Đọc truyện Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi – Chương 182
Lý Đại theo bác sĩ vào phòng khám bên cạnh.
Dương Gia Lập ở ngoài cửa nãy giờ cứ thấp thỏm bất an, cậu do dự vài giây rồi cũng đi vào theo.
Lúc cậu đến ngồi bên Lý Đại, bác sĩ không nói tiếp, liếc mắt nhìn Lý Đại, cho đến khi Lý Đại gật đầu tỏ ý “Không sao”, ông mới tiếp tục nói.
“…Tôi thấy hồ sơ bệnh án trước đây của bệnh nhân, vấn đề về mặt tâm lý vẫn luôn tồn tại, mặc dù trước đó từng có khoảng thời gian điều trị, xem báo cáo cũng thấy có chuyển biến tốt, nhưng cũng chưa khỏi hoàn toàn, chỉ là bề ngoài thôi.”
Dương Gia Lập cẩn thận hỏi: “Vậy nên cậu ấy, tái phát lại rồi?”
Bác sĩ lắc đầu, đẩy mắt kính lên, nghiêm trọng nói: “Không phải gọi là tái phát, mà là bộc phát.”
Lý Đại hỏi: “Ý gì?”
Bác sĩ thở dài, cố gắng dùng tiếng phổ thông để giải thích: “Tôi dùng trò kéo co để làm ví dụ cho dễ hiểu nhé.”
“Người bệnh khi bắt đầu bước ra vùng an toàn, do tâm sinh lý chịu phải đả kích liên tục, lại không thể xoa dịu kịp thời, nên dần dần bị kéo đến ranh giới tâm lý thất thường.
Giữa chừng cậu ta đã được điều trị, cũng chỉ có thể tạm thời xoa dịu bệnh trạng, nhưng chỉ cần chịu thêm tổn thương thì tinh thần của cậu ta sẽ tiếp tục mất khống chế, một khi bị kéo ra ngoài vạch an toàn thì chính là cái mà chúng ta cho là sự suy sụp tinh thần.”
Lý Đại cứng đờ như hít phải luồng khí lạnh.
Bác sĩ ấn nắp bút, nói: “Tôi vẫn phải hiểu thêm về bệnh án trước đây của bệnh nhân, hai người ai…”
Lý Đại liếc nhìn Dương Gia Lập, Dương Gia Lập liền nhích ghế lên trước: “Để tôi nói.”
Bác sĩ gật đầu, mở máy tính gõ bàn phím để ghi chép lại.
Dương Gia Lập chìm vào hồi ức, đem khoảng thời gian bị Diệp Phàm bắt cóc và những gì Vương Dương trải qua mà mình tận mắt nhìn thấy kể hết ngọn nguồn ra, nói chuyện chậm rãi nghiêm túc.
Lý Đại lúc trước chưa từng nghe Dương Gia Lập nói về chuyện riêng tư như vậy của Vương Dương.
Bây giờ chỉ khi tận tai nghe một số chuyện, hắn đã kìm lòng không đặng mà nắm chặt nắm đấm, hận không thể tận tay phế bỏ tay chân của Diệp Phàm, đập cho nhãn cầu của Diệp Phàm phải bung khỏi hốc mắt.
Dương Gia Lập nói: “Vô số lần tôi nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Vương Dương ở trên lầu, rất đáng sợ.
Vương Dương chỉ cần không hợp ý Diệp Phàm một chút, là sẽ bị hắn ép đeo xích chó, ép quỳ, làm nhục.
Vương Dương gần như ngày nào cũng bị Diệp Phàm lạm dụng tình dục, chính mắt tôi nhìn thấy Diệp Phàm trước mặt rất nhiều vệ sĩ trực tiếp cởi quần của cậu ta, xuống phía dưới…”
Dương Gia Lập đột nhiên nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, Lý Đại cũng quay mặt đi, không thể nghe tiếp.
Bàn tay bác sĩ đang gõ phím khựng lại mấy giây, thở dài: “Tạo nghiệp…Cậu nói tiếp đi.”
Dương Gia Lập nói: “Những ngày Vương Dương ở bên cạnh Diệp Phàm, cậu ta chưa từng được Diệp Phàm xem là người, Diệp Phàm có chủ tâm thuần hoá cậu ấy thành một con chó trung thành và nghe lời.
Lúc tôi vừa đến chỗ đó, tinh thần của Vương Dương vẫn chưa tệ đến mức đó, có lúc còn biết phản kháng, lúc tôi thoát khỏi đó thì Vương Dương đã vô cùng tê liệt rồi.”
Bác sĩ khẽ “ừm” một tiếng: “Lúc tôi nói chuyện với bệnh nhân cũng đã phát hiện ra rồi.
Tiềm thức của cậu ta cảm thấy bản thân không đáng làm người, mà là một con chó, tôn nghiêm làm người của cậu đã gặp phải đả kích tương đối lớn, nên trạng thái tinh thần đã hoàn toàn suy sụp.”
Lý Đại nghe đến trong lòng lại nhói nhói, khó chịu đến mức muốn khóc.
Chờ bác sĩ gõ máy xong, hắn liền vội hỏi: “Vậy bác xem phải điều trị thế nào, tóm lại vẫn còn cách đúng không.”
Bác sĩ gật đầu: “Có.”
Bác sĩ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Dương Gia Lập và Lý Đại: “Tôi kiến nghị phải hoàn toàn tách cậu ta ra khỏi môi trường hiện tại, đồng thời tiến hành xây dựng lại nhân cách theo định nghĩa trên mặt tâm lý học.”
