Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 76


Bạn đang đọc Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái – Chương 76


Đây là lần đầu tiên Phó Đình Sâm bị đuổi ra khỏi nhà, trên mặt anh còn hơi mù mờ, sau đó nhìn xuống que thử thai bị nhét vào trong tay, ánh mắt chứa chan niềm vui mừng, đập cửa: “Nhuyễn Nhuyễn, mau mở cửa.


Hai người đã kết hôn được năm năm, cơ thể của cô gái nhỏ sau khi dốc lòng nghỉ ngơi đã đạt đủ tiêu chuẩn mang thai, nếu vậy lúc mang thai sẽ không quá vất vả.

Có bác sĩ bảo đảm, bắt đầu từ hai tháng trước anh không dùng đồ bảo vệ, ban đầu còn cho rằng phải chờ một thời gian, nhưng không ngờ lại đến bất ngờ như thế.

Tạ Du dựa vào hông cửa, cô hơi tức giận, nhưng phần lớn là hoảng loạn, trong tưởng tượng của cô mang là việc sau khi hai người đã hoàn toàn thương lượng sẵn sàng, đã chuẩn bị đầy đủ, tính toán thời gian nghênh đón một sinh mạng mới.

Nhưng bây giờ lại phát hiện ra cô đã có thai hai tháng, phá hỏng hết tất cả kế hoạch của cô, cố tình anh lại cứ bày ra dáng vẻ không hiểu, nếu không phải bác sĩ phát hiện ra cô bất thường thì có lẽ đến giờ họ vẫn chưa phát hiện ra.

“Vợ à, em mau cho anh vào đi, bên ngoài lạnh quá.

” Phó Đình Sâm kéo chặt bộ đồ mặc ở nhà vừa mỏng manh vừa rộng thùng thình trên người mình, đứng trong sân chịu những làn gió đông lạnh lẽo thấu xương thổi vù vù, tuy cơ thể anh có tố chất vượt qua thử thách thì cũng lạnh đến run lẩy bẩy.

Tạ Du đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, đã là chạng vạng, cây thường xuân trong sân luôn xanh mướt mát giờ đây hơi héo úa, đúng lúc có một làn gió lạnh thổi qua, cây thường xuân lay động vài cái rồi lại im lặng.

Ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được cái rét ở bên ngoài, cô âm thầm tự trách mình đúng là được nuông chiều quá, thế mà lại đuổi anh ra khỏi cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa, trên mặt là vẻ áy náy nhìn Phó Đình Sâm bước vào, sau đó nhào vào lòng anh.

Cô gái nhỏ vốn nên tức giận, bây giờ vẻ mặt lại đầy áy náy.

Nhưng cô vừa nhào đến, còn chưa kịp chạm vào anh đã bị anh đẩy ra, cô nghi ngờ trừng mắt lườm anh.

Phó Đình Sâm giải thích: “Trên người anh lạnh lắm, đứng gần sẽ làm em bị lạnh.


Không biết là bởi vì thai phụ đa sầu đa cảm hay là cảm xúc áy náy, cô đỏ mắt, chờ đến khi được Phó Đình Sâm ôm vào trong lòng một lần nữa thì cô mới ôm chặt lấy eo anh: “Anh Tiểu Phó, em xin lỗi.

Phó Đình Sâm: “?”
Cô nhóc này lại suy nghĩ tầm bậy tầm bạ cái gì nữa rồi? Mới rồi còn nổi nóng, thế mà đảo mắt đã xin lỗi anh?
“Xin lỗi anh cái gì?” Anh không hỏi nhiều: “Nhuyễn Nhuyễn, mùa đông năm nay chúng ta đi Lệ Thành đi.


Mùa đông ở Lệ Thành không lạnh lẽo như Yến Thành, mấy năm nay luôn có bác sĩ tư nhân chăm sóc sức khỏe cho Tạ Du liên tục, mùa đông chỉ cần chăm sóc cẩn thận sẽ không dễ bị bệnh như trước, nhưng bây giờ anh không dám đảm bảo, phụ nữ mang thai có thể xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào.

Tạ Du lắc đầu: “Không cần, em muốn được ở cùng anh.


