Đọc truyện Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982 – Chương 11: Kiếm Lớn
Trên đường trở về, đoạn đường bị sụp vỡ còn chưa có sửa xong, cũng may là có thể miễn cưỡng thông xe, không cần lòng vòng chạy hơn nửa ngày.
Ban đêm, lúc nghỉ ngơi, bọn họ bị đám tặc trộm dầu theo dõi, may mắn Diệp Tuệ tỉnh ngủ, phát hiện có động tĩnh liền đánh thức ba, đuổi người đi, không thì trên đường đi ngay cả chỗ thêm dầu cũng chả có, không biết phải khi nào mới có thể trở về.
Nửa đêm về sau hai cha con hai người đều chẳng thể chợp mắt, trời mới sáng liền cố chạy về, Diệp Tuệ buồn ngủ chết được, nhưng vẫn là cố chống không dám ngủ, kéo đông kéo tây bồi ba cô tám chuyện, bởi vì ba cô cũng đang buồn ngủ, vạn nhất ngủ gật lái lọt vào mương liền xong đời.
Cuối cùng hữu kinh vô hiểm về tới nhà, bọn họ về nhà dỡ hàng của chính mình trước rồi Diệp Thụy Niên mới đi giao hàng.
Đám hàng xóm thấy bọn họ dỡ nhiều đồ xuống như thế, biết đều là thứ tốt mang về từ Quảng Châu thì vô cùng tò mò, đám hàng xóm nhờ Diệp Tuệ mang quần áo về lại càng là trực tiếp mà chạy tới muốn lấy quần áo.
Diệp Tuệ buồn ngủ chết được, nói với bọn họ: “Tối hôm qua gặp phải trộm dầu tặc, con không ngủ được cả đêm, thật sự là quá mệt, ngủ trước chút đã, buổi tối lại lấy đồ cho mọi người, thật sự thật xin lỗi.”
Mọi người thấy Diệp Tuệ một thân gió bụi mỏi mệt, mặt mũi tiều tụy, nhìn rất đáng thương, đều thông cảm đi về trước.
Diệp Tuệ tắm rửa, cơm cũng chẳng ăn, trực tiếp ngả đầu ngủ mất, chờ đến lúc tỉnh ngủ thì trời đã tối rồi.
Doãn Văn với Doãn Võ ngồi trong phòng khách dưới lầu, nhìn mấy cái bao lớn kia, cũng không dám hủy đi, hai cậu chàng đoán bên trong có thứ tốt gì, nhìn thấy Diệp Tuệ xuống lầu, Doãn Văn nhanh chóng nói: “Chị, chị dậy rồi, có phải muốn ăn cơm hay không? Em đều nấu xong rồi.”
Diệp Tuệ ngáp một cái, làm cho bản thân tinh thần một chút: “Ừ, mấy đứa ăn chưa?”
“Bọn em ăn rồi, ba cũng ăn xong rồi ngủ rồi, ba nói nếu tối nay chị còn chưa tỉnh thì phải gọi chị dậy ăn cơm.” Doãn Võ nói.
Doãn Văn nói: “Vừa nãy mẹ của Trịnh Phong tới đây muốn lấy quần áo, em nói chị chưa tỉnh lại, chờ chị tỉnh em lại đi gọi bác ấy.”
Diệp Tuệ cười giơ ngón cái lên: “Không tệ nhé, biết an bài chuyện rồi.
Chị ăn cơm trước, giờ mấy đứa giúp chị đi báo cho người ta đi, ai mua quần áo thì gọi tới lấy, đều biết là ai rồi nhỉ?”
“Biết!” Trong lòng Doãn Văn tràn ngập kiêu ngạo, cảm thấy mình đặc biệt có khả năng, cùng nhau ra ngoài thông báo cho người ta với Doãn Võ.
Diệp Tuệ còn chưa có cơm nước xong thì đã có người đến.
Cô nhanh chóng và cơm, sau đó lục cái bao đựng quần áo ra, mở ra, chọn quần áo cho mọi người, trước lúc đi Diệp Tuệ đã nói rồi, nếu như quần áo cô chọn không vừa người thì cũng không ép mọi người mua, chính cô gánh, cô tin tưởng ánh mắt mình, mặc dù là không vừa người trả lại hàng thì chắc chắn cũng có người khác mua, cho nên đây cũng là nguyên nhân sao có nhiều người nguyện ý nhờ cô mua quần áo như thế.
Đương nhiên, người nhờ vả cô cũng sẽ không chọn ba kén bốn, dù sao cũng là cần thật mới mua, lại còn rẻ vậy nữa, trừ phi là thật sự không cách nào mặc được mới suy xét trả hàng.
