Bạn đang đọc Làm Càn – Huyền Tiên – Chương 172
Chương 199: Người mang lửa cho mọi người, không thể để họ chết trong gió tuyết
Lần này quay trở lại Bắc Kinh, đã chỉ cách ngày diễn ra hôn lễ một tuần, chi tiết hôn lễ vẫn cần đương sự tiến hành bước xác nhận cuối cùng. Thế là hai người Tần Đường thương lượng một chút, quyết định để Tần Ý Nùng ở lại thủ đô, điều này cũng có nghĩa là hai người phải xa cách một tuần lễ.
Buổi sáng ngày Tần Ý Nùng khởi hành, Đường Nhược Dao đặc biệt dậy sớm trước hai tiếng, cung cấp dịch vụ bữa sáng, sau đó kiểm tra hành lí cho Tần Ý Nùng, làm bữa sáng, tiễn cô ấy đến bên chiếc Limousine màu đen đã dừng trong sân.
Trải qua vết xe đổ lần trước, Đường Nhược Dao liền nghiêm khắc dặn dò: “Không ngủ được nhất định phải nói cho em, nghe rõ chưa?”
Tần Ý Nùng ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Nhược Dao không hài lòng, nói: “Nếu còn tiếp tục giấu em thì làm thế nào?”
Tần Ý Nùng nói: “Vậy thì em đừng nói chuyện với chị trong một tiếng đồng hồ.”
Tần Ý Nùng sợ nhất chính là Đường Nhược Dao không để tâm tới mình, dám chủ động nói ra những lời này chứng tỏ đã thật sự ghi nhớ.
Đường Nhược Dao như trút được tảng đá đè trong lòng.
Cô đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Tần Ý Nùng, di chuyển lên khuôn mặt của người phụ nữ ấy, ngón cái dịu dàng vuốt ve, nói: “Em sẽ về nhanh thôi, đợi em.”
Đôi mắt Tần Ý Nùng chăm chú nhìn cô, từ lúc bắt đầu tới hiện tại chưa từng rời đi.
“Ừ.”
“Em yêu chị.” Đường Nhược Dao nhìn cô ấy nói ra, ôm Tần Ý Nùng vào lòng, sau đó khẽ bổ sung bên tai cô ấy một câu, “Yêu chị mãi mãi, suốt đời suốt kiếp, đến chết không đổi.”
Đồng tử của Tần Ý Nùng khẽ rung lên, ra sức ôm chặt lấy cô.
Rất lâu sau, hai người mới buông đối phương ra.
Đường Nhược Dao mở cửa xe sau ra cho Tần Ý Nùng, chặn tay ở phía trên, nhìn cô ấy ngồi vào trong xe, ánh mắt dịu dàng.
“Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.”
Tần Ý Nùng thả lỏng những khớp tay trắng bệch, môi đỏ cử động, khẽ nói: “Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.”
Đường Nhược Dao đứng tại chỗ, mãi tới khi tầm mắt không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc Limousine màu đen đã khuất bóng nơi cuối đường nữa.
Cô đứng thêm một lúc, khẽ thở dài, quay về phòng.
Xa cách, đối với Tần Ý Nùng mà nói là chuyện quá khó khăn, Đường Nhược Dao chỉ cần tưởng tượng ra Tần Ý Nùng rời xa cô, cũng cảm thấy lồng ngực nghẹn ngào.
Khoảng thời gian Tần Ý Nùng chuyển tới thành phố W, Đường Nhược Dao không chỉ một lần hối hận, cô không nên nhận phim mới nhanh như vậy, trong khi Tần Ý Nùng vẫn chưa quyết định đã đưa ra quyết định này, cô nên suy nghĩ kĩ lưỡng một chút, hơn nữa cũng nên suy nghĩ cho đối phương một chút.
Tần Ý Nùng ở thế giới ngoài kia là một người mạnh mẽ, nhưng ở chỗ cô chỉ là một cô gái nhỏ, cô không nên coi cô ấy là người lớn chuyện gì cũng có thể đảm đương, thậm chí là suy bụng ta ra bụng người, lấy suy nghĩ của bản thân thay thế cho suy nghĩ của cô ấy.
Cô và Tần Ý Nùng không giống nhau, cô lạc quan tự tin, còn Tần Ý Nùng lại sợ hãi bất an.
Tần Ý Nùng kể giấc mộng kia với cô, có lẽ cô ấy đã cố tình chỉnh sửa cách diễn đạt, nhưng trọng tâm của giấc mơ ấy sẽ không thay đổi.
Tần Ý Nùng không muốn rời xa Đường Nhược Dao, càng sợ tới một ngày sẽ làm tổn thương Đường Nhược Dao.
