Bạn đang đọc Lại Lên Trang Đầu FULL – Chương 23
Bùi Tiền nhìn thấy Nguyễn Tĩnh bị mình nói đến chấn động, cầm chi phiếu trên bàn xé rách, một lần nữa lại lấy ra tờ khác, dùng bút viết viết, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Một ngàn vạn này cũng quá xem thường rồi, ít nhất cũng phải một triệu mới mới xứng với thân phận tôi!”
Nguyễn Tĩnh mắt trừng đến phát ngốc, cả người không tốt chút nào.
Một, một triệu! Ba của Bùi Dĩ Mặc, quả thực khiến cô cứng họng.
Nhưng cô vô cùng vui mừng! Thật sự rất đúng ý cô, hiện tại người giàu có mà đơn thuần vậy không nhiều lắm đâu!
Hai tay cầm lấy chi phiếu giá trị một triệu nhân dân tệ, chưa từng có số tiền lớn như vậy Nguyễn Tĩnh trịnh trọng nhìn Bùi Tiền nói: “Chú Bùi, ngài là người đầu tiên tôi thấy,, người không vướng bụi trần, thân phận cao quý!”
Bùi Tiền được tâng bốc trong lòng đắc ý cực kỳ, nhưng vẻ mặt lại không thèm để ý khoát tay.
Nâng mặt nhìn Nguyễn Tĩnh rồi nói.
Toàn bộ quá trình trong lòng Nguyễn Tĩnh chỉ nghĩ đến chi phiếu một triệu, căn bản không có để ý ông nói cái gì.
Ba mươi phút sau, nhìn theo Bùi Tiền lên xe rời đi, Nguyễn Tĩnh hăng hái đi tới ngân hàng gần nhất đổi chi phiếu thành tiền rồi chuyển qua tài khoản của cô.
Đi ra khỏi ngân hàng Nguyễn Tĩnh vẫn không hiểu được, bỗng nhiên trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô liền có một triệu!
Xem ra năm nay tài vận của cô vô cùng tốt, đem mục tiêu nhỏ đổi thành mục tiêu lớn hơn, hay là kiếm một trăm triệu?
Trong đầu đang nghiêm túc điều chỉnh mục tiêu, đột nhiên liền nghe được một tiếng kêu cứu thất thanh.
“Ôi, trời ơi, giúp tôi, bắt lấy tên cướp.”
Nguyễn Tĩnh hai mắt kinh ngạc, theo phản xạ thuận tay quật ngược kẻ chạy đằng trước, vẻ mặt coi thường nhìn kẻ trộm.
Rất nhanh một người đàn ông tóc nâu mắt xanh xuất hiện, mang theo khẩu trang chạy lên trước, lại nhìn kẻ trộm trên đất “Oà” vài tiếng, kích động cầm lấy túi xách, nắm tay Nguyễn Tĩnh, “Ồ, túi xách của tôi, cảm ơn cô tiểu thư đáng yêu, cô thực là thiên sứ của ta, oà, cô quả thực là đã cứu một mạng tôi đấy! “
Nguyễn Tĩnh lông mày nhảy dựng, không thể nói chuyện bình thường sao? Ồ này oà nọ có mệt không.
“Vị tiên sinh, không sao cả, đây là việc nhỏ.”
Cứ tưởng chỉ cần dùng sức lấy tay mình ra, quả nhiên không được.
Người đàn ông này có vẻ rất kích động, cầm lấy tay Nguyễn Tĩnh nhìn cô nói lời cảm tạ, cuối cùng rút ra hai tờ giấy, viết một cái tên tiếng Anh, một tờ ghi một dãy số điện thoại, sau đó đưa cho Nguyễn Tĩnh, nói: “Tiểu thiên sứ phương Đông của tôi, để cảm ơn cô đã lấy túi xách lại giúp tôi, phần hậu tạ này cô nhất định phải cầm lấy, oà, trời đất, chúng ta sau này nhất định sẽ còn gặp lại.”
Người đàn ông nói xong cuối cùng buông tay Nguyễn Tĩnh, cầm lấy túi xách vô cùng lo lắng rời khỏi.
Nguyễn Tĩnh đứng tại chỗ cầm hai tờ giấy, một tờ viết gì cô xem không hiểu, tờ còn lại viết tên cùng một tờ viết số điện thoại, vẻ mặt Nguyễn Tĩnh đấy rối rắm.
Thật là hậu tạ nhiều quá.
Đi qua một cái thùng rác, Nguyễn Tĩnh định vứt hai mảnh giấy đi, nhưng lúc cô đem tờ giấy đến trước thùng rác, trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, cảm giác này giống như là đem mấy trăm vạn của mình vứt đi.
Vươn tay gắt gao che ngực, Nguyễn Tĩnh yên lặng đem tờ giấy cất vào lại.
Cô lựa chọn tin tưởng trực giác bản thân.
Tạm thời cất đi, có lẽ về sau sẽ có tác dụng.
