Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 52: Nguy Cơ
Nếu chính người ta đã nói như vậy, Diệp Tuệ cảm thấy mình cũng không cần thiết phải có gánh nặng tâm lý, tùy anh ta đi thôi.
Vì thế, Du Thiên Hành viết ra một bài lại một bài thơ, Diệp Tuệ có đôi khi nhìn rồi còn muốn bình luận vài câu, thuần túy xem làm luận bàn văn nghệ.
Này đây cũng chính là Diệp Tuệ đó, nếu mà đổi thành cô gái khác, không bị mấy bài thơ tình nhiệt tình dào dạt này đả động mới là lạ, đầu năm nay có mấy cô gái có thể ngăn cản được mị lực của thi nhân, Diệp Tuệ vốn dĩ không phải người bình thường.
Hai người họ dần dần quen thuộc lên, Du Thiên Hành là một người vô cùng có ý tứ, mạch não của anh ấy không quá giống với người bình thường, đặc biệt rộng rãi lạc quan.
Ví dụ như anh ấy vốn là báo đại học Cáp Nhĩ Tân nổi tiếng, nhưng mà thiếu một điểm không vào được, nên bị điều phối đến Học viện Công nghiệp Nam Tinh, anh ấy cũng không tính học lại, trực tiếp tới luôn.
Ấn theo lời anh ấy nói là, hơi chệch chút so với lộ tuyến nhân sinh trong kế hoạch vốn dĩ của anh, nhưng cũng chả sao, anh kiểu gì vẫn là phải đi lên con đường kia, chệch khỏi lộ tuyến cũng có phong cảnh bất đồng.
“Phong cảnh trên con đường này thật rất không tệ.” Du Thiên Hành nhìn Diệp Tuệ cười.
Diệp Tuệ nhủ thầm, anh ta hẳn sẽ không đem cô thành phong cảnh đó chứ, có điều là xem như thôi, dù sao cũng chỉ có thể nhìn.
Cô rất bội phục loại người có quy hoạch cùng mục tiêu rõ ràng đối với cuộc đời của mình như này, đây đại khái chính là cái khác nhau giữa nhân sĩ thành công với người thường đi.
Những năm 80, quốc gia thực hành chế độ nghỉ đơn, chủ nhật là ngày nghỉ ngơi duy nhất, cuối tuần là Diệp Tuệ xác định chắc chắn phải về rồi đó.
Nhưng mà cái cuối tuần đầu tiên vừa đến, Diệp Tuệ bị thầy Phương gọi lại: “Diệp Tuệ, trong lớp không hề thiếu các bạn ở nơi khác, bọn họ muốn làm quen thành phố Nam Tinh một chút, em là người địa phương, ngày mai em phụ trách dẫn bọn họ đi tìm hiểu chút đi.”
Diệp Tuệ nhủ thầm, cái này còn cần dẫn à, cũng không khác người trưởng thành là mấy rồi, ra cửa xem biển báo, không hiểu liền há miệng hỏi đường, hoặc là tự mình tìm bạn học quen thuộc dẫn đường là xong, vì sao còn cần cô dẫn đường chứ? “Thầy Phương, em không quá tiện, ngày mai trong nhà em còn có việc.
Thật ra em cảm thấy các bạn đều vô cùng lợi hại, Nam Tinh cũng không lón, hẳn là có thể tự mình tìm được đường.”
“Nhưng mà rất nhiều bạn học lớp chúng ta đều đưa ra hi vọng là em có thể dẫn các em ấy đi làm quen hoàn cảnh một chút, em là lớp trưởng, xem như là phục vụ vì các bạn học một chút đi.” Thầy Phương cười hề hề nói.
Diệp Tuệ vừa nghe thì to đầu, thoáng thấy có người tới đây, nhanh chóng nói: “Thầy, em cảm thấy em không quá thích hợp làm lớp trưởng, em đề cử một người làm lớp trưởng cho thầy đi, cậu ấy thích hợp hơn.
Du Thiên Hành!”
Du Thiên Hành nghe thế thì đi lại: “Chuyện gì?”
