Dao.


Cô đang ở trong một phòng học, cảnh tượng trong phòng mới được dựng lên, trên bàn giáo viên có quyển sổ đầu bài mà giáo viên thường dùng để điểm danh, lật ra một trang, lọt vào mắt là chữ khải ngay ngắn bằng mực tầu, Đường Nhược Dao tìm tên nữ chính Hạ Bội Lan do bản thân đóng vai chính ở bên trong, trong lòng vô thức thầm khen ngợi sự tỉ mỉ của đoàn phim.

Cô nhẹ nhàng khép trang giấy lại, bất ngờ chạm phải ánh mắt của một nhân viên nữ trong đoàn phim nhìn tới, vén tóc qua tai, bật cười một cái.

Hôm nay Đường Nhược Dao mặc chiếc váy dài xanh theo phong cách cổ điển, bên trên có đường thêu lá sen cùng màu để trang trí, bờ vai mảnh khảnh, cánh tay trắng bóc. Một tay cô chống lên mặt bàn, khí chất thanh tú dịu dàng, thân thiết dễ gần ngẩng đầu nhìn sang, trong vẻ dịu dàng còn có kiên định, khiến nhân viên nữ kia nhất thời sinh ra cảm giác xuyên thời gian, giống như người ở trước mặt cô nàng là người sinh viên trẻ tuổi sống trong thời đại kia.

Cô nàng ngây ra tại chỗ, mãi đến khi Đường Nhược Dao cúi đầu nhìn quyển sách Quốc văn, vành tai nóng rực mới tỉnh táo lại.

Đòi mạng quá.

Rõ ràng cô nàng không phải fan của Đường Nhược Dao, tại sao ánh mắt lại không thể di chuyển thế chứ.

Lúc Lâm Quốc An tiến vào, Đường Nhược Dao đang ngồi trước bàn học, hai tay nắm lấy cây bút mực xưa cũ, ngồi ngay ngắn trước bàn, sống lưng rất thẳng, ánh mắt chăm chú, viết từng nét từng chữ.

Lâm Quốc An chặn lại hành động muốn lên tiếng gọi Đường Nhược Dao của Tân Tinh, đứng trước cửa im lặng nhìn một lúc, mới cười nói: “Nhược Dao.”

Ngòi bút của Đường Nhược Dao dừng lại, quay đầu nói: “Đạo diễn Lâm.”

Cô nói xong liền đứng lên, dáng vẻ như muốn đi qua, Lâm Quốc An nâng tay phải lên, biểu thị Đường Nhược Dao ngồi nguyên ở vị trí cũ, bản thân đi qua đó, cúi đầu nhìn lên tờ giấy trên bàn, nhấc môi: “Không để ý chứ?”

Đường Nhược Dao lắc đầu cười cười: “Chú cứ tự nhiên.”

Lâm Quốc An rút ra tờ giấy trên cùng, giơ lên nhìn, vừa nhìn vừa nhỏ tiếng nói: “Điểm yếu thứ nhất của thanh niên hiện đại chính là nhìn nhận mọi chuyện quá đơn giản, kết quả không phải là may mắn thì sẽ là lùi bước. Vì bất kể làm chuyện gì, ngay từ lúc bắt đầu, đã dễ dàng phân biệt người kiệt xuất…”

Đường Nhược Dao viết đầy một trang giấy, nét chữ có lực, mạnh mẽ mà mềm mại, lộ ra qua mặt lưng của tờ giấy.

Lâm Quốc An: “Chỉ khi thanh niên hiện đại có thể thay đổi điểm yếu này… ồ, phía sau là gì? Nhìn không rõ.”

Đường Nhược Dao trả lời lưu loát: “Gặp chuyện gì đều phải cẩn trọng, quyết định cơ hội phải mẫn cảm nhanh chóng, ôm ấp chí hướng phải kiên định, quan sát rõ ràng, không coi trọng may mắn thụt lùi, chỉ có vất vả trèo đèo lội suối mới có thể đạt được mục đích cuối cùng mà thôi.”

Lâm Quốc An đặt tờ giấy xuống, ý vị thâm sâu nhìn cô một cái: “Cái này là gì?”

Đường Nhược Dao: “Bài phát biểu của Chương Thái Viêm trong Điểm yếu của thanh niên ngày nay.”

Lầm Quốc An nhìn chằm chằm vào cô, nhanh chóng, cười lớn thành tiếng.

Trước đây ông nghe những người cùng ngành nói Đường Nhược Dao là diễn viên xuất chúng nhất trong đám diễn viên mới, Lâm Quốc An vẫn không cho là vậy. Đạo diễn kì cựu ấy mà, tôn sùng cái cũ xem nhẹ cái mới, căm ghét trò đời tráo trở, giới giải trí bùn cát lẫn lộn, những người mới có thể gọi tên chẳng qua là chọn ra mấy người giỏi trong đám người dốt, thời thế thị trường cùng môi trường nghệ thuật như hiện nay, bọn họ không thể không thỏa hiệp.

