Đọc truyện Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi – Chương 86: Còn Thích Anh Không
Dương Gia Lập bị Diệp Đình doạ sợ.
Từ lúc gặp lại Diệp Đình tới nay, cậu chưa từng nghe hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện.
Diệp Đình ngày thường cứ mở miệng là mạnh mẽ cưỡng chế cùng khát vọng khống chế khiến cho người ta hít thở không thông.
Nhưng hiện giờ trong điện thoại, ngữ khí của Diệp Đình cư nhiên lại trở nên bình thường, giống như mãnh thú bị nhổ sạch răng lại được vuốt thuận lông, nhất thời có một sự dịu dàng khiến người ta không thể thích ứng.
Dương Gia Lập có chút cảnh giác hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Diệp Đình ở đầu bên kia cười cười nói: “Mỗi tuần chỉ có một cơ hội, anh chỉ muốn cùng em nói chuyện thôi……!Bé con, anh còn muốn mua cho em thật nhiều cừu bông, đến lúc đó bày đầy trên mặt đất, nếu em trở về, bị ngã cũng sẽ không đau.
Đúng rồi, lâu rồi em chưa làm bánh kếp cho anh ăn.
Mấy hôm trước anh thử tự mình làm, kết quả là bị cháy, căn bản không ra hương vị gì, vẫn muốn ăn bánh em làm…….Vẫn là nhớ em”
Dương Gia Lập có chút không thích ứng được Diệp Đình như vậy, nhưng vẫn theo đề tài của Diệp Đình hàn huyên một lát.
Thời điểm muốn ngắt kết nối, hô hấp Diệp Đình trở nên nặng nề, rốt cuộc hỏi một câu nghiêm túc: “Dương Dương, chỗ em ở bây giờ, có phải có đàn ông khác ở cùng em?”
Dương Gia Lập không có ý che giấu hắn: “Đúng vậy”
Diệp Đình trầm mặc.
Tới khi Dương Gia Lập cho rằng Diệp Đình sẽ không trả lời nữa, hắn lên tiếng, ngữ khí rầu rĩ, có vài phần khẩn thiết: “Bé con, đừng cùng hắn thân cận quá có được không, đừng cho hắn thân cận, đừng cho hắn ôm em, chạm vào em được không?”
Dương Gia Lập chớp mắt, nắm chặt điện thoại, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Diệp Đình nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, có chút nghiêm túc nói: “………!Để anh ngủ yên giấc đi”
Không biết vì sao, lời này lại khiến lòng Dương Gia Lập mềm đi.
Cậu hắng giọng trả lời: “Tôi và anh ấy chỉ là bạn”
Diệp Đình lúc này mới cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”
_______________________
Kế tiếp lại thêm vài lần trò chuyện thứ sáu, Diệp Đình đều mang một thái độ ôn nhu khác thường.
Lúc bắt đầu Dương Gia Lập có hơi không quen, nhưng rồi cũng dần thích ứng.
Đôi khi trong lúc tán gẫu, nói về những chuyện vui hồi học đại học, nói về cuộc sống trong năm năm chia tay, nói rằng cậu vì những điều trong cuộc sống mà có cảm hứng viết bài hát…..!Bỗng nhiên lại phát hiện, mình cùng Diệp Đình dường như có thật nhiều đề tài để tán gẫu, nói chuyện không có áp lực tâm lý khiến cậu có cảm giác như quay trở lại thời đại học.
Dương Gia Lập cảm thấy rất cảm khái, liền đem chuyện này nói cho Triệu Hướng Hải.
Phản ứng của Triệu Hướng Hải đối với những chuyện khác cũng thường thường, chỉ hứng thú với mấy bài hát mà Dương Gia Lập viết.
Dưới sự khuyến khích mạnh mẽ và cổ vũ của Triệu Hướng Hải, Dương Gia Lập đem mấy bài hát mà cậu cảm thấy không tồi sửa lại, thu âm trên một số thiết bị đơn giản đưa cho Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải nhanh chóng để đội ngũ chế tác chuyên nghiệp trong công ty xử lý.
Không bao lâu, liền làm ra một album cho Dương Gia Lập.
Sau khi album được phát hành trên mạng, phản hồi không tệ lắm, bộ sưu tập album vật lý được sản xuất và phát hành cũng bán rất chạy, mang lại cho Dương Gia Lập một khoản thu nhập không hề nhỏ, thật đúng là một bất ngờ ngoài ý muốn.
_____________________
Lại đến thứ sáu, Dương Gia Lập gọi điện thoại cho Diệp Đình như thường lệ.
