Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 112: Gả Chồng
Đầu năm lúc Diệp Chí Phi kết hôn tuy náo nhiệt, nhưng bởi Văn Hinh là người ngoại địa, rất nhiều quá trình hôn lễ đều bị xem nhẹ, không xem là hôn lễ hoàn chỉnh.
Lần này Diệp Tuệ gả ở bản địa, đều là dựa theo quy trình hôn lễ của địa phương mà đến, một bước cũng không bớt, cho nên hôn lễ náo nhiệt hơn so với Diệp Chí Phi nhiều.
Diệp Thụy Niên tuy không thể làm được 10 dặm hồng trang cho con gái, nhưng đồ cưới vẫn là rất khả quan, dùng xe tải của ông chất đủ đầy một xe, coi như chấn động cả con phố.
Một ngày này, các hàng xóm láng giềng xem náo nhiệt đều đang nhiệt nghị Diệp Thụy Niên làm đồ cưới gì cho con gái cả, mua nào là đồ điện, đều là nhãn hiệu gì, chuẩn bị bao nhiêu tấm chăn, thảm lông, tốn bao nhiêu tiền vân vân.
Lần này Diệp Thụy Niên gả nữ, quả thật là tiêu phí không ít, cái gì cũng mua tốt nhất, hơn nữa còn xây nhà giúp con gái, tổng cộng tốn hai ba chục ngàn, ở những năm 80 này tuyệt đối là đại thủ bút.
Diệp Tuệ cứ vậy mà thuận lợi vui vẻ được đưa đến trong nhà Ngụy Nam.
2-3 năm qua đi, đường phố khu mới đã sơ hình sơ hiện, nhà cửa đã xây được thất thất bát bát, không ít nhà đã chuyển tới, xem như là có chút nhân khí.
Ngụy Nam bế Diệp Tuệ lên lầu 3, Diệp Tuệ dựa vào lòng anh, trong đầu lại là nghĩ về buổi hôn lễ rất nhiều năm trước kia, Ngụy Nam nắm tay cô cùng nhau đi đến ký túc xá đơn vị ở lầu 2, hôn lễ giống nhau, nhưng cảnh tượng không giống, dắt tay vẫn là cùng một người, điều này sao có thể làm người ta không cảm khái, cổ họng Diệp Tuệ không khỏi có chút nghẹn ngào, túm lấy vạt áo Ngụy Nam, đầu tựa vào bên gáy anh.
Ngụy Nam cho rằng cô ngượng ngùng, dùng gương mặt đã cạo sạch râu cọ cọ cái trán cô, ôn nhu nói bên tai cô: “Rất nhanh liền tới nhà.”
Cửa lớn phòng ngủ rộng mở, Diệp Tuệ bị bế vào, đặt ngồi xuống ở bên giường, cô thấy được bộ dáng của phòng cưới, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bày biện ở bên trong, cái bày biện là tổ hợp gia cụ kiểu mới nhất đương thời, trên tủ bày một chiếc TV 14 tấc cùng với một cái đài 4 loa, giường là giường nệm cao su kiểu mới, trên giường trải drap giường hồng nhạt, đầu giường chất đầy chăn cùng thảm lông xanh xanh đỏ đỏ, cái này đều là vừa mới sắp xếp xong, bởi vì đồ cưới là đưa đến trước cô một bước, cũng nắm chặt thời gian sắp xếp lên.
Diệp Tuệ ngồi trong phòng cưới, chung quanh lui tới đều là tân khách hai nhà, Ngụy Nam thì vội vàng đi tiếp đón thân thích bạn bè, trên cổ Doãn Văn treo một cái máy ảnh, tùy thời đều đang chụp ảnh lưu niệm cho mọi người.
Diệp Tuệ dựa theo quy củ kiểu cũ kính trà cho cha mẹ chồng, cầm bao lì xì sửa miệng, cả phòng đều ầm ĩ, nơi nơi đều là tiếng nói tiếng cười.
Diệp Tuệ cũng bảo trì mỉm cười nhất định, bồi người ta tán gẫu vui đùa ầm ĩ, cười đến cơ bắp trên mặt đều sắp cứng ngắc.
