Lạc Vương Phi

Chương 92: Oan gia ngõ hẹp


Đọc truyện Lạc Vương Phi – Chương 92: Oan gia ngõ hẹp

     Lạc Mộng Khê đem lời phán định của Tuyệt Tình cung về sự kết hợp giữa thánh nữ cùng thiếu chủ đơn giản mà chặn chỗ hiểm yếu quan trọng tự thuật lại một lần cho Nam Cung Quyết nghe.

Tuy rằng Lạc Mộng Khê không biết là Lãnh Tuyệt Tình có thể chặt đứt mối liên hệ của Lạc Mộng Khê cùng Tuyệt Tình cung trong vòng một năm hay không, nhưng nàng sẽ giữ lời hứa, trong vòng một năm sẽ không mang thai.

“Mộng Khê, nàng cảm thấy lời nói của Lãnh Tuyệt Tình có thể tin sao?” Mặc dù Nam Cung Quyết không tiếp xúc nhiều với Lãnh Tuyệt Tình, nhưng cũng biết hắn làm người chính trực, sẽ không nói dối.

Chỉ là, Lãnh Tuyệt Tình đã ước định với Lạc Mộng Khê là: Trong vòng một năm, Nam Cung Quyết không thể có đứa nhỏ cùng Lạc Mộng Khê, điều này làm cho Nam Cung Quyết không thể không hoài nghi dụng tâm của Lãnh Tuyệt Tình.

“Ta tin tưởng Lãnh Tuyệt Tình sẽ không nói dối!” Mai Nhược Vân không kết hôn với cung chủ Tuyệt Tình cung, đã làm cho Tuyệt Tình cung thật sự tổn hại hơn phân nửa, huống chi, lấy tính tình của Lãnh Tuyệt Tình thì sẽ không có khả năng lấy loại chuyện này ra để nói giỡn.

“Theo ý tứ của nàng, trong vòng một năm chúng ta thật sự không thể có đứa nhỏ!” Bổn vương còn muốn sớm làm phụ thân một chút mà! Nam Cung Quyết nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Lạc Mộng Khê, ánh mắt thâm thúy ẩn ẩn hiện lên một ý cười quỷ dị.

“Đừng náo loạn, hôm nay là kỳ nguy hiểm!” Lạc Mộng Khê đẩy Nam Cung Quyết đang nằm trên người nàng sang một bên, cũng rất nhanh đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Nam Cung Quyết, chỉ chừa lại một mái tóc đen nhánh thuận hoạt cho Nam Cung Quyết: Muốn hôn, vậy thì hôn tóc đi!

Ở hiện đại có hai phương pháp tránh thai chủ yếu, một là nam tử dùng áo mưa, hai là nữ nhân uống thuốc tránh thai.

Nhưng ở cổ đại, không có áo mưa, tuy nói sau khi chuyện phòng the thì chỉ cần uống một chén dược là có thể tránh thai, nhưng Lạc Mộng Khê không muốn uống thứ dược nước vừa đen vừa đắng kia, cho nên, đành phải ủy khuất Nam Cung Quyết cấm dục.

“Được rồi, chúng ta đêm nay…… nghỉ ngơi!” Nam Cung Quyết gắt gao ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực, ngửi lấy hương thơm độc đáo từ mái tóc Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết có chút tâm viên ý mãn.

Vùi đầu vào chiếc cổ ngọt ngào hương thơm của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết bắt buộc chính mình đem lực chú ý dời đi, nhưng lại không dự đoán được, dục vọng trong cơ thể càng mãnh liệt hơn:

Vô duyên vô cớ, Mộng Khê lại đi ước định với Lãnh Tuyệt Tình làm cái gì, đến cuối cùng, người không hay ho nhất lại là bổn vương!

Nam Cung Quyết càng thít chặt hai cánh tay đang ôm Lạc Mộng Khê, khuôn mặt tuấn mỹ lại toàn bộ vùi vào trong cổ Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê tuy có chút oán hận, nhưng cũng không dám động đậy, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bởi vì Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết cùng ôm vào một chỗ, nàng rõ nét cảm giác được thân thể Nam Cung Quyết rất nóng bỏng, hơn nữa, độ ấm càng lên càng cao, nếu nàng lại lộn xộn, đêm nay khẳng định sẽ gặp chuyện không may.

