Bạn đang đọc Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái – Chương 69
Yến Thành đón trận tuyết thứ ba.
Một câu lạc bộ tư nhân nào đó, bên trong phòng bao.
“Chào chị dâu nhỏ!” Ngoại trừ người đàn ông mang giày Tây ngồi trên ghế salon, tất cả mọi người đều chào một câu.
Tạ Du tay chân luống cuống mà rụt vào trong lòng của Phó Đình Sâm, con ngươi trong suốt sáng láng nhìn về phía anh.
Phó Đình Sâm cúi đầu cười cười: “Trước kia đã nói là muốn giới thiệu cho mọi người làm quen, nhưng bình thường ai cũng bận rộn, hôm nay mới có thể tụ họp.
”
Bàn tay đặt lên đỉnh đầu của cô, nhìn về phía mấy người kia: “Da mặt của em ấy mỏng, đừng chọc em ấy.
”
“Biết rồi biết rồi.
” Lâm Dư kéo dây cột tóc trên trán về đằng sau, cười hề hề: “Chị dâu nhỏ, em và Phó nhị quen biết nhau từ khi còn mặc tã, muốn biết trò cười gì của cậu ấy thì cứ hỏi em!”
“Chỉ mình cậu biết nình!” Phó Đình Sâm nhấc chân đạp về phía Lâm Dư, bị cậu ta linh hoạt né tránh.
Anh nắm lấy tay Tạ Du đang mất tự nhiên ngồi trên ghế sa lon, giớt thiệu cho cô từng người một: “Đây là Nghiêm Hành, người bay trong không trung quanh năm, vất vả lắm mới bắt được cậu ta, Giang Dụ và Hoắc Nhất Phàm thì em gặp rồi, Lâm Dư học cũng lớp với anh, vì học không giỏi nên bị túm về nhà kế thừa gia sản.
”
Bầu không khí trong phòng rất tốt, không có bởi vì cô đến mà yên lặng, Tạ Du mím môi cười chào từng người.
Ngọn đèn tối xuống, có người thích chơi thích quẩy như Lâm Dư ở đây, sẽ không tẻ ngắt chút nào.
Tạ Du nhìn rượu cốc-tai đủ màu trên bàn, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn về phía Phó Đình Sâm, thấy anh và Nghiêm Hành uống rượu không chú ý đến bên này, nên thèm thuồng lặng lẽ cầm lấy một chén, uống một ngụm là thè lưỡi, rượu cốc-tai độ cồn không cao, có mùi trái cây nhàn nhạt, vị rất tốt, cô không tự giác được mà đã uống thêm vài ngụm.
Không đến năm phút đồng hồ, cô cảm thấy chóng mặt, lắc đầu lay não đổ lên trên vai Phó Đình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng: “Anh Phó ơi, ngọt quá.
”
Phó Đình Sâm và Nghiêm Hành đang nói chuyện, trong lúc nhất thời không thể trông cô, nghe tiếng nói mềm mại của cô rồi nhìn hai ly rượu rỗng trên bàn, ngửi mùi rượu từ miệng của cô, không hề trốn tránh mà ôm cô vào lòng ngực, day day mũi cô: “Mèo nhỏ thèm ăn lại trộm rượu uống.
”
Tạ Du nửa khép mi mắt, ghé vào đầu vai của anh nhỏ giọng nói: “Anh Phó ơi, chúng ta về nhà đi.
“
Phó Đình Sâm xoa đầu cô, lấy áo khoác treo trên móc khoác lên người cô, mềm giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em ngủ nửa giờ trước đi, anh vẫn còn có chút việc bận.
”
“Vâng.
” Tạ Du nhẹ nhàng nằm ở trên đùi anh, ngón tay quấn lấy ngón tay của anh, mờ mịt mà ngủ say.
Phó Thanh Sơ đã không còn Phó Quân nên cũng khó sống tốt, phải vừa không làm cho người đi theo hắn ta buồn lòng nhưng cũng không nhúng tay quá mức vào chuyện của Phó Quân.
