Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 191


Bạn đang đọc Làm Càn – Huyền Tiên – Chương 191

Chương 218: Tóm tắt

Tháng Ba hàng năm, lễ trao giải Kim Quế công bố danh sách đề cử giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Đường Nhược Dao được đề cử nằm trong dự tính.

Tác phẩm của Đường Nhược Dao rất ít, nhưng chất lượng hơn số lượng, hoặc là được mọi người công nhận hoặc là doanh thu phòng vé cao, có khi cả hai phương diện này đều tốt, ví dụ như một bộ phim thương mại đã quay khi còn đi học, như “Nam Sơn Hạ” sau khi tốt nghiệp, cùng “Bản Sắc” vì cơ duyên trùng hợp đột nhiên đạt đủ tiêu chuẩn để công chiếu trong nước.

Trong giới giải trí hỗn độn, không thể không thừa nhận có một thứ gọi là may mắn. Cho dù Đường Nhược Dao có Tần Ý Nùng lót đường, có thiên phú lại cố gắng, không có phần may mắn được ông trời hậu đãi này, cũng không thể đi tới ngày hôm nay.

Năm nay được đề cử ở Kim Quế, có người có lòng liệt kê tình hình những năm qua kể từ khi Đường Nhược Dao theo con đường diễn xuất, bình quân mỗi năm cô cho ra mắt một bộ phim, năm nào cũng được đề cử, có phim còn được đề cử cả hai nữ chính, xét trong nhóm diễn viên cùng lứa đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù là Tần Ý Nùng, không phải bộ phim nào cũng được đề cử, thành công của bộ phim không chỉ có kĩ năng diễn xuất nổi bật của vai chính là đủ, mà cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Kiểu người làm việc với cường độ cao như Tần Ý Nùng, không cách nào đảm bảo từng bộ phim đều là phim chất lượng cao, cô ấy chỉ có thể đảm bảo diễn xuất của mình đạt mức tốt nhất. Nhưng khi cho ra một bộ phim chất lượng cao, liền có thể dễ dàng càn quét tất cả các giải thưởng.

Hai người đi trên con đường không quá giống nhau, Đường Nhược Dao cũng không có cách nào mô phỏng Tần Ý Nùng. Giống như Lâm Nhược Hàn, con đường của Lâm Nhược Hàn và Đường Nhược Dao tương đối giống nhau, quay một bộ nghỉ một năm, trở thành nguyên nhân lười nhác của cá nhân, nguyên nhân lớn hơn là không làm nổi. Bọn họ cần thời gian nghỉ ngơi, dừng lại để sạc điện, thoát khỏi vai diễn. Tần Ý Nùng không cần, linh cảm của cô ấy với phim ảnh lấy không cạn dùng không hết, đây chính là điểm mà Tần Ý Nùng thắng bọn họ.

Sau khi danh sách đề cử được công bố, những âm thanh hô hào Đường Nhược Dao giành giải trên mạng cao vô cùng. Một là mọi người kì vọng cao, hai là trong danh sách đề cử không có Tần Ý Nùng.

Bởi vì tiêu chuẩn lựa chọn đề cử của Kim Quế rất khác với hai giải thưởng còn lại, đạo diễn của “Tiêu Hồng”, Phàn Hồng là người Hồng Kông, một trong những công ty xuất bản cũng là công ty của Hồng Kông, phù hợp với điều kiện lựa chọn của Kim Quế.

Không có đối thủ cạnh tranh lớn nhất Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao cũng rất vui vẻ.

Đương nhiên, cô càng hi vọng có một ngày có thể đường đường chính chính thắng Tần Ý Nùng, nhưng hiện tại, cô biết mình biết người, có thể giành thêm một danh hiệu thì là một danh hiệu.

Trước đây, chủ tịch giải thưởng Kim Quế từng thịnh tình mời Tần Ý Nùng đảm nhận chức chủ tịch hội đồng bình chọn cho lễ trao giải năm nay, Tần Ý Nùng quả quyết từ chối.

Chủ tịch là một diễn viên già đã thành danh từ lâu, một nhà nghệ thuật biểu diễn lừng danh, buồn bã hỏi cô ấy tại sao, Tần Ý Nùng nói trong lòng, còn có thể vì sao? Đương nhiên là để tránh hiềm nghi.

Cô ấy làm chủ tịch hội đồng bình chọn, đến lúc đó Đường Nhược Dao giành giải, trăm cái miệng không thể giải thích rõ ràng, chẳng phải tự chuốc phiền phức vào người sao?

Tần Ý Nùng tìm cớ từ chối, quay đầu đúng lúc bắt gặp cảnh tượng Đường Nhược Dao thu tầm nhìn lại.