*
Trong căn phòng riêng, Chung Thúy cùng Vương Đại Sơn vẻ mặt ngây ngốc nhìn Nguyễn Tĩnh ngồi ở trước mặt bọn họ, ánh mắt hai người dại ra không thể tin được điều chính mình vừa nghe .
Mấy tháng cùng bọn họ làm việc ở công trường, bọn họ liên tục nghĩ Nguyễn Tĩnh nhà nghèo thê thảm không có gạo nấu cơm, thế nhưng Nguyễn Tĩnh lại là minh tinh!
Này…!hai người khác biệt như vậy làm sao có thể là cùng một người? Thế mà lại là cùng một người!
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều cứng đờ đứng lên, bối rối, đây chính là đại minh tinh, không cùng thế giới với bọn họ.
Chung Thúy kéo góc áo Vương Đại Sơn, dùng ánh mắt bảo ông nói gì đó, đừng giống đầu ngốc nghếch như vậy chứ.
Sau khi khiếp sợ cũng từ phục hồi tinh thần lại, Vương Đại Sơn sốt ruột khoát tay, “Vậy không được, cô Tĩnh, tôi cùng A Thúy sẽ không đi theo cô, như vậy khiến cô mất mặt mất.”
Nguyễn Tĩnh kỳ quái nhìn hai người, việc này có gì đâu mà mất mặt.
Tiện tay mang một cái bao nhỏ đưa cho bọn họ, “Dì Chung chú Vương, đây là chút tiền mà mọi người xứng đáng được nhận, hai người cầm đi.”
“A? Này sao có thể là của chúng tôi được? Chúng tôi không nhận được đâu.” Hai người khẩn trương đem tiền đẩy trở về cho Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh thở dài, nói: “Dì Chung chú Vương, không sao đâu, hai người quên chúng ta từng cùng nhau làm việc rất vui vẻ sao? Hoài niệm thật đấy.” Nói tới đây Nguyễn Tĩnh tạm dừng một chút, khoát tay nói: “Haizz, thôi quên đi, chuyện quá khứ không nên nhắc lại, tuy rằng tôi thích việc ở công trường, nhưng mà công việc làm diễn viên vẫn là chính, việc này cũng là bất đắc dĩ, do thiếu tiền cả thôi.”
Hai người đều sợ ngây người.
Giữa việc làm minh tinh và công việc ở công trường, lại có người lựa chọn công việc ở công trường sao!?
“Mọi người hãy giữ lấy đi.
Mấy tháng trước dì Chung cũng cho tôi mấy hộp cải thìa ngâm với sốt nướng tự làm sao? Lúc đang quay chương trình giải trí, thuận tiện đem bán một ít, cho nên số tiền này là của mọi người.”
“Hả?” Hai người nghi hoặc.
Chung Thúy làm bộ bình tĩnh hỏi: “Cô Tĩnh, mọi người quay phim mà còn có thể bán đồ này nọ được sao?”
“Đương nhiên có thể.” Nói đến việc này, cả người Nguyễn Tĩnh đều hưng phấn đứng lên, “Dì Chung để tôi nói cho nghe, hai người tuổi cũng lớn, không thể liên tục làm công việc tại công trường nữa, hai người đi theo tôi, về sau mang theo ít đồ ăn vặt, lại bán cho những minh tinh, bọn họ khá ngốc, khụ, khá đơn giản và tốt bụng, đem bán cho bọn họ có thể thu được không ít.”
“Còn có thể kiếm tiền kiểu này sao?” Chung Thúy cùng Vương Đại Sơn liếc nhau, hai người trong mắt đều có sự nghi ngờ.
Nguyễn Tĩnh trước tiên đem hợp đồng đã được chuẩn bị lấy ra đẩy tới trước mặt hai người, “Đây là bản kế hoạch hợp tác.
Các ngươi về sau đi theo tôi, ngoại trừ lương cơ bản hàng tháng, thì hai người làm sẵn cải thìa ngâm, đặc chế một ít tương, tôi sẽ cực lực đẩy mạnh tiêu thụ, tiền thu được chúng ta chia bốn sáu, tôi bốn hai người sáu.
Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi hai người đâu.”
Hai người cầm hợp đồng nhìn một lần, trong lòng trái tim không ngừng đập “Thình thịch” điên cuồng nhảy lên.
Công việc tiền lương cao như vậy, so với công trường thoải mái hơn.
Hai người nói thầm, Vương Đại Sơn mới nói: “Cô Tĩnh, chúng tôi quyết định đi theo cô, nhưng mà tiền buôn bán kia chúng ta không thể cầm nhiều vậy, là của cô mới phải.”
“Chú Vương, không cần bàn cãi việc này với tôi đâu, mọi người nên cầm phần đó.
Yên tâm, của tôi chừng nào tôi sẽ lấy chừng đó.”
Cuối cùng ba người cũng ký hợp đồng với nhau, trong một ngày quan trọng đầy nắng này.
