Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 48: Kinh Hỉ
Lúc Diệp Tuệ về nhà, liền đeo lấy giày xăng đan mua ở Quảng Châu, giày xăng đan cao gót hệ màu trắng, lộ ngón chân, đeo trên chân đặc biệt thanh tú, bằng thêm vài phần ôn nhu nữ tính, một đường về Nam Tinh này, đôi giày này không biết đã dán chặt lấy bao nhiêu ánh mắt.
Cô cũng mang cho dì Lưu với Tiểu Vũ Tiểu Tuyết mỗi người một đôi, để bọn họ đeo vào làm tuyên truyền quảng cáo 2 ngày.
Bình thường giày của mọi người đều là xám xìn xịt, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết đeo giày xăng đan sắc thái tươi đẹp ra khỏi cửa một cái, tự nhiên liền khiến cho mọi người chú ý.
Có người tràn đầy lòng hiếu kỳ tự nhiên muốn hỏi thêm 2 câu, hai chị em liền nhân cơ hội mà tuyên truyền một chút với người ta, nói qua 2 ngày nữa trong nhà sẽ có giày giống vậy để bán, vì thế nên không ít người đều bắt đầu chờ mong giày xăng mới đến.
Hôm Diệp Chí Phi kéo giày mới về nhà đó, Diệp Tuệ treo một tấm ván gỗ ở trên cửa nhà, viết một thông báo ngắn gọn lên đó: “Hôm nay có giày xăng đan kiểu mới bán ra.” Đây là một phương thức quảng cáo mới mẻ độc đáo, không ít chòm xóm láng giềng nhìn thấy cái thông báo này, đều cảm thấy mới lạ, cũng đều muốn xem chút xem đến cùng là cái giày xăng đan gì.
Diệp Tuệ định giá giày cho người trưởng thành là 2 đồng 8 giác một đôi, giày trẻ em thì định giá là 2 đồng 1 đôi, trừ phí tổn đi, mỗi đôi giày bình quân ra kiếm gần được một nửa.
Cái giá này so ra phải rẻ hơn giày da xăng đan đặt làm một chút, hơn nữa kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo, màu sắc lại tươi sáng, cơ hồ là mỗi người nhìn thấy đều sẽ muốn mua một đôi cho chính mình hoặc là người nhà.
Tin tức có chân, thấy gió là chạy, rất nhanh, người của ngõ Thụy Hưng đều nghe thấy gió mà đến, đem cửa tiệm vốn xem như rộng rãi chen cho chật như nêm cối.
Không có cách nào, Diệp Tuệ chỉ đành để mọi người xếp hàng mua giày, để Tiểu Tuyết đi duy trì trật tự.
Người trong nhà ai có rảnh đều đến hỗ trợ bán giày, hai người một tổ đi tiếp đãi một đội ngũ, mới không chèn vỡ tủ thủy tinh.
Nhưng mà cứ vậy vẫn là không tránh được mắc lỗi, bởi vì giày là cần đeo thử, có người thử, có người giục, trong rối ren kiểu gì cũng sẽ xuất hiện kẽ hở.
Dù cho mọi người đều rất tận tâm tận lực, ngày đầu tiên vẫn là tổn thất 2 đôi giày, là bị người ta đeo đi mất một chiếc trong đôi giày kia, thừa lại hai chiếc số đo không đúng, còn là cùng 1 chân.
Chả biết cái vị lấy đi một chiếc giày kia nghĩ như nào nữa, cũng không thể chỉ đeo một chiếc giày đi.
Mọi người đều không có kinh nghiệm bán giày, chỉ có thể vừa bán vừa tích lũy, đến tối, mọi người đều mệt đến không muốn nói chuyện.
Diệp Chí Phi nhìn Diệp Tuệ: “Buổi tối chúng ta còn đi bày sạp chứ?”
Diệp Tuệ nói: “Đi cũng được, nhưng mà nhân thủ phải đủ, hơn nữa giày không thể nhiều, không thì xác định chắc luôn là lộn xộn, lấy đi không trả tiền cũng có khả năng, nhất định phải trông kỹ.” Dù sao thì bày sạp không giống với bán ở trong nhà mình, giày đều bày ở bên ngoài, kẻ tay đen hốt đi mấy đôi cũng có khả năng.
Diệp Chí Phi nói: “Vậy thì mang mấy đôi đi thử nước trước.”
“Nếu bày sạp thì giá đừng có để lẻ, giày người lớn đều là 3 đồng như nhau, trẻ con thì 2 đồng, đỡ phải thối tiền lẻ.” Diệp Tuệ nói.
