Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 28: Về Hưu
Diệp Tuệ biết được anh cả đã tiến hành ngừng lương giữ chức, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống, này đây rốt cuộc đã có thể rời xa đôi tiện nhân Hoàng Hồng Vệ cùng Quách Mỹ Quyên này rồi.
Có điều chuyện Diệp Chí Phi từ chức còn không có nói cho những người khác trong nhà biết, nhất là ba, Diệp Thụy Niên, nếu mà ông ấy biết, trong nhà chắc chắn không bùng nổ một cuộc đại chiến thì không thể.
Hai anh em không hẹn mà cùng lựa chọn tạm thời giấu diếm.
Lúc Diệp Chí Phi đến đơn vị lấy thông báo thì thuận tiện khai một phong thư giới thiệu, tính một mình ngồi xe lửa tới Quảng Châu nhập hàng, lần này không bị hạn chế thời gian, có thể ở lại bên kia thêm vài ngày, làm quen thị trường cùng hoàn cảnh của Quảng Châu bên kia một chút, thuận tiện sưu tầm phong tục, vẽ bức tranh.
Thật ra thì cuộc sống cõng giá vẽ tranh đi sưu tầm phong tục khắp nơi là cái mà Diệp Chí Phi muốn nhất, chỉ là hiện tại điều kiện còn có hạn, cho nên liền tiến hành ngay trong điều kiện có hạn vậy.
Chuyện đi Quảng Châu thì giải thích với ba là bị đơn vị phái đi làm việc, dù sao cũng không thể để ông ấy biết tình hình thực tế.
Kết quả, anh còn chưa xuất phát, bên Diệp Thụy Niên đã liền xảy ra chuyện.
Hôm nay Diệp Thụy Niên lái xe xong thì về đơn vị, vừa tới đã bị người báo cho biết rằng: “Sư phụ Diệp, chủ nhiệm bảo nếu anh đã đến thì đến phòng làm việc của ổng một chuyến.”
“Ô, là chuyện gì vậy?” Diệp Thụy Niên thuận miệng hỏi đồng nghiệp một chút, đồng nghiệp lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Diệp Thụy Niên đến văn phòng chủ nhiệm, phát hiện chủ nhiệm cùng bí thư đều ở đây.
Trông thấy Diệp Thụy Niên, chủ nhiệm cười hề hề nói: “Sư phụ Diệp đến rồi, vào ngồi đi.”
Diệp Thụy Niên đi vào đóng cửa lại: “Bí thư cũng ở à, hút thuốc.” Ông lấy hộp thuốc lá ra, mời hai vị lãnh đạo mỗi người một điếu.
Chủ nhiệm nhìn thuốc trong tay ông một cái, cười: “Á, đều hút được Đại Tiền Môn nha.”
Diệp Thụy Niên cười nói: “Không phải thằng cả đi làm sao, nó mua đến hiếu kính tôi.” Thật ra thì Đại Tiền Môn cũng không quý, 3 mao 8 một gói, nhưng mà với cơn nghiện thuốc lá của Diệp Thụy Niên mà nói, một ngày cần ít nhất nửa gói, nếu như mua thuốc lá, một tháng liền cần tới năm sáu đồng tiền, nếu mà là tự mình cuốn thuốc lá, thì tiêu phí lại sẽ bớt đi một nửa.
Chủ nhiệm cầm điếu thuốc gài trên lỗ tai, hơi cúi cúi người trên ghế tựa, nói: “Là vầy, sư phụ Diệp, bọn tôi tìm anh tới là muốn tìm hiểu một chút tình huống với anh.
Bọn tôi nghe người ta phản ánh, mỗi lần anh đi Quảng Châu đều sẽ mua không ít đồ trở về, còn mở một quầy bán quà vặt ở nhà, chuyên môn bán đồ mua về được từ Quảng Châu, tình huống này có phải thật không?”
Mặt già Diệp Thụy Niên đỏ lên, không nghĩ tới vụ này vẫn là bị người tố cáo, ông vội nói: “Chủ nhiệm, bí thư, mỗi lần tôi đi Quảng Châu đều không chậm trễ công việc, đều là dựa theo thời gian đi đi về về theo quy định.
Về phần mang mấy thứ kia, đều là lợi dụng thời gian nghỉ ngơi đi mua.
Đương nhiên, tôi thừa nhận, là mượn sự tiện lợi của xe của đơn vị tiện thể mang đồ.
Nhưng đồ đạc đều không nặng, cơ hồ không có gánh nặng cho xe.