Lạc Mộng Khê đoán đúng vậy, Nam Cung Quyết nhìn như bình tĩnh, nhưng kì thực là đang mạnh mẽ vận công để áp chế ngọn lửa dục vọng không ngừng chạy loạn trong cơ thể:

Trong thời gian ngắn nhất, Bổn vương sẽ điều tra rõ lời nói của Lãnh Tuyệt Tình có phải là thật hay không, bất quá, cho dù lời hắn nói là thật, bổn vương cũng không muốn đợi đến một năm sau thì mới có thể có kết tinh tình yêu với Mộng Khê.

Hẳn là phải có biện pháp chặt đứt quan hệ của Mộng Khê cùng Tuyệt Tình cung, kể từ đó, cho dù Mộng Khê có mang thai thì cũng không có quan hệ gì tới Tuyệt Tình cung.

“Nam Cung Quyết,chàng cảm thấy sau khi Nam Cung Phong bị biếm thành bình dân thì sẽ tiếp tục ở lại kinh thành, hay vẫn là đi nơi khác để chờ thời cơ mà hành động”

Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê thực chặt, Lạc Mộng Khê có chút thở không nổi, tự nhiên là không thể nghỉ ngơi, nên liền không nói cũng tìm nói.

Đương nhiên, những chuyện nàng nói đều không phải là là chuyện của mình cùng Lãnh Tuyệt Tình, mà là chuyện của Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, cố ý muốn dời đi lực chú ý của Nam Cung Quyết.

“Thế lực của Nam Cung Phong đều ở kinh thành, hắn sẽ không rời bỏ nơi này để đến nơi khác phát triển” Nếu không, hết thảy đều phải bắt dầu lại một lần nữa, không biết phụ hoàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

“Nam Cung Phong ở chỗ này, vậy Phùng Thiên Cương tự nhiên cũng sẽ không đi rồi!” Từ sau ngày trăm y hội chẩn đó, Nam Cung Phong bị biếm làm bình dân, mà Phùng Thiên Cương cũng biến mất không thấy, hai người tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, vô tin vô tức.

Nếu ta không có đoán sai, bọn họ khẳng định là đã ẩn nấp rồi, có thể là trốn ở chỗ của đại phu nhân hay không?Có thời gian ta nhất định phải trở về Tướng phủ một chuyến, nhìn xem đại phu nhân mới được.

“Mộng Khê, kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, lúc này lại có thêm một kình địch như Hạ Hầu Thần, nàng về sau không được tùy tiện ra ngoài, nếu có việc gấp muốn đi ra ngoài, nhất định phải để cho Nhạc Địch phái đi thêm vài tên thị vệ……”

“Ta biết!” Hạ Hầu Thần bị ta đánh trọng thương, lấy tính tình cao ngạo tự phụ, duy ngã độc tôn của hắn thì hắn nhất định hận không thể lập tức bắt lấy ta để bầm thây vạn đoạn, giải đi mối hận trong lòng hắn, ta mới sẽ không ngungốc tự động đi nạp mạng.

Bất quá, ta nhất định phải đi thăm dò bên chỗ của đại phu nhân một chút, để nhìn xem là có phải Phùng Thiên Cương đang ẩn mình ở nơi đó hay không……

Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ thì bất tri bất giác liền ngủ quên, trong mông lung, hương dần hương thản nhiên quanh quẩn ở chóp mũi, giống như Nam Cung Quyết đang hôn môi lên cổ, xương quai xanh của nàng, bàn tay hắn cởi bỏ tẩm y của nàng, thân thể nóng bỏng dán lên da thịt như ngọc……

Lạc Mộng Khê muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện toàn thân không có chút khí lực, muốn nói thìlại không thể phát ra chút thanh âm gì, chỉ có thể tùy ý cho Nam Cung Quyết muốn làm gì thì làm.

