Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 54: Hạnh Phúc
Tuy rằng cần khen thưởng vật chất mới bằng lòng hành động, Diệp Tuệ vẫn là may mắn rằng Doãn Văn có thể dùng chỗ tốt mà dỗ được, chỉ trông mong rằng nó thuận lợi vượt qua kỳ trung nhị, tư tưởng thành thục chút, có thể tự hạn chế được.
Diệp Tuệ đã ước định xong với Doãn Văn, mỗi tối 3-5-7 và tối chủ nhật học bù cho nó.
Doãn Văn cũng đúng thật là khổ, tối 2-4-6 với sáng chủ nhật còn phải đi nhà cô giáo Cù luyện đàn dương cầm nè, cơ bản là không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên cậu chàng mới nói mệnh mình khổ.
Diệp Tuệ đều bày rõ ràng lợi với hại ra cho cậu rồi, chỗ tốt đã hứa rồi, có thể kiên trì hay không liền nhìn chính cậu.
Căn bản của Doãn Văn kém, trước đó chính Diệp Tuệ bận rộn thi đại học, cũng không quá lo lắng, về sau lúc nghỉ hè thì Doãn Văn vội vàng luyện đàn ca hát, Diệp Tuệ vội vàng kiếm tiền, cũng không quá lo lắng, cho nên lúc này vừa thấy thì vấn đề thật nhiều, không chỉ Doãn Văn nhức đầu, Diệp Tuệ cũng nhức đầu.
Không có cách nào, cô chỉ có thể từng chút từng chút một mà đến, cô cân nhắc, tận lực bù cho Doãn Văn một chút, để nó thi trung học thêm được chút điểm, đến lúc đó dù cho không thi lên cấp 3 được, điểm số cách gần chút thì cũng dễ mà đi tìm trường học giao phí chạy chọt, bằng không thì cũng không có mặt mũi mà đi nói á.
Đương nhiên, vẫn là cố gắng để nó kéo thành tích lên, để nó có thể sinh ra chút hứng thú đối với học tập, dù sao thì dù cho bọn họ có thể hỗ trợ dùng chút sức khi thi trung học, cơ mà thi đại học thì hoàn toàn không thể giúp.
Diệp Tuệ vừa xác lập quan hệ yêu đương với Ngụy Nam, đang trong tình yêu cuồng nhiệt đây này, lẽ ra là hận không thể thời thời khắc khắc đều có thể dính vào cùng một chỗ với đối phương, nhưng mà công việc này của Ngụy Nam cũng là đủ khổ bức, thời gian đi làm không ổn định, còn thường xuyên phải ra nhận nhiệm vụ, bận lên cái là phỏng chừng mấy ngày cũng không thấy bóng người.
Hôm sau là chủ nhật, buổi sáng Doãn Văn đi chỗ cô giáo Cù học, Tiểu Tuyết với Doãn Võ đi chỗ ông Hoàng đánh cờ vây, Tiểu Vũ khá ngoan ngoãn, ở nhà vừa trông tiệm vừa đọc sách.
Diệp Tuệ muốn đi tìm Ngụy Nam, nhưng biết hôm nay anh làm ca sáng, lúc này đang bận, tính chờ lúc chạng vạng tan tầm rồi lại đi tìm anh, liền ở nhà cùng nhau coi tiệm với Tiểu Vũ.
Diệp Tuệ nhìn thoáng qua cuốn 《Nho Lâm Ngoại Sử 》trong tay Tiểu Vũ, hỏi: “Tiểu Vũ, em có muốn học sở trường đặc biệt gì không? Ca hát nhảy múa các kiểu.”
Tiểu Vũ lắc mạnh đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Em không học nhảy múa, hát cũng hát không hay.”
“Vậy em có nghĩ xem tương lai làm gì không?”
Tiểu Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Làm giáo viên đi.”
Diệp Tuệ cười, đời trước Tiểu Vũ học sư phạm, sau này vẫn luôn làm giáo viên tiểu học, còn từng làm hiệu trưởng: “Làm giáo viên rất tốt.
Làm giáo viên gì nào? Tiểu học, sơ trung, cao trung hay là đại học?”
Tiểu Vũ há to miệng: “Giáo viên đại học?” Hiển nhiên dạy đại học không ở trong phạm vi cân nhắc của con bé.
