Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982

Chương 116: Mang Thai


Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 116: Mang Thai


Ở cái niên đại mà kinh tế còn chưa có phát triển này, giáo dục cũng còn chưa trở thành sản nghiệp, trường học ấy là không có dư tiền nhàn rỗi đi khống chế thế giới vườn trường ngoài tường vây.

Như là phố sau Học viện Công nghiệp, Học viện Công nghiệp không có lấy nó làm của riêng, trường Sư phạm cũng không có nhét nó vào phạm vi khống chế của mình, để nó tự do phát triển.
Cái phố sau này, thiệt nói huỵch ra chính là nhà dân mà cư dân địa phương tự mình xây dựng, cũng không có thống nhất quy hoạch, con phố này thậm chí còn có chút quanh co khúc khuỷu.

Mấy năm nay theo số lượng hộ cá thể tăng nhiều, cửa hàng phố sau mới dần dần nhiều lên, có vài chỗ là cư dân địa phương tự mình mở tiệm, có một vài là mở cho thuê nhà.

Hàng năm đều có không ít tiệm mới khai trương, cũng có không ít tiệm không mở nổi nữa mà đóng cửa.
Diệp Tuệ biết con phố sau này sẽ được quy hoạch lần nữa, nhưng chí ít là trước lúc đại học khuếch chiêu là sẽ không, cái đó còn rất nhiều năm đâu, cho nên cô quyết định mở tiệm ở phố sau.

Tìm cửa hàng mặt tiền ở chỗ này còn thuận lợi hơn so với ở đường Nhân Dân, rất nhanh đã tìm xong xuôi cửa hàng mặt tiền, đó là một căn nhà trệt vừa làm xong, phòng ở mới tinh, rộng mở sáng ngời, là chủ nhà chuyên môn xây để cho thuê, vừa vặn phù hợp với nhu cầu của Diệp Tuệ, chỉ cần hơi sửa mới một chút, cái cửa hàng này có thể mở.
Diệp Tuệ cứ dựa theo phong cách như của cửa hàng tự chọn trên đường Nhân Dân mà trang hoàng, cũng nhờ Diệp Chí Phi đặt một đám kệ hàng từ Phật Sơn về giúp mình, bên cô đây đồng thời còn phải xin giấy phép buôn bán hộ cá thể, giờ đây thời gian xin làm giấy phép buôn bán ngắn hơn lúc trước chút, trước sau cần cỡ chừng hơn một tháng.
Diệp Tuệ biết mình có khả năng mang thai, cũng không để mình quá mức mệt nhọc, bình thường cũng chỉ đi nhìn chằm chằm việc trang hoàng một chút, lại cái nữa chính là đi xem tình huống tiêu thụ của cửa hàng tự chọn một chút, tìm hiểu tình huống thiếu hàng hóa.

Vương Thải Nga tựa hồ là tạm không tính tự mình mở tiệm, mà là giống như Diệp Tuệ nói vậy, lựa chọn làm cửa hàng trưởng, trừ bỏ phụ trách thu ngân ra, còn phải công tác thống kê tình huống tiêu thụ hàng hóa, phản ánh với Diệp Tuệ là cần nhập hàng gì vân vân.
Chạng vạng một ngày nọ của tháng 4, Ngụy Nam khó được tan tầm đúng hạn, cưỡi xe đi tới đón Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nói: “Ăn cơm rồi lại về đi, trong nhà rất nhiều ngày rồi đều không nấu nướng, đồ ăn gì cũng không có.”
Ngụy Nam nói: “Hôm nay không ăn ở trong nhà, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn: “Hôm nay là ngày lành gì? Có ai sinh nhật à?” Sinh nhật Ngụy Nam còn chưa tới, trong nhà có ai sinh nhật sao? Diệp Tuệ nhíu mày suy nghĩ một vòng, hình như không có ai à.

