Lại Trán Mai

Chương 9


Đọc truyện Lại Trán Mai – Chương 9

Giải quyết xong chuyện này, Thượng Thiện rất thư thái. Nhưng Lưu nương tử sau đó lại nhận được một phong thư, liền u uất không vui, ngay cả cơm cũng ăn không nhiều.

Gần đây, tuy nói Lưu nương tử đối xử với Thượng Thiện vẫn rất thản nhiên, nhưng hòa hợp hơn trước nhiều, nguyện ý cùng hắn nói chuyện, cũng có cả những điều lễ nghĩa không nên nói. Thượng Thiện chưa từng nghĩ bản thân có thể cùng một phụ nhân đàm đạo chuyện đời, nhưng hiện giờ hắn cũng không thể không thừa nhận, hắn là người cô độc không hợp người khác lại cùng Lưu nương tử thông tuệ gần như yêu quái này hợp nhau vô cùng.

Chính là hắn không biết Lưu nương tử căn bản chính là hiểu lầm đến mức thành chân trời góc biển, mới có thể thân mật với hắn như vậy. Lưu nương tử vẫn mắc kẹt trong kiếp trước, cái thời đại cởi mở thoải mái nhưng đã chịu nhiều đau khổ, lại không uống canh Mạnh Bà; kiếp này lại nhìn cảnh núi xác biển máu trong thâm trạch đại viện, chỉ có thể lấy thân chống đỡ.

Lại nói, nàng ghét nam nhân hay thay đổi bạc hãnh, nhưng cũng ghét nữ tử ích kỷ tranh sủng. Đến cuối cùng chỉ có thể đem chính mình ra ngoài, tận lực tu tâm dưỡng tính, cầu thanh tịnh. Nàng mặc dù che chở, yêu quý gia bộc bên cạnh, yêu thương đứa con của vợ kế, nhưng vì sợ người bên cạnh lo lắng cho mình, nên rất nhiều tâm sự cũng chỉ có thể giấu xuống đáy lòng tự chịu khổ, khiến tinh thần mệt mỏi.

Nhưng nàng chung quy vẫn là phụ nhân bình thường, cũng không phải là cao tăng đại sư gì, sao có thể bế quan diệt tuyệt nhân tính và những nhu cầu cơ bản của con người, chung quy vẫn cần một người để tâm sự. Người bạn lớn này của Cẩn Ngôn vừa khéo tìm đến cửa, ở lại không đi. Nếu hắn là một nam tử tầm thường, Lưu nương tử tự nhiên sẽ tránh né, đỡ phải xúc phạm đến quy củ lễ pháp ở thời đại này, nhưng nếu hắn có thể “Không phải nam nhân”, nàng đương nhiên buông lỏng hơn rất nhiều.

Cũng có lúc nàng khổ sở suy nghĩ, sớm biết rằng nơi thâm viện đại trạch ăn thịt người không phun xương như thế, còn không bằng ngay từ đầu liền vào cung đi. Ít nhất trong cung công công nhiều, nàng còn có thể yên tâm cùng bọn hắn nói vài câu thoại, cũng không đến nỗi cô độc như thế.

Chính là phong thư này đã chạm đến thương tâm hai kiếp của nàng, nhìn Thượng Thiện sáng chói trước mặt nàng cảm thấy hết sức đáng ghét, chỉ là nàng cũng biết không thể tùy ý nổi giận, chỉ tận lực tránh né.

Thượng Thiện tâm tư tinh tế, nhìn ra nàng không phù hợp, cân nhắc cẩn thận, nghĩ có phải là Lục gia lại có chiêu trò gì không. . . Cuối cùng vẫn đi hỏi người đang tránh né kia.

“Không phải.” Lưu nương tử nhíu mày, miễn cưỡng nói, “Là nha đầu trước kia của ta gửi thư.”

Thượng Thiện tâm tình nhẹ nhõm, cười nói, “Nữ học sinh đã học xong? Cũng đều phải nhận danh nha đầu sao, người nào mà chả được cẩn thận dạy dỗ? Ai không biết nha đầu của Lưu gia đều là hiền thê thông tuệ, có thể lấy được một người là do tổ tiên phù hộ?”

“Có thể dùng làm gì chứ?” Lưu nương tử đau xót phản đối, “Còn không phải nói hưu liền hưu? Thế giới này là của nam nhân, nữ nhân đều như lợn như chó thôi, gọi thì phải đến đuổi thì lập tức phải đi. Có chút nhan sắc còn có thể làm một món đồ chơi, nhan sắc không tốt thì nên đi tìm chết đi.”