“Ừm, sau khi tốt nghiệp nếu mà biểu hiện ưu tú, có thể sẽ ở lại trường, thầy chủ nhiệm lớp hiện tại của chị chính là tốt nghiệp đại học xong rồi ở lại trường, có điều hiện tại thầy không dạy học, chủ yếu là phụ trách công tác phụ đạo học sinh.
Em cũng có thể thi nghiên cứu sinh hoặc tiến sĩ, về sau cũng có thể dạy đại học.”
Tiểu Vũ kinh ngạc hai tay nâng mặt, hiển nhiên có chút hưng phấn: “Em nghĩ cũng không nghĩ tới còn có thể dạy đại học.
Em chỉ nghĩ dạy tiểu học hoặc là sơ trung thì hay rồi.
Em có thể sẽ thi trung chuyên, như vậy thì gánh nặng của mẹ sẽ nhẹ không ít.”
Diệp Tuệ sửng sốt, đây hiển nhiên là quy hoạch nhân sinh mà con bé đã nghĩ xong xuôi từ rất sớm trước kia, ít nhất là trước lúc mẹ con bé kết hôn đã nghĩ xong rồi, đứa bé này là thành thục hiểu chuyện cỡ nào a, sớm như vậy đã bắt đầu suy xét nhân sinh, thật khiến người ta đau lòng, Diệp Tuệ nói: “Tiểu Vũ, em không muốn lên cấp 3 thi đại học sao?”
Tiểu Vũ đương nhiên cũng biết đại học tốt hơn trung chuyên: “Nhưng mà cách lúc tốt nghiệp còn phải rất lâu.”
Diệp Tuệ sờ sờ đầu con bé: “Cái đó thì liên quan gì, hiện tại không phải có bọn chị sao? Cũng không chỉ mình mẹ kiếm tiền, còn có ba chị với anh trai đó, chị cũng có tiền, có thể đưa em lên cấp ba, cho nên em không cần thiết phải có gánh nặng trong lòng, lo lắng không có tiền đến trường.
Em thích học cái gì liền đi học, chuyện tiền là cái người lớn nên quan tâm.”
“Thật sự có thể chứ? Nhưng mà em cảm thấy như vậy rất làm phiền mọi người.” Tiểu Vũ nói xong thì cúi đầu.
“Đương nhiên là được, thêm phiền cái gì, chúng ta là người một nhà a.” Lúc này Diệp Tuệ mới ý thức được Tiểu Vũ thật sự ra là một đứa trẻ phi thường mẫn cảm, trong nội tâm con bé còn chưa triệt để dung nhập vào cái nhà này, ít nhất là không đồng ý thêm phiền cho bọn họ, “Em muốn học cao trung, thi đại học thậm chí học nghiên cứu sinh đều được, ở nhà chúng ta, chỉ cần em nguyện ý đến trường, vậy thì cố mà lên, thi không đậu thì học lại cũng được.”
Trên mặt Tiểu Vũ lộ ra tươi cười, lắc đầu: “Em không muốn học lại.”
“Chị chỉ là giả thiết loại khả năng này.
Tiểu Vũ của chúng ta lợi hại như vậy, sao có thể cần học lại chứ, tuyệt đối có thể một lần là đậu.” Diệp Tuệ cười nói.
Tiểu Vũ hé miệng cười: “Vậy về sau em muốn lên cấp 3, thật sự được chứ?”
“Được!” Diệp Tuệ đáp ứng đầy miệng: “Tốt nhất là nhà chúng ta tất cả đều là sinh viên, như vậy nói ra ngoài đỉnh cỡ nào nha, để mấy kẻ tám nhảm sau lưng chúng ta kia xem một cái, con nhà chúng ta chính là lợi hại như vậy!”
“Dạ!” Tiểu Vũ cười đến lộ ra răng nanh, hiển nhiên là phi thường vui vẻ.
Buổi chiều Diệp Tuệ lại học bù thay Doãn Văn một chút, thằng nhóc này nợ bài học quá nhiều, không thể không nắm chặt thời gian.
Sắp đến giờ Ngụy Nam tan tầm, Diệp Tuệ liền chạy đi tìm anh, đến cục công an xem một cái, chỗ kia đang rối loạn, các cảnh sát vừa mới tóm một đám nghi phạm trở về.
Diệp Tuệ nhìn thấy Ngụy Nam trong đội ngũ áp giải, muốn chào hỏi, nhưng mà lại sợ ảnh hưởng anh làm việc, liền chỉ có thể yên lặng chăm chú nhìn anh, không lên tiếng.