“Anh đã sớm muốn nói như vậy.
Bữa nay nhưng làm cho Tiểu Vũ mệt chết rồi.” Diệp Chí Phi cười nói.
Hôm nay vẫn luôn là Tiểu Vũ lấy tiền tính tiền, sắp làm con bé mệt chết rồi, may mắn là đầu óc con bé xoay chuyển nhanh, bàn tính đánh cho thuần thục vô cùng.
Mọi người đều nhất trí đồng ý tăng giá, đám em út cũng đều tỏ vẻ sẽ cùng đi hỗ trợ.
Người nhiều mới có thể nắm đồ trong tầm tay, Diệp Tuệ với Diệp Chí Phi không cự tuyệt.
Buổi tối, lúc xuất phát, còn có một người giúp đỡ, Ngụy Nam hai bữa nay vẫn luôn đang tăng ca không nhả bong bóng rốt cuộc được nghỉ, nghe nói bọn họ muốn đi bày sạp, liền tỏ vẻ cũng muốn đi.
Diệp Chí Phi cười, duỗi tay ôm lấy cổ anh ấy: “Cậu đương nhiên cũng phải đi nha, cậu cũng là cổ đông, vốn là nên ra sức.”
Diệp Tuệ cũng cười: “Anh em nói đúng.”
Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ cười: “Anh cũng là cổ đông? Vẫn là thôi đi, anh lại không ra bất luận là cái sức lực gì, ngượng ngùng cỡ nào.”
“Cho nên nói giờ cậu liền phải ra sức đi hét to.
Đi thôi, xuất phát! Đều lên xe.” Diệp Chí Phi vung tay lên, lấy gậy lắc của máy kéo ra rồi ra sức lắc, máy kéo thịch thịch thịch mà vang lên, xe khởi động.
Lái máy kéo đi bày sạp là chủ ý của Diệp Tuệ, bán giày trong buồng xe máy kéo, một là tiện, hai là bắt mắt, hơn nữa đồ đạc còn tiện để cầm trong tay hơn chút.
Vì thế mọi người đều bò lên buồng xe, Ngụy Nam cũng lên rồi, ngồi ở cạnh Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ cúi đầu nhìn giày giải phóng trên chân Ngụy Nam: “Anh đeo giày này có bí chân không? Em lấy cho anh một đôi giày đi.” Cô khom lưng lấy một đôi giày nam ra, dùng đèn pin chiếu một cái, vừa vặn là số 42, đưa cho Ngụy Nam, động tĩnh của động cơ máy kéo đặc biệt lớn, cô tiến đến bên tai Ngụy Nam, “Anh thử xem xem có vừa chân không.”
Ngụy Nam quay đầu, môi thiếu chút là quẹt đến Diệp Tuệ: “Vẫn là thôi đi, của em đây không phải là muốn đi bán sao?”
Diệp Tuệ đỏ mặt, lớn tiếng nói: “Cái đó cũng phải là tự mình đeo vào trước nha, anh xem, bọn em ai cũng đều đeo giày mới vào.” Cô giơ lên cho Ngụy Nam thấy cái chân đeo giày xăng đan của mình.
Những người khác cũng ào ào giơ chân lên triển lãm cho Ngụy Nam: “Bọn em đều đã đổi giày mới, chỉ có anh không có nè.”
Ngụy Nam cười, cởi giày của mình ra, thay giày mới mà Diệp Tuệ đưa đến, còn đừng nói, giày này vô cùng vừa chân, không lớn không nhỏ vừa khít, Ngụy Nam kinh ngạc: “Sao mà em biết anh đeo giày số mấy?”
Diệp Tuệ cười: “Đoán.” Cô thật ra không chỉ biết anh đeo giày số mấy, còn biết chu vi quần của anh là hai thước 65, mặc quần phải dài 3 thước 4 tấc.
Ngụy Nam hỏi cô tình huống chuyến đi Quảng Châu lần này, Diệp Tuệ nhặt cái có ý tứ mà nói một chút.
Ngụy Nam còn nói: “Có phải em tìm người sửa tốt lại đàn piano nhà cô giáo Cù không? Chiều hôm nay anh về, nghe thấy dưới lầu có tiếng đàn piano.
Anh đoán được bọn em hẳn là đã trở lại.”
“Ừ, em tìm một thợ chỉnh âm từ Quảng Châu đến để chỉnh lại đàn piano.
Về sau Doãn Văn có thể học đàn piano.” Diệp Tuệ có chút đắc ý mà cười.