Trong mơ mơ màng màng, Nam Cung Quyết tiến nhập vào thân thể nàng, Lạc Mộng Khê nổi giận đùng đùng, đang muốn mở to mắt răn dạy Nam Cung Quyết không tuân thủ chữ tín, thì đột nhiên đầu truyền đến một trận choáng váng huyễn hoặc, trong phút chốc Lạc Mộng Khê liền mất đi tri giác.

không biết qua bao lâu, Lạc Mộng Khê lại khôi phục tri giác, nhận thấy được Nam Cung Quyết đang nằm ở bên cạnh nàng đứng lên, thật cẩn thận kéo chăn lại cho nàng, nhẹ nhàng hôn lên giữa mi tâm nàng, rồi liền cẩn thận rời đi.

Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, vô tâm để ý tới Nam Cung Quyết, dùng chăn bao lấy chính mình, tiếp tục ngủ.

Huống chi, Nam Cung Quyết thân là Thanh Tiêu Vương gia, tương lai lại là vua của một nước, sự tình bận rộn, vào mỗi ngày khi trời còn chưa sang thì đã phải rời giường đi xử lý công việc, đối với việc này Lạc Mộng Khê tập mãi cũng thành thói quen, thấy nhưng không thể trách.

Khi tỉnh lại thì đã không biết là đến khi nào, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, là biểu hiện của thời tiết tốt, nhưng không biết vì sao, Lạc Mộng Khê cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không có khí lực.

Đột nhiên nhớ tới một màn như sương mù vào tối hôm qua, Lạc Mộng Khê đang có chút mê ly lập tức bị ý nghĩ làm cho thanh tỉnh chỉ trong khoảnh khắc, xoay người ngồi dậy, Lạc Mộng Khê cúi đầu nhìn lại: trên người mình vẫn còn mặc tẩm y.

Rất nhanh cởi bỏ vạt áo, trên da thịt trắng noãn không tỳ vết ngư ngọc không có hôn ngân, hạ thân cũng không có cảm giác đau nhức, thân thể thực nhẹ nhàng khoan khoái, giống như thời điểm sau khi tắm rửa vào tối hôm vậy, cũng có thể nói, trừ bỏ toàn thân mềm nhũn và không có khí lực ra thì nàng hoàn toàn không có gì khác thường.

Chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là do ta nằm mơ, nhưng cảm giác trong giấc mộng kia lại quá chân thật.

Ngày hôm qua là nguy hiểm kì, nếu nàng cùng Nam Cung Quyết có vợ chồng chi lễ, nhất định phải uống dược tránh thai, nếu không, thì khả năng sẽ mang thai là rất lớn.


Lạc Mộng Khê từng có hứa hẹn với Lãnh Tuyệt Tình, nàng không muốn vi phạm, nếu nàng phản bội hứa hẹn, toàn bộ Tuyệt Tình cung sẽ gặp tai ương, Lãnh Tuyệt Tình đã nhiều lần giúp nàng, nàng không yêu hắn, nhưng cũng tuyệt đối không thể hại hắn.

Nhưng mà, bây giờ Lạc Mộng Khê cũng không rõ ràng lắm, tối hôm qua rốt cuộc là nàng đang nằm mơ, hay vẫn là nàng đã thật sự cùng Nam Cung Quyết có vợ chồng chi lễ.

“Tiểu thư, ngươi tỉnh!” Ngay khi Lạc Mộng Khê vẫn âm thầm ảo não, suy đoán xem mình có cùng với Nam Cung Quyết phát sinh quan hệ hay không thì Băng Lam bưng đồ ăn đi đến.

“Bậy giờ là lúc nào?”Lạc Mộng Khê không biết mình đã ngủ bao lâu, nhìn trời bên ngoài cửa sổ thì hẳn thời gian đã không còn sớm.

“đã đến giờ Tỵ ( từchín giờ sáng đến mười một giờ sáng)” Băng Lam đem đồ ăn đựng trong hộp đặt lên trên bàn.

Ta thế nhưng đã ngủ lâu như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua ta cùng Nam Cung Quyết thật sự…… Nếu không, ta không có khả năng lại ngủ lâu như vậy.