Sau khi nhận điện thoại, không đợi Dương Gia Lập mở miệng, Diệp Đình liền nói: “Bé con, anh mua rất nhiều album của em”
Dương Gia Lập có điểm xấu hổ: “Không cần mua, trên mạng đều có thể nghe được…..Anh còn mua rất nhiều?”
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Đình dừng lại vài giây, biệt nữu nói: “Không, không phải mua rất nhiều, vài bản thôi, giữ lại trong bộ sưu tập”
Nói xong, Diệp Đình lặng lẽ cúi đầu dùng giày da đẩy một thùng lớn chứa đầy những album mới tinh vào phía dưới bàn làm việc.
Diệp Đình nói: “Bé con, album của em anh đều nghe xong rồi, nhưng anh còn muốn nghe em trực tiếp hát cho anh, có được không?”
Dương Gia Lập hỏi hắn: “Anh muốn nghe bài nào?”
Diệp Đình nghĩ nghĩ: “Chuyến du lịch thời niên thiếu đi”
Dương Gia Lập cầm một cây đàn ghi-ta, đặt điện thoại bên cạnh, bắt đầu chơi đàn và dùng giọng hát trong trẻo như một thiếu niên nhẹ nhàng hát.
Đây là bài hát Dương Gia Lập viết rất lâu về trước.
Về trải nghiệm của một thiếu niên sau khi gặp được người mà cậu yêu nhất.
“Thiếu niên cùng người yêu của cậu,
Ở phố xá náo nhiệt mênh mông biển người, lặng lẽ đỏ mặt câu lấy ngót út của nhau
Ở dưới ánh nắng hoàng hôn nhu hoà màu cam dịu ngồi chung một chiếc xe đạp, leng keng chạy trên đại lộ trường học
Ở dưới sắc trời dần tối, cùng nhau đi qua quán ăn còn vương hương sữa đậu nành ở góc phố
Ở dưới màn tuyết bay lả tả, cùng nhau ở trong phòng tránh xa thế giới ồn ào hỗn loạn ngoài kia
Tựa như trốn vào thế giới nhỏ chỉ có hai người bọn họ
Thiếu niên nép vào lòng người cậu yêu nhất
Bọn họ ôm ấp, hôn môi, làʍ ŧìиɦ
Để tuyết dày tràn ngập thành phố
Yên bình thay thế cho náo nhiệt phồn hoa”
Bài hát này được Dương Gia Lập hát xong, Diệp Đình im lặng thật lâu.
Hơn nửa ngày, hắn mới mở miệng, nói: “Dương Dương, lời hát này, là anh và em sao?”
Dương Gia Lập khẽ ừ một tiếng: “Thời điểm tôi và anh ở đại học”
Diệp Đình cười một tiếng không rõ ý vị.
Dương Gia Lập không hiểu sao lại có trực giác, hốc mắt Diệp Đình giờ phút này nói không chừng cũng đỏ rồi.
Điện thoại im lặng một hồi lâu, Diệp Đình lại mở miệng, chẳng qua giọng nói trở nên khàn khàn.
Hắn nói: “Dương Dương, nếu anh nói, anh có chút hối hận rồi, em có tin không?”
Dương Gia Lập hỏi hắn: “Anh hối hận cái gì?”
“Anh hối hận, nếu thời điểm anh từ Mỹ trở về, trong lòng không giận em như vậy, có thể hiểu em nhiều hơn, không một lòng một dạ chỉ muốn bắt em, ngay từ lần đầu tiên gặp lại em tại biệt thự có thể duỗi tay nắm chặt lấy tay em, em có phải…….sẽ không chán ghét anh như bây giờ?”
Dương Gia Lập không nói.
Diệp Đình lầm bầm nuốt nước bọt: “Anh còn đang nghĩ, nếu anh không hạ thấp em như vậy, không cố ý dùng Tiểu Hạ kíƈɦ ŧɦíƈɦ em, không đuổi em ra ngoài trước mặt mọi người, không làm tất cả những chuyện sai lầm đó, em có phải sẽ giống như hồi đại học, nguyện ý dính lấy anh, ầm ĩ với anh, cười với anh?”
Thanh âm Dương Gia Lập cũng trầm xuống: “…………….Có lẽ đi”
Diệp Đình cười cười: “Bé con, anh không ép em.
Em có thể thành thật trả lời anh một việc được không?”
“Anh nói”
Diệp Đình nhỏ giọng hỏi: “Em còn thích anh một chút nào không? Không cần nhiều như trước kia, một chút thôi cũng được…….còn không?”
(Huhu, không hiểu sao đọc xong chương này tui buồn quá các ông ơi, xong mò qua chương 1 đọc lại, má ơi trong đầu tôi chạy qua 1000 chữ “AAA con chó Diệp Đình”, cầu tác giả ngược chó Diệp Đình)