Làm Cách Nào Thu Được Một Tiểu Đệ Trung Thành Và Tận Tâm

Chương 3


Đọc truyện Làm Cách Nào Thu Được Một Tiểu Đệ Trung Thành Và Tận Tâm – Chương 3

Tôi vô cùng khiếp sợ nhưng không ai trong bọn họ để ý tới tôi.

“Lâm Dật!” Hứa An An cất giọng uốn éo, nũng nịu nói với Lâm Dật, “Anh có biết người này muốn làm cái gì không? Hắn ta vừa mới lấy ra một vạn tệ kêu em dụ dỗ anh đi với hắn! Hắn ta muốn bắt cóc anh vậy mà anh còn nói đỡ cho hắn!”

Lời này thật là nói quá…… tôi hết dằn lại dằn cái bàn rất muốn nhảy vào nói một câu: Nếu tôi muốn bắt cóc nam chính ẩn hình tôi sẽ phái năm vạn đàn em hao tốn của cải hơn trăm triệu, như loại người này bỏ ra một vạn tệ mời tôi động tôi đây chả thèm động đâu nhá.

Nghe nữ chính nói bằng giọng uốn éo tôi có cảm giác mình sắp ngạt thở tới nơi, tôi, dùng ánh mắt gì, mới có thể, có can đảm, yêu, cô ta, chết đi sống lại. 【 Phương pháp chia đoạn của tổng giám đốc 】

Lúc này tôi chỉ muốn mặc kệ tất cả để được nói tục một lần: tôi với chỉ số thông minh cao như vậy đẹp trai như vậy có tiền như vậy, tôi tình nguyện làm cẩu độc thân sống qua ngày chứ không thèm yêu say đắm đến chết đi sống lại loại nữ chính này, quả thực có bệnh.

Lâm Dật tựa hồ bị nữ chính dồn ép, nhưng vẫn rất kiên trì nói “Hứa An An em thật là thô lỗ, sao có thể tùy tiện đánh khách như vậy? Nếu không muốn bị bà chủ trừ lương thì mau đi vào đi, bằng không anh cũng không thể nào cứu được em.”

Hứa An An này chắc là chưa từng bị người nào nói quá như vậy, ríu ra ríu rít mà đi vào.


“Xin lỗi anh.” Lâm Dật ngược lại mười phần dứt khoát quay về phía tôi xin lỗi, tôi cảm thấy hắn vì loại nữ chính bánh bèo kia đi xin lỗi thật không đáng chút nào. Hắn bao dung nữ chính như vậy, cùng nữ chính ở bên nhau sao…… Tôi tùy tiện gật gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe được, hy vọng hắn mau mau rời đi.

Không biết vì cái gì, tôi ở trước mặt hắn liền có loại cảm giác vô cùng khẩn trương, kỹ năng trang bức cũng bị hạn chế. Tôi nghĩ chắc là do lòng hiếu thắng của nam nhân mà ra, tôi căn bản không muốn để lộ bộ dáng chật vật của mình trước mặt hắn ta.

Cho dù tôi đã từ bỏ theo đuổi nữ chính, nhưng ít nhất tôi vẫn phải có tôn nghiêm của một nam phụ. Tôi vô cùng nghi ngờ mới vừa rồi chính là tình tiết trong nguyên tác đoạn tôi và nữ chính gặp gỡ nhau, nhưng mà tôi cũng không sinh ra yêu thích đối với cô ta. Tôi cảm thấy nếu tôi có ý nghĩ cùng loại nữ nhân này nói chuyện yêu đương giống như trong tiểu thuyết ngôn tình não tàn, vậy tôi đúng là nên đi chết cho rồi.

Tôi hiện tại quả thực chán ghét nữ chính vô cùng —— đặc biệt là dưới sự trợ giúp của Lâm Dật.

Lâm Dật, vô cùng có khả năng là điểm mấu chốt.

