Lại Trán Mai

Chương 14


Đọc truyện Lại Trán Mai – Chương 14

Lưu nương tử cha mẹ sớm không còn, sau khi Lưu gia suy bại, liền dời về quê, mười vạn tám ngàn dặm, cũng thông tri không đến.

Nàng bình thản ung dung, nói, “Xuất giá theo cha phụ, tái giá theo bản thân. Ta khi hạ đường chỉ có duy nhất một tờ giấy hưu thư, rồi đưa lên Quan phủ tự tách thành nữ hộ, Ngôn nhi. . . Kỳ thật theo họ của ta.”

“Vậy vì sao đối với bên ngoài còn. . .” Thượng Thiện cảm thấy kỳ quái.

Lưu nương tử cúi đầu, “Tiểu hài tử cũng có tự tôn. Ở bên ngoài luôn so đo bạn bè, người khác theo họ cho, nó không có cha bên cạnh, cũng không phải là con gái, sao có thể theo họ mẹ?”

Thượng Thiện chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng cư nhiên có chút đố kị với Cẩn Ngôn. Tiểu tử này vận khí tại sao lại tốt thế, tất cả mọi thứ đều được mẹ bố trí, sắp xếp đầy đủ. . . Hắn từ khi còn nhỏ đến giờ chưa hề được ngày nào như thế.

Lưu nương tử cũng phát hiện, nhẹ giọng nói nhỏ, “Nó theo ta cũng đã chịu khổ nhiều. . . Huynh không biết đâu. Người khác chỉ cảm thấy ta đối xử với nó rất tốt, nhưng không biết, sự thật là nó đã cứu ta. Khi đó . . .” Nàng che vết sẹo dài trên má mình, “Khi Tam công tử đánh ta, ta sợ nó bị thương, chỉ tới nhét nó xuống dưới giường, nhưng nó cái gì cũng đều thấy được. . .”

“Trương Tam công tử!” Thượng Thiện sửa lại cách xưng hô của nàng, “Tam công tử khắp thiên hạ, cũng chỉ có một kẻ mặt người dạ thú như thế, đừng nói loạn liên lụy người khác!”

( he he, anh cũng là Tam công tử nên mới nói chứ gì ~~~)

Lưu nương tử để hắn nhượng nói, cũng không nói Tam công tử gì nữa, “Trương Minh đánh ta đến nửa chết nửa sống, kỳ thật ta cũng đã muốn chết rồi.”


Nàng dừng một chút, “Ta tưởng, chỉ cần ta theo đúng quy củ lễ pháp, tuân theo nữ giới, hiền lương không đố kị, là có thể an tâm có cơm ăn. Sự thật thì không thể như thế. . . Cho nên không muốn tiếp tục chịu khổ nữa, dứt khoát thống khoái rời đi. Nhưng Ngôn nhi. . . đứa nhỏ còn bé tí, sợ đến phát bệnh, nhưng vẫn có chịu chạy đến bên giường ta, luôn miệng gọi mẹ. . .”

Hốc mắt nàng ẩm ướt, “Là ta có lỗi với nó. Ta đối với nó, vốn chỉ là vì nể mặt ân tình. Bởi vì mẹ đẻ của nó chết khi sinh sản, ta sợ gánh tiếng, mới chăm sóc hơn một chút. Tìm một nhũ mẫu không lo chăm nó, ngược lại đi dụ dỗ Trương Minh, nào có tâm tình chăm sóc Ngôn nhi, sau đó ta mới ôm đến bên cạnh mình chăm sóc. Ngày thường ta bận rộn, nào có nhiều thời gian chiếu cố, đều là nha hoàn ma ma chăm. Mà khi ta suýt bị đánh chết, nó mới chưa đến hai tuổi. . . Một mực gọi nương. . .”

Lưu nương tử rơi lệ như mưa, Thượng Thiện chần chờ một hồi, mới nhẹ vỗ lên vai nàng, đưa khăn cho nàng.”. . . Đều đã qua. Nhà chúng ta tuy có ba họ, nhưng đều là người cơ khổ, có thể yên ổn qua ngày. Ta. . . Chúng ta, sẽ tốt thôi.”

Nàng ân hận mình đã thất thố, niết khăn tay. Cẩn thận lau nước mắt trên mặt, nín khóc mà cười, “Ta cũng không biết làm nữ hồng. Vá quần áo đều bị Ngôn nhi chê bai một phen.”

Thượng Thiện thấy nàng nở nụ cười, hạ thấp khẩu khí, “Vậy vừa đúng. Nàng nếu thực cái gì cũng biết, ta sẽ cảm thấy trèo cao không tới, nào có can đảm đi cầu thân?”