Thượng Thiện biến sắc, Lưu nương tử cũng không nhiều lời, phủi tay muốn đi.


“Đứng lại!” Thượng Thiện cao giọng, “Đã nói cho nàng rồi, đừng vơ đũa của nắm! Ta thấy Lưu nương tử vốn là người hiểu lí lẽ, vì sao lại nói ra những lời thiên lệch như vậy? !”

Lưu nương tử đứng lại, đứng thẳng lưng, một lời không nói chỉ rơi lệ đầy mặt. Thượng Thiện phát hoảng, vội vã tả hữu nhìn xem. Người trong Lưu gia đều có thói quen nghỉ trưa, giờ phút này đều không có ai. Lưu nương tử ở nhà chính là Võ Tắc Thiên, không nói nô bộc đều trung thành tận tâm, ngay cả Ngôn nhi cũng là trăm lời đều nghe, hiếu thuận dị thường.

Hắn đã từng có lần chọc giận Lưu nương tử, Ngôn nhi liền ba ngày không cùng hắn nói một lời, hắn bị mười gia bộc Lưu gia lạnh nhạt, hiện giờ lại chọc nàng khóc, thực không biết người Lưu gia sẽ đối xử với hắn thế nào!

Lưu nương tử tự mình lau nước mắt, giọng khàn khàn trả lời, “Là ta nổi giận vô cớ, xin lỗi Lục Tam công tử.”

“. . . Lưu nương tử có tâm sự gì không bằng nói ra đi, một người kế đoản, hai người kế trường. . .”

Nàng lắc đầu, ở một bên ghế đá ngồi xuống, để Thượng Thiện ngồi xuống đối diện.

Nguyên lai, lúc Lưu nương tử còn ở Trương gia, nha đầu bên cạnh đều theo nàng đọc sách biết chữ. Trong đó có một thô sử nha đầu đặc biệt thông tuệ, chẳng những học được chút vốn liếng của Lưu nương tử, còn vô sư tự thông có thể làm thơ văn, là môn sinh đắc ý của Lưu nương tử.

Nhưng nha đầu này bị gọi là “Xú nương”, dung mạo xấu xí dị thường, lại béo mập thô kệch. Lưu nương tử rất thương tiếc nàng, yêu quý nàng biết tiến lui, biết lễ nghĩa, thường nói nàng so với thiên kim thư hương thế gia đều không kém.

Khi đó nàng làm chủ Tam phòng, đối với hôn sự của xú nương rất cân nhắc. Lúc đó thanh danh nha đầu Lưu gia đã được lan truyền khắp nơi, ngay xú nương cũng có người tới cầu, cuối cùng đồng ý với một tú tài.

Được vài năm, nghe nói xú nương và tú tài cũng ân ái, cách năm liền thi khoa cử, cuối cùng lên kinh thành thi tam giáp. Nàng nguyên bản đã yên lòng, nào biết xú nương lại gửi thư, ngữ khí ảm đạm nói, phu quân sau khi thi đỗ tam giáp, liền muốn hưu nàng, ngay cả nữ nhi cũng không cần.

May mắn nàng còn có chút đồ cưới, lại thân nông gia, sắp xếp xử lý điền trang, lại mở cửa hàng bán đậu hủ, nuôi nữ nhi khôn lớn. Hiện đã yên ổn, mới dám báo bình an với Lưu nương tử.


Thượng Thiện nghe, cảm thấy nan kham. Mặc dù không phải hắn làm, nhưng cái loại hành động Trần Thế Mỹ này luôn là không tốt, có lúc còn thấy thực thẹn vì điều đó.

“Ta chỉ là nhất thời giận dữ cảm thán. . . Thật sự không quá tức giận.” Lưu nương tử đứng dậy hành lễ, “Lục Tam công tử thỉnh lượng thứ.”

“Đừng nói như thế. . . Vứt bỏ thê tử tào khang, thật đúng là không bằng cầm thú!” Thượng Thiện cũng tức giận.

“Vứt bỏ thì vứt bỏ, hưu muộn không bằng sớm hưu.” Lưu nương tử ngồi mạnh xuống, ngữ khí càng đạm, cười khổ hai tiếng, “Lòng yêu cái đẹp ai cũng có. . . Chính là cái thứ kia cũng không phải là Phan An gì, cũng chỉ hơn Chung Quỳ một chút, cũng là xem nhân hạ thái điệp*. Cũng thôi, ai bảo chúng ta lại là nữ nhi đâu?”