Doãn Văn ở đối diện làm một tư thế đánh piano, có vẻ phi thường say mê.
Cậu vẫn luôn rất lười, nhưng chỉ riêng trên chuyện học âm nhạc này là phi thường chịu khó, bởi vì chuyện này để cậu cảm thấy vui vẻ, có cảm giác thành tựu, tiếng ca của cậu đã có thể chinh phục một số lớn người, đây là chỗ duy nhất cậu có thể có ưu thế hơn người khác, cho nên cậu phải bảo trì ưu thế này cho tốt.
Ngụy Nam giơ ngón cái lên: “Cố lên!” Anh nghiêng đầu nhìn Diệp Tuệ, trong bóng đêm không nhìn rõ ánh mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy được hình dáng, gió đêm thổi mái tóc dài cô lên, khiến cho cô có một phần ôn nhu khác thường, làm người thân của cô ấy hẳn là rất hạnh phúc nhỉ, cô sẽ tận tâm tận lực sáng tạo điều kiện tốt nhất vì người bên mình.
Quảng trường Nhân Dân thành phố quả nhiên náo nhiệt như bọn họ đã liệu trước, mọi người túm năm tụm ba xáp vào cùng một nơi mà nhàn nhã tán gẫu, bọn nhỏ đang chơi đùa, đuổi đuổi đánh đánh, đèn đường cũng thật nhiều, ánh sáng cũng rất không tệ.
Diệp Chí Phi chạy xe đến dưới một cái đèn đường sáng nhất, mấy người họ xuống xe.
Mấy đứa nhỏ hỏi: “Phải bán thế nào đây? Chẳng lẽ trực tiếp hét to sao?”
Diệp Chí Phi nói: “Đương nhiên phải hét to, giọng ai to, người đó liền hét to.
Tiểu Văn, không thì em tới?”
Doãn Văn gãi gãi đầu: “Em tới?”
Ngụy Nam cười: “Đều nói Doãn Văn ca hát tốt lắm, anh rất ít nghe, không thì em đứng trên xe hát vang một khúc, hẳn sẽ có rất nhiều người vây lại đây.”
Diệp Tuệ kích động đến giơ tay vỗ một phát trên cánh tay Ngụy Nam: “Ý kiến này của anh quả thật quá tốt.
Cứ vậy đi, Tiểu Văn ca hát! Vừa vặn còn có thể rèn luyện một chút, đây là vũ đài của em nha.”
Một cái vỗ kia của Diệp Tuệ không nặng, ngược lại là có loại cảm giác tín nhiệm thân mật, Ngụy Nam không nhịn được mà quay đầu nhướn mày cười với Diệp Tuệ, trong lòng cũng giơ ngón cái vì chủ ý của mình.
Doãn Văn có chút ngượng ngùng: “Như vậy được chứ?”
Mọi người đều nói được, Tiểu Vũ Tiểu Tuyết còn vỗ tay: “Hát, hát!”
Diệp Chí Phi cười nói: “Nhanh nhanh nào, cơ hội biểu hiện tốt như vậy, để mọi người đến kiểm duyệt một chút.”
Doãn Văn liền bò lại lên xe, đứng nơi eo xe, nhìn đám người trên quảng trường, có chút khẩn trương mà hắng hắng giọng, rốt cuộc lá gan cậu vẫn là to, bình thường lại là đứa yêu thể hiện, há miệng liền hát lên: “Bóng dáng em, tiếng hát em, vĩnh viễn khắc ở, trong lòng ta……” Đúng là khúc 《 hương luyến 》 nghe nhiều nên thuộc vào hôm Xuân Vãn kia.
Ngón giọng của Doãn Văn trải qua cô giáo Cù dạy, không chỉ lợi dụng cổ họng mà ca hát nữa, tiếng ca trở nên mượt mà mà giàu có lực xuyên thấu, trên cảm tình cũng có chỗ nắm chắc nhất định, cho nên vừa mở miệng, liền làm đám Diệp Tuệ kinh rồi, tiến bộ của cậu chàng quả thực là quá lớn, ca hát thế mà hay như vậy.
Không riêng gì đám Diệp Tuệ, chúng cư dân thành thị đang hóng mát chung quanh cũng có người chú ý tới, một ít người bắt đầu nhìn qua bên này.
Diệp Tuệ phục hồi tinh thần lại, thắp sáng hai ngọn đèn bão lên, đặt ở hai bên eo xe, ánh sáng chỗ này liền càng sáng.