Sau này đợi đến khi Chung Thúy lớn tuổi, xuất bản một quyển sách 《 Vấn đề giữa tôi và minh tinh làm việc ở công trường 》.
Sách này khi xuất bản, đã trở thành cuốn sách bán chạy nhất, phổ biến một thời.
Còn bị công ty giải trí lớn tranh nhau mua bản quyền phim truyền hình điện ảnh.
Đương nhiên cái này đều là của sau này.
*
Chia tay Chung Thúy, Vương Đại Sơn, mang khẩu trang cùng kính râm, Nguyễn Tĩnh lặng lẽ theo cửa sau đi ra, ngồi vào chiếc xe đang đợi cô.
Tài xế là chú Trương, chuyên lái cho Bùi Dĩ Mặc.
Lão Trương có chút rối rắm, kỳ thực ông rất muốn hỏi Nguyễn tiểu thư một chút, sao lại quen hai người lao động chân tay kia, quan hệ còn rất tốt.
Nhưng mà cuối cùng ông vẫn không hỏi, Bùi tổng cũng không biết chuyện, tài xế như ông hỏi làm gì.
Khi xe chạy đến một con đường khá hẻo lánh, Nguyễn Tĩnh hô dừng xe.
Lão Trương không hiểu hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
Cầm túi lên, Nguyễn Tĩnh nhìn Lão Trương gật đầu, “Tôi có chút việc gấp, bác về trước đi.”
Nói xong liền đóng cửa xe rời khỏi.
Nhìn Nguyễn Tĩnh chớp mắt đã thấy bóng dáng đâu, nghi hoặc trong lòng Lão Trương ngày càng nhiều.
*
Rẽ mấy vòng, Nguyễn Tĩnh vào một nhà vệ sinh trong siêu thị, mang ra trang phục để thay, đem tóc cột lên, mang khẩu trang.
Thay xong quần áo, Nguyễn Tĩnh mang túi đồ ra công trường.
Cầm di động mở chỉ dẫn, rẽ bảy tám lượt rồi đi gần 15 phút, cuối cùng cũng tới.
Nguyễn Tĩnh theo chỉ dẫn của đối phương lên tầng, đi tìm.
Mở cửa đi vào, Nguyễn Tĩnh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng đang ở cúi đầu viết cái gì đó.
Nhẹ ho một tiếng, thấp giọng mở miệng: “Anh Trần, chào anh, tôi là Nguyễn Tĩnh, mấy hôm trước vừa thấy thông tin tuyển dụng.”
Anh Trần từ bản vẽ trên bàn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Nguyễn Tĩnh mang khẩu trang lông mày hơi nhảy dựng.
Hiện tại cuộc sống áp lực quá lớn, đủ loại phiền não, một khi không cẩn thận sẽ rối rắm trong lòng mà lạc lối, khoảng thời gian trước nhà xưởng XX nhân viên còn có vài người nhảy lầu, điều này làm cho anh ta rất áp lực.
Cho nên hắn nhận thầu hạng mục này, đang tìm một người tích cực nhiệt tình, dù là công việc nặng cũng vui tươi yêu đời, tiền lương cũng nhiều hơn.
Trước cũng có nhiều nhiều người đến phỏng vấn, nhưng là không đến nửa ngày phần lớn đều bị anh ta từ chối.
Những người này gương mặt tang thương, nhìn không ra tính cực lạc quan gì hết.
Nguyễn Tĩnh này là do bạn tốt cực lực đề cử.
Nói là lần đầu tiên thấy một cô gái làm việc ở công trường.
Làm việc lăn lộn lâu như vậy, anh ta chưa từng thấy ai làm việc ở công trường mà năng nổ nhiệt tình như vậy.
Anh ta nhin Nguyễn Tĩnh thêm vài lần, anh Trần rối rắm hỏi: “Nguyễn tiểu thư, cô sao lại mang khẩu trang?”
“Khụ khụ.” Nguyễn Tĩnh dùng sức ho khan vài tiếng, “Anh Trần, trong khoảng thời gian này cổ họng tôi không thoải mái, cho nên.
.
.
khụ khụ.”
Anh Trần khoát tay, tỏ vẻ hiểu rõ.
Lại thảo luận với Nguyễn Tĩnh một ít vấn đề kỹ thuật, có được đáp án vừa lòng, mới xoay người dẫn cô rời khỏi.
Đi theo sau anh Trần, Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra.
Dọc theo đường đi quen thuộc, trong lòng cô không khỏi thở dài.
Đây là lần cuối cùng cô nhiệt tình vì công việc này như vậy, lần này làm xong cô nên yên phận làm minh tinh đi thôi, đáng tiếc tiền công của công việc này…
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, cảm khái nghĩ, quả nhiên có cái này thì mất cái khác, có những việc không thể cưỡng cầu.
Nhưng cô không biết là, cô vì lần cuối cùng nhận công việc này, cho nên thời khắc cô bị nhận ra cũng đã đến!
Cũng khiến cho Nguyễn Tĩnh từ nay về sau cả đời tiếc nuối.