Bây giờ Phó Đình Sâm không cần thường xuyên ra nước ngoài nữa, nhưng cũng có một lượng lớn công việc đè trên vai anh, trụ sở chính của Phó thị ở Yến Thành, anh không thể rời khỏi Yến Thành trong thời gian dài, nếu về Lệ Thành cùng Tạ Du thì anh sẽ không đủ thời gian lo cho cả hai bên.

Phó Đình Sâm bề bộn công việc nhưng buổi tối đều về nhà đúng giờ, người trong giới đều biết Phó Đình Sâm luôn về nhà trước mười giờ tối, cho dù là bữa tiệc quan trọng đến đâu cũng không ngoại lệ, nếu thật sự không từ chối được thì anh sẽ dẫn theo vợ của mình đi dự tiệc, dập tắt hết mọi ước mơ xảy ra bê bối với anh của những người khác.

“Nhuyễn Nhuyễn, lần này nghe anh, anh cho chuyển sổ sách công việc đến Lệ Thành là được.

” Phó Đình Sâm ôm cô ngồi trên ghế sô pha, thoải mái ôm đôi chân hơi lạnh của cô mát xa giúp cô.

Bình thường nếu Phó Đình Sâm nói như vậy cô sẽ đồng ý ngay, nhưng lần này cô kiên quyết lắc đầu: “Lần này do em quyết định, em muốn ở lại Yến Thành, em đi cùng anh đến công ty được không? Anh sẽ nhìn thấy em bất cứ lúc nào, em đảm bảo mình sẽ không đổ bệnh đâu.


Phó Đình Sâm cũng biết để cô lại Yến Thành thì anh sẽ tiện chăm sóc cô hơn, nhưng thời tiết ở đây quá lạnh, anh không yên tâm, sau khi nghe thấy cô muốn đến công ty cùng anh thì anh im lặng một lúc, ý kiến này cũng không tệ.

Ngày hôm sau, Phó Đình Sâm đã hấp tấp cho người sắp xếp lại văn phòng, còn dọn dẹp sạch sẽ phòng nghỉ ngơi hiếm khi dùng, sau đó sắp xếp tất cả đồ vật mà cô cần sử dụng vào bên trong.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều do một tay Phó Đình Sâm sắp xếp thỏa đáng, chờ đến khi Tạ Du đi theo Phó Đình Sâm đi vào văn phòng công ty, nhìn thấy căn phòng nghỉ rộng rãi thì ngạc nhiên há to miệng.

Cô cũng đến căn phòng nghỉ này không ít lần, thời gian vừa kết hôn là lúc hai người quấn quýt lấy nhau, có nhiều khi cô bị anh kéo vào phòng nghỉ ức hiếp một trận, sau đó lại còn đổi một cái giường mới lớn hơn cho thoải mái, chẳng qua cô bị lăn lôn đến sợ, nên sau này rất ít khi đến đây.


Nàng nhớ rõ lúc ấy phòng nghỉ rất nhỏ, đặt một cái giường lớn là đã chiếm hết một nửa diện tích, nhưng bây giờ nó đã gần như mở rộng gấp đôi.

Phó Đình Sâm giải thích nghi ngờ của cô: “Anh chuyển phòng thư ký bên cạnh ra ngoài, mở rộng diện tích, đâu thể để em nghỉ ngơi trong cái phòng nghỉ nhỏ như vậy được.


“Làm vậy có ổn hay không?” Tạ Du nhớ lại lúc cô đi vào thì đã thấy thư kí chuyển thùng giấy ra ngoài, cô vừa đến mà đã gây ra chuyện lớn vậy, đột nhiên thấy hơi xấu hổ.

Phó Đình Sâm nói một cách hiển nhiên: “Có gì mà không ổn? Em là vợ của ông chủ họ, vợ ông chủ đến làm việc cùng ông chủ, có ai dám nói cái gì?”
Thư ký đến đưa hồ sơ, đúng lúc nghe thấy Phó Đình Sâm nói những lời này, anh ta mỉm cười ho một tiếng, sau đó gõ lên cánh cửa đang mở rộng, bước vào: “Tổng giám đốc Phó, có một hồ sơ cần anh ký tên.


Dưới ánh mắt đầy ý cười của thư ký, Tạ Du đóng cửa phòng nghỉ lại, nằm trên giường lăn lộn một cái, đột nhiên cảm thấy mình giống như Bảo Tự quyến rũ quân chủ.