Diệp Tuệ còn trả lại một hai đồng cho một ít quần áo một cách hợp lý, dù sao thì nhiều loại quần áo như thế, không có khả năng là tất cả quần áo đều đồng giá.
Bận rộn gần tiếng, rốt cuộc đã xử lý xong hết quần áo của mọi người, không một ai nguyện ý trả hàng.
Quần áo của người trưởng thành có thể kiếm được bốn năm đồng, quần áo trẻ em chỉ có thể kiếm một hai đồng, lần mang giùm quần áo cho mọi người này tổng cộng buôn bán lời được hơn một trăm đồng.
Có người cầm quần áo không chịu đi, nhìn một đống bao tải kia hỏi: “Tiểu Tuệ, trong mấy bao to kia của con là gì thế?”
Diệp Tuệ nói: “Một ít vật nhỏ mang về từ Quảng Châu, ba con tính mở một quầy bán quà vặt ở nhà, chờ thêm hai ngày nữa để con sửa sang ra, các cô bác lại đến xem có thứ mà mình cần không nhé.”
Mọi người vừa nghe, lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, đồ mang về từ Quảng Châu, chắc chắn đều là thứ tốt, đương nhiên phải qua xem.
Nếu đã muốn mở cửa hàng, khẳng định phải □□*, Diệp Thụy Niên chạy đến sở công thương làm giấy phép hộ cá thể buôn bán, nhưng mà thủ tục phức tạp, nghe nói không có đủ ba tháng là không làm được.
Diệp Thụy Niên hết đường xoay sở, không làm giấy phép được, cái cửa hàng này rốt cuộc có mở hay không? Tuy rằng hàng hóa không tồn tại vấn đề có bị biến chất hay không, nhưng mà đọng lại ở đằng kia luôn là một cục tâm bệnh, của nả hầu như là ở đây hết.
*: đây là một khoảng trống, chắc từ này liên quan đến vấn đề chính trị hay vụ gì nhạy cảm (mình nghi hai chữ bị che này là chạy chọt) nên bị che lại.
Diệp Tuệ cũng đau đầu, cô không dự đoán được là □□ cần lâu như thế, có điều tính cô cũng không phải ngồi chờ chết, nếu giấy chứng nhận khó làm, vậy thì chuyện cũng làm từ từ, chuyện khác vẫn là tiến hành theo kế hoạch, đầu tiên là đặt làm quầy hàng, cô muốn làm tủ trưng bày kiểu mở, nhưng đầu năm nay cơ hồ là không có hình thức bán hàng tự cung tự cấp, lại thêm vật chất khá là thiếu thốn, có cả khối người kiến thức hạn hẹp, bọn họ lại là buôn bán nhỏ, căn bản là không gánh nổi cái phiêu lưu kia, cho nên vẫn là làm cái tủ thủy tinh bảo thủ chút đi, kiểu tự lấy đồ thì về sau lại nói.
Tủ trưng bày còn chưa làm xong, đồ tất nhiên liền không cách nào bán, mặc dù đã có người khẩn trương muốn thấy hàng Quảng Đông nhà bọn họ rồi.
Diệp Tuệ cần dùng tiền, phải xử lý một chút hàng hóa đắt giá trước, nên liền lấy một chiếc đồng hồ điện tử ra cho Doãn Văn với Doãn Võ, hai cậu tạm thời xài chung một chiếc, thay phiên nhau mà đeo, chờ về sau kiếm tiền rồi lại mua chiếc nữa cho hai người, cái này làm cho Doãn Văn với Doãn Võ đắc ý hỏng rồi, các cậu chia nhau đeo đồng hồ điện tử, đi qua đi lại dọc theo con phố nhà bọn họ này, triển lãm đồng hồ điện tử trên cổ tay với người ta khắp nơi, đám hàng xóm thấy nó, nhất là đám trẻ con, càng là vô cùng thèm thuồng, nghe nói chị Doãn Văn với Doãn Võ mang về không ít đồng hồ điện tử thì liền quấn quít lấy ba mẹ cũng mua một chiếc cho mình luôn.
Vì thế đám đồng hồ điện tử này bán ra trước nhất, 16 đồng một chiếc, 19 chiếc đồng hồ, chưa được hai ngày đã bán xong rồi, còn có không ít người tới hỏi có còn đồng hồ điện tử hay không.
Diệp Thụy Niên lái xe trở về, biết đồng hồ điện tử đã bán rồi, cầm 160 đồng tiền con gái giao cho ông, không nghĩ tới lại buôn bán lời 80 đồng tiền dễ như thế, không khỏi hối hận, sớm biết vậy đã nên mua nhiều chút.
Diệp Tuệ cười an ủi ông: “Ba, về sau còn có thể có cơ hội đi.”