Mặc kệ chúng ta có phát sinh quan hệ hay không, vì an toàn, ta nhất định phải uống chén dược mới được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Lạc Mộng Khê đang muốn phân phó Băng Lam đến hiệu thuốc chuẩn bị dược tránh thai cho nàng, Băng Lam đã lấy ra mấy viên thuốc, cẩn thận đặt lên trên bàn:

“Tiểu thư, đây là dược mà Lạc vương gia bảo nô tỳ mang tới, hắn nói tối hôm qua tiểu thư bị nhiễm phong hàn, cần uống dược……”

“Trị phong hàn không phải là uống thuốc Đông y sao?Làm sao lại là viên thuốc?”

“Vương gia nói tiểu thư không thích ăn dược nước, nên vương gia liền lệnh cho đại phu làm thành viên thuốc” Lạc vương gia đối với tiểu thư thật tốt, xem ra, lúc trước ta không có chọn sai.

Kinh Băng Lam vừa nói như vậy, Lạc Mộng Khê cũng cảm giác đầu óc choáng váng, toàn thân không có khí lực, chính là điển hình của bệnh cảm mạo, cũng chính là bệnh phong hàn mà theo như người cổ đại nói: Chẳng lẽ tối hôm qua thật là do ta bị nhiễm phong hàn mà sinh ra ảo giác.

Nếu giữa hai người chúng ta thật sự đã xảy ra chuyện gì, thì không có khả năng trên người ta lại một chút dấu vết cũng không có, xem ra thật là do ta đã buồn lo vô cớ.

Bất quá, cẩn thận vẫn hơn, chén dược tránh thai vẫn còn tác dụng trong vòng bảy mươi hai giờ sau khi xảy ra chuyện phòng the, ta cũng không cần phải nóng lòng nhất thời, đợi lát nữa, ta đi nhìn xem Nam Cung Quyết xong rồi lại quyết định cũng không muộn.

Lạc Mộng Khê rời giường, tắm rửa, rửa mặt chải đầu, dùng bữa xong liền ăn vào viên dược mà Nam Cung Quyết mang đến, vận công trợ giúp viên dược tiêu hóa, bệnh trạng cảm mạo cũng tốt lên rất nhiều.

Ngoài phòng ánh mặt trời tươi sáng, Lạc Mộng Khê lại nhàn rỗi không có việc gì, sau khi ra khỏi phòng, liền đi thẳng đến thư phòng của Nam Cung Quyết.

Trong thư phòng chỉ có một mình Nam Cung Quyết đang xử lý sự tình, Lạc Mộng Khê trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy xung quanh không người, Lạc Mộng Khê cũng không lại kiêng dè:

“Nam Cung Quyết, đêm qua, sau khi ta ngủ, có phải chàng đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn……” Nếu thật sự là như thế, trong một năm này, chúng ta sẽ phân phòng ngủ, miễn cho ngươi lại động sắc tâm, hại ta trở thành người thất tín.

Nghe Lạc Mộng Khê một phen chất vấn, Nam Cung Quyết sắc mặt như thường, ánh mắt thâm thúy vẫn không rời bức thư tín trong tay:“Vương phi, nàng vội vàng chạy tới thư phòng của bổn vương là vì muốn hỏi vấn đề này?”

“Bổn vương nhưng thật ra là rất muốn, đáng tiếc tối hôm qua nàng lại nhiễm phong hàn, nửa đêm sốt cao không giảm, nàng cảm thấy bổn vương sẽ không thèm để ý đến tình trạng thân thể của nàng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?”

Nam Cung Quyết nói nhẹ nhàng bâng quơ, thấy Lạc Mộng Khê vẫn có chút không tin, cuối cùng than nhẹ một tiếng, buông bưc thư tín trong tay, đứng dậy đi đến gần Lạc Mộng Khê:

“Mộng Khê, bổn vương biết nàng cùng Lãnh Tuyệt Tình có ước định, Lãnh Tuyệt Tình lại từng cứu nàng, nàng không muốn thất tín với hắn, hại Tuyệt Tình cung bị hủy diệt”

Thấy Lạc Mộng Khê giống như có chút tin, Nam Cung Quyết nhẹ ôm lấy vòng eo nhỏ Lạc Mộng Khê, tiếp tục giải thích: “Chân tình của bổn vương đối với nàng, nàng hẳn là hiểu được, tuy rằng bổn vương rất muốn làm phụ thân, nhưng sẽ không bởi vậy mà lại hại nàng trở thành tiểu nhân thất tín”