Tần Ý Nùng không quá chắc chắn có phải Đường Nhược Dao muốn bản thân trao giải cho cô không, cúp điện thoại đi tới, mang theo một phần suy nghĩ thăm dò, nói: “Điện thoại của chủ tịch giải thưởng Kim Quế.”

Đường Nhược Dao: “Tìm chị làm gì?”

Tần Ý Nùng ngồi lên sô-pha, giọng điệu tùy tiện nói: “Không có gì, bảo chị là chủ tịch hội đồng bình chọn.”

Ánh mắt của Đường Nhược Dao khẽ động đậy: “Vậy chị…”

Tần Ý Nùng đan hai chân thon dài qua nhau, uể oải nói: “Chị từ chối rồi, bình chọn phim ảnh phiền phức lắm, hơn nữa…” Cô ấy chật vật nở nụ cười với Đường Nhược Dao, nói, ” Chị sợ chị không nhịn được đi cửa sau cho em.”

Đường Nhược Dao cũng cười cười.

Tần Ý Nùng lại dùng giọng điệu hờ hững nói: “Chị thấy vẫn nên giống trước thì hơn, làm khách mời trao giải là được rồi.”

Cô ấy di chuyển tầm nhìn xuống dưới, ánh mắt nhìn thấy khớp tay trắng bóc của Đường Nhược Dao khẽ cong lên.

Đại khái mấy giây sau, Đường Nhược Dao khẽ nói một câu: “Rất tốt.” Dáng vẻ giống như hoàn toàn không quan tâm.

Trong lòng Tần Ý Nùng đã có tính toán, khóe môi khẽ cong lên.

Còn hai tháng nữa mới tới lẽ trao giải Kim Quế, trong thời gian hai tháng này, Tần Ý Nùng vẫn bận rộn như cũ, kịch bản mới, phim mới, còn có công ty, may mà cô ấy đã quen với loại cuộc sống bận rộn này, thích ứng vô cùng thành thục.

Quy mô của Phòng làm việc quá nhỏ, hệ thống hoàn chỉnh, phát triển ổn định, sớm muộn gì cũng sẽ sáp nhập công ty, Tần Ý Nùng nghĩ, nếu An Linh tiếp tục làm ở vị trí kia có chút phung phí tài năng. May mà An Linh đang nhàn rỗi tới mốc, Tần Ý Nùng liền điều An Linh tới giúp đỡ quản lí công ty mới, kí một bản hợp đồng mới.

Tình cảm là tình cảm, hợp tác là hợp tác, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, hiện tại nói thẳng tốt hơn nhiều so với ngày sau tranh chấp. Trước đây Phòng làm việc là mỗi người một nửa, đều là chủ, hiện tại An Linh cùng lắm chỉ có thể coi là cổ đông – khi công ty có thể lên sàn chứng khoán, An Linh là cấp dưới, Tần Ý Nùng mới là chủ.

An Linh là người rất có trình tự, nhanh chóng kí hợp đồng mới, Tần Ý Nùng có trợ thủ, áp lực công việc cũng giảm đi không ít.

Ban đầu Đường Nhược Dao có ý định muốn tới tìm hiểu cách vận hành công ty của Tần Ý Nùng, thường thường tới công ty đều sẽ ngồi trong văn phòng đọc tài liệu cùng Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng ra ngoài họp quay lại, liền nhìn thấy cô ngồi trên ghế bà chủ của mình, tập trung tinh thần lật giở tài liệu. Giữa hai người không tồn tại bất cứ bí mật nào, Tần Ý Nùng đi tới, ôm lấy Đường Nhược Dao để cô ngồi trên đùi mình, trêu đùa: “Sao rồi? Ái khanh muốn cùng xây dựng giang sơn với trẫm?”

Gần đây Tần Ý Nùng đọc kịch bản “Võ Tắc Thiên”, từ “trẫm” dùng tương đối tự nhiên.

Đường Nhược Dao nhướng mày nói: “Có gì không thể?”

Tần Ý Nùng nhìn cô một lúc, ánh mắt dần dần nghiêm túc lại: “Không phải là đùa thôi sao?”


Đường Nhược Dao nói: “Chị thấy em không học nổi à?”

Tần Ý Nùng nói: “Đương nhiên không phải, em thông minh hơn chị nhiều.”

Đường Nhược Dao dịu giọng nói: “Vậy chị có dạy em không?”

Tần Ý Nùng khẽ cười gật đầu: “Dạy.”