Người bị tiếng ca hấp dẫn đến càng ngày càng nhiều, không ít người đi về phía này.
Doãn Văn đã hát xong 《 hương luyến 》 rồi, Ngụy Nam đi đầu vỗ tay: “Hay!”
Có người lớn tiếng kêu: “Hát không tệ, lại đến bài nữa!”
Doãn Văn nhìn một chút, chuyển hướng ánh mắt về phía chị, Diệp Tuệ nói: “Lại hát bài nữa đi, hát xong liền nói với mọi người là chúng ta tới bán giày xăng đan, để người có hứng thú qua đây xem, thuận tiện báo giá một chút.”
Doãn Văn liền lớn tiếng nói: “Vậy em lại hát một bài 《 Biển lớn nha, cố hương 》.” Cậu lấy kèn harmonica ra, trước hết thổi một khúc nhạc dạo, sau đó bắt đầu hát, “Lúc nhỏ, mẹ kể cho tôi, biển lớn chính là cố hương của tôi……” Giờ phút này giọng của Doãn Văn đặc biệt sạch sẽ trong sáng, phi thường thích hợp để hát ca dao dân gian, lúc cậu chàng hát bài này, phảng phất như là đang nhẹ nhàng kể một câu chuyện xưa vậy, người ở đây đều say mê trong câu chuyện xưa này.
Diệp Tuệ có một loại cảm giác kinh diễm, cô không nghĩ tới tiến bộ của Doãn Văn sẽ lớn như vậy, cô cảm động đến hốc mắt có chút ướt át, cô thề nhất định phải bồi dưỡng thằng bé ra cho tốt, không thể lãng phí thiên phú tốt như vậy.
Doãn Văn hát hết bài, chắp tay trước ngực rồi nói: “Cảm ơn các ông các bà các chú các dì và anh chị em cổ động! Thật ra hôm nay bọn con tới là để bán giày xăng đan, giày xăng đan kiểu mới nhất đến từ Quảng Châu, nam nữ già trẻ đều có, phi thường hời, người lớn 3 đồng một đôi, trẻ em 2 đồng một đôi, mọi người có thể lại đây xem một cái.”
Diệp Tuệ nhân cơ hội đưa hai đôi giày tới cho Doãn Văn, để cậu chàng triển lãm cho mọi người xem.
Bởi vậy, quả nhiên khiến cho không ít người hứng thú, còn có người nói: “Mua giày còn có thể nghe cháu hát sao?”
Doãn Văn cao hứng lên, nói: “Bán xong rồi lại hát cho mọi người!”
Diệp Tuệ cơ hồ sắp cười điên rồi, Doãn Văn rất biết làm buôn bán.
Ngụy Nam nói bên tai Diệp Tuệ: “Em trai em quả thật chính là đồ dở hơi, thật tài tình!”
Rất nhiều người đều lại đây xem giày mua giày, rất nhiều người đều có tâm lý đám đông, bên này náo nhiệt lên, người lại mua giày liền càng nhiều.
Hôm nay Diệp Tuệ không mang nhiều giày lắm, tổng cộng cũng chỉ có 100 đôi, chưa đến nửa tiếng, 100 đôi giày này liền bán xong rồi, còn có không ít người mua không được, cảm thấy tiếc nuối mười phần.
Doãn Văn lại đứng lên, nói: “Mọi người an tâm một chút chớ nóng nảy, giày ngày mai còn có, nếu muốn mua, tối ngày mai lại qua mua nha.
Trước đó cháu đáp ứng mọi người rồi, hát cho mọi người, cho nên hiện tại lại dâng lên một khúc 《Em chỉ để ý anh》của Đặng Lệ Quân, hi vọng mọi người thích!”
Mọi người rất quen thuộc với Đặng Lệ Quân, đám người hoan hô lên.
Doãn Văn hát vang ở trên xe, lúc hát tới khúc điệp khúc, người biết hát ở dưới đài đều hát lên theo, cảnh tượng đó đặc biệt giống hiện trường buổi hòa nhạc.
Diệp Tuệ càng ngày càng cảm thấy Doãn Văn có tiềm chất làm ca sĩ, thằng bé đặc biệt hưởng thụ trạng thái khi ca hát, không luống cuống, không xấu hổ, thoải mái, phát huy cũng rất xuất sắc, đặc biệt có khuôn mẫu, phải nói đêm nay giày bán được tốt là kinh hỉ, nhưng kinh hỉ lớn hơn nữa là phát hiện được điểm lấp lóa của Doãn Văn..