Xích cô lại? Nghe ra quả thật rất cực đoan, nhưng thật sự giống như những lời Tần Ý Nùng nói với Đường Nhược Dao vào đêm Giáng Sinh, tương lai có lẽ sẽ hạn chế hoạt động tự do của cô, một câu trêu đùa hỏi Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao cũng muốn cười lên hỏi ngược lại: “Chị sẽ làm vậy sao?”
Đáp án đương nhiên là không.
Tần Ý Nùng nhốt mình trong mơ không thoát ra được, luôn cảm thấy bản thân sẽ làm ra chuyện không hay, cho nên cô ấy nín nhịn, che giấu. Nhưng Đường Nhược Dao nhìn rõ tất cả. Tần Ý Nùng vĩnh viễn sẽ không tổn thương cô, giả dụ như thật sự có ngày đó, cô ấy cũng sẽ chỉ làm tổn thương chính mình, không phải bây giờ Tần Ý Nùng đang làm vậy sao?
Người phụ nữ này giỏi nhất chính là đeo gông cùm cho bản thân, sẽ kìm nén chính mình vì một phần nghìn khả năng. Nếu lúc trước Đường Nhược Dao có nhiều thời gian ở bên cạnh Tần Ý Nùng hơn, không chừng có thể giúp cô ấy dần dần chuyển biến tốt, nhưng xa cách đột ngột đã làm lộ vấn đề này sớm hơn, cảm giác an toàn mà Tần Ý Nùng khuyết thiếu nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Đường Nhược Dao.
Nhưng may thay, đã được Đường Nhược Dao phát hiện.
Cô không thể nói thẳng: Tôi không sợ. Bởi vì người sợ là Tần Ý Nùng.
Cho nên cô nói với Tần Ý Nùng: Không có gì to tát, em và chị giống nhau.
Vùi sâu phía sau nỗi sợ hãi này, chính là tình yêu sâu đậm mà Tần Ý Nùng không có cách nào nói thành lời. Đường Nhược Dao thấu hiểu, bởi vì thấu hiểu, cho nên càng thêm đau lòng.
Cô thường cảm thấy bản thân không đủ tốt, tại sao luôn khiến Tần Ý Nùng phải gánh vác một mình.
…
Tần Ý Nùng ngồi trong phòng chờ cho VIP, nghe thấy âm thanh nhắc nhở lên máy bay, lúc đứng lên còn đặc biệt vuốt thẳng vạt áo của áo măng tô.
Áo măng tô là Đường Nhược Dao mua cho cô ấy, cô vừa quay phim, vừa chuẩn bị cho Tần Ý Nùng không ít quần áo, từ áo lông vũ, áo măng tô ở bên ngoài, cho tới đồ lót mặc bên trong, còn có kẹo ngọt bên trong túi áo mà lúc này cô ấy thò tay vào là có thể chạm tới.
Tần Ý Nùng không có sở thích đặc biệt với đồ ngọt, chỉ là quê nhà mà cô ấy sinh ra và lớn lên ưa đồ ngọt, cho nên khi bắt buộc phải chọn đồ ăn vặt, Tần Ý Nùng liền chọn kẹo ngọt. Vừa có thể mang theo, hơn nữa trong thời gian ngắn cũng không hỏng.
Tần Ý Nùng bóc vỏ kẹo cho vào miệng, gõ chữ gửi Đường Nhược Dao, nói: [Phải lên máy bay rồi]
Mười phút trước, Đường Nhược Dao nói với cô ấy phải đi quay phim, cho nên Tần Ý Nùng gửi tin nhắn này xong liền đút điện thoại vào túi áo, không ngờ sau khi ngồi vào chỗ trên máy bay, tin nhắn của Đường Nhược Dao lại gửi tới: [Đi đường bình an, khi nào hạ cánh thì nhắn tin cho em, chơm chơm, yêu chị]
Tần Ý Nùng: [Ừ]
Tần Ý Nùng: [Quay phim đi, đừng nghịch điện thoại mãi, sẽ bị mắng đấy]
Đường Nhược Dao: [Em đi quay đây]. Rồi lại bổ sung một câu, [Không bị mắng đâu ha ha ha]
Tần Ý Nùng trả lời một tin, rồi tắt nguồn điện thoại.
Đường Nhược Dao đã làm quá nhiều cho cô ấy, cô ấy cũng không thể thua kém mới được.
Máy bay vững vàng bay lên tầng bình lưu.
“Quan Hạm.” Tần Ý Nùng đưa tay ra, “Bịt mắt.”
