Đọc truyện Lãi Được Bé Yêu – Chương 54Cô Ta Là Vợ Chưa Cưới Của Anh
Chú rể tương lai và cô dâu tương lai cùng lúc xuất hiện, không ít người vây lại, trong đó cũng bao gồm mấy người bạn học đại học năm đó do Lê Vân cố ý mới tới.
Trong đó có hai người, còn là bạn cùng phòng lúc đó của Thịnh Tâm Lan.
Lê Vân ung dung thản nhiên mà khoác cánh tay của Lý Duy, giống như tuyên thệ chủ quyền.
“Trước đây Duy còn nói cô không chịu đến, nói tôi đừng kêu cô, tôi còn nói anh ấy lòng dạ hẹp hòi, lúc đó quan hệ của cô và chúng tôi tốt như thế, chúng tôi đính hôn sao có thể không đến chúc phúc chúng tôi đúng không?”
Thịnh Tâm Lan ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô ta: “Đương nhiên.”
Lý Duy lại nhíu mày, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Lê Vân.
“Được rồi, còn phải đi tiếp đón khách khác nữa, đi thôi.”
“Gấp cái gì? Còn chưa tới giờ mà.” Lê Vân kéo anh ta, cố ý cất cao giọng hỏi.
“Tâm Lan, sao không thấy bạn trai của cô cùng đến vậy?”
“Bạn trai? Ai?”
Sau lưng Lê Vân truyền ra giọng chất vấn, đồng thời một bóng hình xinh đẹp đi ra, một thân lễ phục cao cấp được đặt may của chanel, mái tóc vừa nhìn liền biết là được chăm sóc tỉ mỉ, quấn ở đằng sau đầu, dây chuyền kim cương lấp lánh ở trên cổ, vô cùng chói mắt, chỉ sợ người ta không biết phong cách ăn mặc có tiền của cô, không phải Thịnh Tâm Nhu thì là ai?
Thịnh Tâm Lan lúc này mới nhớ ra, quan hệ của nhà họ Lý và nhà họ Thịnh luôn rất tốt, tiệc đính hôn của Lý Duy, Thịnh Tâm Nhu đến tham gia thay ba đúng là bình thường.
“Tâm Nhu, cô không biết hả?” Lê Vân trông như vô cùng kinh ngạc: “Sao chuyện em của cô có bạn trai cô cũng không biết, cô ấy không nói với mấy người à?”
Thịnh Tâm Nhu bưng ly rượu, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Người em gái này của tôi trước giờ luôn độc lai độc vãng, nhà còn không về, loại chuyện yêu đương này, sao có thể báo với tôi”
“Nếu như là người khác không báo thì cũng thôi đi, nhưng người đó là Nguyễn Anh Minh đó.” Lê Vân giương mày lên, giọng điệu khoa trương: “Tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, chuyện lớn như vậy sao cũng không nói với mọi người chứ?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền vang lên những tiếng ồn ào.
Ai không biết tổng giám đốc Nguyễn Anh Minh của tập đoàn Thịnh Đường không gần nữ sắc, sao có thể có quan hệ gì với Thịnh Tâm Lan chứ?”
Thịnh Tâm Lan nắm chặt túi xách, sắc mặt có chút khó nhìn.
Lúc đó ở ngoài gặp phải Lý Duy và Lê Vân, cũng là tình thế cấp bách mới bịa ra lời như vậy, may mà lúc đó Nguyễn Anh Minh phối hợp, nhưng cô như thế nào cũng không nghĩ tới Lê Vân lúc này lại nói ra chuyện này, cố tình Thịnh Tâm Nhu cũng ở đây.
Quả nhiên, Thịnh Tâm Nhu vừa nghe thấy lời này liền lộ ra vẻ mặt cười nhạo.
“Này có thể xem là chuyện cười lớn nhất tôi nghe gần đây, Thịnh Tâm Lan, cô hơi coi trọng mình rồi đó, cô ngay cả đại học cũng chưa học xong đã chạy ra nước ngoài sống hơn năm năm mới trở về, sao? Vừa trở về liền muốn bắt lấy một người đàn ông có tiền làm chỗ dựa? Cũng không soi gương xem bản thân là cái dạng gì? Vội vàng muốn làm mẹ của con trai của Nguyễn Anh Minh, thật không ngĩ tới, hai ngày trước tôi mới nghe nói ngày cưới của Nguyễn Anh Minh và Cao Mỹ Lệ cũng đã định rồi.”
Lời này vừa nói ra, lời bàn tán xung quanh càng nhiều, có người nhiều chuyện về mối quan hệ mờ ám mấy năm nay của Cao Mỹ Lệ và Nguyễn Anh Minh, có người nói con trai của Nguyễn Anh Minh thật ra chính là do Cao Mỹ Lệ sinh, còn có người nói Thịnh Tâm Lan ham hư vinh, không tự lượng sức, lời gì cũng có.
“Dù sao đi nữa cô cũng là em gái của tôi, đừng có làm tôi mất mặt ở đây, nếu như ba biết cô vội vàng muốn làm mẹ kế của người ta như vậy, cũng không hỏi qua người ta có đồng ý không đã ở bên ngoài giả mạo bạn gái của người ta để lừa bịp, chỉ sợ là sắp tức chết.”
Giọng điệu của Thịnh Tâm Nhu lạnh lùng, thái độ cực kì cay nghiệt, không xem cô như là em gái mà đối xử.
