Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982

Chương 96: Phòng Hoạn


Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 96: Phòng Hoạn


Tính chất của sự kiện tương đối ác liệt, thuộc loại tụ chúng đánh nhau.

Doãn Văn, Doãn Võ là bên bị khiêu khích, xem như là tự vệ chính đáng, nhưng mà trong quá trình hỗn chiến thì cái đám Vương Siêu kia có một đứa bị đánh cho đầu rơi máu chảy, vấn đề tương đối nghiêm trọng, cũng chẳng biết là ai đánh, Doãn Văn Doãn Võ là người dẫn đầu bên các cậu, huống hồ bạn bè là vì giúp các cậu mà đánh nhau, cho nên hai anh em liền gánh vác lấy trách nhiệm.

Người nhà đứa bị thương nhất quyết không tha, tính quậy chuyện lên cho lớn, còn tìm người đến vận tác, đồn công an chỉ đành nhốt Doãn Văn Doãn Võ lại.
Diệp Tuệ không có cách nào, em trai còn là học sinh đâu, ngàn vạn không thể lưu tiền án, liền chạy đến cục công an thành phố tìm đồng nghiệp Ngụy Nam hỗ trợ, thầy Ngụy Nam, đại đội trưởng đội hình cảnh, còn vô cùng nhiệt tình, sau khi nghe nói chuyện này thì gọi một cuộc điện thoại đến đồn công an giúp cô, Doãn Văn Doãn Võ rốt cuộc được thả ra, nhưng mà tiền thuốc men nên bồi thì vẫn phải bồi.

Về phần đàn ghi-ta bị tổn thất của Doãn Văn Doãn Võ, thì phải đi tìm phần tử hàng đầu khơi mào chuyện này là Vương Siêu mà bồi thường.
Lúc này đây anh em Diệp Thụy Niên cùng Diệp Thụy Phương vì mấy đứa con trai đánh nhau mà gặp mặt ở đồn công an, lại cứ vẫn là phe đối lập, đây thật sự là một pha chạm mặt xấu hổ.

Tất cả mọi chuyện là đều là Vương Siêu chọc lên, Diệp Thụy Phương lại ác nhân cáo trạng trước, chỉ trích Diệp Thụy Niên không biết quản giáo con trai, còn nhỏ tuổi đã liền ra vào sàn nhảy, nếu không phải mấy đứa nó đi sàn nhảy, Vương Siêu còn có thể đánh nhau sao?
Bà ta già mồm át lẽ phải làm Diệp Thụy Niên tức đến chết khiếp: “Rồi, tất cả đều là lỗi của con tao, con trai mày thì nửa điểm sai cũng không có.

Mày cứ nâng Vương Siêu nhà mày đi, đến lúc đó đừng có khóc lóc kể lể với tao!”
Quan hệ của hai anh em vốn đã ngăn cách, vụ này vừa quậy lên, liền hoàn toàn biến thành kẻ thù.
Diệp Thụy Niên càng nghĩ càng giận, sau khi về nhà, liền muốn hung hăng mà giáo huấn Doãn Văn với Doãn Võ, Diệp Tuệ với Lưu Hiền Anh muốn ngăn đón, Diệp Thụy Niên trợn trừng mắt lên, lớn tiếng quát: “Mấy người tránh ra cho tôi, đừng có cản tôi! Hôm nay nếu tôi không đánh bọn nó, tôi gọi bọn nó là cha! Hai thằng oắt con bây giờ vô pháp vô thiên, mấy năm nay không bị đánh, cũng không biết cân lượng của mình.

Chỗ nào nên đi, chỗ nào không nên đi, bọn bay không biết sao? Tao chưa từng nói qua à? Chị bay chưa từng cảnh cáo bọn bay sao? Lỗ tai bọn bay là đang làm gì, lớn rồi không nghe lời hả? Biết sai rồi chưa? Có sai hay không?”
Diệp Thụy Niên cầm que hung hăng quất mông cùng đùi cặp song sinh, cặp song sinh cũng rất quật cường, cắn răng một tiếng cũng không rên.

Diệp Tuệ thấy ba đánh mấy cái rồi nên hẳn cũng nguôi giận, liền cản tay ông lại: “Ba, đủ rồi! Loại chuyện này không phải là đánh một trận là có thể giải quyết! Mấy đứa mau mau nhận sai!”