Ngụy Nam là một người rất sâu sắc, anh nhận thấy được có người đang nhìn anh, quay đầu nhìn một cái, trên khuôn mặt nghiêm túc tuấn tú lộ ra mỉm cười, làm một cái khẩu hình về phía Diệp Tuệ: “Đi ký túc xá chờ anh.
Túc, xá.”
Diệp Tuệ nhìn hiểu khẩu hình của anh, chỉ chỉ về phía ký túc xá, anh gật đầu, Diệp Tuệ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, liền đi ký túc xá của Ngụy Nam.
Phòng của Ngụy Nam vẫn là bộ dáng lúc trước, sạch sạch sẽ sẽ, chỉ là trên bàn nhiều thêm hai chậu văn trúc, Diệp Tuệ xáp qua xem thử, hai chậu văn trúc phát triển vô cùng tươi tốt.
Diệp Tuệ dạo qua một vòng, phát hiện quần áo giày vớ của Ngụy Nam đều giặt sạch rồi, chính mình việc gì cũng không giúp được, liền ngồi trước bàn lật xem sách của Ngụy Nam, rất ngoài ý muốn, cô phát hiện một quyển tạp chí tiếng Anh với một cuốn từ điển tiếng Anh, chẳng lẽ gần nhất đang học tiếng Anh?
Diệp Tuệ đang lật, Ngụy Nam đã thở hồng hộc chạy về, đến ký túc xá rồi anh mới tháo mũ xuống, thuận tay đóng cửa lại: “Thật xin lỗi, thật sự là bận quá.”
Diệp Tuệ đứng dậy, nhìn anh cười, không nói gì.
Ngụy Nam nhìn cô mềm mại tươi cười, đi đến trước mặt cô, có chút tham lam mà nhìn cô, rõ ràng tối hôm qua mới gặp, nhưng cảm giác phảng phất như đã chia xa thật lâu vậy, thì ra một ngày dài bằng ba thu là sự thật, anh vươn tay tới, nắm lấy tay Diệp Tuệ, kìm lòng không được mà đưa đến bên môi hôn một chút.
Mặt Diệp Tuệ bỗng chốc liền đỏ chót, lời muốn nói cũng đều quên hết.
Ngụy Nam nhìn thấy phản ứng của Diệp Tuệ, có chút lắp bắp nói: “Xin, thật xin lỗi, chỉ là phản ứng theo bản năng.”
Diệp Tuệ cắn môi dưới, khóe miệng vẫn không chịu khống chế mà giương lên như cũ: “Không sao.” Ngụy Nam ngây thơ như vậy thật làm người ta thích.
Ngụy Nam nhìn khuôn mặt đỏ như quả táo của cô, đặc biệt muốn hôn một chút, nhưng mà lại ý thức được như vậy quá nhanh, sợ dọa đến người ta, liền nói: “Em ngồi đi.
Còn chưa ăn cơm chiều nhỉ? Anh cũng chưa, lát nữa chúng ta đến căn tin ăn.”
“Không phải lúc này căn tin đã không còn cơm sao?” Diệp Tuệ ngồi xuống trở lại.
“Không sao, đồng chí tăng ca vẫn là để lại cơm.
Lại nói còn có thể có chút món xào.” Ngụy Nam kéo cái ghế dựa ngồi đối diện cô, đôi mắt không chớp cái nào mà nhìn cô.
Diệp Tuệ bị anh nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng: “Anh nhìn cái gì nha?”
Ngụy Nam cười: “Nhìn em nha.
Đặc biệt xinh đẹp, làm sao cũng nhìn không đủ.”
Diệp Tuệ không nghĩ tới anh sẽ nói ra trực tiếp như vậy, trước kia nhưng là không có cái phúc lợi này, anh không phải là người sẽ treo lời ngon tiếng ngọt ở bên miệng, xem ra cũng có chút gì đó thay đổi đây.
Ngụy Nam nhìn một hồi, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, cho em cái này, em lấy đến trường học đi.
Để ở trong ký túc xá, ở trong đó có thể trồng.” Anh cầm một chậu văn trúc qua, giao cho Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ cười, nhận lấy bằng 2 tay: “Dạ.
Cám ơn!”
