Bạn đang đọc Lại Lên Trang Đầu FULL – Chương 10
“Chị Từ, công ty thật sự cho tôi chỗ ở mới sao? Còn tiền nhà..” Nguyễn Tĩnh hấp tấp nhìn Từ Tiêu Vân, trên mặt là không chút nào che giấu sự chờ mong, dường như cả khuôn mặt đều viết “Ngàn vạn lần đừng thu tiền thuê nhà của tôi”.
Từ Tiêu Vân bị chọc tức nở nụ cười, đưa tay chọc trán Nguyễn Tĩnh, “Nói xem sao cô lại trở thành như vậy, ngay từ đầu cũng không biết cô lại yêu tiền như vậy.”
Nguyễn Tĩnh cười hề hề, “Chị Từ, cuộc sống nhiều khó khăn lắm, không có tiền không được.”
“Biết rồi, biết cô rất thiếu tiền.
Yên tâm đi, phòng ở là phúc lợi từ công ty, cho cô ở miễn phí.”
Nguyễn Tĩnh tâm tình vui vẻ, tươi cười tiễn người đại diện của mình đi, đóng cửa lại sau hung hăng bấm mình một cái.
Công ty cho cô chỗ ở nha, cô lại có thể tiết kiệm một chút tiền thuê nhà.
Lại nỗ lực nhận thật nhiều hợp đồng, nói không chừng trong năm nay cô có thể mua cho mình một căn nhà ở thủ đô này rồi.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy hiện tại toàn thân hưng phấn, chạy đến phòng tập thể thao, hưng phấn đánh bao cát cả một giờ, sau đó đơn giản tắm rửa một cái, mặc áo quần đơn giản, đi xuống lầu mua đồ ăn ngon khao chính mình.
Tiệm tạp hóa không nhiều người lắm, Nguyễn Tĩnh chọn đầy một xe đồ ăn mới dừng lại.
Cả một xe như này, cô chỉ cần một bữa là ăn xong hết tất cả.
Công việc càng ngày càng có hi vọng, cô cũng không cần tiết kiệm như trước nữa, có thể thỏa mãn cái bụng của mình rồi.
Đem đồ ăn trong xe đẩy để ra ngoài, người xếp hàng phía sau cùng nhân viên thu ngân đều nghẹn họng trân trối nhìn đồ ăn được chồng chất càng ngày càng cao.
Đống này cần nhiều người lắm mới ăn hết đó!
Run tay đem thẻ ngân hàng đã kiểm tra đưa cho Nguyễn Tĩnh, cô bé thu ngân ngẩng đầu hỏi: “Tiểu, tiểu thư, xin hỏi cô cần hỗ trợ gì không?”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, trên cổ trước sau đều đeo một cái túi to, hai tay lại nhấc lên vài bao to nữa, giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ở trung tâm mua sắm, bình tĩnh rời khỏi.
Hôm đó, có phóng viên đi theo chụp ảnh Nguyễn Tĩnh, tiêu đề “Tin nóng.
Hướng thứ nhất nữ tráng sĩ quá mạnh mẽ” nhanh chóng lên Weibo hot search.
May mắn là Nguyễn Tĩnh ngụy trang đủ kín, không có ai nhận ra cô, thỉnh thoảng có vài cái bình luận nói rằng rất giống cô, nhưng không lâu sau liền bị các bình luận khác đè xuống.
Mua xong đồ ăn trở về nhà, Nguyễn Tĩnh đem nồi và đồ ăn rửa sạch sẽ, lấy bếp điện từ ra nấu một nồi nước sôi, chuẩn bị nấu cái lẩu nhỏ đơn giản.
Nguyễn Tĩnh nhìn thời gian một chút, đã hơn chín giờ rưỡi.
Cô ăn xong bữa này, sẽ chờ đến buổi tối đi tiệc từ thiện.
Loại tiệc cao cấp này khẳng định có rất nhiều đồ ăn ngon, cũng không biết có thể đóng gói hay không.
Ai, cô lại không thể hỏi chị Từ, bằng không khẳng định sẽ bị mắng.
Trong đầu đột nhiên lướt qua một người, hỏi chắc chắn sẽ biết.
Tìm ra di động mở Weibo, tìm ra tên Đỗ Diệc Thành, liền tán gẫu với anh ta chút chuyện.
【 Nguyễn Tĩnh 】: Rảnh không?
Gửi xong tin nhắn, Nguyễn Tĩnh nhìn chằm chằm không chớp mắt điện thoại trong tay, khoảng chừng ba bốn giây sau, Đỗ Diệc Thành mới trả lời tin nhắn của cô.
【 Đỗ Diệc Thành 】: Rảnh , tìm tôi có việc gì à?
Nguyễn Tĩnh tìm ra thiệp mời tiệc tối, chụp ảnh gửi cho anh ta.
【 Nguyễn Tĩnh 】: Anh tham gia bữa tiệc này chứ.
Đỗ Diệc Thành nhìn ảnh chụp thiệp mời, miệng than vài tiếng, đêm nay người tổ chức là Bùi gia, anh cũng không có tư cách tham gia, xem ra Nguyễn Tĩnh này có quan hệ với Bùi Dĩ Mặc là thật.