Ông cụ có ý định giao hết quyền hành chính cho Phó Đình Sâm vào hai năm sau, trọng trách trên vai anh khá là nặng nề.
Anh nắm trong tay nhược điểm của Phó Thanh Sơ nhưng cũng không ra tay vào thời cơ thích hợp nhất, bây giờ tình trạng cơ thể của Tạ Du đã chuyển biến tốt đẹp, ngày đính hôn của hai người cũng được lên kế hoạch, anh không thể đợi thêm nữa.
Lễ đính hôn của anh và Tạ Du, không thể để cho Phó Thanh Sơ phá hoại.
Nghiêm Hành quanh năm không thấy bóng người, có một số việc không tiện nói trong cuộc gọi video, nhân lúc họp mặt này mà nói vài câu cũng tốt.
Nhận được câu trả lời, Phó Đình Sâm ôm Tạ Du mềm nhũn trong lòng rời khỏi trong ánh mắt chế nhạp của mọi người.
Phó Đình Sâm cũng uống rượu, tuy hơi say nhưng không ảnh hưởng đến suy nghĩ, phía trước cũng có tài xế lái xe, Tạ Du ôm cánh tay anh ngủ ngon ngọt.
“Chú Lý, đưa chúng cháu đến cửa tiểu khu là được, chúng ta đi bộ về để tỉnh rượu.
”
Tuyết lại bắt đầu rơi, Tạ Du bị quấn vô cùng chặt rồi ôm xuống xe, nhưng gió lạnh thổi ở trên mặt vẫn làm cho cô nhịn không được mà co rúm người lại như cũ, sau đó mở mắt thấy chiếc cằm lún phún râu của Phó Đình Sâm, trong lúc nhất thời không biết được bản thân ở nơi nào.
“Tỉnh?” Phó Đình Sâm buông cô ra.
Tạ Du tỉnh dậy đứng trên mặt đất, ngủ lâu như vậy nên cơn say rượu nhẹ nhàng cũng đã qua, cô mở to đôi mắt mê man ngập nước nhìn anh: “Không trở về nhà ư?”
Phó Đình Sâm nhìn khuôn mặt mới vừa tỉnh ngủ ngơ ngác của cô mà lăn lộn hầu kết, ngón tay bóp lấy khuôn mặt mới nuôi thêm được chút thịt của cô: “Tỉnh rượu.
”
“Cũng được, cũng lâu rồi chúng ta không cùng nhau tản bộ.
” Tạ Du nắm tay của Phó Đình Sâm, mặt tuyết mềm xốp bị dẫm nghe loạt xoạt.
Sau đó nhìn lại hai chuỗi dấu chân kề sát vào nhau kia, Tạ Du không tự giác được mà híp mắt cười rộ lên, thoáng đi chậm một bước giẫm lên dấu chân của Phó Đình Sâm, nhìn mình dẫm vào dấu chân của anh nhưng vẫn còn thừa một chỗ trống lớn thì cảm thán: “Chân của anh lớn thật đấy!”
Phó Đình Sâm đi trước nắm tay cô, không biết nghĩ đến điều gì, biểu cảm không được tự nhiên trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng: “Lời này giữ lại để cảm thán về chỗ khác đi.
”
Tạ Du không hiểu mà lỗ tai đỏ lên của anh, thấy anh không có muốn ý giải thích nên giật giật môi không hỏi thêm chuyện gì.
Đi chưa được 500m, Phó Đình Sâm dừng lại ở trước một cái đèn đường, tựa vào trên cột đèn, nắm lấy thịt mềm ở gáy Tạ Du.
Ngón tay hơi lạnh dán vào gáy làm cô nhịn không được mà rụt cổ, nhét bàn tay nhỏ nhắn vào quần áo ấm áp của anh, ngửa đầu nói: “Sao không đi nữa?”
Phó Đình Sâm cúi đầu cọ chóp mũi cô: “Nhuyễn Nhuyễn, cho bàn tay vào trong túi áo anh.