Thật vất vả mới có người nói một câu, có thể xuất phát đi ăn cơm.
Vì thế, mọi người đều bắt đầu nhích người, Diệp Tuệ chờ Ngụy Nam lại đây, hai vợ chồng bọn họ ngồi xe hơi nhỏ mượn tới đi nhà hàng.
Trong nhà đặt 18 bàn tiệc rượu ở nhà hàng lớn nhất trong thành, trừ bỏ thân thích bè bạn, đồng nghiệp bạn học của song phương, còn mời không ít hàng xóm láng giềng, như là cô Cù, ông Hoàng.
Bữa nay Ngụy Nam mặt như gió xuân, vẫn luôn chưa từng khép miệng, lúc tiệc cưới giữa trưa bị mọi người kính không ít rượu, ông anh này thật đúng là uống thật, một chút cũng không biết trộm gian dùng mánh lới.
Diệp Tuệ biết anh cao hứng, không muốn ngăn cản anh uống rượu, nhưng mà lại đau lòng anh uống nhiều hại thân, liền lặng lẽ ghé vào lỗ tai anh nói: “Uống ít chút, đừng uống say.”
Lúc này Ngụy Nam mới quay đầu lại cười khanh khách liếc nhìn cô một cái: “Đều nghe bà xã.” Tiếp đó, lúc lại uống rượu cùng những người trẻ tuổi kia cũng chỉ uống một hớp, còn đánh danh hào bà xã bảo tôi uống ít chút mà cự tuyệt, mọi người liền ồn ào, nói anh dễ nghe lời bà xã.
Ngụy Nam phun mùi rượu, một bộ nghiêm trang mà nói với những người kia: “Mấy người về sau phải nhớ kỹ, bà xã nói đều là đúng!”
Câu nói này làm Diệp Tuệ đỏ thẫm cả mặt, cô vốn chỉ là vui đùa một phen, không nghĩ tới Ngụy Nam còn cầm đến đây mà nói, cũng may hôm nay mặt cô vẫn luôn đều là hồng, cũng không quá nhìn ra được.
Dù tửu lượng Ngụy Nam không tệ, nhưng cũng vẫn là uống say, cũng may rượu phẩm* của ông anh này không tệ, uống say liền ngủ, không khóc không nháo, không mượn rượu làm càn.
Diệp Chí Phi với cặp song sinh giúp đỡ đưa Ngụy Nam về nhà, để anh ngủ một giấc.
Các thân thích bạn bè ăn uống no đủ rồi, đều lục tục đi về, chỉ có những người không về nhà kịp ngay hôm đó là còn phải ngủ lại trong này một đêm, Diệp Tuệ với Ngụy Nam an bài bọn họ ở khách sạn, mà không phải là để khách ở trong nhà mình, miễn cho chen chúc, cũng bớt đi phiền toái dọn dẹp.
*: nói sao đây, nhân phẩm khi uống rượu ấy, người nào mà uống rượu rồi quậy phá banh chành thì gọi là rượu phẩm kém, còn như anh Nam thì được gọi là rượu phẩm tạm được đó.
Khách khứa đã đi được tầm tầm rồi, Diệp Tuệ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, thật sự là rất rối loạn, Hà Ngọc Trân lên lầu trông thấy Diệp Tuệ đang quét dọn nhà cửa, liền nói: “Tiểu Tuệ, con đi nghỉ ngơi đi, để mẹ dọn dẹp.”
“Không cần, mẹ, mẹ đi tiếp đãi khách khứa đi, để con là được rồi.” Tiếng mẹ này của Diệp Tuệ gọi đặc biệt tự nhiên, một chút lắp bắp cũng không có, làm Hà Ngọc Trân nghe mà tâm hoa nộ phóng, nhưng bà nào biết rằng Diệp Tuệ từng gọi bà là mẹ mấy thập niên, đã sớm vô cùng trôi chảy, giờ chẳng qua là về tại chỗ mà thôi.