Đường Nhược Dao đưa ra yêu cầu gì Tần Ý Nùng cũng đáp ứng vô điều kiện, cô ấy chỉ sợ Đường Nhược Dao chê những thứ này khô khan, nhưng ép bản thân phải học vì muốn chia sẻ gánh nặng với cô ấy. Nhưng Tần Ý Nùng đi một ngày đàng học một sàng khôn, không tự tiện quyết định thay Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao muốn học cô ấy sẽ dạy, trong vấn đề tiếp xúc giữa cặp tình nhân, trước giờ Đường Nhược Dao đều làm tốt hơn cô ấy.

Hợp đồng của Đường Nhược Dao sẽ hết hạn vào nửa cuối năm, đến lúc đó tự cô sẽ thành lập Phòng làm việc, học kinh doanh trước cũng không có gì xấu. Tương lai nếu Đường Nhược Dao thật sự muốn cùng cô ấy quản lí công ty, đến lúc đó lại bàn bạc chương tình cụ thể.

Ninh Ninh đã năm tuổi.

Cô bé không đi nhà trẻ, một là Tần Gia Ninh đã là bạn lớn rồi, trí tuệ không phù hợp với đám bạn cùng tuổi trong nhà trẻ, cô bé và gia sư có quan hệ rất tốt, giáo viên tận chức tận trách, không hề chậm trễ trong phương diện học hành, đã tự học giáo trình tiểu học, theo quan sát của Tần Ý Nùng, sau khi cô bé nhập học có lẽ sẽ không học theo sách giáo khoa, nhảy lớp là chuyện tất nhiên, Tần Ý Nùng dự định trực tiếp để cô bé vào tiểu học – trong tình hình đã trưng cầu ý kiến của Tần Gia Ninh; hai là Tần Ý Nùng để cô bé tới nhà trẻ, chính là vì muốn bạn nhỏ tiếp xúc với người bên ngoài nhiều hơn, tránh để cô bé quá cô độc, không tốt cho sự trưởng thành sau này.

Tần Gia Ninh hiện tại không chỉ đã giải quyết được vấn đề này, mà còn vượt xa tưởng tượng của Tần Ý Nùng. Ví dụ như khi ở nhà, Tần Gia Ninh thích chơi với Tần Ý Nùng hơn, có lẽ là do mấy năm trước quá buồn bã, cũng có khả năng là tính cách của nó vốn như vậy, sau khi Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao ở bên nhau, tình yêu mà cô bé nhận được càng ngày càng đầy đủ, dần dần giải phóng bản tính.

Cách năm ba hôm Tần Gia Ninh lại tới công ty, cô bé không thích ồn ào hoặc là ở bên ngoài chơi tới điên cuồng giống như những bạn nhỏ khác, ngoài mấy lần đầu tới đây, sau này đều yên tĩnh nhã nhặn, nhóm trợ lí của Tần Ý Nùng lần lượt để mắt tới cô bé, tránh cho cô bé bất ngờ chạy ra ngoài công ty.

Nhân viên công ty gọi Tần Gia Ninh là “Nữ Thái tử thị sát công ty”, cô bé đi qua đi lại trong công ty giống như người lớn, phía sau có người lớn đi cùng, đây chẳng phải thị sát sao.

Tần Ý Nùng là bà chủ, đương nhiên Tần Gia Ninh muốn tới đây thì tới, hơn nửa năm sau, cô bé có thể nhận mặt toàn bộ nhân viên của một tầng, không gọi chú dì, chỉ gọi anh chị, ngọt tới mức khiến những “ông chú bà cô” kia không tìm được phương hướng.

Tần Ý Nùng: “…”

Tần Ý Nùng hiếu kì hỏi cô bé: “Công ty có gì vui sao?”

Tần Gia Ninh ngồi trên đùi cô ấy, ôm lấy cổ Tần Ý Nùng làm nũng, dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn cô ấy, nũng nịu nói: “Con thích ở chung với mẹ.”

Tần Ý Nùng thơm lên gò má mịn màng của con gái, trái tim mềm nhũn, còn có thể nói ra những lời trách móc gì sao?

Sau khi Tần Gia Ninh bị tiết lộ, Tần Ý Nùng không bảo vệ cô bé nghiêm ngặt như trước nữa, quyết định để bạn nhỏ cùng lộ diện với bản thân, cách một khoảng thời gian liền dẫn nó ra ngoài dạo phố mua quần áo mua đồ chơi, giống như một cặp mẹ con bình thường, không ít lần bị phóng viên chụp được.

Ban đầu cư dân mạng đọc tin tức sẽ “A a a a a” sau này chỉ có “Ờ”, thấy mãi cũng thành quen.

Mà Tần Gia Ninh cũng không ngừng mở rộng phạm vi hoạt động của mình, đầu tiên là công ty, sau đó là hoạt động thương mại của Tần Ý Nùng, mới đầu là ở sau hậu trường, sau đó phát triển thành sân khấu.