”
Tạ Du nghe theo, lần vào mặt trái của áo ba-đờ-xuy mò ta một cái cái hộp nhỏ, không khỏi trợn tròn tròng mắt nhìn anh.
“Lấy ra.
”
Tạ Du lấy cái hộp nhỏ ra đặt lên lòng bàn tay, là một hộp màu đen bằng da.
Hộp được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo lóe sáng dưới ngọn đèn đường, không đợi cô có phản ứng, Phó Đình Sâm đã quỳ một chân trên mặt tuyết: “Nhuyễn Nhuyễn, gả cho anh nhé.
”
Cặp mắt đào hoa có chút men say, như là đựng cả bình rượu, tràn đầy yêu mến.
Tạ Du lúc này mới ý thức được là anh đang cầu hôn, không phải là chưa từng mơ đến, thế nhưng Phó Đình Sâm đối xử với cô thật sự quá tốt, trưởng bối trong nhà cũng đã quyết định hôn sự, cô vốn nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện cầu hôn, nhưng chẳng ngờ được anh đã chuẩn bị trước rồi.
Không có du thuyền, xe sang, hoa tươi làm màu như những người khác, chỉ có anh và tuyết bay lả tả, cô nghĩ, chỉ vậy là đủ rồi.
“Được, em rất vui lòng được gả cho anh.
” Tạ Du nhìn ngón tay được anh đeo nhẫn lên, cô rất nghiêm túc đeo nhẫn nam vào trong tay anh, mười ngón đan vào nhau, cùng với tuyết rơi không một tiếng động, cô không tự giác mà thấp giọng: “Anh Phó, em rất muốn gả cho anh nhanh một chút.
”
Phó Đình Sâm lấy ngón tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên, mổ môi của cô từng chút một: “Gấp gáp đến vậy à?”
Tất cả tiếng ưm a đều bị anh nuốt ở giữa răng môi, thắt lưng mềm nhũn bị anh nhấc lên đặt ở cột đèn, ngón tay cách quần áo vừa dầy vừa nặng cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại ở nơi đó.
Nhìn Tạ Du nhắm mắt lại mặc anh hôn, anh có chút miệng đắng lưỡi khô, một cánh tay khác đang đặt ở gáy của cô không tự giác mà tăng thêm lực làm cô khó chịu mà kêu lên, mở mắt nghi ngờ nhìn anh.
Tuyết lạnh như băng rơi ở trên cổ khiến anh thanh tỉnh vài phần, thả lỏng ngón tay ra, đè máu đang nóng ran xuống, giọng nói khàn khàn truyền vào bên tai nàng: “Anh còn vội hơn cả em.
”
Nụ hôn này không giữ giới hạn, đôi môi mềm mại hơi sưng, khóe môi còn bị cắn phá một vết nhỏ, Tạ Du yên lặng mặc anh làm xằng làm bậy, chỉ ở trước khi lên lầu nhón chân lên mà trả thù bằng cách in một dấu răng lên vành tai anh: “Sau này không cho phép cắn em nữa! Rất đau!”
Phó Đình Sâm duỗi ngón tay ra lau khóe môi cô: “Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta quá ngọt, nhịn không được mà ăn một miếng.
”
“Ngụy biện!” Tạ Du mở cánh cửa nặng nề, kéo rèm ra đi vào đại sảnh, dưới ánh mắt của tiếp tân đỏ mặt cúi đầu nhấn mở thang máy.
***
Lần này Tạ Du quay về Yến Thành là vì thi cuối kỳ, năm thứ nhất đại học thi cuối kỳ tương đối muộn, Tạ Du vừa lúc có thể qua, cũng chính vào lúc này cô nhận được kết quả xét tuyển vào phòng thí nghiệm vật lý.
Tạ Diệc cũng sẽ không mở cửa sau cho cô ở mặt này, cô dùng thực lực của chính mình để vào, nếu như cô không có thực lực tương xứng với vị trí thì sẽ bị người ta coi thường.
Ở Yến Thành đợi một tuần, sau tết mới được Tạ Diệc đón đi.