“Không có gì, ba con ở cùng đâu, mẹ giúp con.” Hai người mẹ chồng nàng dâu cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp nhà cửa xong, mẹ chồng nàng dâu lại bắt đầu sửa sang lại danh mục quà tặng thu được trong hôn lễ, niên đại này kết hôn không thịnh hành đưa lì xì, chủ yếu đều là mua quà, như là tặng một mảnh vải, một cái thảm lông những vật thực dụng này vân vân.
Bọn họ cũng không thể chiếu đơn thu hết, phải trả lễ, vẫn là chọn lựa một ít từ trong những quà cáp này ra, hoặc là xuất ra một vài vải vóc trong đồ cưới của Diệp Tuệ để hồi lễ cho một vài thân thích tương đối thân cận.
Mẹ chồng nàng dâu bận một hồi lâu mới làm rõ vụ này.
Hà Ngọc Trân còn nói: “Tiểu Tuệ, con đi ngủ một lát đi, buổi tối sợ là phải ngủ rất trễ.” Bà phát hiện con dâu với mình tương đối hợp phách, làm việc nói chuyện càng là đúng khẩu vị của mình, miễn bàn vừa lòng cỡ nào, trong lòng lại thân cận với cô mấy phần, con dâu chu đáo có khả năng hơn con gái mình nhiều, về sau hẳn là ở chung được rất tốt đi.
Diệp Tuệ ngáp một cái, khoát tay: “Không có gì, buổi tối lại ngủ đi.”
“Vậy mẹ đi xuống làm trước, còn có khách chưa đi.
Con vẫn là nghỉ ngơi cho tốt một chút đi.” Hà Ngọc Trân đứng dậy đi xuống lầu.
Diệp Tuệ trở lại phòng ngủ, nhìn phòng cưới chất đầy vật phẩm, nghĩ đến phải thu dọn, lập tức cảm thấy vô lực, sau khi đồ cưới được đưa tới, mọi người cũng chỉ là đại khái mà để đó, rất nhiều thứ đều là chất đống thả ở bên ngoài, như là chăn với thảm lông với một đôi đệm, còn có một vài vật phẩm quý trọng, đều được thu lại một lần nữa cho kỹ, có vài thứ còn phải dọn sạch đến trong phòng khách ở lầu 2.
Ông anh trên giường còn đang khò khò ngủ say, còn ngáy khò khè, cô nhớ được Ngụy Nam ngủ là không ngáy ngủ, xem ra là mệt ác rồi, cho nên mới ngáy ngủ.
Cô ngồi xổm bên giường nâng cằm ngắm Ngụy Nam, nhìn thế nào trong lòng thích thế ấy, nhịn không được mà duỗi tay miêu tả ngũ quan tuấn lãng của anh, từ nay về sau, bọn họ lại là một thể, lúc này đây, cô nhất định quý trọng cảm tình của bọn họ thật tốt, bảo vệ nhà bọn họ.
Ngụy Nam mặc dù đang ngủ, nhưng cũng vẫn là rất tỉnh ngủ, có người sờ mặt anh, anh một phát liền bắt được, dùng sức mở đôi mắt mê mang say lờ đờ ra, phân biệt thật lâu, đầu óc ngất ngư đều không nghĩ ra được mình đang ở đâu, muốn làm gì.
Diệp Tuệ thấy anh dùng sức nắm lấy tay mình, bất mãn kháng nghị: “Anh làm đau em.”
Nghe thấy giọng của cô, trong đầu Ngụy Nam cuối cùng khôi phục một tia tỉnh táo, trên mặt mang theo tươi cười sáng lạn: “Bà xã!”
Diệp Tuệ cười anh: “Mệt cho anh còn nhận ra được em, em nghĩ là anh say đến mẹ cũng không nhận ra.”
“Không nhận ra mẹ, nhưng mà chắc chắn nhận ra em.” Ngụy Nam kéo cô, “Bà xã cùng nhau ngủ.”
Diệp Tuệ nói: “Ban ngày ban mặt, ngủ gì mà ngủ! Anh ngủ đi, em phải đi làm việc.” Nói xong thì đứng dậy.