Các vị cũng hiểu tình huống nhà tôi, người yêu* tôi đã đi nhiều năm, trong nhà chỉ mình tôi kiếm tiền, con cái lại lớn, chi tiêu lớn hơn nữa, cho nên liền mở cái tiệm nhỏ như thế để trợ cấp gia dụng một chút.
Tôi không biết rằng loại chuyện này xem như là phạm quy.”
*: đây cách xưng hô gọi vợ chồng của người trong những niên đại này.
Bí thư nói: “Lão Diệp đồng chí, cách làm này của anh khá là hẹp hòi, trước không nói việc anh một mình mang hàng về bán này có phải nên hay không, chỉ nói về vụ anh làm nòng cốt của công ty vận chuyển quốc doanh này, liền không nên mở cái quầy bán quà vặt này a, công nhân viên tại chức là không cho phép làm hộ cá thể, đây hoàn toàn là bôi đen đơn vị chúng ta.” Ông ta nói xong thì dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, lấy cái này để tỏ ra tính nghiêm trọng của vụ này.
Diệp Thụy Niên nói: “Tôi không có làm hộ cá thể nha, tên đăng ký là con gái của tôi.” Diệp Tuệ sớm đã suy xét tới điểm này, nói là sợ bị người lấy cớ, liền đăng ký hộ cá thể là tên của mình.
Bí thư nhíu mày: “Con gái anh vẫn là một học sinh nhỉ, sao anh có thể đẩy loại chuyện này lên đầu một đứa trẻ như cô bé chứ.
Hơn nữa, anh còn mời một quả phụ đến nhà anh coi tiệm, anh không sợ người khác nói anh tác phong có vấn đề? Nếu hai vụ này truyền ra ngoài, mặt anh đặt chỗ nào?”
Diệp Thụy Niên cau mày nói: “Tôi cũng không có nghe nói là học sinh không thể làm hộ cá thể nha.
Lại nói, sao làm cá thể lại trái pháp luật? Đây là chính sách quốc gia cho phép.” Ông có thể khẳng định rằng là đồ bệnh đau mắt* nào đó cáo mật, ngay cả ông mời ai coi tiệm cũng biết đến.
*: chỉ những kẻ ghen ăn tức ở, hay ghen tị so bì với người ta.
“Sư phụ Diệp, tôi nói sao lão đồng chí anh đây lại hồ đồ như vậy chứ.
Quốc gia cho phép, đó là cho phép người không có đơn vị công tác đi làm.
Con gái anh còn phải thi đại học nhỉ, tương lai cô bé còn phải phân phối công tác đi, anh không sợ việc này ảnh hưởng đến tiền đồ cô bé?” Bí thư tận tình khuyên bảo.
Diệp Thụy Niên ngẩng đầu, nhìn nhìn bí thư cùng chủ nhiệm, nói: “Vậy tôi về lại đổi tên người khác thì cũng có thể chứ?”
Chủ nhiệm với bí thư liếc nhau: “Vậy anh còn có thể đổi ai?”
Diệp Thụy Niên có chút ngượng ngùng cười một chút, nói: “Tôi với Hiền Anh tính chờ bọn nhỏ được cho nghỉ đông sẽ làm hôn sự, đến lúc đó thay tên cô ấy là được, cô ấy không có việc làm, cũng không phải học sinh, có thể làm hộ cá thể.”
Chủ nhiệm với bí thư vừa nghe thì trợn tròn mắt, không nghĩ tới ông còn có thể thao tác như vậy.
Chủ nhiệm hơi hắng giọng: “Tùy các anh vậy, yêu đổi ai thì đổi người ấy.
Nhưng mà về sau đơn vị có một vài yêu cầu, chính là không cho phép lấy việc công làm việc tư, như vậy thì ảnh hưởng thật sự không tốt.”
Diệp Thụy Niên nhíu mày, ông đây là làm ai ngại nha, chính là không nhìn người khác sống tốt phải không, một lát sau, ông nói: “Được rồi.” Lúc này, ông không khỏi nhớ tới đề nghị từ chức đi làm một mình của con gái, không khỏi hơi cười khổ.
Không được 2 ngày, Diệp Thụy Niên bị chuyển khỏi cương vị công tác vốn dĩ, từ vốn là lái xe vận tải thành lái xe khách, chuyên chạy đến huyện thành nào đó vận chuyển hành khách.