“Nào có phải đánh một trận là có thể giải quyết hay không, còn phải bồi tiền thuốc men cho người ta kìa.

Hai thằng nhóc bọn bay, quả thực muốn chọc giận chết tao!” Diệp Thụy Niên tức giận đến tay phát run.
Doãn Văn với Doãn Võ cùng cúi đầu, nói: “Bọn con sai rồi, không nên đi nhảy disco.”
Diệp Tuệ nói: “Ba, chuyện đã rồi, tức giận nữa cũng vô dụng.

Bây giờ hai đứa nó chắc chắn cũng hối hận chết rồi, đều đứng lên đi, đừng quỳ.” Đứa nhỏ lớn như vậy rồi, còn bị phạt quỳ, tổn thương tự tôn cỡ nào.
Doãn Võ nhớ thương đàn ghi-ta bị đập hư của mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ: “Chị, ghi-ta của bọn em thì sao?”
“Còn muốn ghi-ta? Mày còn trông cậy vào con cô mày sẽ mua đàn ghi-ta cho bọn bay?” Diệp Thụy Niên rống cậu.
Doãn Văn quả thực phải bị chọc giận điên rồi, đàn ghi-ta chính là mạng của cậu, xiết chặt lấy nắm đấm: “Vương Siêu không bồi đàn ghi-ta, con liền không ra tiền thuốc men!”
“Mày câm miệng cho tao! Tao đá chết mày!” Diệp Thụy Niên giơ chân muốn đá cậu, bị Lưu Hiền Anh ôm lấy: “Lão Diệp, ông đừng đánh, con nó đã biết sai rồi.”
Diệp Tuệ thở dài nói: “Tiền thuốc men là không chơi xỏ lá được rồi, ghi-ta thì chị lại nghĩ cách đi.

Ba, con có lời muốn nói với Tiểu Văn Tiểu Võ, gọi mấy đứa nó đi đây.

Dì, dì khuyên nhủ ba giúp con.”
Diệp Thụy Niên nhìn cặp song sinh liền phiền lòng: “Cút, nhìn liền phiền!”
Diệp Tuệ dẫn cặp song sinh đi phòng Doãn Võ, nhìn bộ dáng mặt mũi bầm dập của hai đứa, thật sự là vừa tức vừa vội: “Cho mấy đứa không nghe chị, giờ hay lắm, biết hối hận chưa? Tiểu Võ, chỗ em có còn rượu thuốc không?”
Doãn Võ tìm một chút, lục ra một chai rượu thuốc, là trước đó đụng bị thương khi đánh bóng rổ còn thừa.

Diệp Tuệ nói: “Mấy đứa thấy chỗ nào đau đến khó chịu, xoa một cái.”
Vành mắt Doãn Văn đều đỏ: “Chị, đàn ghi-ta của em làm sao bây giờ?”

Diệp Tuệ thở dài nói: “Khả năng để cô bồi thường quá nhỏ, chỉ có thể tự mình mua lại.”
Doãn Văn chán nản cúi đầu: “Có thể vẫn là cái loại cũ của em không?” Đổ lại không phải cậu hư vinh, mà là đối với người hiểu âm nhạc mà nói, đương nhiên là hi vọng có được một cây ghi-ta chất lượng càng tốt chút, bởi vì các phương diện âm sắc, âm lượng, xúc cảm của ghi-ta tốt đều càng tốt hơn chút.
“Vốn chị còn muốn dẫn Doãn Võ đi Quảng Châu, kết quả quậy ra một trận này, thật không biết nói mấy đứa như nào.” Diệp Tuệ buồn bực nói.
Mắt Doãn Văn sáng rỡ lên: “Chị, em cũng muốn đi.”
Diệp Tuệ nói: “Em cảm thấy ba sẽ đồng ý cho mấy đứa em đi Quảng Châu? Hơn nữa cái dạng này của mấy đứa đây đi như nào? Quên đi, chờ chị đi Bắc Kinh rồi lại mua cho.