Quan Hạm lấy chiếc bịt mắt hơi nước ra, Tần Ý Nùng xé ra đeo lên, nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh mắt Quan Hạm lướt qua một tia kinh ngạc.
Tần Ý Nùng khi ở một mình trong những ngày xa cách Đường Nhược Dao, không phải là tinh thần uể oải thì chính là tâm tư mất tập trung, bây giờ lại khiến Quan Hạm có một loại cảm giác… thay da đổi thịt.
Sau khi hạ cánh, Tần Ý Nùng gọi điện thoại cho Đường Nhược Dao đang nghỉ trưa trước, sau đó về nhà. Bạn nhỏ Tần Gia Ninh thiếu chút nữa trở thành cải trắng đáng thương vì khoảng thời gian này Tần Ý Nùng ốc không mang nổi mình ốc, may mà còn có rất nhiều người chiều chuộng cô bé. Tần Ý Nùng ăn cơm canh nóng hổi mà dì Phương nấu cho mình, hỏi Tần Gia Ninh: “Có muốn tới công ty cùng mẹ không?”
Tần Gia Ninh lập tức gật đầu.
Buổi chiều Tần Ý Nùng giết thời gian ở công ty, vẫn thỉnh thoảng mất hồn, vô thức cầm điện thoại lên, nhấp vào khung chat với Đường Nhược Dao, nhìn xem có tin nhắn mới hay không.
Vốn dĩ khi Đường Nhược Dao quay phim sẽ biến mất cả sáng hoặc cả chiều, nếu không thuận lợi, buổi trưa sẽ nghiên cứu kịch bản, đắm mình trong đó, cả một ngày sẽ không gặp người khác. Hiện tại lại cố tình thích ứng với tiết tấu của Tần Ý Nùng, vừa quay xong một cảnh liền lặn mất tăm.
[Đạt rồi]
[Quay ba lần mới đạt, có phải trình độ của em hạ xuống rồi không? May mà đạo diễn Phàn nói rất tốt]
[Ừm, đột nhiên muốn chị dạy em diễn xuất thêm lần nữa, chị có nhớ cảnh quay em nằm mơ thấy mộng xuân khi quay “Bản Sắc” lúc trước không? Chị giỏi quá đi]
Gửi tin nhắn thoại cho Tần Ý Nùng, nũng nịu gọi “Chị.”
Quá đáng hơn là, còn nói những lời rớt liêm sỉ chỉ nói khi ở trên giường, dẫn dụ Tần Ý Nùng không có tâm trí làm việc, không biết học được bộ môn này ở đâu.
Buổi tối đầu tiên xa nhau, suýt chút nữa đã thành “chat sex”.
Sau đó đổi thành nói chuyện điện thoại, Đường Nhược Dao lập tức nhát gan, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Điểm tốt là, Tần Ý Nùng đi vào giấc ngủ một cách thần kì, vừa cười vừa ngủ.
Đường Nhược Dao nghe thấy tiếng hít thở đều đều trong loa thoại, khẽ gọi một tiếng: “Bảo bảo?”
“…” Không có hồi âm.
…
Tháng trước sau khi Tần Ý Nùng tự tiết lộ tin tức về gia thế, một mình cô ấy đến thành phố W chị chị em em với bạn gái, nhưng trên mạng chưa từng dừng lại. Tin tức của Tần Ý Nùng quá nhiều, ra mắt nhiều năm như thế, có một rổ những chuyện trong quá khứ, có một số người trẻ tuổi không biết tới, thế là cả chuyện tốt chuyện xấu đều lật tung lên.
An Linh nhân cơ hội này làm sáng tỏ những tin đồn căn bản không có bằng chứng chân thực kia, bận tới sứt đầu mẻ trán.
Bản thân Tần Ý Nùng không có lấy một lần công khai lên tiếng, nhiều lần bị truyền thông vây lấy, vệ sĩ bên cạnh liền bảo vệ cô ấy rồi vội vàng rời đi.
Nhưng cô ấy không thể mãi mãi không lên tiếng, trừ phi là rút khỏi giới giải trí. Các hãng truyền thông nhìn chằm chằm vào miếng thịt này đã lâu, điện thoại của An Linh sắp bị gọi tới nổ tung, đều là những người giữ chức vụ cao như tổng biên tập XX, người phụ trách chính XX, cuối cùng An Linh lựa chọn một hãng truyền thông có uy tín không tệ, sức ảnh hưởng cũng tương đối trong giới, cho bọn họ cơ hội phỏng vấn Tần Ý Nùng.