Diệp Tuệ nói: “Thầy Phương cảm thấy cậu càng thích hợp làm lớp trưởng hơn, lớp trưởng tạm thời như mình đây xem như tới nay là xong, kế tiếp liền xem cậu.
Vất vả cậu!”
Thầy Phương há miệng thở dốc, chẳng biết phản bác cô thế nào.
Du Thiên Hành cúi đầu nhìn Diệp Tuệ, trong mắt cô toát ra thần sắc khẩn cầu, Du Thiên Hành rất thức thời: “Ờm, mình làm lớp trưởng cũng được.”
Diệp Tuệ cười, vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Cám ơn nha, cố lên!” Nói xong thì chuẩn bị dứt ra rời đi.
Thầy Phương gọi cô lại: “Ấy, Diệp Tuệ, em trước hết đừng đi, em dù có không làm lớp trưởng, nhưng cũng có thể giúp đỡ dẫn các bạn học đi làm quen hoàn cảnh mà.”
Vẻ mặt Diệp Tuệ đau khổ nói: “Thầy, có thể để tuần sau không, tuần này em thật sự có việc.”
“Sao thế?” Du Thiên Hành hỏi.
Thầy Phương liền nói chuyện này ra, Du Thiên Hành vỗ ngực nói: “Việc này cứ để em bao.”
Thầy Phương thấy anh ấy tự tin như thế, liền nói: “Rồi, vậy giao cho em đi.”
Diệp Tuệ cười cảm kích với Du Thiên Hành, sau đó nhanh chóng chạy ra, Du Thiên Hành đuổi theo: “Diệp Tuệ, cái gọi là bánh ít đi, bánh quy lại, mới nãy tôi giải vây giúp cậu, cậu cũng phải giải vây giúp tôi một chút đi.”
Diệp Tuệ nhìn anh ta: “Cậu muốn tôi giải vây giúp cậu cái gì?”
“Tôi phải dẫn bạn học cả lớp đi làm quen hoàn cảnh, nhưng mà chính tôi còn chưa bao giờ đi ra, không bằng cậu dẫn tôi đi làm quen trước một chút?” Du Thiên Hành nói.
Diệp Tuệ cười: “Cái này còn làm khó cậu sao? Ra cửa nhìn sân ga, không hiểu thì hỏi người đi đường, đây là phép tắc sinh tồn cơ bản.”
“Cho nên tôi mới hỏi cậu đó.”
Diệp Tuệ thế mà không cách nào phản bác: “Quay đầu lại tôi nghiên cứu lộ trình xe bus một chút, làm công lược lộ tuyến cho cậu.”
“Công lược?” Trong lúc nhất thời Du Thiên Hành không thể hiểu được từ này.
Diệp Tuệ phát hiện hình như mình nói lỡ miệng, ý của công lược của niên đại này với của đời sau không quá giống nhau, cô nhanh chóng nói: “Chính là bản đồ lộ tuyến.”
“Vậy được, xin hỏi khi nào thì có thể đưa tôi vậy? Tốt nhất là nhanh chóng.” Du Thiên Hành nói.
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút: “Giờ tôi đi trạm xe bus ở cổng trường xem chút xem xe bus ở cổng trường đều chạy về chỗ nào, lập tức làm xong cho cậu ngay.” Thật ra cô cũng không quá quen thuộc một mảnh chỗ học viện này, có điều chỉ cần có thể nhìn thấy trạm quen thuộc thì sẽ không có vấn đề.
Bạn học muốn làm quen hoàn cảnh, chẳng qua cũng chỉ là muốn biết đi con phố buôn bán như thế nào, hiệu sách Tân Hoa đi thế nào, công viên với các điểm tham quan đi thế nào các kiểu.
“Tôi đi với cậu đi.” Du Thiên Hành nói.
Diệp Tuệ nghĩ rằng cũng hay, hẳn là không cần bao lâu là có thể làm tốt.
Hai người liền đi ra ngoài trường, Du Thiên Hành là một người đọc nhiều sách vở, tán gẫu với anh rất có ý tứ, ít nhất sẽ không nhàm chán, đó là một linh hồn thú vị.