Nam Cung Quyết kê cằm lên trên vai Lạc Mộng Khê:“Lãnh Tuyệt Tình hẹn nàng một năm sau mới có thể mang thai, bổn vương tự nhiên sẽ không đồng ý, bổn vương sẽ nghĩ biện pháp, trong thời gian ngắn nhất chặt đứt quan hệ của nàng cùng Tuyệt Tình cung, sau đó, chúng ta sẽ có thể có tiểu hài tử”

“Mộng Khê, đến lúc đó, nàng cần phải giúp bổn vương sinh nhiều một chút, không bằng, chúng ta sinh mười đứa đi, thập toàn thập mỹ……”

“Ta là người, không phải heo, sinh mười đứa, chàng cho ta là con heo a” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê ửng đỏ, cầm lấy cuốn sách trên bàn đánh đến Nam Cung Quyết, lại bị hắn xảo diệu né qua, càng nhanh chóng ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng, đáy mắt lóe lên ý cười trêu tức:

“Mộng Khê, nói như vậy, nàng nguyện ý vì bổn vương sinh tiểu hài tử……”

“Phải một năm sau mới được!”Lạc Mộng Khê vẫn là kiên trì nguyên tắc của mình.

“một năm sau lâu lắm, bổn vương sẽ trong thời gian ngắn nhất tìm được phương pháp chặt đứt mối liên hệ của nàng cùng Tuyệt Tình cung, đến lúc đó, không cho nàng từ chối……”

Nam Cung Quyết thở ra nhiệt khí không ngừng phun lên trên cổ Lạc Mộng Khê, ngứa,bầu không khí ái muội giữa hai người không ngừng nóng lên.

“Nam Cung Quyết, tối hôm qua, chúng ta thật sự không có…… Phát sinh sự tình sao?Chàng không cần gạt ta, điều này có quan hệ đến vận mệnh của toàn bộ Tuyệt Tình cung” Lạc Mộng Khê lại xác định thêm một lần nữa.

“không có, thật sự không có, tối hôm qua nàng nhiễm phong hàn, toàn thân nóng ran, bổn vương chỉ ôm nàng ngủ một đêm” Nam Cung Quyết mặt không đổi sắc, giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện lơ đảng vậy.

“Thời gian không còn sớm,chắc chàng cũng bận lắm đi, ta ra ngoài!” lần này Lạc Mộng Khê đến đây chính là vì muốn thử Nam Cung Quyết, nay biết được, tối hôm qua hai người vẫn chưa phát sinh sự tình, nàng đương nhiên sẽ không lại tiếp tục đứng ở đây gây trở ngại Nam Cung Quyết làm chính sự.

Ở trong lòng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tâm tư thâm trầm, tinh thông tính kế, nhưng làm người chính trực, ở trong chuyện đại sự thì sẽ không nói dối, Chuyện nàng mangthai có quan hệ đến an nguy của toàn bộ Tuyệt Tình cung, nàng tin tưởng, hắn sẽ không nói dối.

Lạc Mộng Khê ghét nhất bị uống dược nước đắng, huống chi, thuốc tránh thai kia ít nhiều cũng có chút làm tổn thương đến thân thể, nếu nàng cùng Nam Cung Quyết cái gì cũng chưa phát sinh, tự nhiên là không cần phải uống.

Lạc Mộng Khê đi rồi, Nam Cung Quyết một mình một người ngồi ở sau bàn, ánh mắt thâm thúy: Xem dáng vẻ Mộng Khê khẩn trương như vậy, chắc chắn ngày hôm qua chính là ngày tốt nhất để nàng thụ thai,quan hệ của nàng cùng Tuyệt Tình cung thật sự là phức tạp.


Nếu trong vòng một năm Mộng Khê có thai, thật sự sẽ làm Tuyệt Tình cung bị diệt, vậy bổn vương có được tính là tội nhân thiên cổ hay không……

Thế cục trong kinh thành khẩn trương, tất cả mọi người trong Lạc vương phủ đều có chức vụ riêng, Nam Cung Quyết bận xử lý chuyện quan trọng, không rảnh ở bên cạnh Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp cũng có sự tình muốn làm, không có tới quấn quít bắt Lạc Mộng Khê dạy hắn đàn violon.