Không phải tất cả các hãng truyền thông đều có đạo đức, chỉ là thời đại kinh doanh, rất nhiều người đang giãy giụa tìm con đường sinh tồn, chung quy lại cũng không phải lỗi của một người hay một bộ phận người nào đó. Chạy theo trào lưu là lựa chọn của phần đông.
Trên mạng đủ các tin tức hỗn độn, cư dân mạng lật đi lật lại những chuyện trong 13 năm Tần Ý Nùng ra mắt, phân tích không biết mệt mỏi.
Đúng vào lúc này, một hãng truyền thông nổi tiếng tung ra video phỏng vấn của Tần Ý Nùng, sau đó viết ra một bài văn dài tới mười nghìn chữ, con chữ dày đặc dựa trên nội dung bài phỏng vấn, lấy tên là “Đóa hoa trên vách núi: Phía sau những hiểu lầm”.
Đương sự bị cuốn vào trung tâm dư luận mấy tháng trời, cuối cùng Tần Ý Nùng chính thức ra mặt đáp trả, đoạn video này lập tức chạm đỉnh hot search. Cho dù công chúng mang theo thiện cảm, ác ý, hoặc là người trung lập hóng hớt, đều lũ lượt xuất hiện ngay giây phút đầu tiên.
Kết quả tất cả khán giả xem xong đoạn phỏng vấn này, đều rơi vào im lặng.
Dư luận sau khi im lặng, lại càng thêm bùng nổ.
Bởi vì liên quan tới lời tự thuật của Tần Ý Nùng, cùng ấn tượng về cô ấy của thế giới bên ngoài, chỉ có một từ có thể dùng để hình dung: Lật đổ.
Cư dân mạng: Coi chúng tôi là kẻ ngốc sao?
Phần bình luận trên Weibo không đủ để trút cảm xúc, đoạn video phỏng vấn được đăng tải lên một trang mạng có phụ đề, mỗi một câu, mỗi một chữ của Tần Ý Nùng, đều bị đám cư dân mạng xoi mói ra hàng trăm khuyết điểm.
Trong video, Tần Ý Nùng ngồi trên sô-pha, mặc trên người bộ đồ tây màu trắng, điểm xuyết thêm chiếc khuyên tai dài màu vàng, dài tắp tới đầu vai, tạo hình đơn giản khí chất, gương mặt nghiêm túc, bớt đi phần quyến rũ yêu mị so với bình thường, nhiều thêm phần uyển chuyển đoan trang.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên vai Tần Ý Nùng, làn da trắng bóc óng ánh chuyển động, khiến cho cả người vô cùng đẹp đẽ.
Người dẫn chương trình hỏi: “Xin hỏi Ảnh hậu Tần, Phong Hồng là do một tay cô thành lập sao?”
Tần Ý Nùng khẽ gật đầu: “Đúng thế.”
Người dẫn chương trình hỏi: “Mục đích ban đầu khi cô thành lập nó là gì?”
“Mục đích ban đầu…” Khóe môi người phụ nữ ấy từ đầu tới cuối đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, toát ra sự dịu dàng điềm tĩnh từ tận xương cốt, “Đại khái là không muốn khiến người người phải chịu đựng nỗi đau giống như tôi.”
Sắc mặt của người dẫn chương trình khẽ ngẩn ra: “Ý của cô là… cô cũng trưởng thành trong gia đình đầy rẫy bạo lực sao?”
“Sao vậy? Nhìn tôi không giống sao?” Tần Ý Nùng nhàn nhạt cười, ngữ điệu mang theo sự chế giễu khi hỏi lại.
Người dẫn chương trình còn chưa trả lời, màn hình đã bùng nổ.
… Giống cái rắm! Giống cái mẫu thân mày!
… Chỉ xem mở đầu thôi đã không thể xem tiếp, chiêu giở trò đáng thương đã không hữu dụng nữa rồi biết không hả?
… Bạo lực gia đình giống như hòn đá, chỗ nào cần thì chuyển tới đó, tôi cảm thấy còn thiếu bệnh trầm cảm thôi, mấy đứa xem tiếp có thể nói cho tôi, phía sau Tần Ý Nùng có nói bản thân không bị trầm cảm không?
… Ra mắt 13 năm chưa từng nhắc tới bạo lực gia đình, bây giờ đột nhiên nhắc tới? Excuse me? Coi IQ của chúng tôi như đứa trẻ ba tuổi sao?
… Vốn dĩ là fan qua đường nhưng bị làm cho lú mề rồi, Tần Hoàng có thể khống chế nước ứ trong não không? Chị đã thành công như thế, tại sao còn phải giả vờ đáng thương, tự mình chặt đứt thiện cảm sao?