Diệp Tuệ xem số xe cùng trạm xe của xe bus ở cổng trường, sau đó ghi chú vào sổ ghi chú, Du Thiên Hành vừa xem vừa hỏi tên những trạm có ý tứ kia, Diệp Tuệ liền thay anh giải đáp một vài cái mình biết.
Cô đang viết, bỗng nghe thấy có người gọi tên cô: “Diệp Tuệ!”
Diệp Tuệ theo tiếng quay đầu lại, trông thấy Ngụy Nam cưỡi xe đứng ở ven đường, chân dài chống trên đất, trên người anh còn mặc cảnh phục, chỉ là không có đội mũ, cô hưng phấn mà chạy đến: “Sao anh lại đến đây?”
Ngụy Nam nhìn cô, lại nhìn về phía Du Thiên Hành vừa tới bên này, hỏi: “Em đang làm gì đó?”
“À, em đang làm bản đồ lộ tuyến xe bus giúp bạn, ngày mai bạn học lớp muốn đi làm quen hoàn cảnh một chút.” Diệp Tuệ cúi đầu nhìn giấy trong tay một chút, cũng viết được xêm xêm rồi.
Ngụy Nam gật đầu một cái: “À.
Chuẩn bị xong chưa? Hôm nay là thứ 7, ngày mai trường cho nghỉ nhỉ?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.
Ngày mai được nghỉ.”
“Vậy hôm nay em về nhà chứ?”
“Về ạ.”
“Anh đưa em đi, xe em đâu?” Ngụy Nam hỏi.
“Em không cưỡi xe đến, ngồi xe bus đến.” Diệp Tuệ ngại đường đi có hơi xa, chính cô lại không thường dùng tới được, liền để xe lại trong nhà cho em trai em gái dùng.
Ngụy Nam vẫy đầu: “Vậy đi thôi, ngồi xe anh về.”
“Dạ, anh chờ em một chút.” Diệp Tuệ xé tờ giấy viết chỉ đường kia xuống, “Du Thiên Hành, cho cậu này.
Trước lúc lên xe nhớ hỏi tài xế, đừng có ngồi ngược hướng.”
Du Thiên Hành cẩn thận gấp tờ giấy Diệp Tuệ đưa anh ta lại, nhét vào trong túi trước ngực: “Biết rồi, cảm ơn.
Vị này là ai vậy?”
Diệp Tuệ nhìn Ngụy Nam, nói: “À, đây là bạn tôi.”
Du Thiên Hành đánh giá Ngụy Nam một chút, nói: “Là một cảnh sát à? Vậy chắc không phải người xấu.
Trên đường cẩn thận! Tạm biệt!” Nói xong thì xoay người, vẫy vẫy tay rời đi.
Ngụy Nam nhìn bóng lưng đối phương, nói với Diệp Tuệ: “Còn có gì cần lấy không?”
“Không có.” Diệp Tuệ lắc đầu.
Ngụy Nam nói: “Vậy đi thôi.”
Diệp Tuệ ngồi ghế sau xe Ngụy Nam, Ngụy Nam chậm rãi đạp bàn đạp, ráng chiều kéo hai cái bóng của bọn họ ra thật dài.
Diệp Tuệ phất sợi tóc bị gió đêm thổi đến trên mặt ra, hỏi: “Sao hôm nay anh lại có rảnh mà tới?”
“Em đã khai giảng lâu như vậy, anh còn chưa có đến xem thử xem trường học bọn em là cái dạng gì.” Ngụy Nam nói.
“A, anh tới tham quan trường bọn em? Vậy thì phải xem xong mới đi nha, ngay cả cổng trường cũng chưa vào nè.” Diệp Tuệ nói.
“Lần sau đi, em còn phải học 4 năm trong này mà.” Trong giọng Ngụy Nam mang theo ý cười, “Cảm thấy đại học thế nào?”
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút: “Trừ bỏ đi học, cái khác đều còn vô cùng có ý tứ.” Trước nay cô chưa từng học đại học toàn thời gian, cuộc sống đại học với cô mà nói là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới.”