Nghe thấy đoạn hội thoại cố tình được đè thấp, mí mắt cô dần nặng nề, gần đây cô càng ngày càng thích ngủ, không giống như trước kia nếu không có Phó Đình Sâm ngủ cùng thì sẽ ngủ không ngon.

Lúc cơm trưa đưa đến văn phòng cô còn chưa thức dậy, đang ngủ mà bị đánh thức làm cô hơi gắt ngủ, cô ôm Phó Đình Sâm dựa đầu trên vai anh, yếu đuổi thể hiện bất mãn vì đang ngủ mà bị đánh thức: “Em còn muốn ngủ một lúc nữa.


“Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp, giờ em ngủ nhiều vậy thì tối sao ngủ được nữa?” Phó Đình Sâm đẩy cơm đến trước mặt cô, đút cho cô từng muỗng.

Tạ Du lười đến trợn mắt, cô nằm trên vai chờ anh đút: “Em mệt quá, muốn ngủ.


“Con mèo lười.

” Phó Đình Sâm mỉm cười đút canh cá trích màu trắng đục trong bình giữ nhiệt cho cô.

Đột nhiên Tạ Du mở mắt ra, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Bây giờ em thích ngủ như vậy, có phải là vì bé cưng rất lười hay không?”

“Bản thân em lười thì có, đừng đổ lỗi cho con.

” Phó Đình Sâm chọc phá chút âm mưu của cô, con còn trong bụng mà đã bị mẹ nó đổ lỗi rồi.

Tạ Du nhụt chí nằm sấp xuống: “Hừ, không có đâu!”
Thấy Phó Đình Sâm ăn xong rồi, nhân viên đi vào dọn dẹp chén đũa mang ra, cô đi đến nằm trên đùi anh ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Tiểu Phó, anh thích con trai hay là con gái?”
“Con trai.

” Phó Đình Sâm không hề nghĩ ngợi mà nói ngay.

Con trai giống anh, sẽ dạy cho cậu bé học võ từ nhỏ, sau đó ném vào bộ đội huấn luyện vài năm, những khi anh không ở nhà cậu bé có thể bảo vệ Tạ Du, lớn lên thì sẽ học quản lý công ty từ sớm, để anh và Tạ Du có thể trải qua thế giới của hai người.

Tạ Du chơi đùa ngón tay của anh, rồi viết vào trong lòng bàn tay anh một chữ “gái”: “Em muốn con gái.


Cô mong có thể là một cô bé giống cô, cô sẽ dạy cô bé khiêu vũ, học tập.

Có câu con gái là áo bông nhỏ của ba, cô tin rằng con gái cô cũng sẽ là áo bông nhỏ của anh.

Hai người đã tranh luận về giới tính của con rất nhiều lần, nhưng đều sẽ bị Tạ Du dùng trực giác của người mẹ để chiến thắng.

Cho dù là con trai hay con gái, lúc chuẩn bị phòng em bé vẫn sắp xếp cả hai.

***
Hôm nay Phó Đình Sâm đi công tác ở tỉnh khác, trong ngày hôm đó trời lại đổ mưa to làm chuyến bay bị hủy bỏ, Tạ Đình Sâm đành phải làm phiền Phương Xán đến chơi cùng Tạ Du.

Phương Xán một năm quay phim hết ba trăm ngày, khó khăn lắm mới chừa được kỳ nghỉ hè cho riêng mình, nhưng vì bệnh viện Hạ Tống có việc nên cả nhà không thể đi du lịch.

Gần đến ngày dự sinh, bụng Tạ Du càng ngày càng to lên, càng thèm ăn những món kỳ lạ có một không hai, hai ngày gần đây đột nhiên cô thèm que cay.

Lần đầu ăn que cay là Phương Diễm Chiêu âm thầm mang đến cho cô, lúc bị Tạ Diệc phát hiện thì cô chỉ mới ăn một miếng nhỏ, nhưng bây giờ không hiểu sao cô lại đột nhiên nhớ đến hương vị kia, rất thèm, nhưng Phó Đình Sâm không cho phép.