“Chỗ anh cũng lưu một chậu, hai ta là một đôi đó.” Tươi cười của Ngụy Nam có chút ngượng ngùng, một lát sau lại nói, “Tuệ Tuệ, em cho anh một tấm ảnh đi, tốt nhất là lớn một chút đó.”
“Bây giờ em không có ảnh chụp lớn một chút, quay đầu lại chụp cho anh được không?” Diệp Tuệ nói.
“Được.” Anh kéo ngăn bàn đọc sách ra, lấy một cuốn sổ bên trong ra, mở ra, lấy một tấm hình lẻ ba tấc của mình ra đưa cho Diệp Tuệ, là hình mặc cảnh phục, không có đội mũ, người trên ảnh anh khí bức người, khóe môi ẩn ẩn mang chút ý cười, một đôi mắt tinh sáng ngời có thần, phảng phất có thể hiểu rõ lòng người, lại phảng phất bao hàm nhu tình.
Diệp Tuệ bỏ ảnh vào trong túi sách của mình, cười nói: “Em thích cái này, cảm ơn!”
Diệp Tuệ lại nói mục đích đến lần này cho Ngụy Nam, chủ yếu là đến đưa thời khóa biểu cho anh, nói cho anh thời gian về học bù cho Doãn Văn, miễn cho lỡ mà Ngụy Nam chạy đến trường học tìm cô lại không gặp được người, vốn dĩ thời gian hai người gặp mặt đã không nhiều lắm, như vậy liền càng gặp mặt không nổi.
Ngụy Nam cầm thời khóa biểu xem một lần, nói: “Xem ra về sau anh phải cố gắng sắp xếp để thứ 4 nghỉ ngơi.” Bởi vì vào thứ 4 Diệp Tuệ ít tiết nhất, cả buổi trưa đều không có tiết, buổi tối cũng không cần về nhà.
Diệp Tuệ nói: “Cái này không sao, chủ yếu là muốn nói cho anh có đôi khi em không ở trường, sợ bỏ lỡ anh.
Lúc em ở trường học, anh đến lúc nào cũng được, cùng lắm thì đi lên lớp cùng với em.”
Ngụy Nam gật gật đầu, đặt thời khóa biểu lên bàn, dùng từ điển đè lại: “Đi thôi, đi ăn cơm trước.”
Diệp Tuệ thả đồ trong tay ra, chuẩn bị ra cửa với anh ấy, lúc mở cửa, bàn tay to của Ngụy Nam đè cửa lại một cái: “Chờ một chút.”
Diệp Tuệ chẳng hiểu sao mà dừng lại, đang muốn hỏi chuyện gì thì đã bị một cái ôm ấp ấm áp vây lại, Ngụy Nam ôm lấy cô từ phía sau, cái này hoàn toàn chính là một đòn mạnh ngọt ngào, cô hoàn toàn không đoán trước được điểm này.
Mặt Ngụy Nam cọ cọ trên đầu cô, tay đan vào nhau ôm một cái bên hông cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên gầy giống như anh nghĩ vậy.”
Diệp Tuệ không nhịn được mà cười nhẹ thành tiếng, cô xoay người, ôm lại Ngụy Nam, chôn mặt trước ngực anh, có một cỗ mùi mồ hôi nhàn nhạt, còn có hơi thở riêng của anh, hốc mắt cô chẳng biết sao lại chan đầy nước mắt, đặc biệt muốn thống thống khoái khoái khóc một trận, cuối cùng, cô lại ở trong lòng người này, cô lại ôm chặt được phần hạnh phúc này.
Ngụy Nam say mê trong sự chủ động đáp lại của Diệp Tuệ, thân hình bé bỏng mềm mại trong lòng làm tim anh đều mềm tan, bỗng nhiên, anh cảm giác được trước ngực có chút nóng, tiếp đó lại lạnh đi, anh cả kinh, buông Diệp Tuệ ra, nhìn nước mắt nơi khóe mắt cô, nhất thời có chút luống cuống chân tay, kinh ngạc hỏi: “Em, em làm sao vậy?”
Diệp Tuệ lấy tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cười nói: “Không sao, chỉ là cảm thấy cao hứng.”
Ngụy Nam phi thường ngoài ý muốn, thì ra cao hứng sẽ khóc là thật, anh nâng tay ôn nhu lau đi nước mắt nơi khóe mắt thay cô: “Được rồi, nín khóc đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Ừm.” Diệp Tuệ ngượng ngùng cúi đầu, cái trán cọ cọ trước ngực anh..