Đọc truyện Lai Giả Khả Truy – Chương 21
Bạch Ngọc Đường đặt Triển Chiêu xuống ghế salon màu trắng, rồi quỳ lên trên tấm thảm bạc trải dưới chân ghế. Anh tháo giầy của Triển Chiêu, rồi cởi tất ra, chân Triển Chiêu nhỏ dài trắng ngần, ngón chân tự nhiên hơi cong lại, mười đầu ngón chân xinh xắn đáng yêu. Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn đôi chân ấy, nắm thật chặt trong tay, quả thực là lạnh như anh nghĩ. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn người ngồi yên lặng trên ghế salon, lẳng lặng không nói gì áp đôi chân kia vào ngực. Bàn chân lạnh toát chạm vào da thịt bóng loáng căng mịn, dòng nước ấm trượt vào hai chân, xúc cảm ấy khiến Triển Chiêu vừa cảm thấy xa lạ, lại vừa không kìm được mê đắm, chỉ có thể theo bản năng mà giãy giụa, muốn rút chân mình về.
“Đừng nhúc nhích!” Bạch Ngọc Đường nói, rồi ôm lấy cẳng chân thon dài của Triển Chiêu, khẽ gối đầu lên đùi cậu, nhắm hai mắt lại. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường cuộn tròn ở đó, hệt như một đứa trẻ bất lực muốn tìm kiếm sự an ủi, lại giống như một tín đồ ngoan đạo thành tâm quỳ lễ. Lòng cậu bỗng chốc mềm nhũn ra, duỗi ngón tay thon dài lùa vào mái tóc hơi nâu nâu của Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng vuốt ve. Tóc kia giống như chủ nhân của nó, mềm mại nhưng quật cường. Bạch Ngọc Đường như thể vẫn chưa thỏa mãn với sự dỗ dành ấy, nghiêng đầu đi, ngậm lấy ngón tay cậu, hàm răng khẽ thăm dò, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay. Triển Chiêu cảm thấy như có một luồng điện truyền đến từ đầu ngón tay, đi theo các mạch máu lan ra khắp cơ thể, ngón chân cậu cũng không khỏi cuộn lại.
Động tác đơn giản ấy dường như đã kích thích Bạch Ngọc Đường, anh ngồi thẳng người lên, ngước đầu nhìn về phía Triển Chiêu. Trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên thứ ánh sáng khác thường (Há há há~~~ Chuột bạch biến thân thành đại sắc lang~~~), không cho Triển Chiêu cơ hội tránh né, anh đưa tay giữ lấy đầu Triển Chiêu, môi mỏng mà ấm áp hơi mở ra, nhưng tựa hồ nghĩ đến điều gì, lại nhăn lông mày lại.
Đôi mắt sáng ngời của Triển Chiêu cũng bắt đầu trở nên mơ màng, cậu có chút khát vọng được cảm nhận khí tức của Bạch Ngọc Đường. Thấy vẻ mặt vi diệu của Bạch Ngọc Đường, trong nháy mắt, Triển Chiêu liền hiểu rõ —– đối với nụ hôn lần đó anh vẫn còn e ngại! Triển Chiêu cười nhẹ, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười —- cậu vui mừng vì được người yêu quý trọng —- bèn dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên trán Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường được cho phép, hôn lên trán của cậu, một đường hướng xuống dưới, mi tâm, mi mắt, chóp mũi, gò má, chiếc lưỡi linh xảo miêu tả đôi tai trắng nõn như trong suốt, ngậm lấy vành tai mềm mại như giọt nước mưa…
Triển Chiêu chỉ có thể bám hai tay vào vai Bạch Ngọc Đường, để trái tim cảm nhận, ngây ngô đáp lại. Hai người gắn bó như môi với răng, triền miên không ngớt. Mãi đến tận khi tay Bạch Ngọc Đường dọc theo vạt áo luồn vào phía trước thăm dò, bàn tay nóng hổi vuốt ve tấm lưng mịn màng, vòng lấy chiếc eo thon, đầu ngón tay lướt qua một điểm đỏ thắm trước ngực…
“Ngọc… Ngọc Đường…” Triển Chiêu chỉ cảm thấy giật mình một cái, tay khoác trên vai Bạch Ngọc Đường đột nhiên đẩy anh ra, tựa người vào ghế salon.