Đúng lúc anh phải đi công tác, gọi Phương Xán đến ở cùng cô, Tạ Du nhắn tin WeChat cho Phương Xán: [Xán Xán, tớ muốn ăn que cay, lúc cậu tới mua cho tớ mấy túi được không?]
[Khẩu vị của cậu sao kỳ vậy? Để tớ đến siêu thị xem thử.


]
[Biết cậu tốt với tớ nhất mà.

]
Tạ Du đứng ở cửa mỏi mắt trông mong chờ Phương Xán xách theo que cay đến, nghe thấy tiếng động ngoài sân cô đã lật đật mở cửa, quả nhiên nhìn thấy cô ấy cách một túi nhựa đựng đầy que cay.

Tạ Du ngồi ở trên sô pha xé mở túi que cay, cô còn chưa kịp ăn thì nước miếng đã túa ra nườm nượp, cô xé một miếng nhét vào trong miệng, váng dầu đỏ dính lên môi và ngón tay cô, cô dùng khăn giấy lau sạch, say đó thõa mãn “a” lên, sau khi ăn xong một miếng mới nhớ đến Phương Xán, hỏi cô ấy: “Xán Xán, cậu có muốn ăn một miếng không?”
Phương Xán quyết đoán lắc đầu, thân là nghệ sĩ nữ đương nhiên cô ấy phải tự giác, hai ngày nữa sẽ có hoạt động tuyên truyền, nếu ăn bậy nổi mụn trên mặt thì chuyên viên trang điểm sẽ giết cô ấy mất.

Tạ Du tiếc nuối nhìn cô ấy một cái, sau đó tự ăn một mình, vừa ăn vừa cảm thán, sau khi ăn một lúc rồi không thèm dùng khăn giấy lau miệng nữa, nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng, trên mép dính một lớp dầu đỏ.

Phương Xán ôm ly nước chanh nhìn Tạ Du ăn ngon lành, không khỏi nuốt nước miếng: “Du Du, thật sự ngon vậy sao?”
Lúc còn nhỏ cô ấy cũng đã từng thử, nhưng không cảm thấy nó ngon chỗ nào, sao đến lượt Tạ Du thì lại giống như sơn hào hải vị vậy?
Tạ Du thành khẩn gật đầu, ra sức khen: “Cái này ăn siêu ngon! Không cứng nhưng giòn, vừa ngọt vừa cay!”
“Vậy cho mình nửa miếng.

” Phương Xán thò lại gần, ngửi thấy mùi thơm của que cay thì không nhịn được mà cầm lấy một miếng, sau khi ăn thì đôi mắt sáng lên, đúng là ăn ngon thật!
Chỉ qua nửa tiếng, trong thùng rác đã có năm sáu cái bọc trống rỗng.

Sau khi Tạ Du ăn đỡ nghiền thì tất cả đều là Phương Xán ăn, một khi nghệ sĩ nữ bỏ lệnh cấm thì sẽ ăn mà không thể nào cản được, hơn một nửa số que cay đã nằm trong bụng Phương Xán.

Đến giờ cơm, hai người đi vào phòng tắm rửa tay ngồi trước bàn ăn bày đầy một bàn thức ăn tràn đầy dinh dưỡng, ăn que cay ngon nhưng sau khi ăn xong sẽ có cảm giác ngán.

Cũng may dì bưng chè lên, mỗi người uống hết một chén lớn mới cảm thấy đỡ ngán, nhưng nhìn thấy cơm đầy dinh dưỡng trên bàn thì lại không nhấc đũa nổi.

Sau khi ăn xong, Tạ Du khó khăn nhìn một túi que cay còn dư lại, cô không biết giấu ở đâu, nếu giấu trong nhà sẽ dễ bị Phó Đình Sâm phát hiện, nhưng giấu ở bên ngoài thì lúc cô muốn ăn vụng sẽ rất bất tiện.

Phương Xán nhìn hồ treo tường trong phòng khách, ước chừng cao khoảng hai mét, ánh mắt cô ấy sáng lên: “Du Du, để đồ lên trên đồng hồ treo tường đi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”
Tạ Du nhìn đồng hồ treo tường, cô nhón chân cũng không đến nóc, vì thế gật đầu tán thành, hai người ba chân bốn cẳng nhét que cay lên trên nóc đồng hồ treo tường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.