Thời khắc thử vai, quả thật biểu hiện của Đường Nhược Dao khiến ông kinh ngạc, nhưng ông làm đạo diễn mấy mươi năm, từng chứng kiến vô số màn biểu diễn diễm lệ, không đủ khiến ông nhìn bằng đôi mắt khác. Mãi đến hôm nay, nhìn thấy cảm giác chân thực tịnh tâm trầm lắng hiếm thấy lại xuất hiện trên người diễn viên trẻ tuổi như Đường Nhược Dao, khiến ông không thể không tăng thêm vài phần yêu thích.

“Tại sao lại thuộc những thứ này?” Lâm Quốc An đã quên ý định ban đầu đến tìm Đường Nhược Dao thảo luận kịch bản của mình, cười hỏi.

“Đây là bài diễn thuyết nổi tiếng, có lẽ Hạ Bội Lan có ấn tượng sâu sắc.” Đường Nhược Dao khẽ lộ ra ý cười.

“Bản thân cô ấy không nhất định có thể đọc thuộc từng chữ một.” Lâm Quốc An hài hước nói. Lâm Quốc An đoán, có lẽ Đường Nhược Dao không chỉ thuộc một đoạn này, bên tay cô còn mấy trang giấy viết đầy chữ khác.

“Vậy chỉ có thể nói là trí nhớ của cháu tốt hơn cô ấy một chút.” Đường Nhược Dao đùa giỡn một câu.

“Chà.” Lâm Quốc An đột nhiên thở dài một hơi, không thể nhịn được nói, “Cháu làm tôi nhớ đến một người.”

“Người nào ạ?”

“Cũng là một nữ diễn viên rất ưu tú.” Lâm Quốc An chỉ nói một câu, cũng không nói nhiều, nhưng trái tim Đường Nhược Dao kì quái nhảy lên một cái, người mà Lâm Quốc An nói đến có phải là Tần Ý Nùng không?”

Lâm Quốc An hỏi thêm mấy câu, quay lại chuyện chính: “Trong kịch bản có một chỗ, tôi muốn sửa lại, chính là chỗ này, cháu xem…” Ông lấy điện thoại ra, mở ra bức ảnh kịch bản đã chụp lại trước khi đến đây, dùng hai ngón tay phóng to.

Đường Nhược Dao thu lại suy nghĩ đang bay lượn của mình, tập trung lực chú ý lắng nghe.

Bữa trưa Doãn Hoan mời cơm, ngoài Đường Nhược Dao và Lâm Quốc An, không có người khác. Trên bàn ăn, Doãn Hoan nhắc đến chuyện cùng Kỷ Vân Dao đến Truyền thông Tinh Nhuệ hôm đó, sau đó kéo cả Lâm Quốc An cùng nhau chúc mừng, may mà Đường Nhược Dao trở lại, nếu không tuyệt đối là tổn thất cực lớn của đoàn làm phim.

Đường Nhược Dao sao có thể nghe không ra hắn đang nghe ngóng quan hệ của bản thân và Kỷ Vân Dao của Ảnh thị Hoàn Vũ, mở miệng lấp lửng mấy câu, cô không ngại để Doãn Hoan hiểu lầm sâu hơn.

Ngọn cờ nhà họ Kỷ rất có ích, Tần Ý Nùng đích thân tặng đến tay cô, cô không dùng thì thật bất kính.

Doãn Hoan nghe được vài lời của cô, con ngươi chuyển động mấy lần, nâng chén rượu cười nói: “Nhược Dao, chén này tôi uống cạn, em tùy ý.”

“Em cũng kính anh.” Đường Nhược Dao rất nể mặt, một hơi uống cạn.

Doãn Hoan khen tửu lượng tốt, nhưng không dám tiếp tục ép cô, phải biết điểm dừng.

Đường Nhược Dao thầm quan sát Lâm Quốc An, so với lời nói ẩn chứa nịnh nọt cao minh của Doãn Hoan, Lâm Quốc An lại mơ hồ hơn nhiều, chỉ khi nhắc đến phim ảnh đôi mắt mới sáng lên một chút, những thứ khác đều không chút hứng thú. Chẳng trách trong nhóm đạo diễn cùng thời, chỉ có Lâm Quốc An triệt để sa vào bước đường làm công cho công ty quản lí. Không phải mỗi đạo diễn đều có thể trở thành doanh nhân đạt chuẩn, làm việc thuận lợi, phá bỏ thói đời.

Trong lòng Đường Nhược Dao có tính toán. Với thương nhân có thái độ dành cho thương nhân, với tài tử, có phương pháp dành cho tài tử.