Nhàm chán hết sức, Lạc Mộng Khê nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, vốn Băng Lam là muốn làm theo phân phó của Nam Cung Quyết, đến chỗ Nhạc Địch gọi thêm vài tên thị vệ đi theo, nhưng Lạc Mộng Khê cảm thấy, nếu chỉ có nàng cùng Băng Lam đi trên đường thì mục tiêu sẽ nhỏ đi rất nhiều, không dễ dàng bị phát hiện.

Huống chi, địch nhân của Lạc Mộng Khê đều nghĩ là nàng vì an toàn, tuyệt đối sẽ ở lại trong Lạc vương phủ không ra ngoài, nếu bọn họ muốn ám toán nàng thì sẽ tới Lạc vương phủ.

Việc Lạc Mộng Khê ra phủ chỉ sợ là không có vài người có thể nghĩ đến.

Lạc Mộng Khê là chủ, Băng Lam là phó, Băng Lam phải nghe lời Lạc Mộng Khê, nàng nói hai người bọn họ có thể đi trên đường, Băng Lam cũng không dám đi gọi người, vì đề phòng kinh động thị vệ vương phủ, hai người không đi cửa chính, mà là từ cửa sau Lạc vương phủ đi ra thẳng đến đường cái.

trên đường cái vẫn như ngày thường, người đến người đi, náo nhiệt phi phàm, Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam vừa đi vừa nhìn, thỉnh thoảng lại dừng ở những hàng quán để mua một ít vật phẩm trang sức.

Chuyện Lạc Mộng Khê mỹ mạo là rất nổi tiếng, nhưng người đã từng thấy qua chân diện thực mục của nàng cũng không nhiều, hơn nữa Lạc Mộng Khê làm người luôn luôn khiêm tốn hạ mình, người nhận ra nàng cũng rất ít, cho nên, nàng cùng Băng Lam đi dạo ở trên đường, thế nhưng lại không có người nhận ra các nàng.

“Tránh ra, mau tránh ra!” Gầm lên hỗn loạn, tiếng vó ngựa từ xa tới gần, mọi người đều né tránh, Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam cũng bị đám người tránh né đẩy ép sang một bên ngã tư đường.

Lạc Mộng Khê không hề phòng bị, suýt nữa bị đẩy ngã: “Tiểu thư, người không sao chứ”

“Ta không sao”

Người nào kiêu ngạo như thế! Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa, một tên nam tử tướng mạo trẻ tuổi, vẻ mặt không ai bì nổi đang cưỡi khoái mã, không để ý đến người đi trên đường, nhanh chóng phóng về phía trước, phía sau hắn, còn đi theo hơn mười người, người người thân cưỡi khoái mã, nhìn cách ăn mặc của bọn hắn thìhình như là bang phái trong giang hồ.

“Nương…… Nương……” một tiểu cô nương chừng hai, ba tuổi đứng ở giữa ngã tư đường, bất lực lau nước mắt, tìm kiếm mẫu thân của mình ở khắp nơi.

Mắt thấy, tên nam tử trẻ tuổi cưỡi khoái mã kia sắp đâm vào trước mặt tiểu cô nương, nhưng con khoái mã cũng không có chút ý tứ muốn dừng lại.

Lạc Mộng Khê không kịp suy nghĩ gì khác, mũi chân nhẹ nhún, thân hình yểu điệu đã bay lên trời, nháy mắt đi tới trước mặt tiểu cô nương, ngay trong phút chốc nàng ôm lấy tiểu cô nương, khoái mã đã phóngtới trước mặt, nâng chân đá đến Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, bóng dáng yểu điệu nháy mắt đã ở ngoài mấy thước, thân thể vừa rời đi tại chỗ thì đồng thời Lạc Mộng Khê cũng nhấc chân đá lên trên đùi con khoái mã, nó hí một tiếng rồi ‘Bùm’ té ngã trên đất.