Mặt Ngụy Nam mang tươi cười: “Không có ai sinh nhật, gần nhất bận quá, gần một tháng rồi đều không nghỉ ngơi, ngày mai rốt cuộc có thể nghỉ một ngày, chúng ta đi ra ăn một bữa cơm, sau đó xem phim.” Trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng trừ bỏ ngủ ra, liền chưa có làm qua chuyện gì khác với nhau.
Diệp Tuệ nở nụ cười: “Được.” Cô ngồi lên ghế sau xe, duỗi tay vòng chặt eo Ngụy Nam, Ngụy Nam cưỡi xe, mang theo Diệp Tuệ đi vào trong gió đêm.
Tháng tư của Nam Tinh đã phi thường ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo đơn là được, trong không khí lơ lửng hương thơm nhạt nhòa của hoa tử kinh, màu hoa màu tím lồng ở cành giống như mây vậy.

Diệp Tuệ nói: “Anh xem như là nghỉ được rồi, vụ án kia xong xuôi rồi?”
“Thật vất vả mới kết án.” Tâm tình Ngụy Nam hiển nhiên phi thường tốt, còn không nhịn được mà huýt sáo, trước đó có một cọc án giết người đã đọng lại hơn 2 năm, mãi luôn không có manh mối, gần nhất cuối cùng có manh mối mới, anh mang theo đồng nghiệp ngày qua ngày miệt mài làm việc, cuối phá án và bắt giam, truy bắt kẻ hiềm nghi về quy án, xem như là xua tan âm u lâu dài đọng lại trong lòng mọi người.
Diệp Tuệ dán mặt trên lưng Ngụy Nam, nói: “Ngày mai anh cùng đi bệnh viện với em đi.”
Tiếng huýt sáo của Ngụy Nam im bặt đình chỉ: “Thế nào? Không thoải mái chỗ nào?”
Diệp Tuệ lắc lắc đầu: “Không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là đi bệnh viện làm kiểm tra.”
Ngụy Nam khẩn trương hề hề: “Làm kiểm tra? Kiểm tra chỗ nào?”
Diệp Tuệ nghe ngữ khí của anh, nói: “Kỳ nghỉ của em đã trễ nửa tháng rồi chưa tới, muốn đi xem có phải mang thai hay không.”
“Hả?” Hai tay Ngụy Nam mạnh mẽ bóp thắng, chân chấm trên mặt đất, xe đột nhiên dừng lại, “Em mang thai?” Giọng anh kích động đến độ run rẩy lên.
Diệp Tuệ mém chút bị quán tính làm cho rớt xuống xe, may mắn cô ôm chắc chắn: “Anh chậm chút đi, em thiếu chút té ngã rồi!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không sao chứ? Có đụng vào đâu không? Anh quá kích động!” Ngụy Nam tự trách không thôi, anh quá kích động, thiếu chút đã quên Diệp Tuệ sau xe.
Diệp Tuệ xuống xe, kéo kéo quần áo trên người, nói: “Không sao hết.”
Ngụy Nam cũng nhanh chóng xuống xe, kéo cô đến nhìn trên ngó dưới, đánh giá trái phải, sợ làm bị thương một sợi lông của cô: “Thật sự không sao à?”
Diệp Tuệ cười: “Không có sao nha.”
Ngụy Nam thở ra một hơi: “Em nói thật à? Thật sự?”
Diệp Tuệ nhìn bộ dáng vẻ mặt khẩn trương lại chờ mong đầy cõi lòng của anh, cười một chút: “Em cũng không biết, đây không phải là mai đi thăm dò rồi mới có thể xác định sao.”

“Tốt, tốt, anh đi bệnh viện với em, vậy đêm nay chúng ta đừng đi xem phim nhé.

Ăn cơm rồi về đi.” Ngụy Nam nói.
“Sao lại không xem?” Diệp Tuệ nói.
“Anh sợ hoàn cảnh trong rạp chiếu phim quá ồn ào, không khí cũng không tốt, rất nhiều người hút thuốc.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ nghĩ tới thấy cũng phải, rạp chiếu phim hiện tại đều là cái loại sảnh siêu lớn này, bên trong cũng không có cấm hút thuốc các kiểu, liền gật đầu: “Rồi, vậy không đi thôi.” Dù sao thì bình thường hai người họ cũng ít có thời gian ở chung, về nhà cũng rất tốt.
Từ lúc Ngụy Nam nghe thấy Diệp Tuệ muốn đi làm kiểm tra liền khẩn trương hề hề, lúc đạp xe thì chậm chạp như con bò già kéo xe tồi tàn ấy, lúc gọi món cũng là đã chọn lại lặt, sợ cái gì không thích hợp cho Diệp Tuệ ăn, cuối cùng đều là chính Diệp Tuệ gọi.