Hiện tại tuy Tần Ý Nùng không nhận phim, nhưng không hề nhàn rỗi hơn trước kia, bận xong việc công ty còn phải nghiên cứu kịch bản mới, càng không thể lạnh nhạt với Đường Nhược Dao, thời gian của mẹ con bị cắt giảm, cộng thêm hơn nửa tháng ra nước ngoài, hai bên chênh lệch múi giờ, sau khi hai người Tần Đường bận bịu xong, Ninh Ninh đã đi ngủ, ngay cả điện thoại cũng ít khi gọi về. Ngày về nước rõ ràng cảm xúc của bạn nhỏ không ổn, không hề lên tiếng, vành mắt ửng đỏ.

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao cùng bàn bạc, để cô bé ngủ cùng hai người một tối, tạm thời vỗ về nỗi bất an của bạn nhỏ.

Buổi trưa ngày hôm sau, Tần Ý Nùng vừa định ra ngoài, Ninh Ninh vội vàng chạy tới, nắm lấy vạt áo của cô ấy: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu thế ạ?”

Tần Ý Nùng dịu dàng nói: “Mẹ đi làm.”

Ninh Ninh cho rằng cô ấy muốn tới công ty, nói: “Con muốn đi cùng mẹ.”

Tần Ý Nùng nói: “Không tiện dẫn theo con.”

Ninh Ninh buông tay, mím môi, cúi đầu nhìn mặt đất.

Tần Ý Nùng mềm lòng, nói: “Vậy con đi theo dì Quan Hạm, không được chạy lung tung nhé.”

Ninh Ninh lập tức gật đầu, mặt mày hớn hở: “Vâng!”

Tần Ý Nùng dẫn theo vệ sĩ bên người, không lo lắng không bảo vệ được an toàn cho bạn nhỏ, chủ yếu là sợ Tần Gia Ninh không thích ứng được với hiện trường đông người như vậy. Công ty đều là người nhà mình, bên ngoài nào có giống vậy?

Nhưng cô ấy lại đánh giá thấp bạn nhỏ thêm lần nữa.

Tần Gia Ninh biết Tần Ý Nùng trang điểm, đếm số nhân viên trang điểm đang quay vòng quanh Tần Ý Nùng đang phát sáng lấp lánh, mặc lên người trang phục cao cấp được thiết kế riêng, váy dài lắc lư, ngoại hình tỏa sáng, chói mắt hơn cả mặt trời cùng mặt trăng.

Oa, mẹ ở nhà và mẹ ở bên ngoài, khác nhau quá.

Bạn nhỏ vẫn chưa thể hiểu được, nhưng đã có thể cảm nhận được loại thay đổi này, đem tới tính công kích cho cô bé.


Suốt cả một ngày, ánh mắt cô bé dường như chưa từng rời khỏi Tần Ý Nùng.

Khi Tần Ý Nùng tham dự hoạt động, Quan Hạm dẫn bạn nhỏ đứng bên sân khấu, tận chức tận trách nắm lấy tay nhỏ của Tần Gia Ninh.

Đứng cạnh Ninh Ninh còn có một người lớn khác, là nhân viên hiện trường. Ninh Ninh nhìn Tần Ý Nùng trên sâu khấu, lại nhìn sang phía nữ nhân viên bên cạnh, muốn nhịn lại không nhịn nổi, chỉ vào Tần Ý Nùng vô cùng khí chất, nói: “Chị ơi, đó là mẹ em.”

Nữ nhân viên nghe ra giọng tự hào của cô bé, vô cùng phối hợp, nói: “Thật sao? Mẹ em giỏi quá.”

Ninh Ninh đứng thẳng người, cảm thấy tự hào chung, nói: “Cảm ơn đã khen ngợi, chị cũng rất xinh đẹp.”

Nữ nhân viên bật cười.

Tần Ý Nùng xuống sân khấu, căng thẳng hỏi Quan Hạm, nói: “Ninh Ninh sao thế?”

Vẻ mặt của Quan Hạm kì quái.

Tần Ý Nùng: “Sao thế?”

Ninh Ninh vừa từ chỗ A Tiêu chạy tới, nhào thẳng vào lòng Tần Ý Nùng: “Mẹ!”

Tần Ý Nùng đón lấy cô bé.

Một nụ hôn mềm mại ngọt ngào rơi lên mặt cô ấy, hai bàn tay nhỏ của Ninh Ninh ôm lấy gò má Tần Ý Nùng, đôi mắt long lanh, non nớt nói: “Mẹ, con yêu mẹ quá đi.” Lại nói, “Mẹ giỏi quá đi!”