(*) căn cứ khác nhau đối xử khác nhau, đối xử bất bình đẳng

Thượng Thiện á khẩu không nói được gì, đang lúc im lặng, Lưu nương đứng dậy nhưng lung lay loạng choạng, ngồi xổm xuống bắt đầu nôn, hắn chấn kinh, đành phải bỏ mặc khác biệt nam nữ, vội vã đỡ lấy nàng, “Lưu nương tử!”

Nàng xua tay, “Đầu đau. . .” Lại nôn chút nước chua, định đứng lên, nhưng trời đất quay cuồng, dưới bụng đau thắt. Nàng định lên tiếng gọi Tứ Hỉ Nhi, trước mắt lại tối sầm ngất xỉu mê man.

Lưu nương tử ngất xỉu, cả nhà đều náo loạn.

Thượng Thiện cũng biết thân thể Lưu nương tử không tốt lắm, thường thường đầu đau mất ngủ. Nhưng hắn không biết Lưu nương tử còn có một loại bệnh nữa, quanh năm uống thuốc không ngừng, nghiêm cấm đại bi đại hỉ, cần tình tự vững vàng.

Kể từ khi chuyển đến ở Trang Tử, nàng chăm chỉ luyện Vịnh Xuân quyền, lại tập côn pháp, mệt thân thể không mệt tâm, lại lưu ý ăn uống, mới tốt hơn. Nhưng chuyện của Xú nương khiến nàng đau lòng như cắt, lại nghĩ đến chuyện bản thân, thế nên phát bệnh, lúc đó phi thường hung hiểm.


Mời đại phu đến đều nói lung tung, có người nói trúng gió, cũng có người nói là vết thương cũ tái phát, thậm chí còn có người nói là xảy thai, thiếu chút nữa bị người đánh đuổi ra ngoài.

Nhưng các đại phu gần như đều nói bên trong sớm đã đào rỗng, sợ sẽ khó sống lâu.

Cẩn Ngôn căn bản không đi học, đôi mắt đỏ ửng ở trước giường hầu hạ canh dược. Cả Lưu gia như rút mất xương, mỗi người đều hoảng sợ buồn bã.

Tứ Hỉ Nhi lau lệ, cúi đầu nói với Thượng Thiện, “Cô nương nhà ta bị đánh đến thương nặng lại xảy thai, mới mắc phải bệnh này, không thể tốt lên. . . Lục gia, ngài có biết ở đâu có đại phu giỏi không? Bệnh cô nương nhà ta không thể kéo dài nữa. . .”

“. . . Ta đã phái người đi Nam Kinh.” Thượng Thiện trầm trọng nói, “Tại sao có thể kéo dài lâu như thế mà không chữa khỏi? Trương gia. . .”

Tứ Hỉ Nhi tức giận, “Ngài đừng nói đến cái nhà đó, trong nhà đó không có một ai là người tốt!” Nàng nhổ một ngụm, “Không bị độc chết đã là tốt rồi, nói cái gì đến điều dưỡng. . . Cũng chỉ đến lúc chuyển vào Trang Tử mới có thể an tâm chữa bệnh, nhưng giảm bớt không được bao nhiêu, chính là. . .”

Nàng theo Lưu nương tử lâu nhất, trước khi gả đến khi bị hưu, đều đã thành gái lỡ thì. Đừng nhìn như vậy, nàng nghĩ đến việc gả đi như vào hang hổ, thầm nghĩ muốn theo cô nương cả đời. Khó được khi cô nương không ép nàng, nhưng nếu cô nương đi. . . Ngôn nhi còn nhỏ như thế, nàng thật không biết có thể nuôi hắn lớn lên hay không.

Nàng đã sớm biết cô nương vẫn chịu đau, nhưng nhìn nàng từ khi tới Trang Tử thần sắc càng ngày càng tốt hơn, cũng không ốm đau gì, nàng liền lừa mình dối người tự nhận cô nương đã tốt lắm.

Thượng Thiện yên lặng nghe, “Yên tâm, ta đã sai Thị Mặc đi thỉnh đại phu tốt. . . Hắn nếu không đến, trói ta cũng sẽ đem hắn trói lại mang đến, ngươi an tâm đi.”

Nhìn Cẩn Ngôn tiều tụy, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ vài câu, Cẩn Ngôn lại lắc đầu.