Ngụy Nam nói: “Không được, anh phải đi chỗ ba mẹ một chuyến đã, hỏi những điều cần chú ý một chút xem.”
Diệp Tuệ cười: “Đừng đi, giờ đều còn chưa xác định có phải là có hay không đâu, đừng có hưng sư động chúng.”
“Dù cho không có, tìm hiểu trước cũng sẽ không có sai, phòng ngừa chu đáo mà.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ đè thấp giọng nhỏ giọng nói: “Em có kinh nghiệm, cho nên anh đừng lo lắng.”
Ai ngờ lời kia vừa thốt ra, Ngụy Nam liền bắt lấy tay cô, nói: “Thật xin lỗi, trước kia đều là em chịu khổ một mình, lần này anh nhất định phải chăm sóc bọn em thật tốt.”
Diệp Tuệ nghe lời này xong rất là cảm động, quên đi, để anh ấy đi tìm hiểu đi, xem như là một phần tâm ý của anh.
Cơm nước xong, hai người lại chậm rãi từ từ về nhà, Ngụy Nam tích cực chủ động dọn dẹp nhà cửa, rót nước cắt hoa quả cho Diệp Tuệ, cầm quần áo hầu hạ tắm rửa, Diệp Tuệ cười nói: “Không cần khoa trương như vậy, nếu mà em thật sự mang thai, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể sinh ra được, anh mỗi ngày như này thì nào hầu hạ nổi chứ.”
Ngụy Nam dừng lại, nghiêm cẩn nói: “Anh nhưng là muốn mỗi ngày đều hầu hạ em đó, nhưng anh chỉ sợ là làm không được, cho nên thừa lúc anh ở nhà liền tận lực làm nhiều thay em một chút.”
Diệp Tuệ biết anh nói cũng là tình hình thực tế, liền không có quản anh nữa, tùy anh bận bịu đi, chí ít như vậy thì anh sẽ cảm thấy cao hứng.

Vợ chồng son ôm nhau nằm trên giường xem TV, vừa tán gẫu.

Ngụy Nam ôm Diệp Tuệ, đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của cô, cảm thấy vô cùng thần kỳ, nơi này thật sự có một đứa trẻ sao? Diệp Tuệ hỏi: “Anh muốn sinh con trai hay là con gái?”
Một lát sau Ngụy Nam mới đáp: “Thật sự ra anh còn muốn làm cha con với nhi nữ chúng ta, để bù lại cho tốt những cái đã thua thiệt bọn nó.

Nhưng anh cảm thấy khả năng kia tương đối hi vọng xa vời, con trai con gái đều thích hết, chỉ cần là con chúng ta, anh muốn mấy đứa nó vui vẻ khỏe mạnh trưởng thành.”
Diệp Tuệ dán ở trong lòng Ngụy Nam, thanh âm từ ngực anh truyền vào tai của mình, nghe được rõ ràng mười phần, từng câu một phảng phất đậu ở trong lòng mình, cô cũng hi vọng xa vời còn có thể lại kết duyên với con trai con gái cỡ nào a, bù lại hết những thua thiệt của lúc trước cho mấy đứa nó.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Nam liền dậy làm điểm tâm, tuy anh cũng chẳng thế nào biết làm việc nhà, cũng vẫn là nấu cháo và trứng gà, lúc Diệp Tuệ tỉnh lại nói với anh: “Em quên nói với anh, hình như trước lúc đi bệnh viện làm kiểm tra không thể ăn thứ gì, cho nên tự anh ăn đi.”
Ngụy Nam kinh ngạc nói: “Còn không thể ăn thứ gì? Đói bụng đi?”
“Ừ.

Anh ăn đi, ăn rồi chúng ta liền đi bệnh viện.”
Ngụy Nam nói: “Vậy anh cũng không ăn, cùng nhau đói bụng với em.” Thì ra sinh con phiền toái như vậy, mới vừa bắt đầu đã phải chịu đói chịu khổ.
“Anh ăn đi.

Anh đi theo với em chịu đói gì chứ?” Diệp Tuệ cầm trứng gà đặt trong tay anh.
Ngụy Nam nhận lấy, lấy hết trứng gà nhét vào trong túi, nắm tay cô: “Đi thôi.