“Đạo diễn Lâm.” Đường Nhược Dao nói, “Trong kịch bản có mấy cảnh cháu không nắm chuẩn, có thời gian có thể thảo luận với chú không ạ?”

Lâm Quốc An ăn miếng rau, khẽ cười: “Dễ thôi, tôi lúc nào cũng có thời gian tiếp đón, vừa hay biên kịch cũng ở đoàn phim, chúng ta có thể mở cuộc thảo luận kịch bản nho nhỏ. Cháu cũng đừng quá nóng vội, sau khi chính thức khởi quay sẽ căn cứ theo phản ứng hiện trường để tiến hành điều chỉnh.”

Buổi sáng Lâm Quốc An có ấn tượng tương đối tốt với thái độ nghiêm túc thực dụng của Đường Nhược Dao.

“Đến lúc đó làm phiền đạo diễn Lâm hướng dẫn ạ.” Trên mặt Đường Nhược Dao cong lên nụ cười nhàn nhạt, khẽ nói, “Thực không dám giấu, cháu vừa biết tin xác nhận vai chính quả thật hưng phấn cả đêm không ngủ được, thiếu chút nữa xuống nhà chạy một vòng.”


Câu nói này rõ ràng là trực tiếp nịnh bợ, nhưng Lâm Quốc An vẫn không nhịn được hỏi: “Thế nào?”

“Vì có thể hợp tác cùng đạo diễn Lâm ạ.” Đường Nhược Dao khoan thai vén lọn tóc qua tai, lộ ra vành tai tinh tế, không chút bất ngờ cười nói, “Cháu ngưỡng mộ đạo diễn Lâm đã lâu, làm diễn viên ai không hi vọng gặp được đạo diễn giỏi, cùng nhau tạo nên thành tựu chứ ạ.”

Câu nói “cùng nhau tạo nên thành tựu” lọt vào lòng Lâm Quốc An, Lâm Quốc An bật cười: “Làm đạo diễn càng muốn gặp được diễn viên giỏi.”

Đường Nhược Dao nhìn đôi lông mày rậm của ông thả lỏng, kịp thời nâng chén nói: “Chén này, chúc cho Nam Sơn Hạ tất cả thuận lợi.”

Lâm Quốc An cầm chén cười nói: “Được.”

Doãn Hoan rót cho mình một chén, nụ cười ngập trên mặt gia nhập đội hình hai người: “Chúng ta một hơi uống cạn chén này.”

Đường Nhược Dao từ chối Tân Tinh muốn dìu cô, lắc đầu nói: “Không sao.”

Tửu lượng của cô không tệ, lần này uống cũng không nhiều, đều trong phạm vi cô có thể khống chế được, chỉ là trong thời gian ngắn có chút đỏ mặt, khuôn mặt lạnh lùng nhuộm lên vẻ hồng hào quyến rũ, đôi môi cũng lấp lánh hơn bình thường đôi phần.

Tân Tinh ở phía sau nhìn Đường Nhược Dao lên xe, mới khom lưng lên trên, đóng cửa xe lại.

Trợ lí của Mục Thanh Ngô đưa một chai nước khoáng tới, Đường Nhược Dao nói cảm ơn rồi nhận lấy, nói: “Buổi chiều tôi về khách sạn, em về khách sạn nghỉ ngơi một lát hay đến tụ họp với chị Mục?”

Ngày nóng bức, đi qua đi lại nửa ngày trời cũng không dễ dàng gì với cô nàng.

Tân Tinh nói: “Nếu muốn nghỉ có thể tạm thời ngủ ở phòng em.”

Trợ lí của Mục Thanh Ngô nghĩ nghĩ, nói: “Em xin chỉ thị của chị Mục đã.”

Đường Nhược Dao gật đầu.

Sau khi trợ lí xin chỉ thị, xuống xe trước cửa khách sạn, vẫy chiếc tắc-xi, quay đầu đến sân bay.

Tân Tinh đứng một bên cảm khái một tiếng: “Chị Mục thật là bóc lột người tới muốn mạng, bên này vừa kết thúc liền bắt người ta bay về.”

“Chị ấy bận mà.” Đường Nhược Dao vỗ vỗ vai Tân Tinh, an ủi nói: “Đừng lo, em sẽ không có ngày đó đâu.”

Tân Tinh nhìn chiếc tắc-xi đã chạy về phía xa, lẩm nhẩm nói: “Có ngày đó cũng không tệ mà, có thể chứng minh em tương đối xuất sắc, không phải cả ngày đều rảnh rỗi nhàn hạ.” Cô nàng nói xong, bên cạnh cũng không có người trả lời, quay đầu nhìn, Đường Nhược Dao đã đi xa.

“Đường Đường.” Tân Tinh tức giận đạp chân, rồi đuổi theo.