Ngụy Nam hơi dùng sức kéo, Diệp Tuệ liền ngã xuống giường, Ngụy Nam cười tủm tỉm nói: “Cùng nhau ngủ, ngủ ngon làm một trận.” Nói xong thì dùng chăn bọc lấy Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ dùng sức giãy dụa: “Anh để em cởi giày ra đã.” Cô giãy dụa đứng dậy, cuối cùng cởi áo khoác với giày ra, chui vào trong ổ chăn, Ngụy Nam vui vẻ kéo cô vào lòng, sờ soạng trên người cô, lẩm bẩm nói: “Sao còn mặc nhiều như vậy?”
Diệp Tuệ thấy tay anh không an phận, bắt lấy tay anh: “Anh muốn làm gì? Ban ngày ban mặt.”
Ngụy Nam mơ hồ tiếp tục lẩm bẩm: “Ban ngày ban mặt thì như nào? Giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng không trái pháp luật.”
Diệp Tuệ hất tay anh ra: “Đừng quậy, ngủ.” Cô là lo lắng lỡ mà làm cái gì rồi làm drap giường dơ, buổi tối còn phải náo động phòng đó, lại phải dọn dẹp một lần.
Có điều Ngụy Nam cũng là thật mệt mỏi, anh cũng không kiên trì, chỉ là ôm Diệp Tuệ vào lòng, rất nhanh lại ngủ mất.
Tối hôm qua Diệp Tuệ chen chúc cả đêm với Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết, ba chị em hàn huyên hơn nửa đêm, buổi sáng thức dậy tặc sớm, lại làm ầm ĩ cả ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, giờ phút này bị một cái ôm ấm áp dễ chịu ôm lấy, cơn buồn ngủ rất nhanh đã đột kích, lập tức đi vào giấc ngủ.
Diệp Tuệ là bị Ngụy Nam hôn cho tỉnh lại, cô cảm thấy hô hấp có chút không thông, mở mắt ra nhìn một cái, một khuôn mặt tuấn tú phóng to đang ở ngay trước mắt, Ngụy Nam cuối cùng tỉnh rượu, trông thấy Diệp Tuệ tỉnh, khóe miệng vểnh lên, nhẹ mổ một chút trên môi cô: “Bà xã, em tỉnh rồi?” Cái tay dưới chăn lại có chút không an phận mà duỗi vào từ vạt áo, tay anh hơi thô ráp, xúc cảm rõ ràng trên da thịt mềm nhẵn của cô.
Cái loại cảm giác này phảng phất như châm lửa trên đồng bằng, đốm lửa bắt đầu lan tràn ra chung quanh, Diệp Tuệ cảm thấy thoải mái lại có chút khó nhịn, liền cắn môi dưới nhẫn nại.
Ngay vào lúc tay Ngụy Nam sờ vào nội y của cô, cửa bị gõ vang, giọng Hà Ngọc Trân vang lên: “Ngụy Nam, Tiểu Tuệ, tỉnh ngủ chưa? Dậy ăn cơm chiều.”
Ngụy Nam cả kinh, thu tay lại, đấm một phát trên giường, vẻ mặt oán hận.
Diệp Tuệ nhịn không được mà phì cười thành tiếng, nhanh chóng vén chăn lên, mặc áo khoác vào: “Dậy rồi, bọn con lập tức xuống ngay.” Nói xong thì vén chăn trên giường lên, ý bảo Ngụy Nam rời giường.
Ngụy Nam chỉ đành oán hận ngồi dậy, đè thấp giọng nói: “Ở chung với ba mẹ rất không tiện, may mà bình thường ba mẹ anh còn ở trong ký túc xá trường.”
Diệp Tuệ không nhịn được mà hé miệng cười trộm, tuy đã nói xong xuôi là sau cưới ở cùng với ba mẹ Ngụy Nam, ba mẹ chồng sẽ ở dưới lầu, nhưng mà bọn họ đều còn chưa về hưu, nhà bên này cách trường học xa, đi làm không tiện, lúc bọn họ đi làm vẫn là sẽ ở trong ký túc xá mà trường học phân phối, cho nên trừ bỏ ngày nghỉ, nơi này tạm thời xem như là thế giới hai người của bọn họ..