Trong video, người dẫn chương trình đánh giá Tần Ý Nùng trên dưới một lượt, giọng điệu trêu đùa nói: “Quả thật không giống, ha ha.”
… Người dẫn chương trình đáp hay lắm!
… Thành fan của người dẫn chương trình rồi!
… Ngay cả người dẫn chương trình cũng không nể mặt, xem ra Tần Ý Nùng làm người quá thất bại rồi!
Video tiếp tục.
Tần Ý Nùng chớp mắt: “Nhưng tôi chính là vậy.”
Người dẫn chương trình cười một tiếng, trên mặt không tỏ thái độ, nhưng suy nghĩ hiển nhiên không hẹn mà giống hệt khán giả trước màn hình lúc này.
Rất nhiều người luôn giả tưởng hình tượng người bị hại, người ấy phải là thế yếu, phải bất lực, thậm chí phải hoàn mĩ, không thể là kẻ mạnh, không thể là người có tính công kích, nếu không sẽ dẫn tới phản cảm, như vậy mới có thể khiến bọn họ bố thí lòng thương hại của bọn họ. Thông thường còn phải lấy nước mắt rửa mặt, nghệ sĩ trong giới giải trí như vậy cũng phải vô cùng im ắng, lúc nhắc tới quá khứ đau đớn, ánh mắt phải lấp lánh nước mắt, kể tới tình tiết đau đớn còn phải rơi hai hàng nước mắt, người dẫn chương trình thức thời đưa giấy cho cô ấy lau nước mắt… vân vân.
Cho dù là loại này, cũng đều không phù hợp với hình tượng của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng tươi mới đẹp đẽ, giống như người có thể một bước lên trời, từ lúc ra mắt tới hiện tại đều đứng ở nơi sáng chói nhất trong giới giải trí, thong dong tự nhiên, vô cùng mạnh mẽ, trong hoàn cảnh nào cũng đều thành thục lão luyện, đối mặt với phóng viên vây chặt cũng có thể mạnh dạn dứt khoát đập vỡ micro, nói một tiếng cút.
Con cưng của trời là thế nào? Chính là cô ấy.
Cô ấy sẽ bị bạo lực gia đình sao? Còn là kiểu gia đình ngập tràn bạo lực từ nhỏ tới lớn? Đừng nói đùa chứ.
Trong video, đối mặt với sự không tin tưởng của người dẫn chương trình, Tần Ý Nùng chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải mỗi người bị hại đều phải khổ sở thù hận, để anh có thể nhìn ra tất cả nỗi đau mà người ấy từng chịu.”
Sắc mặt của người dẫn chương trình đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Tần Ý Nùng dừng lại mấy giây, mặt mày bình tĩnh, mới thong thả kể chuyện: “Khi tôi sinh ra, bố tôi làm ăn thất bại, công ty phá sản, cảm xúc của ông ấy tụt dốc không phanh, mỗi ngày đều say xỉn, thường động chân động tay đánh mẹ tôi, tôi trốn trong phòng, đeo tai nghe của máy phát thanh, bật âm thanh ở mức to nhất, dùng hai tay che lên trên, không ngừng run rẩy.”
“Khi ấy, người đàn ông đó cũng sẽ đánh tôi, bởi vì tôi không nghe ông ấy, hoặc là không phản ứng nhanh. Công cụ thường sử dụng nhất chính là gạt tàn thuốc trong nhà, loại chất liệu thủy tinh rất dày, lúc đánh người sẽ rất đau, cũng không dễ vỡ, tôi thường bị ông ấy đập lên người tới xanh tím cơ thể. Năm 17 tuổi, tôi được người tìm kiếm ngôi sao phát hiện, bước chân vào giới quay phim, còn cãi nhau to với mẹ tôi, ông ấy giơ tay đập gạt tàn vào tôi, nếu không phải tôi tránh kịp, lúc đó sẽ đập trúng đầu.”
Thần kinh của người dẫn chương trình vô thức căng chặt theo đó, gạn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tần Ý Nùng nhún vai, nói: “Sau đó tôi tức giận bỏ nhà đi, một thời gian dài cũng không quay về.”
Màn hình tiếp tục là bình luận trào phúng.
… Biên tập, tiếp tục biên tập đi.
… Người viết kịch bản này đâu? Mau ra đây chịu đòn! Văn chương tệ quá, không đủ cảm động, tôi không khóc nổi.
… Có thế nào nói thế ấy, kịch bản này viết cũng được, nhưng kĩ năng diễn xuất của Tần Ý Nùng không ổn, lúc nói những lời này sao lại cười chứ, phải rơi hai hàng nước mắt tôn trọng khán giả chúng tôi chút được không?