Ngụy Nam không nhịn được cười: “Bài tập rất khó sao?”
Diệp Tuệ gục mặt xuống: “Hình như em chọn sai ngành, ngành vật liệu nghe qua rất cao lớn, các sư huynh sư tỷ nói thật ra về sau chính là đi rèn đúc với hàn.”
Ngụy Nam phá lên cười ha hả: “Đang đùa giỡn đi.”
Diệp Tuệ thở dài: “Em cũng hi vọng đi.” Đi học mấy buổi, cô cũng mơ hồ biết, tất cả những thứ như vật liệu hữu cơ cao phân tử, kỹ thuật nano mà cô biết kia, đều không phải là cái mà khoa chính quy giai đoạn này có thể tiếp xúc đến, giống như bọn họ đây là một hạt giống được rải ra trong vườn, có thể trưởng thành đại thụ che trời chân chính, chỉ có một số rất ít mấy hạt, Diệp Tuệ không cho rằng mình có thể trưởng thành đại thụ che trời, cho nên mới có cái tiếc nuối này.
“Không sao, kiểu gì cũng có thể học được vài thứ.
Nếu em thật sự không thích, cũng có thể tìm mấy thứ chính em cảm thấy hứng thú mà học, giống như Chí Phi vậy, đời người dài như vậy, đường có thể lựa chọn vẫn là rất nhiều.” Ngụy Nam an ủi cô nói.
Diệp Tuệ nghe xong câu nói này của anh, cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, khó được anh nhìn thông suốt như vậy, không có theo khuôn phép cũ giống như người đương thời vậy, tâm tình cô lập tức thoải mái lên: “Ừm, em sẽ cố gắng tìm kiếm.”
Ngụy Nam suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy trừ bỏ đi học, còn có chuyện gì có ý tứ không?”
Diệp Tuệ liền bắt đầu tán gẫu về cuộc sống đại học của mình, như là thói quen sống bất đồng của các bạn cùng phòng dẫn đến các loại va chạm, những vùng khác nhau thì khẩu âm khác nhau nháo ra các loại chê cười vân vân.
Ngụy Nam nghe cô nói một đường, sau đó hỏi một câu: “Lớp bọn em mới 6 nữ sinh, 33 nam sinh?”
Diệp Tuệ cười hì hì đáp: “Đúng rồi, cho nên ngành bọn em, không, phải nói là trường bọn em đều có tiếng ngôi trường quang côn*, còn có người đề nghị muốn đi làm quan hệ hữu nghị với các bạn học Sư phạm đó, bởi vì bên kia nữ sinh nhiều, nam sinh hơi ít chút.”
*: côn là cây gậy, quang côn là cây gậy trống không, nên quang côn là từ chỉ những ông anh FA, ngoài ra nó còn một nghĩa khác là lưu manh.
Ngụy Nam cưỡi xe đột nhiên ngừng lại, Diệp Tuệ nhận thấy được dị thường: “Sao vậy?”
Ngụy Nam nhấc chân dài lên, đi xuống xe, Diệp Tuệ thấy anh xuống, chính mình còn ngồi sau xe, cũng liền xuống luôn.
Ngụy Nam dứt khoát chống chân chống xe lên, xoay người đối mặt với Diệp Tuệ, cúi đầu nhìn cô, do dự một chút mới hỏi: “Tiểu Tuệ, anh muốn hỏi em một vấn đề.”
Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn mắt anh: “Ừm.”
Ngụy Nam cúi đầu đối diện với hai mắt cô, hít sâu một hơi, hỏi: “Anh chỉ muốn biết, em có yêu cầu gì đối với nửa kia của tương lai em không? Như là bằng cấp, công việc, điều kiện bên ngoài các kiểu.”
Tim Diệp Tuệ đập thình thịch, chẳng lẽ Ngụy Nam muốn thổ lộ với mình? Cô cắn môi, rũ rèm mắt xuống, đỏ mặt nói: “Cái này, thật ra đều chưa từng suy xét qua.”.