Tủ trưng bày rốt cuộc đã làm xong, sắp xếp ra, Diệp Tuệ dọn ra một khoảng ở phòng khách tầng trệt để bày tủ trưng bày, sau đó phân loại đồ đạc mang từ Quảng Châu về trưng bày thật tốt.
Diệp Tuệ còn tự mình động thủ lắp đặt mấy cái bóng đèn nhỏ trong tủ trưng bày, lúc có người đến xem hàng thì liền mở đèn lên, như vậy liền nhìn sáng sủa rõ ràng hơn.
Doãn Văn với Doãn Võ thấy Diệp Tuệ tự mình động thủ lắp đặt đèn điện, nhất thời kinh ngạc quá trời: “Chị, chị còn có thể lắp đặt đèn điện?”
Diệp Tuệ cười nói: “Học vật lý rồi sẽ biết, cho nên phải học tập cho tốt, vẫn là rất hữu dụng.” Đương nhiên không phải học vật lý liền biết lắp đặt đèn điện, cái kỹ năng này của Diệp Tuệ là bị ép mà học được, lúc đó trong nhà cô không có đàn ông để làm cái này, chính mình còn xách theo hai đứa nhỏ, không dựa vào chính mình thì còn dựa vào ai chứ?
Doãn Văn với Doãn Võ bị hù cho sửng sốt, gật đầu liên tục, tỏ vẻ muốn học tập cho giỏi.
Đồ đạc vừa sửa sang lại tốt đẹp, chúng hàng xóm liền đi qua xem thứ hiếm lạ, những vật nhỏ, đồ chơi nhỏ thủ công tinh xảo kia khiến cho mọi người hứng thú mãnh liệt, giá cũng không đắt, lại còn thực dụng, hoàn toàn có thể mua vài món về cho người trong nhà dùng.
Tuy rằng còn chưa có giấy phép buôn bán, Diệp Tuệ đã bắt đầu buôn bán, chỉ là không có bán sỉ mấy thứ đồ dùng hằng ngày lặt vặt như dầu muối tương dấm kia, cái bán đi chính là đồ đạc mang về từ Quảng Châu, buôn bán phi thường náo nhiệt, ngay cả người ở mấy con phố phụ cận đó nghe nói bên này có đồ chơi mới mẻ cũng đều chạy đến mua đồ.
Diệp Thụy Niên nhìn hàng tồn giảm bớt một chút, trái tim bất an kia rốt cuộc đã thả lại vào bụng, hàng còn chưa bán xong, tiền vốn của ông đã trở lại rồi.
Ông tính toán một chút, nếu như bán đi hết, đợt hàng này ông có thể kiếm được hơn 600 đồng, đây chính là của cải tích góp mấy năm của ông đó, tiền tới cũng thật quá nhanh, cái này làm ông ẩn ẩn có chút bất an, nhưng chút bất an ấy vẫn không hơn được niềm vui kiếm được tiền, ai không thích tiền chứ, có tiền thì người nhà mới trải qua ngày lành được, cũng không phải trộm cướp mà được.
Có điều, rất nhanh, Diệp Thụy Niên liền phát hiện hàng bán được quá chạy, ông còn chưa có đi Quảng Châu nữa đâu mà có vài mặt hàng đã bán hết rồi, nên mỗi ngày liền ngóng trông đơn vị phái mình đi Quảng Châu, trước kia ông không thích đi đường núi kia, giờ lại cảm thấy đường núi kia vẫn có chút ý tứ.
Hơn nữa, từ sau khi mở tiệm, người đến nhà liền nhiều lên, Lưu Hiền Anh trước kia rất ít đến cửa nhà ông cũng sẽ thường đến chơi lúc rảnh, bởi vì cô ấy cũng rất thích những thứ đồ chơi nhỏ hiếm lạ cổ quái mà ông mang về từ Quảng Châu kia, đó là một hiện tượng tốt.
Diệp Thụy Niên hỏi con gái: “Con có nói với dì Lưu là bảo cô ấy lại đây trông tiệm giúp chưa?”
“Con còn chưa nói đâu.” Diệp Tuệ nói.
“Con sắp khai giảng rồi, đến lúc đó phải đi học, liền không lo được cho tiệm nhà, cho nên vẫn là nhanh chóng nói với cổ đi, để cổ làm quen giá cả một chút a.” Ý tưởng của Diệp Thụy Niên là không sai.
Diệp Tuệ có ý nghĩ của mình: “Ba, việc này ta trước hết đừng nóng, chờ chút đi, chờ làm xong giấy phép buôn bán rồi lại nói.” Đợt hàng này xem như là thử nước, hiệu quả không tệ, kiên định lòng mở tiệm của Diệp Tuệ.