Lý Đại trợn tròn mắt.
Một người trưởng thành cần phải đưa đến nơi cách ly, thậm chí đến nhân cách cũng phải xây dựng lại, không thể tưởng tượng được con người này đã chịu loại đả kích và ngược đãi tàn khốc gần như mang tính tàn phá thế nào nữa.
Dương Gia Lập trầm mặc rất lâu rồi mới ngẩng đầu nói: “Bác nói rõ đi.”
Bác sĩ và Dương Gia Lập cùng Lý Đại bàn bạc trong phòng khám gần hai tiếng đồng hồ, đến mức Diệp Đình chờ bên ngoài phòng khám uể oải cả rồi, thì họ mới chầm chậm mở cửa ra ngoài.
Bác sĩ tiễn bọn họ ra khỏi phòng khám, đưa cho hai người lá đơn rồi dặn dò: “Cứ theo phương án này đi.
Xuống tầng dưới làm thủ tục đóng phí rồi đưa người đến đây theo như thời gian đã bàn, chỉ cần mang theo vật dụng sinh hoạt là đủ rồi, mỗi tuần sẽ có thời gian thăm cố định, đi đi.”
Dương Gia Lập gật đầu, cầm đơn đi xuống tầng dưới.
Vương Dương đã không có người thân, rơi vào bước này mà cậu khoanh tay đứng nhìn, thì Vương Dương thật sự không sống tiếp được nữa.
Dương Gia Lập kéo kéo tay áo của Diệp Đình: “Em xuống dưới làm thủ tục, vừa đi vừa giải thích với anh.”
Dương Gia Lập cùng Diệp Đình đi xuống lầu.
Trước khi xuống lầu, Lý Đại cứ bồn chồn lo lắng, bèn liếc nhìn vào phòng khám mà Vương Dương đang khám qua cửa kính.
Vương Dương giống như búp bê bằng gỗ nằm bất động trên giường, gầy như cái que.
Dường như là cậu cảm nhận được có ánh mắt quét đến, Vương Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng chạm phải đôi mắt của Lý Đại bên ngoài cửa kính, đôi mắt trống rỗng đó hốc mắt dần dần đỏ ửng, hai hạt lệ rơi thẳng xuống.
Lý Đại cảm thấy mình đau xót đến khó chịu.
Dương Gia Lập làm xong thủ tục thì đưa Vương Dương về biệt thự của cậu với Diệp Đình trước.
Chủ nhật, cậu đưa Vương Dương đến nơi ở của cậu ta, giúp cậu thu dọn một số đồ vật cần thiết và đóng gói hành lý.
Lý Đại Lý Nhị cũng đến, im lặng trông chừng Vương Dương cho đến xe của viện điều dưỡng đến dưới lầu.
Lúc xuống lầu, bác sĩ và một vài y tá dịu dàng mời Vương Dương lên xe.
Vương Dương đờ đẫn nhìn ký hiệu trên xe, bước chân liền khựng lại, đột nhiên xoay người lại.
Cậu nhìn về phía Lý Đại.
Tim Lý Đại chợt căng thẳng, hắn cười cứng ngắc, ra sức tự nhiên nói: “Sao vậy?”
Vương Dương không nói gì, chỉ tháo chiếc cặp trên lưng xuống, chậm rãi kéo khoá ra, không nói không rằng lấy ra một túi đồ từ bên trong, cầm trong tay.
Lý Đại nhìn chăm chú, đó là một túi khoai lang sấy.
Vương Dương đưa khoai lang sấy cho Lý Đại.
Lý Đại nghe thấy Vương Dương đang nói lí nhí: “…Thật sự rất ngon.”
Hốc mắt Lý Đại thoáng chốc đã đỏ rực, hắn không chút do dự cầm lấy túi khoai lang sấy từ trong tay Vương Dương, xé miệng túi ra trước mặt cậu, rồi bốc lấy từng nắm từng nắm khoai lang sấy từ bên trong nhét vào miệng như thể sợ người ta giành mất, vừa nhét vừa rơi nước mắt, nói: “Ngon, tôi rất thích, ngon lắm.”
Vương Dương đã mỉm cười.
Bác sĩ đưa cậu lên xe, Lý Đại nhìn theo chiếc xe của viện điều dưỡng đi xa dần.
Cho đến khi xe khuất khỏi tầm mắt rồi, Lý Đại mới từ từ dừng tay lại, mắt bám riết về phương xa như thể mất hồn.
Lý Nhị thúc vào hắn.
Lý Đại mới hoàn hồn, nuốt hết số khoai sấy trong miệng xuống rồi lại nhìn túi khoai trong tay, không biết hắn nghĩ đến cái gì, một người đàn ông thô ráp như hắn trước giờ thà đổ máu chứ không rơi lệ, ngay trước mặt Dương Gia Lập và Diệp Đình phải che mắt khóc nấc lên.
Dương Gia Lập vội khuyên hắn: “Cậu khóc cái mông ấy, người đã không sao rồi, chỉ là phải điều trị thôi, cậu phải nhìn cậu ta tốt lên chứ.”
Lý Đại gạt nước mắt, nói: “Em thấy em có lỗi với cậu ta.
Em nếu như…nếu như không ức hiếp cậu ta, nếu như đối xử tốt với cậu ta một chút, có khi sẽ không…”
Dương Gia Lập vỗ lên vai hắn: “Không liên quan đến cậu, Lý Nhị, đưa anh cậu về đi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.