Lời này, nói thế thì nên trả lời thế nào chứ? Lưu nương tử niết khăn tay, trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không được. Nhẹ ho một tiếng, “Để ta giặt sạch sẽ trả lại cho huynh.”

“Cứ giữ đi.” Thượng Thiện phất tay, “Ta ở Giang Nam có một tú phường, khăn giống thế này có vài rương. . .” Hắn quay đầu căn dặn Thị Mặc, “Năm nay khăn tay loại mới đã đưa đến chưa? Chọn những cái mới lạ đưa đến cho Lưu nương tử chọn đi.”

“Ta không cần, huynh cứ giữ đi.” Lưu nương tử ngượng ngùng.


“Chỉ để dưới đáy hòm đến mốc hỏng thôi, nàng lấy mà dùng.” Thượng Thiện sửa sang lại quần áo, “Ta trở về thúc giục tổ mẫu mời bà mối đưa canh thiếp.”

Lưu nương tử đi theo, chần chờ nói, “Nếu như. . . Cũng không cần miễn cưỡng.” Nàng khôi phục bình tĩnh, “Một nhà ba họ có hơi quái lạ. . . Nhưng thân tình không ở dòng họ. Nếu thực không thành, ta nhận huynh làm nghĩa huynh cũng được.”

Làm nghĩa muội làm gì chứ? Chẳn lẽ ta còn đưa nàng đi xuất giá chắc? Thượng Thiện gật đầu qua loa, “Chung quy nàng không cần lo lắng, hết thảy đã có ta.”

Thượng Thiện về Lục gia thỉnh tổ mẫu đưa canh thiếp, khiến Lục gia lập tức nổi lên một trận cuồng phong bão vũ.

Thượng Thiện buông thả cùng một hạ đường phụ lêu lổng cũng không còn cách nào, nhưng muốn để dâm nữ Trương gia đó tiến vào cửa làm chính thất Tam thiếu phu nhân. . . Đó là chuyện nghĩ cùng đừng có nghĩ.

Dù muốn làm thiếp nàng ta cũng không có chỗ, huống gì là chính thê tôn quý?

Thượng Thiện cúi đầu nghe tổ mẫu mở miệng mắng chửi, ngay cả khi bị ném chén trà cũng không tránh, yên lặng nghe, há miệng cũng không phải để phản bác, chính là nhắc lại quyết định của hắn.

Đương nhiên, Lục gia lão phu nhân thế nào cũng không chịu, ngược lại bắt hắn đến bên ngoài từ đường quỳ. Dù sao hắn cũng chưa nhập gia phả, quỳ trong từ đường là quyền của con chính thất thôi.


Hắn cũng không kháng cự, nói quỳ thì quỳ, bắt quỳ thế nào thì quỳ thế đó. Chính là trên đường đến từ đường, Thị Mặc lấy lý do giúp hắn chỉnh quần áo, vụng trộm giúp hắn buộc đệm đầu gối.

Chính là Thượng Thiện vừa quỳ, lại có họa từ trên trời rơi xuống. Ngày hôm sau, cửa hàng Lục gia nổi lên một trận “dịch nóng”, bắt đầu là Lục Phong, hắn vừa bệnh, theo đó là chưởng quỹ rồi tiểu nhị cũng bị bệnh. Trong thành Khai Phong chỉ cần là cửa hàng nhà họ Lục, toàn bộ đều đóng cửa. . . Bởi vì ai ai cũng đều bị bệnh.

Lục lão phu nhân tức giận ngã ngửa, nhưng vẫn nhẫn nại gọi Thượng Thiện trở về, sửa cách dùng tình cảm để thuyết phục, muốn hắn bỏ chủ ý đó đi. Thượng Thiện vẫn yên lặng nghe, chết cũng không đổi, nhưng cũng không hề cùng Lục lão phu nhân lớn tiếng, chỉ dập đầu cầu xin.

Lục lão phu nhân cuối cùng vẫn tức giận, mắng chửi hắn nửa khắc, sau đó linh cơ vừa động, trợn trắng mắt giả bộ ngất xỉu.

Ngày hôm sau, người đứng đầu Lục gia trang hoang mang rối loạn đến cửa, nói điền hộ đều bị bệnh, ruộng không ai thu gặt, nhìn sắc trời thì hẳn mấy ngày sau sẽ mưa to. Thu hoạch hơn nửa năm sẽ khó giữ được.