Chỉ là giờ bọn họ mở tiệm có chút danh bất chính ngôn bất thuận, làm ăn náo nhiệt như vậy, nếu bị kẻ có lòng tố cáo thì sẽ không chịu nổi, không phải Diệp Tuệ nhát gan sợ phiền phức, mà là người từng trải qua cái niên đại kia đều hiểu sâu sắc lòng người hiểm ác, biết bảo vệ chính mình, vẫn là cẩn thận một chút mới được.
Diệp Thụy Niên vốn đã cẩn thận hơn Diệp Tuệ, cho nên cũng đồng ý cách làm của con gái: “Vậy lần sau ba đi Quảng Châu có còn mua hàng nữa không?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Ba cứ mua một chút đi, chúng ta trước hết có thể không bán, nhưng mà hàng thì phải độn một chút trước, đến lúc đó mới có mà bán.”
“Được.” Diệp Thụy Niên càng ngày càng tin tưởng con gái, bởi vì con bé thật sự là rất có khả năng, động óc chút thôi, tiền liền thoải mái kiếm về được.
Chưa được nửa tháng, hàng mà hai cha con Diệp Tuệ mang về đã đều bán hết, Diệp Thụy Niên không đi Quảng Châu nữa, cửa hàng nhỏ xem như đóng cửa.
Đám hàng xóm đều biết là đứt hàng, trong lòng thật tiếc rẻ vì không nhân cơ hội mua nhiều chút, dù sao thì lão Diệp cũng không thường đi Quảng Châu.
Tới gần lúc khai giảng, mỗi ngày Diệp Tuệ đều ở nhà ôn tập bài vở, thuận tiện nhìn chằm chằm Doãn Văn với Doãn Võ làm bài tập nghỉ hè, Doãn Võ khá ngoan, sớm đã viết xong bài tập rồi, Doãn Văn vẫn là bộ dáng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như cũ, tuy thằng nhóc này không có cảm thấy học tập là vô dụng như trước đây nữa, nhưng vừa học cái thôi là liền cảm thấy đau đầu, học không vào, đây là đặc điểm chung của học tra*.
*: đây là cụm từ chỉ những người học tập dở tệ, tệ đến như cặn bã (tra), và nó còn có từ trái nghĩa là học bá – những người học rất giỏi.
Diệp Tuệ không trông cậy vào Doãn Văn có thể thi trung chuyên học đại học, cô chỉ hy vọng cậu ít nhất có thể thuận lợi học xong sơ trung, học thêm chút tri thức, hiểu rõ chút đạo lý, có năng lực phân chia rõ ràng cơ bản nhất.
Cho nên mỗi ngày cô đều nhẫn nại tính tình học bù cho Doãn Văn, thậm chí phải học bù lại từ nội dung tiểu học, mà thường thường là cô còn chưa ngại phiền, Doãn Văn đã bắt đầu kêu khổ.
Diệp Tuệ tức giận đến muốn đánh cậu, đến cùng là vì ai hả, có điều cô đến cùng vẫn là hàm dưỡng không tệ, áp chế tính tình của mình, áp dụng phương thức khích lệ để cổ vũ Doãn Văn học tập, đáp ứng cậu nếu có thể thi được 80 điểm bộ đề mà cô ra, cô liền mua một chiếc máy ghi âm cho.
Cái này đã mạnh mẽ khích lệ tính tích cực khi học tập của Doãn Văn.
Doãn Văn không thích đọc sách, cậu thích ca hát, cậu đã có thể thổi ca khúc đơn giản bằng kèn harmonica mà Diệp Tuệ tặng cho kia, không có ai dạy cậu cả, Diệp Tuệ cũng không biết, đều là chính cậu tự mày mò.
Ngay cả sáo của Doãn Võ cậu cũng thích, thổi còn tốt hơn chính Doãn Võ.
Học âm nhạc là một chuyện rất quấy nhiễu người khác, bởi vì nó phát ra tiếng, Diệp Thụy Niên còn có hơi phiền Doãn Văn cứ thổi tới thổi lui làn điệu không hoàn chỉnh kia, có điều Diệp Tuệ đã thuyết phục ba đừng có can thiệp vào sở thích của Doãn Văn, so với đánh nhau ẩu đả, cái sở thích âm nhạc này quả thực là quá tốt.
Diệp Tuệ mua sỉ băng từ về bán, Doãn Văn đòi hỏi mấy bản băng từ vui vẻ từ chỗ chị, bất đắc dĩ là trong nhà không có máy ghi âm, chỉ có thể đi nhà người khác nghe hát, nó làm cậu dị thường khát vọng có được một chiếc máy ghi âm, giờ có được lời hứa hẹn này, liền xuất ra tính tích cực trước nay chưa từng có mà học tập..