Cậu nhìn Bạch Ngọc Đường đầy áy náy, “Ngọc Đường… Em…”
Bạch Ngọc Đường thở hổn hển, rồi lại cực lực khiến mình bình tĩnh lại. Anh hôn một cái lên môi Triển Chiêu, tì trán vào, “Xin lỗi, anh quá nóng vội…”
Biết Triển Chiêu da mặt mỏng, mình cũng không thể quá nóng ruột. Hẳn là anh vẫn không quên được móng vuốt sắc nhọn cùng tính khí quật cường của con mèo này.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên ghế salon, vươn tay ôm lấy Triển Chiêu: “Quần áo ướt cả rồi, đi tắm đi!” Bầu không khí còn tràn ngập khí tức ám muội, điều này khiến Triển Chiêu vô cùng lúng túng. Nhưng vẫn thuận theo gật gật đầu, cậu biết vào thời điểm như vậy lại kêu ngừng, xác thực là khiến Bạch Ngọc Đường rất khó nhịn. Nhưng trái tim mình vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, chuyện tình yêu không bình thường này đến cùng sẽ như thế nào…
Triển Chiêu vừa định đứng dậy, nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường kéo: “Ăn tối chưa?” Vừa nhắc tới cơm tối, bên tai hai người đột nhiên vang lên tiếng kêu “Ùng ục ùng ục”, sau đó, trên ghế salon sang trọng xuất hiện một con mèo đỏ chót như quả cà chua…
“Ha ha ha ha ha ha~~” Bạch Ngọc Đường vô cùng mất hình tượng cười lăn cười bò ra ghế salon, Triển Chiêu vừa tức vừa thẹn, tàn nhẫn đạp anh một cước, xoay người đi vào phòng tắm.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo bóng lưng người yêu, vùi mặt xuống ghế, thoả mãn thở dài một hơi: Thì ra những ngày gần đây, cơm nuốt không trôi không phải chỉ có mỗi mình a!
Triển Chiêu mặc một chiếc áo tắm hơi rộng, mang theo mái tóc ướt nhẹp bước ra khỏi phòng tắm. Đột nhiên một cái khăn tắm màu trắng ụp tới, Triển Chiêu chưa kịp phản ứng lại, liền bị Bạch Ngọc Đường nắm lấy ấn tới bên cạnh bàn ăn.
“Mèo ngốc, vừa mắc mưa xong còn chưa lau tóc đã đi ra, em muốn cảm lạnh sao?” Trong miệng nói hung tợn, nhưng đôi tay lau tóc lại rất đỗi dịu dàng.
Triển Chiêu vừa hưởng thụ tình nhân mới nhậm chức phục vụ cho mình, vừa cười ha ha nói: “Ngọc Đường không phải bác sĩ sao? Bị ốm cũng không thành vấn đề a!”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói: “Hừ hừ, anh chỉ mổ đầu cho bệnh nhân thôi…”
Triển Chiêu cũng không phản bác, sự chú ý sớm đã bị thức ăn trên bàn hấp dẫn. “Ngọc Đường, cháo này…?”
“Trong nhà chẳng có gì cả, đành phải ra ngoài mua cháo. Có phải mấy ngày nay em không ăn gì đúng không? Ăn cháo là tốt nhất.” Nói rồi kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, cầm hai bát cháo, đặt trước mặt Triển Chiêu một phần, “Em thích cháo thịt nạc trứng muối, phần này là của em.”
Triển Chiêu cầm lấy thìa, nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, hơi ngạc nhiên. Liền quay đầu lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, thật sự có chút không giống. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nói: “Nhìn cái gì chứ? Không phải đói bụng sao? Yên tâm ăn đi! Hành thái và rau thơm em không thích đã lấy ra hết rồi!”
Triển Chiêu cúi mặt xuống bát, ăn một thìa cháo thơm mềm. Hạt gạo xốp mịn chậm rãi tan ra trong miệng, hơi nóng từ bát cháo không ngừng bốc lên, cậu cảm giác dạ dày mình, trái tim mình, mặt của mình… đều ấm lên.
Ngoài cửa sổ mưa đã ngừng hạt, mặt trăng treo trên ngọn cây. Trên màn trời xanh thẫm, ánh sao lấp lánh. Ngày mai, hẳn là một ngày nắng đẹp đi!