Tới gần những ngày cuối năm, ông cụ mang Phó Đình Sâm di chuyển khắp nơi, anh rất khó dành ra chút thời gian đi cùng Tạ Du.
Tạ Du trốn ở nhà tự do tự tại, quà sinh nhật mà cô tặng Phó Đình Sâm còn chưa làm xong, để cho bất ngờ thì vẫn nên giấu anh, trong khoảng thời gian này anh không qua đây làm cho cô có tâm lực làm xong những giai đoạn cuối cùng.
Sinh nhật của Phó Đình Sâm vào đúng mùng một đầu năm, Tạ Diệc đã sai người chuẩn bị quà đem sang từ sớm, bởi vì vào đầu năm bạn bè người thân rất nhiều, anh cũng không định mở tiệc sinh nhật, nhưng quà sinh nhật lại nhận được không ít, phần mà Tạ Du tự chuẩn bị kia đã đến Yến Thành.
Đêm 30, Tạ Du gọi điện thoại cho Phương Xán xác nhận thời gian, đợi đến gần mười hai giờ thì gọi video cho Phó Đình Sâm, video vang lên ba giây đồng hồ dã được bấm nghe, anh uống say.
Con ngươi khi say của anh rất đẹp, anh nằm ngửa trên ghế sa lon, cách đó không xa còn có tiếng của Lâm Dư truyền vào.
Lúc đầu nói là không mở tiệc sinh nhật, nhưng mấy người bạn tốt vẫn đến nhà để chúc mừng sinh nhật anh, ông cụ ngại người trẻ tuổi ầm ĩ nên ra phía sau xem Xuân Vãn từ sớm.
Phó Đình Sâm bị rót không ít rượu, khuôn mặt vẫn đẹp đẽ dưới góc nhìn chết chóc làm Tạ Du có chút ngây dại, ở trước mặt cô thì nhiều nhất anh chỉ hơi say mà thôi, rất ít khi biến thành như thế này.
“Anh uống nhiều rượu như vậy sao lại không đi nghỉ ngơi?”
Giọng nói dịu dàng của Tạ Du thì thầm bên tai, anh mở nửa mắt ra nhìn cô gái mặc đồ ngủ nhung màu san hô trong màn hình, cổ áo to lớn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, anh nhấp một hớp nước đá.
“Nhớ em, muốn ôm lấy em.
”
Tạ Du không chịu nổi anh tâm sự, nhất là sau khi uống rượu say tiếng nói mơ màng không rõ, hai mắt híp lại một nửa, làm cho cô nhịn không được mà liếm liếm môi: “Anh Phó, anh ra ngoài cửa đi.
”
“Sao đấy? Em có thể đóng gói vận chuyển chính bản thân sang đây?” Phó Đình Sâm nghĩ rằng có thể là cô đang ở ngay cửa hay không, nhưng thấy cô mặc áo ngủ cùng với đồ đạc sau lưng c thì biết rõ suy đoán này không thể xảy ra.
“Em gửi quà sinh nhật cho anh! Anh ra nhận đi, gọi cả quản gia nữa, một mình có lẽ là không ôm nổi đâu!”
Phó Đình Sâm cười đứng dậy: “Đưa em tới là anh thỏa mãn.
”
“Nhanh đi nhanh đi!”
“Chờ anh trở lại.
” Phó Đình Sâm đặt di động đang có cuộc gọi video lên bàn, ra ngoài cửa.
Lâm Dư chơi mệt qua đây uống nước, liếc mắt thì quét thấy cô gái trắng mềm trong trong màn hình, cầm điện thoại di động lên chào hỏi: “Chị dâu nhỏ! Năm mới vui vẻ!”
Nghe được tiếng nói vui vẻ của Lâm Dư, mấy người còn lại cũng nhìn qua, Lâm Dư quay cameras lại xoay một vòng trong phòng: “Chị dâu nhỏ yên tâm, không có một người phụ nữ nào!”
Tạ Du cười chào hỏi bọn họ.
Phương Xán và Hạ Tống đưa quà tới, bưu kiện vận chuyển rất dễ hỏng, Phương Xán đến Lệ Thành có việc, Tạ Du nhờ Phương Xán đưa tới.