… Tôi luôn cảm thấy diễn xuất của Tần Ý Nùng chẳng ra sao cả, không biết tại sao có nhiều người tâng bốc vậy chứ.
… Chê cười nhân phẩm là chê cười nhân phẩm, chuyện nào ra chuyện nấy, kĩ năng diễn xuất thật sự không còn gì để nói, đạo diễn Trung Quốc có mù, chẳng lẽ hội đồng bình chọn nước ngoài cũng mù sao?
… Venice, Oscar khác bọt lắm sao? Đều là giải thưởng quỷ quái của bọn tây, người Trung Quốc thì nên phát triển tại Trung Quốc, thích thú gì dăm ba cái giải nước ngoài.
… Điên rồi! Năm 2020 rồi, vẫn còn kiểu bình luận bế quan tỏa cảng, tự cung tự cấp thế này à?
Người dẫn chương trình hỏi: “Hiện tại quan hệ của cô và bố cô thế nào rồi?”
“Đã cắt đứt quan hệ từ lâu.” Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói, “Mấy năm trước, tôi thiết kế cho mẹ tôi và ông ấy ly hôn, đón mẹ tôi về cùng sống với tôi.”
Người dẫn chương trình ngây ra tại hiện trường, cho là bản thân nghe nhầm: “Thiết… thiết kế?”
Tần Ý Nùng đỡ lấy micro gần hơn, để âm thanh của bản thân phát ra càng thêm rõ ràng: “Đúng thế.”
Trước khi tới, cô ấy và An Linh đã bàn bạc trước, cho dù đối phương hỏi gì, ngoài tên tuổi và giới tính liên quan tới Đường Nhược Dao, cô ấy đều trả lời. Không có gì phải giấu phải giếm, người khác có tin hay không là một chuyện, dù sao cô ấy sẽ nói hết.
Tần Ý Nùng kể về việc bản thân đã thiết kế để Tần Hồng Tiêm và Kỷ Thư Lan ly hôn như thế nào, người dẫn chương trình nghe xong mà ngẩn ra không nói thành lời.
Bình luận trên màn hình.
… Mẹ kiếp, phát triển này đột nhiên có chút sướng nhỉ, nếu cái này là thật, tôi tuyệt đối sẽ thành fan!
… Bình luận trên quá ngây thơ rồi, rõ ràng không phải thật, đằng ấy nghĩ xem mẹ cô ta là người thế nào, mẹ cô ta họ gì, cô của Kỷ Chương, có thể bị người ta ức hiếp sao?
… Thật sự trình độ tác giả kịch bản này không ổn đâu, biên tập gì mà trước sau vả nhau đôm đốp, Alipay khấu trừ một triệu.
… Tại sao tôi cảm thấy đoạn bạo lực gia đình này đáng tin nhỉ, cho dù mẹ cô ấy có ai là thân thích, chẳng hề có chút liên quan nào tới việc có bị bạo lực hay không, có tiền hay không, hay gia thế hiển hách thế nào, những người bị bạo lực gia đình sống dở chết dở không chịu bỏ chồng trong tin tức thời sự, lẽ nào đều là người nghèo sao? Bây giờ còn như thế, chứ đừng nói tới ba chục năm trước.
… Fan ơi đừng tẩy trắng nữa, giả thấy mẹ à.
Trong video, người dẫn chương trình hỏi suy nghĩ của cô ấy về những tin đồn của mình, Tần Ý Nùng tự nhiên phủ nhận tất cả, sau đó công khai một sự thật khiến cả cộng đồng mạng xôn xao.
Trước giờ Tần Ý Nùng chưa từng chính diện nhắc tới người bố Tần Hồng Tiêm thực tế là một con quỷ hút máu người yêu thích hư vinh, thèm khát giàu sang. Sau khi Tần Ý Nùng nổi tiếng, Tần Hồng Tiêm luôn đòi tiền cô, muốn mua biệt thự lái xe sang, sau đó còn nghiện cờ bạc, số nợ phình to, Tần Ý Nùng không quan tâm, chỉ gửi một khoản tiền cố định về nhà, Tần Hồng Tiêm chê không đủ nhiều, hai người xảy ra mâu thuẫn. Lúc đó Tần Ý Nùng đã nổi tiếng khắp nơi, vô số người muốn kéo cô ấy ngã ngựa, truyền thông cũng tìm trăm phương ngàn kế tìm tin tức trên người cô ấy, nhưng vẫn không có chứng cứ.