“…… Tôi có thể phục vụ cho anh cái gì không?” Lâm Dật dường như không hài lòng với phản ứng của tôi, không chút nao núng tiếp tục hỏi, hắn cách tôi có chút gần, đám người kia tản ra khiến mũi của tôi hít thở dễ hơn một chút, có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên người hắn…… Vô cùng quen thuộc, nhưng ngặt nỗi mùi khói dầu trong quán này quá nặng, lại hít thêm lần nữa cái gì cũng ngửi không ra.

Tôi trong mơ mơ hồ hồ cố phân biệt rõ ràng hắn ở hướng nào, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, miễn cưỡng cười nói “Mắt kính của tôi vừa mới bị rớt, có thể tìm giúp tôi không.”

Tôi có cảm giác Lâm Dật sửng sốt hồi lâu mới nhỏ giọng ừ một tiếng, hẳn là đồng ý tìm giúp tôi.

Kỳ thật hắn không đồng ý cũng không sao, tôi chính là người có ngàn vạn đàn em.

“A.” Tiếp nối âm thanh quần áo cọ xát sột sột soạt soạt là một tiếng kinh hô cực nhỏ. Tôi bị Lâm Dật chỉnh có chút khẩn trương, tiếp đó trên tay chợt ấm áp, làn da đối phương trơn mịn thiêu đốt kích thích tôi, tôi thoáng cứng ngắc thân mình, rất muốn rút tay về. Sau cảm giác mắt kính không ở trong tay là cảm giác thứ gì cũng thấy không quen, cả người trở nên vô cùng mẫn cảm. Tôi khẽ hỏi “Làm sao vậy?”


“Xin lỗi anh.” Đối phương dùng chính là giọng nói cực kỳ ảo não, không biết vì sao tôi lại cảm thấy hắn có chút cao hứng…… “Mắt kính của anh mới vừa bị người ta đạp hư rồi.”

“…… A……”

“Thật vô cùng xin lỗi, anh có mang theo mắt kính dự phòng không?”

“Không có……” Trên người xác thật không có mang theo, tôi có chút hồ đồ, giọng nói không tự giác hơi run rẩy, “Thế nhưng không có mắt kính tôi căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.”

Đối phương trầm mặc một hồi lâu, bàn tay nắm tay tôi càng chặt hơn, tôi không biết đây có phải là cách bình dân biểu đạt thái độ xin lỗi hay không, nhưng ngoài ý muốn lại thấy rất thoải mái.

“Để tôi đưa anh về đi. Anh như vậy quả thật không tiện, có được không?”

Một chút cũng không được, nhưng mà tôi lại đồng ý.

Hôm nay thật sự là gặp quỷ…… Tôi chặt đứt ý nghĩ gọi điện thoại cho đàn em, đợi hắn xin phép bà chủ nghỉ làm xong liền bị hắn đỡ đứng lên, trong lúc đó nữ chính lại ra ríu rít huyên náo một trận, sau đó hai người một đường thuận lợi mà ra cửa quán.


“Nhà anh ở đâu?” Hắn như là cố tình nửa ôm tôi, tôi có chút bất đắc dĩ mà đẩy hắn ra một chút.

Cảm giác áp bách trên người kẻ này quá nồng, vô cùng có khả năng hắn là nam chính ẩn hình.

Nhưng vừa nghĩ tới một chàng trai tốt như vậy sẽ cùng loại nữ chính vô cớ gây rối lại tự mình đa tình kia ở bên nhau, còn dốc hết tất cả yêu cô ta đến chết đi sống lại, giữa đường còn phải cùng các loại nam chính nam phụ pháo hôi tiểu đệ đấu trí đấu dũng, tôi liền cảm thấy có chút tiếc hận và lo lắng.

Không nên như thế này.

Loại nam sinh giống như Lâm Dật, hẳn là nên sống cuộc đời đơn thuần vui sướng mới đúng.

Trong gió đêm bị Lâm Dật lôi kéo ở trên đường, tôi đột nhiên có một loại ý nghĩ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.