Đường Nhược Dao tăng tốc, chạy bước nhỏ, Đường Nhược Dao uống rượu, phản ứng hơi chậm chạp, chặn lại kẻ đuổi theo ở cửa thang máy. Đường Nhược Dao chẳng qua chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, gần đây mọi chuyện đều như ý, tâm tình tốt đẹp muốn đùa giỡn với Tân Tinh một lúc, dáng vẻ thoải mái đi vào gian phòng mà đoàn phim đã sắp xếp.

Đoàn làm phim tài chính hùng mạnh, đặt một căn hộ, Đường Nhược Dao ngủ ở phòng ngủ chính, Tân Tinh ở gian phòng đối diện phòng ngủ chính. Cô không biết rằng, điều kiện ăn ở của bản thân là do đích thân Doãn Hoan dặn dò cấp dưới.

Thế là Đường Nhược Dao cứ thế mà gia nhập đoàn phim, mấy ngày sau đó cô căn bản đều ở lì trong đoàn phim, hoặc là thảo luận tình tiết với biên kịch đạo diễn, hoặc là một mình tìm cảm giác ở phim trường hỗn loạn. Thời gian quay phim sắp đến gần, những vai diễn phụ khác lần lượt đến phim trường, Đường Nhược Dao gặp từng người một, chỉ trừ một vị, là nam diễn viên trẻ tuổi có sở thích đàn đúm mà Mục Thanh Ngô nói tới, ngày chính thức quay mới lề mề tới muộn.

Nam diễn viên tên Vưu Danh Hiên, dáng vẻ trời sinh đoan trang mỹ lệ, môi hồng răng trắng, còn xinh đẹp hơn rất nhiều diễn viên nữ trên phim trường, không ít nữ nhân viên đều lặng lẽ đỏ mặt, cổ dài ba tấc ngóng trông.

“Xin lỗi đạo diễn, em đến muộn.” Vưu Danh Hiên chắp hai tay thành chữ thập, khẽ khom lưng, cười cười lộ ra hàm răng trắng bóc, sáng loáng điển trai, nữ sinh xung quanh đều ôm mặt nhỏ tiếng gào thét, mặt cổ đỏ tía tai.

Đường Nhược Dao chú ý đến Lâm Quốc An vô thức nhíu mày trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, sau đó bảo phó đạo diễn sắp xếp cho hắn, nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.

Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu chỉ nhìn bề ngoài, Đường Nhược Dao thật sự không nhìn ra vị này có đời tư vô cùng hỗn loạn.

Đường Nhược Dao híp mắt lại, nghiêng đầu hỏi Tiểu A, nữ diễn viên vừa quen: “Anh ta là ai vậy?” Đương nhiên, Tiểu A là người nằm ngoài danh sách nhắc nhở của Ngô Mục Thanh, diễn vai bạn học của cô trong phim.

Tiểu A kinh ngạc nói: “Cậu không biết sao?”

Đường Nhược Dao giả vờ lắc đầu: “Không biết, chỉ là nhìn có chút quen mặt.”

Tiểu A liếc về phía Vưu Danh Hiên một cái, nhỏ tiếng nói: “Hiện tại đang là tiểu sinh lưu lượng rất nổi gần đây, rất nhiều fan bạn gái, cậu lại không biết anh ta?”

Đường Nhược Dao lại nhìn đám nữ sinh thần hồn điên đảo say mê kia, trong lòng nói nhận ra rồi.

Không đợi Đường Nhược Dao trả lời, Tiểu A tự động tìm lí do cho cô: “Cũng đúng, bình thường cậu đều quay phim điện ảnh, không biết cũng bình thường.”

Đường Nhược Dao chỉ đành mơ hồ ừ một tiếng.

Cô đưa ra chủ ý chỉ kính trọng mà tránh xa, cho dù có nhắc nhở của Mục Thanh Ngô hay không, thái độ không nghiêm túc của Vưu Danh Hiên khiến cũng đã cô sinh ra tâm lí phản cảm. Vừa hay nhân viên đoàn phim giục cô chuẩn bị lên sân khấu, Đường Nhược Dao chỉnh trang quần áo đầu tóc, ung dung tự nhiên đứng dậy đi lên.

Vưu Danh Hiên không phải diễn viên chính, nếu không phải cảnh phim tập trung ở giai đoạn đầu, hắn sẽ không xuất hiện tại hiện trường lễ khởi quay. Lúc này bên người hắn có ba vị trợ lí vây quanh, ngồi trên ghế, trong mái che mà đoàn phim đã chuẩn bị cho hắn, nhàm chán vô vị nhìn tứ phía.

Kiêng kị có truyền thông ở đây, Vưu Danh Hiên không bắt chéo chân, duy trì tự giác của thần tượng, trên mặt mang theo nụ cười hoàn mĩ không có kẽ hở.

Tầm nhìn của hắn đột nhiên lướt qua bóng người duyên dáng lúc này đã đứng yên trên bục, độ cong trên khóe môi lộ vẻ nghiền ngẫm.