Lập tức, tên nam tử tuổi trẻ kia không hề phòng bị, khi khoái mã ngã xuống thì cũng hung hang hắt hắn ra xa mấy thướ……

“Người nào lớn mật như thế, dám chắn đường của bản bang chủ!” Sau khi tên nam tử trẻ tuổi đứng lên, hung hăng đẩy ra mấy tên thủ hạ tiến đến dìu hắn, ánh mắt tức giận tận trời, tìm kiếm mọi nơi trong đám người: Cũng dám làm cho Vân Phách hắn xấu mặt ở đây trước nhiều người như vậy, thật sự là không muốn sống mà.

“Tiểu muội muội, không có việc gì, đi tìm nương của ngươi đi!” Lạc Mộng Khê đặt tiểu cô nương xuống đát, nhẹ giọng an ủi, tiểu cô nương gật gật đầu, lau nước mắt chạy đi.

Lạc Mộng Khê đứng lên, chậm rãi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Vân Phách:“Vừa rồi là ngươi đá khoái mã của bản bang chủ?” Hại bản bang chủ phải xấu mặt trước nhiều người như vậy.

“Nếu ta không đá khoái mã của ngươi, nó sẽ đâm chết người, nơi này là đường cái, không phải mã tràng (chỗ đua ngựa), cũng không phải chiến trường, lúc này ngươi cưỡi khoái mã phóng thẳng về phía trước, nếu đâm chết người thì làm sao bây giờ?” Lạc Mộng Khê giọng điệu lạnh như băng.

Nam tử trẻ tuổi khinh thường hừ nhẹ một tiếng:“Dân đen mà thôi, đâm chết liền đâm chết, cùng lắm thì bản bang chủ bồi thường cho bọn họ chút bạc là được, nhưng ngươi đá bị thương khoái mã của bản bang chủ, phải giải thích như thế nào đây?”

“Ta là vì cứu người, khoái mã của ngươi không bị đá chết đã là bổn cô nương thủ hạ lưu tình, xin khuyên ngươi một câu, không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Bang chủ, xin ngài bớt giận, xin bớt giận, nơi này là kinh thành, chúng ta mới tới nơi đây, tốt nhất không nên gây chuyện thị phi” một tên nam tử tràn ngập phong độ của người trí thức bước nhanh đi tới bên cạnh Vân Phách, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Kinh thành tàng long ngọa hổ, chúng ta phải cẩn thận làm việc, không thể lỗ mãng tùy ý……”

“Sợ cái gì, bản công tử cũng không phải là người bình thường, dượng của bản công tử gia lúc này là Thừa tướng, bác là Thừa tướng phu nhân, toàn bộ Thanh Tiêu nổi danh nhất Lạc vương gia, Lạc vương phi lại là biểu muội phu, biểu muội của bản công tử……”

Lạc Mộng Khê đầu tiên là cả kinh, á khẩu không cười nổi: Oan gia ngõ hẹp, nguyên lai hắn chính là cháu của đại phu nhân ở bên nhà mẹ đẻ, đại thiếu gia của Vân phủ từ nhỏ đã lên núi bái sư học nghệ, nhiều năm nay chưa trở về: Vân Phách, nguyên lai là làm bang chủ một môn phái trong giang hồ.

Mọi người cũng nghị luận:“nói như thế thì hắn chẳng phải chính là đại thiếu gia của Vân phủ đã xuất môn học nghệ……”

“Đúng vậy, đúng vậy, diện mạo thật không tầm thường, nhưng tính tình này……”

“nhỏ giọng chút đi, không sợ bị mất mạng sao, hắn nhưng là biểu cữu của Lạc vương gia……”

“Cái gì biểu cữu, Lạc vương gia cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, nếu có thể tính như vậy thì toàn bộ người trong Thanh Tiêu đều là thân thích……

“Ngươi là người đầu tiên dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện cùng với bản bang chủ” Đối với lời những người khác nghị luận hắn vẫn mắt điếc tai ngơ, Vân Phách thản nhiên đi đến gần Lạc Mộng Khê, nhìn thấy đáy mắt kinh ngạc của Lạc Mộng Khê, Vân Phách phi thường vừa lòng: Xem ra lực ảnh hưởng của Thừa tướng và Vương gia ở trong kinh thành thật sự không sai, về sau phải thương xuyên dùng loại quyền lực này nhiều một chút…