“Cháu cùng Tứ di đi ăn chút gì đi, nghỉ một chút.” Thượng Thiện nhẹ giọng nói, “Vạn nhất quá mệt bị bệnh, nương cháu sao có thể yên tâm? Ta thấy bệnh của nương cháu là tâm bệnh, cháu như thế là muốn nàng bệnh càng thêm bệnh sao?”

“Lục thúc thúc, cháu rất lo.” Cẩn Ngôn khóc, nước mắt một giọt giọt rơi xuống, “Đại phu bảo cháu chuẩn bị hậu sự.”

Cái tên thầy thuốc vớ vẩn! Thượng Thiện thầm mắng, “Sao có thể đến mức đó? Tên thầy thuốc vớ vẩn đó chỉ sợ là một tên không biết tốt xấu, mới nói bệnh thành nghiêm trọng, bệnh tốt là công lao của hắn, bệnh không tốt thì không ai biết hắn y thuật vớ vẩn. Ta ở đây nhìn, cháu đi ăn cơm đi. Ta đã sai người đi thỉnh đại phu rồi, người đó gọi là thần y đó, không cần lo lắng.”


Thật vất vả mới dỗ được Cẩn Ngôn theo Tứ Hỉ Nhi rời đi, hắn mới ngượng ngùng phát hiện, trong lúc hỗn loạn cư nhiên đã tiến vào phòng ngủ của Lưu nương tử, tiểu nha đầu bên ngoài sắc thuốc, trong phòng không có người khác.

Đi hai vòng, hắn rời cái ghế, ngồi ở trước giường Lưu nương tử. . . Thấy nàng hé hai mắt nhìn hắn.

Đối mặt không biết nói gì, Thượng Thiện hồng hai má, chọc Lưu nương tử bật cười, thanh âm khàn khàn.”Ta mới chỉ hôn mê một chút, sao đã náo loạn lớn như vậy?”

“Cô đã hôn mê hai ngày, có thể không náo loạn lớn sao?” Thượng Thiện tự trách, “Là do ta khiến cô bị bệnh.”

“Không phải, là ta khống chế không tốt tính khí.” Lưu nương tử thở dài, “Đừng nghe mấy đại phu đó nói bậy bạ, y thuật của họ còn không bằng người bị bệnh lâu như ta. Ta lúc đó trong đầu có lẽ bị tụ huyết, mấy năm là có thể tan thôi. Cuối năm vừa rồi bận rộn hơi mệt nên thiếu máu, nhưng khả năng có lẽ bị cao huyết áp. Đây chỉ là bệnh phụ nhân cộng với bệnh huyết áp thôi, ta chỉ là tỳ khí không tốt. Bây giờ là lúc xuân hạ giao nhau, khí áp biến hóa lớn, ta mới bị đầu đau đến nôn, lúc trước cũng từng bị rồi. . . Chính là ta giấu được, không bị phát hiện mà thôi.”

Vì nói nhiều, nàng thấy hơi đau họng, ho hai tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thượng Thiện rót nước, đưa đến bên môi nàng, đắn đo một hồi, nàng cũng không thể ngồi dậy, cuối cùng là Thượng Thiện cứng rắn nửa đỡ nửa ôm giúp nàng uống nước.

Nàng thở ra một hơi, cười khổ, “Cảm tạ ngài. Làm phiền gọi Tứ Hỉ Nhi. . .”

“Nàng đưa Ngôn nhi đi ăn cơm, đã hai ngày, hắn cái gì cũng không ăn.” Thượng Thiện có chút vụng về lấy gối dựa để vào sau lưng Lưu nương tử, để nàng ngồi, “Cô muốn cái gì, cứ nói cho ta nghe.”

Lưu nương tử kéo kéo khóe miệng, “Làm phiền ngài phân phó trù phòng, lấy nửa cân rau cần ép lấy nước, mang đến cho ta uống. Trước để ta hạ huyết áp đã.”

Thượng Thiện chần chờ một hồi, “Cái đó có thể ăn sao?”

“Ngươi không phải nói ta thông minh từ trong bụng sao?” Nàng trêu đùa, “Được.”

Hắn không còn cách nào, đành phải đi phân phó trù phòng. Chờ Lưu nương tử uống hết bát nước, khuôn mặt vốn đen cũng hồng hào hơn, so với mấy thứ thuốc vớ vẩn kia còn hữu dụng hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.