Hiện tại, tiểu minh tinh có bản lĩnh như vậy, có một người ở sau lưng làm chỗ dựa như vậy, về sau con đường sự nghiệp chỉ sợ là rất thông thuận, cũng không biết có thể gả vào Bùi gia được hay không đây.
【 Đỗ Diệc Thành 】: Cũng có tham gia bữa tiệc tương tự .
【 Nguyễn Tĩnh 】: Vậy là tốt rồi, tôi có vấn đề muốn hỏi anh một chút.
【 Đỗ Diệc Thành 】: Ừ?
【 Nguyễn Tĩnh 】: Đồ ăn trong bữa tiệc đêm nay, có thể đóng gói mang về hay không?
【 Đỗ Diệc Thành 】: …
Đợi thật lâu cũng không có thấy đối phương trả lời, nhìn thấy nước trong nồi đã rút, Nguyễn Tĩnh mở nắp vung, gắp thịt bỏ vào.
Lại nhắn cho Đỗ Diệc Thành một tin nhắn nữa.
【 Nguyễn Tĩnh 】: Anh cuối cùng có biết hay không vậy?
Đỗ Diệc Thành mới vừa khôi phục sắc mặt, lại không giữ nổi bình tĩnh.
Người này muốn hỏi vấn đề này thật sao?
【 Đỗ Diệc Thành 】: Cô hỏi Bùi tổng đi, anh ta chắc chắn biết.
Sợ Nguyễn Tĩnh lại hỏi hắn mấy vấn đề kì quái, Đỗ Diệc Thành nhanh chóng nhắn một cái tin.
【 Đỗ Diệc Thành 】: Được rồi, tôi đang có việc gấp, nói chuyện với cô sau!
Nguyễn Tĩnh cau mày, sao lại là hỏi Bùi tổng? Bỏ di động xuống, đem gắp thịt đã chín hoàn toàn lên, Nguyễn Tĩnh vừa ăn đồ ăn ngon, vừa suy xét, cô trước cứ mang theo hộp giữ nhiệt đến, có thể đóng gói thì đóng gói, không thể thì coi như đã hết, cùng lắm thì cô ở đó ăn nhiều một chút.
Đồ ăn mua về cuối cùng bị Nguyễn Tĩnh tiêu diệt hơn phân nửa, sờ bụng, vẻ mặt Nguyễn Tĩnh đầy thỏa mãn.
Cơm nước xong, Nguyễn Tĩnh lấy ra kịch bản phim dân quốc mà mình sắp quay, cân nhắc tính cách nhân vật.
Kết quả đương nhiên là còn chưa xem được hai trang kịch bản, liền đau khổ đi tìm cách khác.
Vẫn là nên đến nơi chuẩn bị quay phim tìm cảm giác thì hơn.
Chạy tới chạy lui được mấy tiếng đồng hồ, Từ Tiêu Vân tìm cho cô một ít tư liệu, đều là tư liệu của ảnh đế ảnh hậu, ngay cả cô với khả năng diễn xuất gần như không có cũng cảm thấy rất khâm phục.
Đỉnh cao như vậy, cả đời này cô không đạt được, vẫn là nên thành thật quay vài cái quảng cáo, tham gia mấy chương trình văn nghệ thôi.
Năm giờ chiều, Nguyễn Tĩnh mặc lễ phục dạ hội màu trắng tinh được công ty chuẩn bị tốt cho cô, soi gương,phía sau gần như là hở cả lưng, phía trước lại không có chỗ hở nào.
Dựa vào ảnh chụp tạp chí, tự tạo kiểu tóc cho mình, thoa một ít phấn nền dạng lỏng làm sáng da, đánh má hồng, nhưng không hề trang điểm khuôn mặt mình.
Đợi đại khái khoảng 30 phút, di động Nguyễn Tĩnh cuối cùng vang lên, công ty cho người đến đón cô.
*
Xuống xe, nhanh chóng nhìn lướt qua những người xung quanh, không có một người quen, bất quá ai ai đều cũng có vẻ rất nổi tiếng.
Nguyễn Tĩnh đưa thiếp mời, sau đó được một người dẫn vào.
Tiểu trợ lý toát mồ hôi, không nhìn thấy Nguyễn Tĩnh trong lòng vô cùng gấp gáp, không phải nói đã đến sao, thế nào lại không thấy người đâu?
Mà lúc này Nguyễn Tĩnh đã bước vào trong đại sảnh, nhìn đồ ăn trước mắt mà không nhịn được nuốt nước miếng vài lần, thật là nhiều món ngon mà!
Bụng bỗng kêu lên, Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện có người đã ăn, ánh mắt tỏa sáng cầm lấy cái đĩa nhỏ trên bàn, kẹp đầy điểm tâm sau đó thì đứng ăn luôn.
Điểm tâm ngọt mà không ngấy cơ hồ kích thích khẩu vị, Nguyễn Tĩnh ăn ngon nước mắt đều chảy ra.
Người thế giới này quá lợi hại, làm thế nào có thể nấu ra món ngon vậy chứ.