Tiểu Võ em còn muốn không?”
Doãn Võ do dự một chút, nói: “Em vẫn là lấy một cây ghi-ta Hồng Miên là được rồi.”
Diệp Tuệ gật đầu một cái, nói: “Mấy đứa nói chi tiết Vương Siêu tìm mấy đứa bữa nay lại với chị một chút.”
Doãn Võ nói: “Bọn em vừa hát rồi xuống đài xong, thằng đó liền đi qua…”
Diệp Tuệ nghe Doãn Võ nói xong chuyện đã trải qua, lại nghe Doãn Văn bổ sung thêm quá trình, nói: “Nó tìm Tiểu Võ trước, muốn kéo em đi uống rượu đúng không?”
“Đúng vậy.” Doãn Võ gật đầu, “Em không uống rượu, thằng đó liền đòi tiền với bọn em.

Bọn em không có tiền, gã liền bắt đầu cướp ghi-ta của anh hai.”
Diệp Tuệ cau mày nói: “Cho dù có, cũng không cần cho nó, có lần đầu tiên sẽ có lần hai, sẽ biến thành một cục kẹo mạch nha không vứt đi được.

Hôm nay mấy đứa cũng thấy bộ dáng Vương Siêu rồi đó, giờ nó chính là một tên côn đồ, về sau thấy nó liền trốn xa một chút.

Về sau dù cho nó có muốn xáp tới gần mấy đứa, mấy đứa cũng đừng để ý nó, nhất là đừng có hút thuốc mà nó đưa cho mấy đứa, chị lo nó hút ma túy, sẽ kéo mấy đứa xuống nước.”
Doãn Văn Doãn Võ giật mình nhìn Diệp Tuệ: “Vương Siêu hút ma túy?” Chuyện này bọn họ từng nghe giáo viên nhắc tới ở trường, trường học đã và đang tăng mạnh tuyên truyền cấm ma túy.

Diệp Tuệ nghiêm túc nói: “Chị chỉ là đoán, còn chưa có xác định.

Mấy đứa phải biết rằng, một khi nghiện ma túy, thì cả đời người đó liền xem như xong rồi, về sau cũng đừng có mong sống được như người bình thường nữa, mặc kệ là nhà mi có nhiều tiền cỡ nào, đều sẽ bị vét sạch, hơn nữa cả đời cũng không cai nổi! Chuyện này mấy đứa càng là phải thận trọng, dính cũng đừng đi dính, đụng tới người và kẻ hút ma túy, lập tức đi báo cảnh sát, ngàn vạn đừng do dự.

Mấy đứa không chỉ phải đề phòng Vương Siêu, cũng phải đề phòng những người khác, mấy đứa tốt nhất là cũng đừng học hút thuốc, như vậy thì người khác liền không có cách nào lôi mấy đứa xuống nước.

Chị còn cường điệu thêm một chút, ngàn vạn đừng có ôm tâm tư vui chơi hoặc là tâm tính thử xem xem, một khi nếm thử, liền đừng có gọi chị là chị nữa! Chị nuôi không nổi em trai như vậy! Nghe thấy chưa?”
Diệp Tuệ biết, rất nhiều người hút ma túy đều buôn lậu thuốc phiện, bởi vì như vậy mới có thể cung ứng được thuốc phiện cho tốt, chúng nó đặc biệt ưng chọn một vài người gia cảnh hậu đãi mà xuống tay, như vậy mới có thể cung cấp thu nhập ổn định trường kỳ cho chúng nó.

Doãn Văn Doãn Võ rõ ràng chính là dê béo trong mắt những kẻ đó.
Doãn Văn với Doãn Võ liếc nhau, chị nói được đến giống như rất nghiêm trọng nha, bọn họ nghiêm cẩn gật đầu: “Nghe rồi.”
Diệp Tuệ gọi Doãn Văn tới, nói: “Tiểu Văn, những bạn bè trường em kia đều là người chơi âm nhạc, thích tìm kích thích, chơi không giống những người khác, nên rất dễ kết giao phải một ít bạn bè loạn xì ngầu, cho nên em càng là phải chú ý.

Lần này nếu như không phải đám mấy đứa nó gọi em đi sàn nhảy ca hát, cũng sẽ không gặp phải cái đám Vương Siêu này.”
Doãn Văn gật đầu: “Về sau em không chơi với mấy người đó nữa.”
“Em cũng đừng hút thuốc, em là ca hát, phải bảo vệ cổ họng cho tốt.

Biết chưa?”
“Ừm, biết.”
Diệp Tuệ lại nói với Doãn Võ: “Tiểu Võ, về sau em phải học biết cự tuyệt người khác, đừng có cảm thấy mất mặt mất mũi.