Sau lời phát biểu của nhóm người chủ chốt, dưới sự chứng kiến của truyền thông, mọi người cùng dâng hương bái thần, cuối cùng một nhóm người đông đúc chụp ảnh chung. Đường Nhược Dao đứng nguyên tại chỗ không động đậy liền bị người ta đụng phải, sau đó một bàn tay to lớn ấm áp vững chắc từ phía sau đỡ lấy lưng cô, người đàn ông trẻ tuổi với giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên: “Không sao chứ?”


Đường Nhược Dao phản ứng lại, nhanh chóng tránh ra đứng vững, lạnh lùng nói: “Không sao, cảm ơn.”

Tầm nhìn của cô nhanh chóng lướt qua khuôn mặt đẹp trai, cao hơn mình nửa cái đầu của Vưu Danh Hiên, không dừng thêm nửa giây, trực tiếp tránh đi.

Vưu Danh Hiên cong lên khóe môi, mỉm cười.

Một trợ lí bên cạnh hắn – người ban nãy nghe lệnh đụng vào Đường Nhược Dao cũng không thắc mắc, mặt không biến sắc rũ mắt, nhắc nhở nói: “Tiểu Vưu, phải chụp ảnh rồi.”

Một tay Vưu Danh Hiên đút vào túi quần, cười nói: “Đến đây.”

Môi mỏng của Đường Nhược Dao khẽ mím, chăm chú nhìn bóng lưng của người đàn ông kia, khóe môi lạnh lùng cong lên, sau đó rũ nửa con mắt, đáy mắt không rõ sáng tối.

Hoàn thành chụp ảnh chung.

Vưu Danh Hiên nhìn trái ngó phải tìm kiếm Đường Nhược Dao, cuối cùng tìm thấy tung tích đối phương ở bên cạnh Lâm Quốc An, trong lòng thầm nói một câu đáng tiếc, bước chân đã nhấc lên lại thu lại.

Bộ phim bắt đầu, trang điểm chụp ảnh, Đường Nhược Dao cắt tóc ngang vai, tóc đen tùy tiện xõa xuống sau tai, lộ ra vành tai trắng bóc óng ánh, trên người mặc chiếc áo dài màu xanh, ôm hai quyển sách trong ngực, khí chất lạnh lùng xa cách trên người đã thu lại, mắt sáng răng trắng, cúi mi mang theo nụ cười, giống như ảnh chụp một đóa sen xanh bên mặt nước, duyên dáng vô hạn.

Bức ảnh này không lâu sau đó được nhân viên tuyên truyền của “Nam Sơn Hạ” đăng lên Weibo chính thức, lập tức được chia sẻ rầm rộ.

Người có lòng còn đi thống kê, Đường Nhược Dao lên hot search, mười lần thì có đến tám lần là vì mặt, dáng vẻ và khí chất của cô là độc nhất vô nhị trong giới giải trí, đặc biệt là khuôn mặt của cô càng ngày càng không giống như tiểu hoa thế hệ mới khó nhận diện, chính là hạc trong bầy gà, thuận nước đẩy thuyền được tâng bốc càng ngày càng cao.

[Cái gì gọi là vừa có sắc vừa có tài, chính là đây! Tôi có thể! A a a a a thị tẩm chị đi em ơi!] (10239 like)

Sắc mặt Tần Ý Nùng lạnh nhạt, dùng tài khoản Weibo của Quan Hạm ấn thích cho bình luận này, rồi vứt máy tính bảng về chỗ cũ.

Quan Hạm nhìn nút like hiện lên màu đỏ máy tính bảng, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ấn quay về trang chủ.

Phong cảnh ngoài cửa xe vụt đến rồi lướt đi, cảnh tượng hai bên càng ngày càng hoang vu, chiếc xe hướng về phim trường hẻo lánh. Quan Hạm nhìn bản đồ báo cáo: “Còn hai mươi phút nữa sẽ đến nơi.”

Mặt Tần Ý Nùng không cảm xúc ừ một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi, giữa lông mày thấp thoáng vẻ trầm ngâm không rõ.

Quan Hạm không lên tiếng, tính mạng căng thẳng.

Tần Ý Nùng muốn hẹn Lâm Quốc An bàn chuyện hợp tác quay phim, mới đầu nói muốn hẹn riêng người ra ngoài, không ngờ đến ông trời cũng trêu đùa cô ấy, lão già tận tụy tỉ mỉ Lâm Quốc An nói lịch trình quay phim rất căng, không dành ra được thời gian, bảo cô ấy đến phim trường, ông ấy mời khách, hai người cùng ăn cơm tối, vừa ăn vừa nói. Tần Ý Nùng và Lâm Quốc An có giao tình, đạo diễn Lâm đã nói như thế, cô ấy là người nhờ vả, không thể tiếp tục miễn cưỡng người ta, thế là đồng ý.