Tần Ý Nùng bỗng dưng được khen không kịp phòng bị: “???”

Trên xe về, bạn nhỏ mệt rồi, nằm ở ghế sau ngủ mất, Tần Ý Nùng vén tóc mái ướt mồ hôi trước trán lên cho cô bé, đắp áo khác lên người cho nó. Lúc này mới hỏi Quan Hạm có chuyện gì, Quan Hạm nhỏ tiếng kể lại biểu hiện của Ninh Ninh.

Tần Ý Nùng sửng sốt, không dám tin: “Em nói con bé giới thiệu với người ngoài tôi là mẹ nó?”

Quan Hạm: “Vâng.” Quan Hạm lộ ra ý cười hiếm thấy, nói, “Rất đáng yêu.”

Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn bạn nhỏ đang ngủ say, ánh mắt dịu dàng tới mức không thể dịu dàng hơn.

Ninh Ninh đột nhiên kêu lên một tiếng: “Mẹ.”

Tần Ý Nùng cho rằng cô bé tỉnh rồi, cúi đầu đáp: “Mẹ đây.”

Ninh Ninh lại nũng nịu gọi thêm một tiếng mẹ, gò má quyến luyến cọ lên chiếc ghế bên dưới, giống như đó là cái ôm của Tần Ý Nùng, nhưng không hề tỉnh lại.

Tần Ý Nùng thở dài.

“Có phải chị không làm tròn trách nhiệm không?” Buổi tối trước khi ngủ, Tần Ý Nùng khoanh chân ngồi trên giường, có chút mơ màng, cảnh tỉnh bản thân với Đường Nhược Dao.

“Chị nói Ninh Ninh à?” Ban ngày Đường Nhược Dao tới công ty một chuyến, Mục Thanh Ngô tìm cô có việc, buổi trưa đi ăn cơm cùng Mục Thanh Ngô, buổi chiều về nhà không thấy Ninh Ninh, mới biết Tần Ý Nùng dẫn nó ra ngoài.

“Ừm.”

“Không mà, chị đã làm đủ tốt rồi.” Đường Nhược Dao đưa ngón tay ra vuốt phẳng ấn đường đang nhíu lại của Tần Ý Nùng, dịu dàng nói, “Đừng nhíu mày mãi thế, em sẽ hoài nghi em cũng không làm tròn trách nhiệm.”

Tần Ý Nùng dang tay ra, Đường Nhược Dao tự nhiên ôm cô ấy vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng người phụ nữ ấy.

Tần Ý Nùng nhắm mắt lại trong cái ôm cực kì yên tâm này, hô hấp bình tĩnh đều đặn.

Nhưng vấn đề không được giải quyết bằng cách trốn tránh, Tần Ý Nùng dịu lại một lúc, hỏi: “Em nói xem chị cứ dẫn con bé bên cạnh như thế này có được không?”

“Thế nào? Chạy lịch trình với chị à?”

“Không phải tất cả đều dẫn theo nó, thỉnh thoảng.” Tần Ý Nùng nói với Đường Nhược Dao về chuyện Ninh Ninh giới thiệu về bản thân với người ngoài, nói, “Có lẽ em không biết, trước đây khi còn đi nhà trẻ, chị luôn cảnh cáo nó, tuyệt đối không thể nói với người khác mẹ nó là ai, bạn học hay giáo viên đều không được, cộng thêm việc con bé không có bố, cho nên ở phương diện này luôn có cảm giác tự ti rất mãnh liệt.”

Không phải Tần Ý Nùng không suy nghĩ từ góc độ bầu bạn, cô ấy nghĩ còn xa hơn cả bầu bạn.


Tần Ý Nùng thở dài, nói: “Còn nữa, khoảng thời gian trước chẳng phải sức khỏe chị không tốt sao, có mấy lần hôn mê bất tỉnh ngay trước mặt con bé, con bé khóc dữ lắm, nước mắt đầy mặt, cho rằng chị làm công việc gì đó nguy hiểm, mới luôn khiến bản thân bị giày vò tới sống dở chết dở. Còn bắt chị gọi điện cho đồng nghiệp của chị, chứng minh chị thực sự là diễn viên.”

Đường Nhược Dao chen lời, nói: “Con bé trưởng thành quá sớm rồi.”

Tần Ý Nùng nói: “Đúng thế, cho nên chị nghi ngờ con bé vẫn luôn ghi nhớ chuyện này, có lẽ lưu lại bóng ma tâm lí.” Tỉ mỉ suy nghĩ, câu khen ngợi “Mẹ giỏi quá đi” của Ninh Ninh dành cho bản thân, có lẽ là khen thưởng dành cho thân phận diễn viên của Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao nói: “Nếu đã vậy thì chị quyết định đi, em ủng hộ.”