Chuyện em cảm thấy không đúng cùng không tốt, liền trực tiếp cự tuyệt, không phải sợ đắc tội người ta.” Tính Doãn Võ trời sinh không biết cự tuyệt người khác, tuy cái này mang đến nhân duyên rất tốt cho cậu, nhưng mà lại trêu chọc rất nhiều phiền toái không cần thiết cho mình.
“Dạ.” Doãn Võ gật đầu đáp ứng.
Diệp Tuệ thở dài nói: “Giờ cải cách mở cửa, bên ngoài có rất nhiều thứ tốt đều tiến cử vào, như là âm nhạc, điện ảnh này, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều thứ không tốt, cho nên cần trang bị năng lực phân rõ cho mình.


Chỉ cần chúng ta giữ mình trong sạch, người khác không có cách nào với chúng ta.”
Cặp song sinh đều gật đầu đáp ứng.
Doãn Võ hỏi: “Chị, chị còn đi Quảng Châu chứ?”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Tạm thời không đi, chờ chị về từ Bắc Kinh lại nói sau.” Không biết gần nhất anh cả đang bận cái gì, cũng không thấy viết thư về, viết phong thư đăng ký gửi đi hỏi thử đi.
Thư đăng ký của Diệp Tuệ còn chưa gửi ra, Diệp Chí Phi đã trở lại rồi, còn không phải về một mình, mà dẫn theo Văn Hinh, đây chính là một kinh hỉ đặc biệt lớn.

Lúc Diệp Tuệ nhìn thấy Văn Hinh ấy, cơ hồ có chút không thể tin được hai mắt mình, cô tiến lên ôm lấy cô ấy: “Văn Hinh, thật là cậu sao? Thật tốt quá, mình vốn muốn đi Quảng Châu thăm cậu, không nghĩ tới cậu thế mà lại tới, thật sự là quá tuyệt vời! Nhiệt liệt hoan nghênh cậu!”
Văn Hinh cũng cười đến phi thường vui vẻ: “Diệp Tuệ, đã lâu không gặp! Mình rất nhớ cậu.

Gần nhất có còn tốt chứ?”
Những người khác trong nhà đều ngạc nhiên nhìn Văn Hinh, đây là lần đầu tiên Diệp Chí Phi dẫn con gái trở về, là bạn gái anh sao? Hơn nữa cô gái này còn quen biết với Diệp Tuệ.
Lúc đó Diệp Thụy Niên không ở nhà Diệp Chí Phi giới thiệu với những người khác trong nhà: “Đây là bạn con, Văn Hinh, cô ấy nói muốn đến nhà chúng ta chơi một chút.”
Diệp Tuệ nói bổ sung: “Văn Hinh cũng là bạn con, năm kia bọn con quen ở Quảng Châu.

Văn Hinh, cậu ở lâu mấy ngày đi, mình mang cậu đi khắp nơi đi dạo thăm thú.” Lại giới thiệu người trong nhà mình cho Văn Hinh.
Văn Hinh cười hì hì: “Mình cũng không rõ lắm, xem anh cậu an bài đi, dù sao mình còn chưa báo danh đi làm.”
“Vậy là tốt rồi.

Đi, mình dẫn cậu lên lầu cất đồ đạc trước, cậu ngủ cùng với mình.

Tiểu Vũ bắc bếp nấu nước ấm, lát nữa để chị Văn Hinh tắm rửa một cái.” Diệp Tuệ xách túi của Văn Hinh qua, dẫn cô ấy lên phòng của mình ở trên lầu, lại an bài Tiểu Vũ đi nấu nước ấm.
Hai cô gái trẻ tuổi hai năm không gặp, gặp mặt rồi thì kề sát lại với nhau xì xà xì xồ nói không ngừng, miễn bàn cao hứng cỡ nào.
Tuy Diệp Chí Phi nói Văn Hinh chỉ là bạn anh, nhưng mà người trong nhà đã cam chịu là bạn gái anh, cho nên đều có vẻ đặc biệt tò mò, lôi kéo Diệp Chí Phi hỏi này hỏi kia.
Diệp Tuệ cũng cảm thấy chuyện của Văn Hinh với Diệp Chí Phi là tám phần là ở bên nhau, nhưng mà cũng ngại đi hỏi Văn Hinh, quay đầu lại hỏi anh cả là xong, miệng kín đến cũng đủ chặt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.