Tần Hồng Tiêm nhận tiền, bắt đầu nói năng bậy bạ trước mặt truyền thông. Nói từ nhỏ tới lớn Tần Ý Nùng rất có duyên với người khác giới, thường có mấy cậu trai đưa về nhà, mỗi lần là một người khác nhau, còn nói cô ấy qua lại với bạn trai trong giới, đự định dẫn về nhà gặp phụ huynh.
Tần Ý Nùng lúc đó còn chưa thành niên trăm miệng khó giải thích, từ đó danh tiếng bắt đầu tuột dốc.
Màn hình.
… Tôi nói tại sao cô ta không nhắc tới mẹ và bản thân bị bạo lực gia đình, liệu có người bố nào cặn bã thế không? Cá là còn đang đợi, vì muốn một lần tẩy trắng cho bản thân, liền đổ họa lên người bố đẻ, đơn giản quá mà!
… Tần Ý Nùng đạo đức bại hoại! Tần Ý Nùng cặn bã cầm thú! Chúng ta cùng tiễn chị gái này tới suối vàng, xông lên.
… Tiếng Trung Quốc đẹp đẽ quá.
… Bình luận trên quá đáng rồi đấy, có thế nào cũng không cần phải độc ác như thế, hi vọng cô ta sớm ngày bị quả báo là được rồi.
Người dẫn chương trình còn gạn hỏi suy nghĩ của Tần Ý Nùng về vấn đề bạo lực mạng, Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Không phải mỗi người đều có trái tim mạnh mẽ, tôi vượt qua được, không đại diện những người khác có thể vượt qua được, có rất nhiều người không được nhìn thấy. Cho dù là tôi, cũng đã trải qua những ngày tháng tối tăm, mãi tới gần đây, mới hoàn toàn thoát ra được. Không chỉ là nghệ sĩ, còn có rất nhiều người bình thường chịu đựng nỗi đau sâu sắc. Tôi hi vọng mọi người nên suy nghĩ kĩ lưỡng, lí trí trong việc phát ngôn.”
Màn hình biểu thị:
… Cô cũng tính là bị bạo lực mạng sao? Cái cây còn biết mọc bì, cô không biết phải có liêm sỉ sao.
… Làm tuyết thì lợi cho cô quá, tôi muốn làm mưa đá.
… Mưa đá thêm…
… Thêm số chứng minh nhân dân.
Cuộc phỏng vấn này của Tần Ý Nùng, phản ứng của cộng đồng mạng không đồng nhất, đúng như những gì cô ấy và An Linh đã dự đoán, phần lớn đều là trào phúng.
[Xem xong rồi, mông chó không thông, cái đoạn khiến bố mẹ ly hôn ở giữa ấy, biên tập cũng sướng ghê, ai là tác giả thế?]
[Tôi nói từ lâu rồi mà, tin tức lớn nhất trong giới giải trí năm 2020 không phải Tần Ý Nùng là thân thích của nhà họ Kỷ, mà nên nói là mỗi một tin tức từ cô ta đều là tin lớn, hơn nữa ngày càng lạ lùng, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Tại sao phải không ngừng tác oai tác quái chứ?]
[Tẩy trắng đấy]
[Đây không phải tẩy trắng, cmn nó đây là ngâm trong nước Javen rồi]
[Đồ lừa đảo ngập miệng là lời nói dối! Từ fan chuyển thành anti!]
Ngay cả phần lớn những người trong giới không rõ chân tướng cũng cảm thấy hành động lần này của Tần Ý Nùng chính là tự tìm đường chết, những nhân viên liên quan tới phương án tẩy trắng lần này của cô ấy có lẽ bị đuổi việc tập thể, nhưng Phòng làm việc Tần Ý Nùng không hề có bất kì chính sách xử phạt nào, thậm chí còn phát lì xì cho toàn bộ nhân viên.
Tin đồn lan truyền rộng rãi, rồi lại lui đi như nước thủy triều, ánh sáng chiếu rọi chân tướng sự thật bị vứt sang một bên, không có ai tin tưởng – trừ người hâm mộ.
Các Hoàng phi rơi lệ đầy mặt, lũ lượt tràn tới phần bình luận trên Weibo của Tần Ý Nùng tỏ tình.
[Mãnh hổ rơi lệ]
[Không ổn rồi, tôi không làm được fan bạn gái nữa rồi, tôi muốn hóa thân thành fan mẹ già, bé con của tôi sao lại chịu đựng nhiều khổ cực vậy chứ [Khóc lóc thảm thiết]
[Tôi xem đoạn video kia, khóc từ đầu tới cuối]
[Tôi khóc ướt cả một hộp giấy]
Đoạn phỏng vấn độc quyền lật đổ dư luận này của Tần Ý Nùng vừa được tung ra, mấy nghệ sĩ đang hoạt động trong Phòng làm việc của cô ấy cũng nhận được sự quan tâm của truyền thông. Người đứng mũi chịu sào chính là hoa đán đang nổi Dịch Nhất Nhất, Dịch Nhất Nhất vốn dĩ cực kì bất mãn với tin tức bịa đặt của truyền thông dành cho Tần Ý Nùng, khi phóng viên hỏi cô nàng: “Cô đã xem video phỏng vấn của Ảnh hậu Tần trên mạng chưa?”