Mấy người khách xung quanh mấy năm nay cũng chỉ biết Thịnh Tâm Nhu, hầu như rất ít người từng nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, vì thế còn cho rằng lại là ân oán của nhà giàu có, Thịnh Tâm Lan chỉ sợ là con gái ngoài giá thú của ông cụ Thịnh với người phụ nữ nào đó ở bên ngoài, cho nên không có ai nói đỡ cho cô.
“Chưa từng nghe nói là cô cả nhà họ Thịnh có chị em đó? Người này rốt cuộc là ai thế?”
“Ai biết chứ? Nhà họ Thịnh có tiền có thế, ông cụ Thịnh ở bên ngoài có một hai đứa con ngoài giá thú cũng không kì lạ.”
“…”
Mấy lời khác Thịnh Tâm Lan đều có thể nhịn, chỉ có câu con gái ngoài giá thú này rõ ràng là đổi trắng thay đen, còn chạm đến chuyện cũ đau thương ở trong lòng của cô, lập tức liền nắm chặt bàn tay, lạnh lùng quát lớn nói.
“Thịnh Tâm Nhu, giữa rất nhiều người, đến lượt chị dạy bảo tôi làm mất mặt sao?”
“Sao? Tôi là trưởng nữ của nhà họ Thịnh, chị của cô, tôi đương nhiên có tư cách này?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nói.
“Người được nhập gia phả mới được gọi là trưởng nữ.”
Lời này nói ra đầy ý tứ hàm xúc, Thịnh Tâm Nhu nhất thời sắc mặt tái mét, lập tức khống chế không được, vung tay lên: “Cô bớt nói xằng nói bậy với tôi đi.”
“Có phải là nói xằng nói bậy hay không, không phải là cô vung tay đánh người đã có thể chứng minh được.”
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên, bả vai của Thịnh Tâm Lan bị một bàn tay kéo vào trong lòng, mà tay của Thịnh Tâm Nhu vẫn chưa kịp đánh xuống, đã bị anh bắt lấy ở giữa không trung.
“Nguyễn Anh Minh?”
“Sao anh ta đến đây?”
Tiếng bàn tán của mọi người càng lớn hơn.
Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh, dưới khúc xạ rực rỡ của của đèn chùm thủy tinh nét mặt của anh hiện ra hết sức bình tĩnh.
“Nguyễn Anh Minh.” sắc mặt của Lê Vân và Thịnh Tâm Nhu đều thay đổi.
Hai người họ vốn dĩ đã giao hẹn sẽ liên hợp diễn trò với nhau để làm cho Thịnh Tâm Lan mất mặt trước mặt mọi người, dẫu sao cũng là chính tai Thịnh Tâm Nhu nghe thấy Cao Mỹ Lệ nói cô ta sắp kết hôn với Nguyễn Anh Minh, chuyện này cũng có nghĩa là chuyện Lê Vân lúc trước trong thang máy nghe thấy Thịnh Tâm Lan nói cô hẹn hò với Nguyễn Anh Minh căn bản chính là nói hưu nói vượn.
Nhưng mà ai cũng không ngờ rằng, Nguyễn Anh Minh thật sự đến rồi.
“Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường?” Thịnh Tâm Nhu sắc mặt xấu xí, nhịn không được hỏi dò để xác nhận.
Thái độ của Thịnh Tâm Lan cực kì lạnh nhạt: “Cần tôi lấy chứng minh thư ra cho cô xem không?”
“Tôi không có ý này.” Thịnh Tâm Nhu không ngừng lắc đầu.
“Cô có ý gì tôi không có hứng thú, cái mà tôi có hứng thú là, cô muốn đánh vợ chưa cưới của tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, là có ý gì?”
“Vợ chưa cưới?” Thịnh Tâm Nhu cứng ngắt cả mặt, không dám tin nói: “Sao có thể? Cô ta, cô ta là vợ chưa cưới của anh?”
Thịnh Tâm Lan cũng ngẩn người ra, không ngờ rằng Nguyễn Anh Minh sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra lời như thế.
“Tại sao không thể?” Nguyễn Anh Minh ôm chặt bả vai của Thịnh Tâm Lan, dáng vẻ ung dung: “Cô ấy không phải là vợ chưa cưới của tôi, không lẽ là cô?”
Thịnh Tâm Nhu mím chặt môi, không cam lòng mà hỏi ngược lại: “Vậy sao hồi nãy cô ta không nói?”
Lúc này, Thịnh Tâm Lan cũng đã lấy lại tinh thần, lập tức châm biếm lại.
“Tôi có cơ hội nói không? Chị và Lê Vân hai người dốc sức muốn làm cho tôi khó xử ở trước mặt nhiều người như vậy, sẽ cho tôi giải thích sao?”
“Không phải ý của tôi, tôi không có ý này” Lê Vân vội vàng ngắt lời, chỉ sợ Nguyễn Anh Minh giận cá chém thớt.
Lời này thể hiện điều gì, Thịnh Tâm Nhu căm tức mà trợn mắt trừng Lê Vân một cái.
Thịnh Tâm Lan đã có Nguyễn Anh Minh chống lưng, lập tức đủ sức mạnh.
“Nguyễn Anh Minh chỉ là có việc nên đến muộn tí, hai người liền hung hăng bắt lấy chuyện này không buông, có thù có oán gì với tôi, còn cố ý gửi thiệp mời cho tôi mời tôi tới, muốn khiến tôi bẽ mặt? Một người là bạn thân của tôi, một người là chị của tôi, tôi thật sự là có phúc ba đời mới gặp phải các cô.”