Đến bây giờ vẫn đang ủ rũ.

Theo Quan Hạm thấy, đợi đến khi Tần Ý Nùng thấy Đường Nhược Dao sẽ quên hết tất cả phiền não lúc này, ban nãy chỉ là xem bức ảnh tạo hình, cười đến thiếu chút nữa híp cả mắt.

Nếu thật sự không muốn đến phim trường, Tần Ý Nùng có thể đợi Lâm Quốc An kết thúc công việc trực tiếp hẹn đến nhà hàng gặp mặt, cho nên không nói, chỉ là trong tiềm thức lựa chọn thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Đoàn làm phim “Nam Sơn Hạ”.

“Này, cậu nghe gì chưa?” Tiểu A thần thần bí bí nhích tới, “Tối nay có một nhân vật lớn sẽ đến đoàn phim của chúng ta, hình như tìm đạo diễn Lâm bàn phim mới gì đó.”

Đường Nhược Dao giở cuốn kịch bản trong tay, nghe cô nàng nói nhưng không chút hứng thú, tâm tư cũng không tập trung vào đó, nói: “Là giám chế hay nhà đầu tư?”

Tiểu A đáp: “Cái này thì tôi không biết, tôi nghe Vưu Danh Hiên nói.” Hai tay cô nàng tùy tiện chống ra phía sau, nghiêng mặt sang bên kia, bất ngờ đụng phải ánh mắt nhìn qua đây của Vưu Danh Hiên, đột nhiên xì một tiếng, nói, “Nhược Dao, không phải Vưu Danh Hiên thích cậu chứ? Tôi thấy gần đây anh ta rất hay nhìn cậu.”

“Không biết.” Vẻ mặt Đường Nhược Dao khựng lại, đáy mắt lóe lên một tia ghê tởm, lạnh lùng nói.

Tiểu A nhỏ tiếng nói: “Không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy anh ta không có ý tốt.”

Cuối cùng Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Đề phòng một chút cũng không thừa mà.”

Tiểu A gật đầu, nghiêm túc đáp lại: “Tóm tại tôi muốn quay tốt phim của tôi, tôi cũng không phải đến đoàn phim để yêu đương.”

Chiều tối kết thúc công việc, Đường Nhược Dao đánh tiếng với Lâm Quốc An, chuẩn bị lên xe về khách sạn, Lâm Quốc An lại đột nhiên mở lời, gọi cô lại: “Nhược Dao.”

Đường Nhược Dao quay đầu.

Lâm Quốc An ngừng rất lâu, nói: “Không có gì.”

Đường Nhược Dao kì quái, không hỏi nhiều, rời đi.

Không ngờ cô vừa quay lại đường cũ, Vưu Danh Hiên lợi dụng thời cơ chặn cô lại, bên cạnh hắn còn ba diễn viên khác một nam hai nữ, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười của Vưu Danh Hiên lịch sự mời chào: “Mấy người chúng tôi cùng đi ăn cơm, đi cùng không?”

Đường Nhược Dao nhíu mày nhanh không thể quan sát, uyển chuyển từ chối: “Tối nay tôi ăn kiêng, không làm mất hứng của mọi người.”

Vưu Danh Hiên liếc mắt với một nữ diễn viên bên cạnh hắn.

“Không ăn cũng có thể chơi thứ khác mà.” Nữ diễn viên lên trước nhiệt tình nắm lấy tay Đường Nhược Dao, “Vào đoàn phim lâu như thế, cả đám còn chưa từng ăn chung một bữa mà.”

“Không phải ngày khởi quay cùng ăn rồi sao?” Đường Nhược Dao nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, đồng thời rút cánh tay bị đối phương quấn lấy ra, cô không quen thân cận như thế với người khác.

Nữ diễn viên bị cô làm nghẹn, ấp úng cười nói: “Đó đã là chuyện từ bao giờ rồi.”

“Còn chưa đến một tháng.” Đường Nhược Dao không nể mặt đáp lại, gật gật đầu, duy trì vẻ lịch sự, “Không thể bồi tiếp.”

Cô né người rời đi, bất ngờ phía trước nhiều thêm một bức tường người, hừng hực nhào tới trước mặt, Đường Nhược Dao phản ứng nhanh nhẹn lùi về sau hai bước, mới không đụng phải ngực Vưu Danh Hiên.

Đường Nhược Dao khẽ hít sâu, con người trầm ngâm mà lạnh lùng – quét qua đám người chặn mình, giá lạnh trào lên từ đáy mắt.

“Xin lỗi.” Trong miệng Vưu Danh Ngôn phát ra tiếng xin lỗi, nhưng trên mặt không có chút xin lỗi chân thành nào, thậm chí còn lộ ra chút đáng tiếc nhàn nhạt. Ba người bên cạnh hắn cùng quây lại, ban nãy nữ diễn viên bị Đường Nhược Dao ba lần bốn lượt làm nghẹn họng giả dối cười nói: “Chúng tôi thật sự chỉ là muốn mời cậu ăn một bữa cơm mà thôi.”