Chờ làm kiểm tra xong lại ăn.”
Lúc làm kiểm tra, Diệp Tuệ phát hiện Ngụy Nam còn khẩn trương hơn cả mình, chờ rút máu xong lúc chờ kết quả ấy, Ngụy Nam lấy trứng gà ra bóc cho Diệp Tuệ ăn, hai người anh một miếng em một miếng cùng nhau ăn hết trứng gà.
Chồng của Ngụy Hoa làm việc ngay tại bệnh viện, nhưng Diệp Tuệ cũng không để Ngụy Nam đi tìm anh ta, chuyện còn chưa xác định, tốt nhất là đừng làm cho tất cả mọi người đều biết, miễn cho hưng sư động chúng, huống chi quan hệ của cô với Ngụy Hoa cũng chẳng thân mật bao nhiêu, miễn cho làm người ta cảm thấy bọn họ là hưởng xái của cô ta.
Bác sĩ rốt cuộc gọi tên Diệp Tuệ, Ngụy Nam đứng bật dậy, khẩn trương xoa xoa tay trên quần, đưa tay ôm lấy eo Diệp Tuệ, nói: “Đi thôi.”

Lúc đẩy cửa đi vào, nữ bác sĩ đang xem bệnh lịch, chị ngẩng đầu lên, nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng này, nâng nâng mắt kính trên mũi, mỉm cười nói: “Diệp Tuệ đúng không? Mời ngồi.”
Ngụy Nam đỡ Diệp Tuệ ngồi xuống, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi có bầu sao?”
Bác sĩ cười nói: “Chúc mừng các vị, đã mang thai 6 tuần.”
Ngụy Nam kích động đến nhéo nắm tay: “Thật sự, thế thật tốt quá, cám ơn bác sĩ!”
Diệp Tuệ cũng không khỏi hơi cười rộ lên, cúi đầu nhìn bụng dưới một cái, không nghĩ tới sẽ có bầu nhanh như vậy.
Ngụy Nam nhanh chóng hỏi tiếp: “Bác sĩ, là song sinh sao?”
Bác sĩ cười lắc đầu: “Giờ phút này còn không nhìn ra được, chờ cỡ chừng 2 tháng mới biết được, nếu quả thật có 2 cái tim thai thì đây chính là song sinh, một cái tim thai là thai một.

Lần khám thai sau đó là có thể biết có phải song sinh hay không.”
“Còn phải bao lâu ạ?” Ngụy Nam vội vàng hỏi.
“Còn phải một tháng, giai đoạn đầu mang thai tốt nhất là hàng tháng khám một lần.” Bác sĩ nói.
“Vâng, cám ơn bác sĩ! Bác sĩ, bà xã tôi mang thai, có những điều gì cần chú ý sao?” Ngụy Nam hỏi.
Bác sĩ cười nói một vài điều cấm kỵ trong ăn uống, một vài những thói quen mà bình thường cần chú ý trong sinh hoạt với anh, trong đó còn bao gồm cả làm chuyện phòng the.

Ngụy Nam không nghĩ tới nữ bác sĩ dặn dò cẩn thận như vậy, những lời tư mật như vậy cũng bình bình thản thản mà nói ra miệng, nhất thời xấu hổ vô cùng mà gật đầu.

Diệp Tuệ ở một bên nhìn lỗ tai đỏ chót của anh, nhịn không được mà mừng trộm, cô vẫn là rất thích Ngụy Nam truyền thống một chút trên chuyện vợ chồng, ít nhất sẽ không miệng không có cửa mà khoe ra chuyện bí mật vợ chồng khắp nơi với người khác giống những gã đàn ông thấp hèn kia.
Diệp Tuệ mang thai, Ngụy Nam nhanh chóng đưa cô về nhà mẹ đẻ, nói cho người nhà mẹ tin tức tốt này, xin nhờ cha mẹ vợ chăm sóc Diệp Tuệ, anh muốn nhanh chóng chạy tới chỗ ba mẹ để nói tin tức tốt này cho bọn họ, cũng để cho bọn họ về chăm sóc Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ có bầu, cũng không thể còn ăn ở tại nhà mẹ đi, anh lại không hiểu vụ nấu cơm cho lắm, chỉ có thể để mẹ tới chăm sóc cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.