Tần Ý Nùng suy nghĩ chần chừ giây lát, nói: “Vậy lần sau chị chọn lịch trình thích hợp, sẽ dẫn nó đi theo.”

Đường Nhược Dao chu môi, nhỏ giọng lại, nói một câu chua loét: “Em còn chưa được chạy lịch trình cùng chị bao giờ.”

Ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia trêu chọc, nói: “Ghen rồi sao?”

Đường Nhược Dao cố ý hào phóng: “Không có.” Mùi giấm chua bay xa mười dặm.

Tần Ý Nùng ôm cô, cúi đầu dùng đầu mũi thân mật chạm vào gò má cô, nói: “Đợi hai chúng ta công khai xong, ngày nào chị cũng dẫn theo em, chị đi đâu em theo đấy, được không?”

Đường Nhược Dao nhướng mày nói: “Tại sao không phải là chị đi theo em?”

Tần Ý Nùng nắm lấy tay đang thõng ở một bên của cô, hôn hai cái lên mu bàn tay mịn màng, nói: “Chị đi theo em cũng được, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau.”

Đường Nhược Dao nắm lại tay cô ấy, nhìn người phụ nữ ấy không chớp mắt, nói: “Vâng.”

Vậy thì phải xem tình hình Kim Quế thế nào, chỉ cần Đường Nhược Dao có thể thuận lợi giành giải như mong muốn, giành được giải thưởng thứ hai đủ để chứng minh bản thân, hai người có thể lập tức công khai.

Cuối tháng Tư, Tần Ý Nùng dẫn con gái tham gia hoạt động quảng cáo của một nhãn hàng nào đó lên hot search. Bạn học Tần Gia Ninh từ bị tiết lộ ngoài ý muốn chính thức xuất hiện trước mặt công chúng, sau đó thì tốt rồi, người dân cả nước đều biết Tần Ý Nùng là mẹ cô bé.

Ngày hôm đó Tần Gia Ninh mặc một chiếc váy công chúa bồng bềnh trắng tinh, tóc dài xõa sau lưng, khuôn mặt trắng bóc cộng thêm đôi mắt trong veo long lanh, nhã nhặn lịch sự, giống như công chúa nhỏ bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Mày rậm mắt dài, vầng trán tròn trịa, ngũ quan tinh tế, hồng hào như ngọc, vẻ ngoài thật sự giống như phiên bản thu nhỏ của Tần Ý Nùng.

Video được đăng tải lên mạng, Tần Gia Ninh một đêm nổi tiếng.

[Quốc Gia Nợ Tôi Một Cô Con Gái] được đẩy lên top 1 hot search.

… Tức cái lồng ngực! Lại đang lừa tôi sinh con gái đây mà! (77777 like)

… Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá, chết tôi mất (66666 like)

… Trước kia nhìn ảnh không quá rõ, video thì nét căng đét! Đây chính là sức mạnh của gen! (55555 like)

… Bạn nhỏ ra mắt làm sao nhí không? Từ hôm nay em chính là thần tượng mới của tôi! (44444 like)

… Đẩy thuyền chết tôi rồi, đẩy thuyền chết tôi rồi

… Mẹ con cũng đẩy thuyền? Bình luận trên đúng là ma quỷ ha ha ha.

… Có đại mỹ nhân và tiểu mỹ nhân ngày ngày ở nhà, tôi ngưỡng mộ chồng của Tần Ý Nùng quá

… Ngưỡng mộ +1

Tần Gia Ninh chủ động nhắc tới chuyện muốn đi thảm đỏ cùng Tần Ý Nùng, trước giờ Tần Ý Nùng đều xem Ninh Ninh là một cá nhân bình đẳng với mình, chỉ cần yêu cầu không vượt quá nguyên tắc, cô ấy đều đáp ứng.

Theo Tần Ý Nùng thấy, cô bé chỉ là muốn xuất hiện cùng bản thân, tuyên bố “chủ quyền” một chút, không có suy nghĩ khác. Còn về việc lộ mặt có ảnh hưởng tới Tần Gia Ninh hay không, một là nên biết đều đã biết, phạm vi hoạt động của cô bé đã rộng như vậy; hai là Tần Ý Nùng không định dẫn theo cô bé mãi, qua một hai năm nữa, kí ức trên internet dần dần mơ hồ, vừa hay Ninh Ninh học tiểu học, khoảng thời gian này coi như một trải nghiệm quý báu trong cuộc đời của cô bé.

Trừ khi Ninh Ninh muốn làm tinh nhị đại, bước chân vào giới giải trí, vậy thì… sau này rồi tính, học hành cho tốt trước đã.