Đường Nhược Dao nhìn tứ phía, bởi vì đã hoàn thành công việc, nhân viên đã tản đi gần hết, không có ai nhìn tới chỗ này. Tân Tinh được cô dặn dò ở ngoài cửa đợi cô, gọi cô nàng, cô nàng cũng không nghe thấy.

Nhưng chỉ cần Đường Nhược Dao hét to, đám người này nhất định cũng không thể làm gì cô. Tại sao bọn họ còn chặn cô ở chỗ này chứ? Đường Nhược Dao nghĩ, chỉ sợ là để uy hiếp, đoán chắc Đường Nhược Dao sẽ không hét. Thời gian này Vưu Danh Hiên thay đổi cách thức tiếp cận cô, đều bị cô – hóa giải, mềm không được, bây giờ hắn định vừa đấm vừa xoa.

Nếu đổi lại là nữ diễn viên khác, có lẽ đã có tính toán trong lòng, không phải chỉ ăn bữa cơm, không nhất định náo loạn khiến mọi người đều biết, bọn họ cũng không làm gì, thậm chí chỉ là một nhóm diễn viên “giao lưu tình cảm”, ồn ào đến đạo diễn cũng hợp tình hợp lí, cùng lắm thì dẫn theo trợ lí, vẫn rất an toàn.

Chuyện này có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có nhiều lần. Nghĩ đến ghi chú mà Mục Thanh Ngô viết cho cô, Đường Nhược Dao không khỏi hoài nghi, đây không phải là phương pháp mà Vưu Danh Hiên sử dụng lần đầu tiên, không biết lúc trước đã có bao nhiêu người bị hắn hại.


Đường Nhược Dao quyết định sẽ không để đối phương có cơ hội.

Cô đang suy nghĩ tìm cơ hội thoát thân, không chú ý đến bóng dáng người phụ nữ khí thế xuất chúng đạp bước trên lối vào phim trường, sau lưng còn dẫn theo vị trợ lí mặt băng giá quanh năm sấm không đánh động nổi.

Vưu Danh Hiên lại nhìn thấy, đối phương đeo kính râm bản to, mũ rộng vành, hắn nhìn tới chỉ cảm thấy rất quen mắt, nhíu mày lại, căn bản không hề liên hệ tới Tần Ý Nùng tiếng tăm lừng lẫy, liền thu hồi tầm mắt.

Mấy người khuyên Đường Nhược Dao không được, một diễn viên nữ cáu lên, đưa tay bắt lấy cổ tay Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao sớm có phòng bị, lật tay giữ lấy tay ả, đẩy về phía sau, đẩy khiến ả lùi về sau mấy bước.

“Cô dám động tay!”

Đường Nhược Dao cử động cổ tay, cười lạnh nói: “Tôi có gì không dám chứ?”

Nữ diễn viên kia lập tức muốn xông lên, bị một câu của Đường Nhược Dao chặn lại tại chỗ: “Có ai dạy cô, trước khi làm chó cắn bừa người ta, phải nghe ngóng xem người cô muốn đụng vào là ai chưa?”

Một câu này của Đường Nhược Dao mắng chửi cả bốn người, sắc mặt những người này đều trở nên vô cùng khó coi.

Tần Ý Nùng đi qua đây giải vây đúng lúc nghe được câu này, khóe miệng vô thức cong lên.

Cáo mượn oai hùm, sử dụng rất thành thục, cũng không sợ đắc tội người ta khiến bản thân mình không có sọt úp lên mặt.

Tần Ý Nùng đẩy mắt kính trên sống mũi xuống một chút, khẽ quét mắt qua, đều là những khuôn mặt xa lạ không quen biết, nhưng cậu trai dáng vẻ lẳng lơ kia có chút quen mặt, hình như là cháu của ai đó.

Cô ấy xác nhận xong, lại đẩy mắt kính lên, ừm, đều không đáng nhắc tới.

Vưu Danh Hiên và ba người còn lại nhìn nhau, cảm thấy Đường Nhược Dao đang giả uy dọa người, đang nóng lòng muốn thử, đột nhiên bên tai có tiếng cười khinh miệt truyền đến.

Mọi người ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy một mĩ nhân dáng vẻ kiều diễm đứng cách đó không xa, đang mất hồn, mĩ nhân tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt phong lưu quyến rũ.

Đường Nhược Dao nhìn rõ khuôn mặt của người vừa đến, lập tức cứng người tại chỗ.

Có thể bạn quan tâm:

Thư pháp là môn nghệ thuật viết chữ bắt nguồn Trung Quốc, chia là hai loại bút cứng (những loại bút như bút mực, bút bi…) và bút mềm (chỉ bút lông).

