Đọc truyện Lãi Được Bé Yêu – Chương 6Người Phỏng Vấn Sao Lại Là Anh Ta
“Ôi chao không thể nào, nghe nói tổng giám đốc Nguyễn có một đứa con trai nhưng lại không có vợ, lại còn đẹp trai, anh ấy đến phỏng vấn, không phải muốn tuyển cho con trai mình một người mẹ đấy chứ?”
“Có khả năng! Nhưng nghe nói anh ta có vấn đề… nếu không thì sao thời gian dài như vậy không có lấy một người bạn gái cố định? Chuyện xấu cũng không ít, có phải bị người ta ghét bỏ không?”
Đám con gái sau khi bàn tán chán chê, vẫn cứ chọn trai đẹp.
Chỉ cần có thể bước vào nhà giàu có, làm mẹ kế thì có làm sao!
Nhìn bộ dạng tranh tài đọ sắc của bọn họ, Thịnh Tâm Lan không kìm được mà trợn mắt, hừ hừ.
Mấy ông sếp tổng đã có con toàn hơn ba mươi tuổi, nhất định là bụng bia, người ta có tiền như vậy, đâu đến nỗi phải đi phỏng vấn để kiếm mẹ cho con mình?
Có mà đi chọn bồ nhí cho mình thì có.
Trong tiềm thức, Thịnh Tâm Lan có chút phản cảm đối với ông chủ tương lai của mình.
“Thịnh Tâm Lan!”
“Có!” Nghe thấy tên mình được xướng lên, Thịnh Tâm Lan băng qua đám người bước đến.
Sau khi hít sâu một hơi, Thịnh Tâm Lan đẩy cửa bước vào.
Trên bàn tổng cộng có năm người phỏng vấn, mà lúc này, có một người đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm chiếc bàn dài, vị giám khảo ngồi bên trái nói gì đó với anh ta, vẻ mặt cung kính vô cùng.
Thịnh Tâm Lan sợ đến ngây người.
Đây… đây chẳng phải là người đàn ông trong thang máy ư?
Lại nhìn vẻ nịnh nọt của đám người xung quanh, Thịnh Tâm Lan như muốn ngừng thở.
Làm sao bây giờ?
Chức vụ của người này xem ra cao hơn tất cả những người kia, là quản lý? Tổng giám sát? Hay là….
Nguyễn Anh Minh dường như cảm thấy điều gì, anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thịnh Tâm Lan, lại cúi đầu, giống như chưa từng gặp cô vậy. Anh hỏi: “Tốt nghiệp trường đại học kinh doanh Wharton?”
“Tôi… tôi chưa lấy được bằng tốt nghiệp.” Thịnh Tâm Lan khó khăn lắm mới tìm lại giọng nói của mình.
Trước đây cô lấy can đảm điền tốt nghiệp đại học mới thuận lợi lấy được giấy mời phỏng vấn.
Cô thực sự rất cần công việc này.
Người phỏng vấn cả kinh, “Ý của cô ta, sơ yếu lý lịch của cô là giả?”
Anh ta quay đầu, vội vàng xin lỗi Nguyễn Anh Minh: “Tổng giám đốc, xin lỗi, chúng tôi xét duyệt..”
Nguyễn Anh Minh khoát khoát tay, ra hiệu bảo anh ta đừng nói gì, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái bên dưới: “Ý của cô là, chỉ bằng những việc cô đã làm ở khách sạn Milady ở Đức mà có thể đến đây nhận phỏng vấn?”
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh càng lạnh lùng hơn: “Cô đã đọc yêu cầu tuyển dụng chưa?”
Anh ném sơ yếu lý lịch về phía cô, vẻ mặt lạnh nhạt, sớm đã nhìn thấu lời nói dối của cô: “Ra ngoài đi!:
Thịnh Tâm Lan ủ rũ, cầm sơ yếu lý lịch xoay người bỏ đi, lại nghe thấy giọng nói trầm lạnh của người đàn ông phía sau truyền đến màng nhĩ—-
“Đừng giở mấy trò vô dụng đó ra, đến lý lịch còn làm giả, không một công ty nào tuyển người như vậy!”
Thịnh Tâm Lan dừng bước, không phục.
Người đàn ông này có tự cho rằng mình thanh cao quá không!
Cô xoay người quay lại, bộp một tiếng ném lý lịch lên bàn.
Âm thanh rất lớn, thu hút ánh nhìn của mấy người phỏng vấn kia, tất cả đều kinh hãi.
Có người dám quăng đồ trước mặt tổng giám đốc Nguyễn của bọn họ? Không muốn sống nữa hay sao?