Đọc truyện Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi – Chương 157
Diệp Đình gần đây ít về nhà hơn.
Ban đầu Dương Gia Lập cũng không để ý, chỉ cảm thấy dạo gần đây Diệp Đình phải đi xã giao hơi nhiều.
Nhưng ba ngày liên tiếp Diệp Đình đều nói có tiệc xã giao, đi sớm về trễ, đến ngày thứ tư lại thay quần áo muốn ra ngoài, Dương Gia Lập gọi hắn lại hỏi: “Anh lại ra ngoài?”
Diệp Đình mặc áo khoác lông vào, gật đầu nói: “Có tiệc xã giao.”
Dương Gia Lập?! một cái, đi đến trước mặt Diệp Đình, ngửa đầu nhìn vào mắt hắn.
Diệp Đình mỉm cười, vươn tay nhéo cái tai của Dương Gia Lập: “Nhìn gì thế?”
“Em nhìn xem anh có nói dối hay không,” Dương Gia Lập nhìn chằm chằm vào hai mắt của Diệp Đình, “Mấy ngày nay anh cứ dùng cái lý do cũ rích này để thoái thoát lừa gạt em.
Anh có thiệt là đi xã giao không, gần đây bận như thế sao?”
Diệp Đình tựa trán mình lên trán Dương Gia Lập, thở dài nói: “Là rất bận, chuẩn bị chuyện đại sự mà.”
Dương Gia Lập nhăn mũi: “Không phải bên ngoài anh có người khác đó chứ.”
Diệp Đình hừ cười, dùng sức vuốt ve gương mặt Dương Gia Lập hai cái, trêu chọc nói: “Bên ngoài không có ai nhưng trong nhà lại có chú cừu lớn rất đa nghi…..Đêm nay anh sẽ về sớm một chút được không, đừng lo lắng nữa.”
Dương Gia Lập nửa tin nửa ngờ để Diệp Đình rời đi.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, A Phúc nhảy lên đùi cậu nằm.
Dương Gia Lập vừa vuốt lông mèo vừa suy nghĩ về hướng Diệp Đình rời đi, cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Dương Gia Lập bên này thì khổ não suy nghĩ, bên phía Bành Lệnh Nghi thì lại không vui không được.
Mấy ngày nay gần như mỗi ngày Tiểu Hạ đều sẽ đến đây, Diệp Đình cũng đúng giờ đúng giấc trở về ăn cơm tối, Bành Lệnh Nghi tận mắt chứng kiến bọn họ từ lúc đầu ít giao tiếp với nhau cho đến bây giờ đã có nói có cười, chẳng những có thể tự nhiên cùng nhau ngồi ăn cơm, thậm chí sau khi ăn xong Diệp Đình còn chủ động muốn đưa Tiểu Hạ về nhà.
Bành Lệnh Nghi đi tìm hiểu bên phía nhà họ Hạ, biết được mỗi ngày Tiểu Hạ đều rất khuya mới về.
Bành Lệnh Nghi vừa nghe thấy tin này liền vui vẻ, lén trêu đùa với dì giúp việc: “Nhìn hai đứa trẻ này, rõ ràng là hẹn nhau đi tản bộ mà lại nói dối là tiễn về nhà.
Chuyện này có gì phải giấu tôi đâu chứ, thật ngại ghê.”
Dì giúp việc cũng cười: “Người trẻ tuổi đều ngượng ngùng mà.”
Bành Lệnh Nghi oán trách: “Cũng không phải là tôi không ủng hộ bọn nó, thật là….”
Dì giúp việc thấy nụ cười sung sướng của Bành Lệnh Nghi, không biết tại sao bà lại đột nhiên nhớ tới cậu Dương kia.
Nói thật ra bà rất thích Dương Gia Lập.
Hôm tiệc của lão gia, Dương Gia Lập đều bận rộn ở trong phòng bếp với mấy bà suốt của buổi chiều, sơ chế đến chiên xào nấu nước đều làm hết, trán đổ đầy mồ hôi mà một câu oán trách cũng không có, thậm chí còn không quên quan tâm mấy bà dì nấu cơm như bà, vẻ mặt thoải mái, mỉm cười hihi pha trà cho mấy bà uống.
Tuy rằng bây giờ cậu Hạ cũng không tệ, nhưng so với cậu Dương luôn mỉm cười rạng rỡ như mặt trời mọc thì cậu Hạ vẫn kém hoạt bát sôi nổi và trầm mặc hơn rất nhiều.