Phó Đình Sâm mời hai người đi vào ngồi một chút nhưng bị từ chối, bọn họ vẫn còn phải chạy về ăn tết, Phó Đình Sâm cũng không giữ bọn họ lại nữa.
“Gửi quà làm gì chứ, cô chính là món quà tốt nhất, mấy ngày nay Phó nhị bị ông cụ mang theo đi loại tiệc rượu, bị một đám lão già rót rượu, lúc này cô phải giám sát cậu ta chặt chẽ vào, có điều mấy chị em cũng sẽ giúp cô quan sát nữa!”
Phó Đình Sâm và quản gia xách thùng giấy to nhỏ trở lại, chợt nghe thấy tiếng Lâm Dư xưng hô chị em với Tạ Du, tự tay che khuất màn hình, đoạt lấy điện thoại di động, nhìn cổ áo của Tạ Du, cái cổ trắng nõn thon dài chiếm cứ gần một nửa màn hình, trong miệng tiết ra nước chua, nhấc chân đá Lâm Dư một cước: “Xem chuyện tốt của em!”
Tạ Du thấy Phó Đình Sâm thì thúc giục anh mở mấy cái rương ra ngay trong phòng luôn.
Phó Đình Sâm nghe theo, nhốt luôn Lâm Dư ra ngoài cửa để ở hộp.
Xe thể thao phiên bản thu nhỏ xuất hiện ở trước mắt, cái xe này là phiên bản thu nhỏ của chiếc xe thể thao mà Phương Chiêu Diễm tặng cho Tạ Du.
“Anh Phó, sinh nhật vui vẻ.
” Lúc nói câu này, tiếng chuông năm mới ở Yến Thành vang lên, cô lại nói thêm một câu: “Năm mới vui vẻ.
”
“Món quà mà anh họ tặng thì không thể tặng lại cho anh làm quà sinh nhật nên em liều mạng làm mô hình này cho anh, thích không?” Tạ Du chắc chắn là anh sẽ thích, bên trong còn lắp ráp động cơ, có thể điều khiển từ xa, ngoại trừ tỉ lệ thu nhỏ lại gấp đôi thì những thứ khác giống nhau như đúc.
Phó Đình Sâm cười nhẹ rũ mi, ngón tay xoa trên mô hình nhỏ nhắn, từng chút từng chút đều do cô lắp ráp, lượng công việc này không đến hai ba tháng thì rất khó xong.
Cô nhẹ nhàng bỏ qua những khổ cực khi chế tạo, đáy lòng của anh cảm thấy ấm nóng.
Không biết là bởi vì say rượu hay là bên ngoài gió quá lớn, viền mắt của anh hơi nóng, ngón tay cách màn hình vuốt gò má lộ vẻ cười của cô.
“Anh rất thích.
” Khi anh đi nhận mô hình thì có gió lạnh, tỉnh rượu hơn phân nửa, “Nhuyễn Nhuyễn, cám ơn em.
”
Tạ Du thấy anh vui vẻ, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn cái gì chứ, anh đối xử tốt với em như vậy mà em còn chưa từng nói lời cảm ơn.
”
“Anh rất thích món quà này, ngủ sớm một chút, tóc đã khô chưa?”
“Khô rồi.
” Tạ Du đẩy tóc dài đến phía trước cho anh xem.
“Vậy mau lên giường ngủ đu, không được ngủ trong tủ quần áo.
”
Tạ Du nhìn tủ quần áo đã được trảu chăn, cuối cùng vẫn nằm trên giường, nói điều kiện với anh: “Chờ em đi rồi anh hẵng ngắt máy có được hay không?”
Phó Đình Sâm dựa vào mép giường, kéo máy vi tính qua để mua vé máy bay, nhẹ giọng hát cho cô nghe.
Tạ Du được Phó Đình Sâm dỗ ngủ rồi, nhưng lại không biết người mà cô nhớ mong đang chạy suốt đêm tới bên cô.