Đây là ông vẫn luôn xin lái xe khách, trước kia đơn vị vẫn luôn không sắp xếp cho ông, giờ cuối cùng lại sửa chủ ý, chẳng qua đây cũng không phải chuyện gì tốt, người sáng suốt đều biết, cái này còn không bằng lái xe vận tải chạy đường dài đâu.
Bởi vì cái huyện thành kia phi thường xa xôi, tình hình giao thông không tốt hơn đi Quảng Châu chỗ nào, đại bộ phận đều là đường đèo quốc lộ, hơn nữa áp lực còn lớn hơn nữa, bởi vì cái vận chuyển đều là hành khách, nửa điểm sơ sẩy cũng không thể có, mạng người của một xe đều trong vô lăng của tài xế đó.
Cái an ủi đáng giá nhất là một ngày chỉ đi một lần, mỗi ngày đều có thể về nhà.
Ngày đầu tiên Diệp Thụy Niên lái xe khách từ đơn vị trở về nhà, vừa vặn tới lúc ăn cơm chiều, trừ bỏ Diệp Tuệ, những người khác đều ở đây, bao gồm ba mẹ con Lưu Hiền Anh.
Diệp Chí Phi hỏi: “Ba, hôm nay ba không lái xe về?” Anh mua vé xe lửa đêm nay, chuyến đó hơn 10 giờ xuất phát, còn muốn nhờ ba đưa anh đến nhà ga.
Diệp Thụy Niên ngẩng đầu: “Ồ, không có.
Về sau, xe ba cũng sẽ không lái về nữa, trực tiếp đậu ở nhà ga.
Giờ ba điều cương vị rồi, sửa thành lái xe khách.”
Một bàn người đều có chút ngoài ý muốn nhìn ông, Diệp Chí Phi tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là rất vui vẻ: “Tốt lắm nha, chạy đường dài rất vất vả.” Anh tự mình đi theo xe hai lần rồi, biết chạy Quảng Châu vất vả bao nhiêu.
Diệp Thụy Niên tiếc nuối thở dài: “Chỉ là về sau không thể đi Quảng Châu nữa.”
Lưu Hiền Anh bất an nói: “Vậy cái tiệm này làm sao bây giờ?” Không có con đường nhập hàng, có phải tiệm này liền phải đóng cửa hay không.
Diệp Thụy Niên còn chưa nói, Diệp Chí Phi đã nói: “Không cần lo, về sau con thường xuyên đi công tác, con phụ trách nhập hàng cho.”
Diệp Thụy Niên nhìn con cả, nói: “Con chuyển ngành lúc nào?”
Diệp Chí Phi nói: “Ngay mấy hôm trước.
Đêm nay liền phải đi Quảng Châu, xe lửa 10h 30.”
Lông mày Diệp Thụy Niên nhăn tít lại: “Con đi công tác còn mang nhiều đồ về như vậy, để đồng nghiệp con biết thì rất không tốt, bọn họ sẽ nói nhảm.” Đây là kinh nghiệm của chính bản thân ông.
“Không có gì, con lại không chậm trễ công việc.” Diệp Chí Phi đương nhiên là không sợ đồng nghiệp nói nhảm rồi, anh căn bản chả phải đi công tác.
Diệp Thụy Niên nghĩ đến tiệm trong nhà còn có thể tiếp tục mở, trong lòng hơi an ủi một chút: “Vậy chính con chú ý thêm chút đi, làm tốt quan hệ với đồng nghiệp.”
“Con biết.” Diệp Chí Phi biết nên nghe lời.
Buổi tối, lúc Diệp Tuệ trở về, Diệp Thụy Niên đưa Diệp Chí Phi đi xe lửa.
Không có xe, Diệp Thụy Niên dùng xe đạp chở Chí Phi đi, ông ỷ lại bốn cái bánh xe nhiều năm, đó quả thực đã thành hai cái đùi khác của ông, giờ đổi thành hai cái bánh xe, cảm giác đặc biệt không quen, có điều về sau phải làm quen nhiều hơn.
Diệp Tuệ biết được tin ba đổi cương vị từ miệng Lưu Hiền Anh, không khỏi kinh ngạc, tuyến đường này vô cùng nguy hiểm, cách mỗi hai năm luôn phải xảy ra sự cố một hai lần, hơn nữa vừa xảy ra sự cố thì chính là hoàn cảnh không còn đường quay đầu, xe hủy người vong, rất ít có người sống sót, người bình thường đều không đồng ý chạy tuyến đường này, sao ba có thể đồng ý lái cái tuyến đường này? Huống hồ ông vẫn luôn lái xe vận tải đến Quảng Châu mang hàng, cái này thật sự là không thể tưởng tượng được, quá không hợp lẽ thường.