Ninh Ninh đạt được thành tựu trong việc “tuyên thệ chủ quyền”, biểu hiện trong sinh hoạt chính là hoàn toàn trở thành em gái mê muội Tần Ý Nùng. Trẻ nhỏ rất dễ sinh ra tâm lí sùng bái với người lớn, vì Tần Ý Nùng chơi trò chơi dở tệ, viết chữ xấu, nên một dạo Đường Nhược Dao chiếm ưu thế ở phương diện này, lần này cũng coi như vớt vát được một phần.

Tâm trạng của Đường Nhược Dao rất phức tạp, không biết nên đố kị với Ninh Ninh có thể chạy lịch trình cùng Tần Ý Nùng, hay là ngưỡng mộ Tần Ý Nùng có thể khiến bạn nhỏ vô cùng sùng bái dựa vào hào quang mạnh mẽ của bản thân. Cuối cùng Đường Nhược Dao thông suốt, hai người này đều là của cô, niềm vui của hai người chính là niềm vui của cô, không có gì đáng để tranh giành.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy buồn bã chính là, vợ con cô đều đã đứng chung sân khấu rồi, chỉ có bản thân vẫn còn bị giấu ở nơi tăm tối.

Vì chuyện lộ diện của con gái, cùng vẻ ngoài không thể bắt bẻ của Ninh Ninh, khiến cho “người chồng” có lẽ tồn tại của Tần Ý Nùng lại lên hot search, mọi người lũ lượt suy đoán dáng vẻ của người đàn ông này có lẽ không tầm thường, nếu không Ninh Ninh không thể xinh đẹp như vậy.

Đường Nhược Dao đọc được mà tâm hoảng ý loạn, liền đóng hot search lại, thở một hơi dài đục ngầu, rồi nhắm mắt lại.

Càng tới gần ngày trao giải, thời gian công khai đã được dự tính từ trước, cô lại càng không bình tĩnh nổi, ước gì có thể lập tức nói với cả thế giới: Mọi người đừng đoán nữa! Tần Ý Nùng không có chồng, chị ấy chỉ có vợ thôi, vợ chị ấy chính là tôi, con cũng là của tôi!

Tần Ý Nùng phát giác được sự nóng giận của cô, buổi tối nghĩ cách dùng đủ các phương pháp giúp cô hạ hỏa, Đường Nhược Dao hưởng thụ sư dây dưa cùng cực tới mất hồn, đừng nói là nóng giận, ngay cả sức lực cũng không còn.

Tần Ý Nùng để cô nép vào lòng mình, liên tục vuốt ve tóc dài của cô, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên vầng trán trắng bóc một cái.

Đường Nhược Dao nghỉ ngơi một lúc, lật người trả lại những phương pháp mà cô ấy triển khai với mình, có lẽ trong lòng cô có thêm một tia nóng giận, Tần Ý Nùng trải nghiệm được cảm giác hoàn toàn mới, đêm tối vô cùng dài.


“Chồng” của Tần Ý Nùng lại tạo ra cảm giác tồn tại trên mạng, “chồng” trong thực tế Đường Nhược Dao lại không hề tương tác với Tần Ý Nùng, Weibo cũng chưa từng đăng ảnh chụp chung, ngoài hoạt động đi thảm đỏ của phía tổ chức, ngay cả thảm đỏ dùng xong cũng giải tán, không có một chút tin tức ở chung lúc riêng tư, vẫn bị dẫn dắt tiết tấu quan hệ bất hòa.

[Tạo nhiệt CP mà làm ăn chẳng nghiêm túc chút nào nhể]

[Tần Đường sau khi thảm đỏ kết thúc: Đừng đánh tôi]

[Lần đầu tiên hai chữ “kinh doanh” được viết rõ ràng trên mặt hai sao nữ tới vậy [Cười khóc]

Fan hai nhà có phần không vui.

[Phim kết thúc lâu lắm rồi, thân ai người nấy đẹp được không? Đường Nhược Dao là thẳng, đã kết hôn! Đã kết hôn! Đã kết hôn! Bây giờ người đã kết hôn cũng không tha sao mà còn đẩy thuyền?]

[Ai rảnh mà tạo nhiệt CP với các người? Đừng có đụng vào Tần Hoàng nhà tôi, các người đụng không nổi]

Đầu tháng Năm, cách lễ trao giải Kim Quế nửa tháng, Tần Ý Nùng nhận một chương trình talkshow.

Đài truyền hình ở trong thành phố, Tần Ý Nùng dẫn theo một cô gái nhỏ bé như thường lệ, Ninh Ninh nắm tay Tần Ý Nùng đi vào đài truyền hình, đạo diễn hiện trường vừa nhìn thấy mặt Ninh Ninh, sau đó liên hệ với tin tức gần đây, liền biết cô bé là ai.