Sắc mặt Dịch Nhất Nhất lạnh nhạt: “Xem rồi.”
Phóng viên: “Cô có suy nghĩ thế nào với chuyện này?”
Dịch Nhất Nhất nhíu mày: “Tôi không có suy nghĩ gì.”
Phóng viên vui vẻ, cho rằng Tần Ý Nùng sắp bị vạch trần, Dịch Nhất Nhất nói tiếp: “Nói ra sự thật mà thôi, các anh vu khống cô ấy nhiều năm như thế, nên trả lại lẽ phải thôi.” Khóe miệng cô nàng trào phúng cong lên, “Nhưng vĩnh viễn sẽ không có ai xin lỗi cô ấy.”
Cô nàng nhìn phóng viên trước mặt, ánh mắt sâu thẳm, phóng viên bị cô nàng nhìn tới sau gáy lạnh toát.
Đột nhiên Dịch Nhất Nhất cười lên, nói: “Là tôi thiển cận rồi, cô ấy không cần chính nghĩa mà các anh cho cô ấy, cũng không cần các anh thừa nhận cô ấy trong sạch.” Cô nàng nhìn thẳng vào ống kính, khóe môi câu lên, miệng cười nhưng lòng không cười, nói ra từng câu từng chữ, “Các anh không xứng.”
Sắc mặt phóng viên lập tức đỏ rồi lại trắng, ngây ra tại chỗ.
Dịch Nhất Nhất phất áo rời đi.
Giữa chừng người quản lí của cô nàng kéo cô nàng lại, đẩy vào phòng nghỉ, đưa tay khóa cửa lại, nhìn cô nàng, hít sâu một hơi.
Dịch Nhất Nhất ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, dự định tiếp đón cơn giận của người quản lí.
Nhưng cảnh tượng đầu rơi máu chảy trong dự đoán không hề xuất hiện, Dịch Nhất Nhất cẩn thận mở mắt ra, phát hiện ý cười nhàn nhạt trong ánh mắt của người quản lí trước mặt.
Hả?
Dịch Nhất Nhất chớp mắt.
Người quản lí giơ tay lên, đặt lên đầu cô nàng, sờ một cái, cười nói: “Lần này thì coi như bỏ qua, không có lần sau.”
Tần Ý Nùng chịu oan uổng nhiều năm như thế, nào có nhân viên trong Phòng làm việc không nghẹn một bụng tức trong lòng, Dịch Nhất Nhất coi như giúp người quản lí giải tỏa một cơn tức, chỉ là sau đó…
Người quản lí bắt đầu đau đầu.
Dịch Nhất Nhất dám đứng lên vì công lí, trở thành mục tiêu công kích của công chúng.
Nếu bàn kiểu nữ minh tinh nào có nhiều antifan nhất, chắc chắn là tiểu hoa đán đi theo con đường lưu lượng, ví dụ như Văn Thù Nhàn… và Dịch Nhất Nhất, fan của nhà hoa đán đối thủ chen chân vào, đó gọi là tối tăm mặt mũi, trời đất mịt mù, công kích diện rộng, tư liệu thật thật giả giả bay rợp trời.
Văn Thù Nhàn bị công kích thì không nói tới, nhưng có Dịch Nhất Nhất dẫn đầu, những nghệ sĩ khác của Phòng làm việc khi được hỏi tới chủ đề có liên quan tới Tần Ý Nùng, cũng không tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt, thái độ nhất trí trước giờ chưa từng thấy – bảo vệ Tần Ý Nùng.
Khi Tần Ý Nùng nghe An Linh báo cáo, nghệ sĩ của Phòng làm việc đều bị cuốn vào, không ai tránh được.
Tần Ý Nùng: “…”
Cô ấy giơ tay miết ấn đường, nói: “Không phải, bọn họ làm thủy quân làm gì?”
An Linh ngồi trên ghế trong văn phòng, một tay linh hoạt quay bút, nghe xong nâng mí mắt nhìn Tần Ý Nùng một cái, nhàn nhạt nói: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, huống hồ là bọn họ? Em bảo vệ họ nhiều năm như thế, giúp em nói đôi ba câu thì thế nào?”