Lục Đại công tử và Nhị công tử luôn tự khoe mình là người đọc sách sao có thể có chủ ý gì được, chỉ có thể lại đến hỏi Lục lão phu nhân đang giả bộ ngất. Lục lão phu nhân trong lòng biết rõ ràng, tử tế ngẫm lại cũng mồ hôi lạnh chảy ròng. Tay lão Tam này dài bao nhiêu mới có thể khiến nhiều người cùng lúc “Bị bệnh” như thế. . . ?

Lục lão phu nhân mặc dù quản lý cả nhà, nhưng dùng đều là người do Lục lão thái gia lưu lại. Lục lão thái gia pha khi mất cũng lưu lại vài người trung thành có thể làm việc. Lục lão phu nhân rập theo khuôn cũ, cũng còn có thể duy trì. Chỉ là người luôn có thể già có thể chết, nữ nhân đều nhớ nhà mẹ đẻ, Lục gia liền nhận thêm vài thân nhân, trong đó có mấy người có thể sử dụng thì thật sự chỉ có trời mới biết.

Thượng Thiện lại khác. Hắn từ năm mười tám tuổi đã bị tách ra ở riêng. Tuổi trẻ liều lĩnh, chí khí cực đại dẫn vài tiểu tử choai choai cùng đi muốn mua một lượng hàng lớn vải vóc đất Thục, nhưng tổn thất nặng vốn gốc không hoàn lại được, gặp phải sơn tặc đột vây suýt mất mạng, còn mắc bệnh nặng ở Thục Trung. Nhưng khi hắn suy sút ốm nặng, nhìn thấy mấy tiểu tử kia một người cũng không rời ở bên cạnh hắn đun thuốc bảo vệ hành lý, ha ha cười nói, nói theo hắn buôn bán thì nửa đời sau sẽ phú quý.

Quả nhiên những tiểu tử theo hắn ngày đó, đều thành cánh tay đắc lực của hắn cánh tay, theo hắn đi nam tấn bắc, mới có được gia nghiệp to như vậy.

Chiến tranh không ngang hàng, cuối cùng Lục lão phu nhân vẫn phải tỏ vẻ khuất phục đưa canh thiếp để hạ màn. Chờ bà mối lấy canh thiếp đi ra ngoài, Thượng Thiện mỉm cười trở lại Trì Doanh cư của hắn ở Lục phủ.


“Chúc mừng công tử hoàn thành tâm nguyện! Tiểu nhân chúc mừng ngài!” Thị Mặc cười hì hì dâng trà.

“Tiểu tử không tiền đồ, ” Thượng Thiện cười mắng, “Ngươi đã làm thư đồng cho ta bao nhiêu năm rồi? Hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, bảo ngươi đi quản cửa hàng ở Giang Nam, chết cũng không chịu đi sao?”

“Công tử nếu ngại tiểu nhân già rồi, vậy để Thị Mặc canh cửa cho công tử và thiếu phu nhân.” Thị Mặc hốc mắt hồng, “Mạng tiểu nhân là công tử cho. Không phải công tử ngăn đúng lúc, tiểu nhân đã sớm không còn rồi.”

“Đã là huynh đệ còn nói cái gì vậy? Xem bộ dạng không tiền đồ của ngươi kìa!” Thượng Thiện nhẹ nhàng đạp hắn một cái, nhìn ngoài cửa sổ, “Thị Mặc, ngươi còn nhớ rõ chúng ta một thân đầy máu chạy trốn trên núi không?”

Thị Mặc gật đầu, “Lục Phong còn nói không thể chết được, hắn còn muốn cưới một lão bà nữa.”

“Đừng chỉ nói người khác, ngươi cũng kêu gào còn gì.”

“. . . Chúng ta ai một nói? Có lão bà nhớ lão bà, chưa có lão bà thì nghĩ muốn cưới một lão bà. Còn muốn nhi tử, nữ nhi, nhớ lão nương lão cha. . . nhớ đến cái kháng ấm áp. . .”

Đúng vậy, ngay khi đó. Hắn và Tử Quyên thành thân chưa bao lâu, chính là miễn cưỡng giữ một hơi, nghĩ nàng còn ở nhà. Trước kia nghĩ đến Tử Quyên, trong lòng đều đau. Hiện giờ?

Hiện giờ lại không có chuyện gì. Chỉ cần nghĩ đến Lưu gia, nghĩ đến Ngôn nhi, nghĩ đến. . . nàng. Liền cảm thấy không đủ không có chuyện gì, vội vã muốn làm xong việc, vội vã về nhà.

Hắn cuối cùng có thể có được khát vọng trở về nhà rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.