Đạo diễn cùng Tần Ý Nùng chào hỏi nhau khom người nhìn về phía Ninh Ninh bên cạnh, thân thiết nói:

“Bạn nhỏ, chào cháu.”

Đôi mắt Ninh Ninh cong lên, lịch sự nói: “Chào chị.”

Nữ đạo diễn đã bốn mươi, không dám nhận tiếng gọi chị này, nhưng vẫn không ngăn được khuôn mặt tươi cười nói: “Gọi dì là được rồi.”

Ninh Ninh ngoan ngoãn nghe lời, âm thanh non nớt dứt khoát nói: “Chào dì xinh đẹp.”

Nữ đạo diễn cười không thấy trời đất trăng sao.

Tần Ý Nùng nhịn lại kích động muốn đỡ trán.

Tần Gia Ninh đi theo Tần Ý Nùng nhìn thấy thế giới bên ngoài nhiều rồi, trình độ miệng ngọt trực tiếp tăng cao, giống như quết mật, mặt mũi xinh xắn, biết nói năng, nam nữ già trẻ đều không tha, không có ai có thể đề kháng được. Tần Ý Nùng vô cùng nghi ngờ, sau này cô bé trưởng thành sẽ có tính cách phong lưu đa tình, không biết sẽ lừa mất bao nhiêu trái tim chàng trai cô gái.

Hiện tại Tần Ý Nùng đã bắt đầu lo lắng, cô ấy trầm giọng, nói: “Quan Hạm.”

Quan Hạm tiến lên phía trước, nắm lấy tay Ninh Ninh, dẫn cô bé sang một bên.

Tần Ý Nùng tới khá sớm, giở sơ lược đại cương, liền đóng trang giấy lại. Còn cách thời gian ghi hình một khoảng thời gian, Tần Ý Nùng ngồi trên sô-pha trong phòng nghỉ nghỉ ngơi, ngón trỏ gõ theo nhịp.

Một lúc sau, ánh mắt Tần Ý Nùng lóe lên, vẫy tay với Quan Hạm, rỉ tai mấy câu.

Quan Hạm nhỏ tiếng đáp ứng, rồi đi làm việc.

Bắt đầu ghi hình.

Tất cả đều được tiến hành có trình tự, Tần Ý Nùng và người dẫn chương trình rất thưởng thức quan điểm của đối phương, Tần Ý Nùng mặc chiếc sơ mi lụa cổ chữ V, xương quai xanh đẹp đẽ hoàn toàn lộ ra ngoài, ánh đèn trong trường quay di chuyển trên làn da trắng như ngọc của cô ấy, tôn lên khí chất vô cùng dịu dàng.

Giữa giờ nghỉ, Tần Ý Nùng để Quan Hạm ôm Ninh Ninh lên sân khấu, cô ấy đi đến một bên, quỳ xuống nói chuyện với bạn nhỏ.

Khán giả dưới sân khấu lập tức: “Oa!” Đồng loạt ồ lên, còn cho Tần Gia Ninh một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Ninh Ninh rất thông minh. Tần Ý Nùng nói với cô bé xong, cô bé chớp chớp mắt, lộ ra chút nghi hoặc, giống như nghe được chuyện không thể tin nổi. Tần Ý Nùng thấp thoáng gật gật đầu với nó.

Ninh Ninh đưa ngón tay tới lòng bàn tay của Tần Ý Nùng, viết: OK.

Tần Ý Nùng và Ninh Ninh trao đổi ánh mắt.

Tiếp tục ghi hình.

Người dẫn chương trình động đậy môi, nhớ ra một vấn đề mới vừa được thêm vào kịch bản, tuy không hiểu tại sao đối phương chủ động yêu cầu thêm vào, nhưng vẫn đưa ra câu hỏi: “Ảnh hậu Tần, nghe nói cô và cô Đường bất hòa, có đúng vậy không?”

Màn hình lớn trong trường quay lập tức hiện lên bức ảnh cực lớn của Đường Nhược Dao.

Không ai chú ý tới, Tần Ý Nùng miết nhẹ lên cổ tay của bạn nhỏ.

Tần Ý Nùng ngừng thở.

Một hơi sâu, Tần Ý Nùng mỉm cười, vừa định lên tiếng.

Cô con gái trong lòng cô ấy mắt long lanh, chỉ lên bức ảnh của Đường Nhược Dao, con ngươi lấp lánh, vui vẻ hô lên một tiếng: “Mommy!”

Người dẫn chương trình và khán giả hiện trường: “!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.