Thư pháp được chia là 5 kiểu chính: Triện thư (tiểu Triện và đại Triện), Khải thư, Lệ thư, Hành thư, Thảo thư.

Khải thư là kiểu viết chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và được dùng phổ biến nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.


+++++++++++++++++++

Chương 44: Ngẩng đầu hôn lên

“Tần, Tần…”

Đám người chặn đường như hóa đá tại chỗ, rất lâu sau mới có một người tỉnh táo, nhanh chóng cúi người xuống, lắp bắp nói: “Tần… chào tiền bối!”

“Cô Tần.”

“Tần Hoàng.”

“Ảnh hậu Tần.”

Mấy âm thanh nối tiếp nhau vang lên, như tiếng muỗi kêu.

Ngay đến cả Vưu Danh Hiên ban nãy oai phong kiêu căng nhất cũng vô thức sợ hãi nuốt nước bọt, rũ nửa mí mắt, nhịn xuống kích động muốn lùi về sau.

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, ban nãy khi Tần Ý Nùng tháo kính râm xuống, ánh mắt ấy dường như muốn cắt hắn ra.

Tần Ý Nùng tự nhiên hưởng thụ xong nỗi sợ của hậu bối, mới đưa ngón cái ra sờ gọng kính râm, hờ hững quét mắt qua đám người, áp lực vô hình được giải phóng, dùng loại âm thanh uể oải riêng biệt nói: “Náo nhiệt quá nhỉ, đang chơi trò gì thế?”

Mấy người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, Vưu Danh Hiên mạnh dạn, nhỏ giọng nói: “Chúng em đang bàn bạc hẹn đồng nghiệp ăn cơm ạ.”

“Thật sao?” Tần Ý Nùng như cười như không nói, “Tôi thấy dáng vẻ cô ấy hình như không tình nguyện cho lắm.”

Đầu óc Đường Nhược Dao như khúc gỗ, từ lúc Tần Ý Nùng đột nhiên xuất hiện ở phim trường, Đường Nhược Dao chấn động hơn bất cứ người nào. Sao chị ấy lại ở đây? Chị ấy đến đây làm gì? Sao lại trùng hợp đúng lúc để chị ấy bắt gặp cảnh tượng này?

Lời của bản thân chị ấy nghe được bao nhiêu? Chị ấy sẽ nghĩ gì? Có phải sẽ không hài lòng với bản thân hay không?

Chuyện quấy nhiễu của Vưu Danh Hiên chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, trong tâm trí của Đường Nhược Dao chỉ có Tần Ý Nùng, suy đoán Tần Ý Nùng sẽ có phản ứng gì.

Lúc Tần Ý Nùng nói xong liếc sang Đường Nhược Dao một cái, cho cô một ánh mắt. Rõ ràng cô ấy đang giúp cô giải vây, nếu Đường Nhược Dao có chút nhãn quang nên thuận nước đẩy thuyền, mượn sự che chở của cô ấy để tránh thoát khỏi đám người này, nhưng không ngờ ánh mắt của Đường Nhược Dao lơ đễnh, không thèm nhìn cô ấy.

Tần Ý Nùng: “…”

Uổng cho bản thân cho rằng Đường Nhược Dao thông minh nhanh nhẹn, thời khắc quan trọng thế này lại để vuột mất.

Tần Ý Nùng thở dài trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, giọng điệu dịu dàng hỏi Vưu Danh Hiên: “Đạo diễn Lâm của mấy đứa đâu?”

Vưu Danh Hiên trộm nhìn Đường Nhược Dao đang mất hồn, trong ánh mắt lộ ra một tia không can tâm, hắn đã đợi gần một tháng mới tìm được cơ hội ngày hôm nay, thế mà bị Tần Ý Nùng bất ngờ chọc một gậy làm hỏng cục diện.

Vưu Danh Hiên thầm nghiến răng, nở một nụ cười, đáp lời: “Em đưa cô đi.”

Tần Ý Nùng nhìn hắn hai giây, cười cười: “Tôi không quen cậu.”

Vưu Danh Hiên đứng thẳng người, tự giới thiệu: “Em là…”

Lời chưa nói xong, lại bị Tần Ý Nùng cắt đứt, nhàn nhạt nói: “Tôi có hỏi cậu tên gì sao?” Ngừng một lúc, cô ấy nhíu mày bổ sung nói, “Ồn chết mất.”

Sắc mặt Vưu Danh Hiên lập tức đỏ rồi lại trắng, lồng ngực trập trùng một lúc, tức giận mà không dám nói.

Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “phụt” không thể nhịn lại, Vưu Danh Hiên quay đầu nhìn sang, nhìn thấy diễn viên nữ đi cùng hắn, lập tức lạnh lùng quét mắt sang cô ả, trên mặt cô ả lộ ra vẻ hoảng sợ cúi đầu xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.