Diệp Tuệ cứ mãi đợi đến lúc ba tiễn anh cả trở về, hỏi: “Ba, đơn vị điều ba đi lái xe khách?”
Diệp Thụy Niên “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đúng thế.
Diệp Tuệ nói: “Con đường kia còn không dễ đi hơn cả đường Quảng Châu, sao ba có thể đồng ý chứ?”
Diệp Thụy Niên ngồi xuống, thở dài: “Có người tố giác ba lấy việc công làm việc tư, mang hàng riêng từ Quảng Châu về, lãnh đạo tìm ba, nói về sau không thể mang hàng nữa.
Sau nữa lại sắp xếp ba đi lái xe khách, ba nghĩ, dù sao cũng không thể mang hàng, lái xe khách cũng chả sao, còn có thể đi làm tan tầm đúng hạn mỗi ngày.”
Diệp Tuệ vừa nghe nguyên nhân, có loại cảm giác quả là thế, đến cùng vẫn là bị đồ bệnh đau mắt theo dõi: “Ba, không thì ba vẫn là ra ngoài làm một mình đi, chạy con đường này rất nguy hiểm, con lo lắng cho an toàn của ba.”
“Không có gì, ba con là một lão tài xế, lái xe lão thành mà, không có gì.” Cho dù trong lòng rất mâu thuẫn, Diệp Thụy Niên vẫn là không đồng ý từ chức, ông đã ở đơn vị hai mươi mấy năm rồi, trên cảm tình có loại quán tính ở đây, thật sự không nỡ rời đi.
Đáy mắt Diệp Tuệ ảm đạm một mảnh: “Ba, ba tội gì chứ? Ba lái xe cho đơn vị nhiều năm như vậy? Dẫn dắt ra nhiều đồ đệ như vậy, ai ai cũng phải gọi ba một tiếng sư phụ, kết quả lại phân cho ba một tuyến đường kém cỏi nhất mà lái, đến cùng ba kiếm chác được gì chứ? Ta không phải không có đường lui mà.” Nói tới đây, hốc mắt Diệp Tuệ không nhịn được có ý chát, cảm thấy không đáng thay ba.
Diệp Thụy Niên nhìn con gái một cái, suy sụp ngồi trên ghế dựa, khuỷu tay đặt trên đầu gối, khom lưng sờ thuốc trên người.
Diệp Tuệ nhìn cái lưng còng của ba mình, không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô cầm diêm lại, quẹt lấy châm thuốc cho ba: “Ba, hút thuốc không tốt cho thân thể, bởi vì nghề nghiệp của ba cần, nên con chưa từng khuyên ba cai thuốc, nhưng mà con thật sự hi vọng về sau ba không cần phải dựa vào hút thuốc để nâng cao tinh thần lái xe nữa, chẳng sợ hút ít một chút cũng tốt.”
Diệp Thụy Niên nâng mí mắt lên nhìn con gái: “Tuệ Tuệ, có phải ba làm con đặc biệt quan tâm hay không?”
Diệp Tuệ lắc đầu: “Con chỉ là hi vọng ba thật tốt.”
Diệp Thụy Niên gật gật đầu: “Để ba suy xét kỹ một chút.”
Diệp Tuệ lại nói: “Ba, ba thấy có thể như vầy không nè, làm như bị bệnh gì đó rồi nội lui, về hưu trước đi, như vậy cũng không chậm trễ ba lĩnh tiền hưu vào tương lai.” Ba đã làm ở công ty vận chuyển hai mươi mấy năm, cả người đều là bệnh nghề nghiệp, làm một cái bệnh hưu cũng không đủ.
Trên mặt Diệp Thụy Niên lộ ra một tia thả lỏng: “Đúng vậy, ba có thể về hưu trước.” Nếu mà ông chủ động muốn về hưu, không chậm trễ ông vẫn cứ là công nhân viên chức chính thức, không ảnh hưởng lấy tiền hưu, đơn vị hẳn là không có ai không vừa ý, dù sao thì biết bao người đều chờ có chỗ trống ra đây này, chỉ là không thể cho con cái lên thay, cái này có hơi tiếc, thêm nữa là tuổi còn hơi nhẹ, năm nay ông mới 43, không biết có cho lui không nữa..