Lúc Nguyễn Tĩnh vừa tiến vào sảnh tiệc, liền rơi vào trong mắt một người.
Mạc Hinh là con gái duy nhất của Mạc gia, bên trên còn có người anh trai hết lòng yêu thương cô ta, sinh ra đã là cô công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay, ở nơi Đế Đô này có ai nhìn thấy cô ta mà không nể mặt gọi một tiếng tiểu công chúa chứ?
Mạc gia cùng Bùi gia là hai gia tộc danh giá, hai nhà quan hệ vô cùng tốt, Mạc Hinh từ lúc còn nhỏ, giấc mộng duy nhất chính là gả cho Bùi Dĩ Mặc.
Anh Dĩ Mặc nhiều năm như vậy luôn độc thân, cô ta luôn khẳng định đây là điều đương nhiên, anh đang chờ cô lớn lên.
Thật không ngờ, mấy ngày hôm trước tại thời điểm sinh nhật tròn 18 của cô, anh Dĩ Mặc lại cùng một tiểu minh tinh tuyến mười tám tạo scandal!
Cô ta tức giận đi chất vấn anh, nhưng ngay cả mặt anh cô ta không thấy.
May mắn chú Bùi đứng về phía cô, nói cô mới là con dâu duy nhất mà Bùi gia lựa chọn.
Hừ! Mạc Hinh ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy khinh bỉ đánh giá Nguyễn Tĩnh, đứng cách đó không xa từ trên xuống dưới, cùng hai bạn tốt hùng hổ đến tìm cô nói chuyện.
“Ôi, cô chính là tiểu minh tinh tuyến mười tám câu dẫn anh Dĩ Mặc??đến tìm cô nói chuyện.
Nguyễn Tĩnh nuốt bánh ngọt vào miệng, còn khẽ liếm nhẹ môi, quả thực là mỹ vị nhân gian.
“Người phụ nữ thô lỗ này không nghe thấy tiểu công chúa ở gọi cô à? Có được giáo dục hay không vậy?”
“Đúng là, bữa tiệc quan trọng như thế này sao lại để cho chó mèo đi vào thế này.”
Nguyễn Tĩnh lại cầm mấy món điểm tâm, mới xoay người nhìn về phía ba người con gái bên cạnh cô.
Có hai người trong mắt là sự khinh bỉ cùng ác ý, còn một ánh mắt khác cũng có khinh bỉ chỉ là không có ác ý, nhưng lại giống như bị cướp mất món đồ chơi, trong lòng không thoải mái khi không tìm được nó .
Nguyễn Tĩnh bỏ qua cô gái mang đến cho cô cảm giác tốt hơn kia, nhìn về phía hai cô gái còn lại, vẻ mặt tán thành gật đầu, “Các cô nói rất đúng, sao buổi tiệc này không dọn dẹp mấy con chó sủa điên như này đi nhỉ.”
Hai người nghe xong sắc mặt đều biến đổi, cái này không khác gì gọi hai cô là chó điên sao.
Hai người vừa định đánh trả nhưng bị một tiếng gọi làm gián đoạn.
“Hinh Hinh?” Một thanh âm phụ nữ dễ nghe vang lên.
Nguyễn Tĩnh nhìn về phía người đi tới, nhìn thấy người phụ nữ này mặc một bộ sườn xám kiểu dáng đơn giản, nhưng lại có một vẻ đẹp khiến người ta phải ganh tị.
Nhưng mà Nguyễn Tĩnh cũng không có cảm giác tốt, không thể nói rõ vì sao, đơn thuần chính là trực giác của thủ lĩnh tộc Tang thi như cô thôi.
Nguyễn Tĩnh ở trong lòng nhanh chóng đánh giá mức độ nguy hiểm cho người phụ nữ này.
Đối phương nhìn cô mỉm cười rồi gật đầu, cô vẫn nên rời đi, người như thế một khi dính vào sẽ rất khó thoát thân .
Nhưng đối phương giống như đối với cô cảm thấy rất hứng thú, nhìn cô khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười này khiến cô không thoải mái, “Thật có lỗi, Hinh Hinh không hiểu chuyện, gây phiền toái cho cô rồi .”
“Cô, sao cô lại xin lỗi cô ta, con không có làm sai cái gì cả!” Mạc Hinh tức giận gào lên một câu, lại nhìn Nguyễn Tĩnh hừ một tiếng, “Hồ ly tinh, tôi ghét cô!” Nói xong xoay người chạy đi, để lại hai cô bạn tốt vẻ mặt xấu hổ nhìn Mạc Ngữ Khinh.
Mạc Ngữ Khinh nhàn nhạt lườm hai người một cái, khóe miệng cong lên, “Hai vị tiểu thư, có thể đi trước hay không?”
Hai người xấu hổ nói vài câu liền rời khỏi.
Các cô mới không thừa nhận, mỗi lần nhìn thấy cô của tiểu công chúa đều rất sợ.
Tiểu công chúa sao lại ngốc nghếch như vậy, quả nhiên là do có một bà cô đáng sợ như vậy