Nhưng mà những lời này bà cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, rốt cuộc cũng không dám đề cập trước mặt Bành Lệnh Nghi, chỉ im lặng rời đi.
Bành Lệnh Nghi ở trong nước đợi gần nửa tháng.
Khi chỉ còn hai ba ngày nữa là sang Mỹ, Bành Lệnh Nghi cuối cùng nhịn không được.
Nhân lúc bên ngoài không có ai, Bành Lệnh Nghi khẽ hỏi Diệp Đình: “Con và Tiểu Hạ bây giờ là quan hệ gì thế?”
Diệp Đình bĩnh tĩnh nhìn bà, đôi mắt thâm sâu nhìn không thấu: “Mẹ cảm thấy sao?”
Bành Lệnh Nghi mỉm cười, trêu chọc nói: “Mẹ biết, mẹ biết.”
“Con nhìn xem, tuy rằng mẹ không ở cạnh con từ nhỏ đến lớn, cũng không quản con nhiều, nhưng trên đời này người hiểu con nhất là mẹ,” Bành Lệnh Nghi cong mắt mỉm cười nói, “Lúc trước con nói cả đời này chỉ quen cậu Dương Gia Lập kia, cậu ta chết còn liền chết theo.
Bây giờ thì sao, gặp được người tốt hơn rồi đúng không?”
Diệp Đình cong môi nhưng lại không trả lời.
Bành Lệnh Nghi nhìn lịch ngày, nói: “Mấy ngày nữa mẹ phải về Mỹ rồi, mẹ thấy Tiểu Hạ thật sự không tệ.
Nhân lúc bây giờ ông nội và ba con còn ở đây, cha mẹ nhà họ Hạ cũng ở đây, có cần đem chuyện này…..”
Diệp Đình im lặng suy nghĩ, tự hỏi một lúc lâu.
Bành Lệnh Nghi cũng không giục hắn, chỉ yên lặng ngồi đối diện đợi hắn mở miệng.
Hơn nửa ngày, cuối cùng Diệp Đình cũng ngẩng đầu lên, trước ánh mắt đầy mong chờ của Bành Lệnh Nghi, hắn lẳng lặng gật đầu: “Được.”
Rốt cuộc Bành Lệnh Nghi cũng yên tâm, cười híp cả hai mắt: “….Sớm như vậy thì tốt.”
Diệp Đình hỏi nàng chuẩn bị thế nào.
Bành Lệnh Nghi nói: “Trước khi ông nội đi Mỹ nhất định sẽ có đãi tiệc.
Đến lúc đó ông nội, ba con, Tiểu Hạ, gia đình Tiểu Hạ, còn có bạn bè thân thiết cũng sẽ đến đây.
Mẹ nghĩ đến lúc đó, chúng ta công khai trước mặt mọi người, con thấy sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Được.”
Bành Lệnh Nghi mỉm cười, nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Đình, cảm thán nói: “Cuối cùng mẹ cũng có thể yên tâm rồi.”
Diệp Đình liếc nhìn ánh mắt tràn đầy xúc động của bà, ánh mắt hắn khẽ đổi, nói: “Bản thân con có chút không tiện, phiền mẹ mấy ngày nay tốn chút tâm chuẩn bị sắp xếp địa điểm ổn thoả trước.”
Bành Lệnh Nghi chỉ mong được làm chuyện này, lúc này mới đồng ý: “Đương nhiên.
Chuyện này con đừng lo, cứ giao cho mẹ đi.”
Diệp Đình bĩnh tĩnh ừ một tiếng.
Trước khi rời nhà, Diệp Đình quay đầu lại dặn dò một câu: “Còn nữa, chuyện này tạm thời mẹ đừng nói cho người khác.”
Bành Lệnh Nghi cười tủm tỉm: “Biết rồi.
Mấy người trẻ tuổi tụi con thích nhất là bất ngờ.”
Diệp Đình cũng cười, ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ, không biết đang nhìn về nơi nào, khẽ nói: “Đúng vậy, em ấy thích nhất là bất ngờ.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tôi đến rồi nè!!!
Bành phu nhân cực kì tự tin thích chõ mũi vào chuyện của người khác sắp nhận được một cái bất ngờ thật lớn……..