Lạc Mộng Khê ra phủ đeo theo cái khăn che mặt, nhưng nàng có khí chất xuất trần, đường cong trên gương mặt duyên dáng căn bản không thể che dấu được: Xem ra bản bang chủ hôm nay thật diễm phúc, vừa trở lại kinh thành, liền gặp được một đại mỹ nữ……

“Vị cô nương này, muốn bản bang chủ bớt giận cũng có thể, ngươi đá bị thương bản bang chủ mã, mã lại hại bản bang chủ bị thương thân, làm như bồi thường, không bằng cô nương liền lấy thân báo đáp, chung thân hầu hạ bản bang chủ……”

“Nhắm cái miệng thối của ngươi lại, chỉ bằng ngươi dù có muốn bưng nước rửa chân cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng!” Băng Lam tức giận, lớn tiếng mắng Vân Phách, rước lấy mọi người cười vang.


Vân Phách thân là thiên chi kiêu tử (con nhà thế gia), cho tới bây giờ đều luôn đượcmọi ngườisủngtronglòng bàn tay, khi nào thì bị người chế ngạo như thế, nỗi tức giận vừa mới biến mất lại dâng lên, ngón tay chỉ Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam:“Người tới, bắt hai người bọn họ về Vân phủ cho ta!”

“Dạ!” Vân Phách nói xong thì có tiếng người trả lời một tiếng, rất nhanh hung dũng đi đến chỗ Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam, trong tiềm thức của bọn họ, đối phó với hai thiếu nữ tử thì cần gì phải đao lớn.

Vốn cũng không cần nhiều người bọn họ cùng tiến lên như vậy, nhưng là vì đều muốn lĩnh công, cho nên liền cùng nhau tiến đến.

Bất quá, sự tình đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ, bọn họ còn chưa tới gần Lạc Mộng Khê, liền đã bị Băng Lam đứng che ở trước mặt Lạc Mộng Khê đánh bay ra ngoài:“Ta còn nghĩ là phái Hoàng Sơn có bao nhiêu lợi hại, nguyên lai chỉ là một đám ngu ngốc”

Ngữ khí Băng Lam khinh thường trào phúng đã kích thích thần kinh Vân Phách:“Người đâu, bắt hai người bọn họ lại, bắt lại, bắt lại” Đợi lát nữa hung hăng đánh các ngươi xem các ngươi còn dám trào phúng phái Hoàng Sơn của chúng ta không.

“Tiểu thư, để cho nô tỳ đến đi!” Tối hôm qua ngươi bị nhiễm phong hàn, cần nghỉ ngơi, huống chi, trước kia nô tỳ vì muốn che dấu võ công, đã lâu cũng chưa dùng qua, lần này, vừa vặn thử xem võ công đến của mình tột cùng đã như thế nào rồi.

Thời gian Lạc Mộng Khê ở chung với Băng Lam không ngắn, tự nhiên là hiểu biết ý tứ của nàng, xem võ công của những người này cũng không cao, Lạc Mộng Khê liền đáp ứng Băng Lam, không hề động thủ, mà bàng quan xem Băng Lam đánh nhau cùng bọn họ.

không thể không nói, Băng Lam nói rất đúng, võ công của phái Hoàng Sơn rất kém cỏi, năm, sáu tên nam tử trẻ tuổi giao thủ cùng Băng Lam, thế nhưng Băng Lam thế vẫn có thể ứng phó thành thạo:

Tiểu nha đầu này, không nhận ra a, võ công thật ra không sai, ở trong chốn giang hồ, xác nhận là nhị lưu cao thủ……

Băng Lam cùng kia mấy người hỗn chiến, Vân Phách cũng xem đến âm thầm kinh hãi: Các nàng đến tột cùng là loại người nào, võ công đã vậy còn quá cao, ta không thể thua, nếu không, chẳng phải là rất dọa người, mười mấy năm học nghệ này không thể là vô dụng……

Vân Phách hướng tới những người khác gật gật đầu, những người đứng bảo hộ bên cạnh Vân Phách tâm thần lĩnh hội, rút kiếm chém về phía Băng Lam.

Lạc Mộng Khê đại khái nhìn một chút, cộng thêm Vân Phách và đám thủ hạ đang đánh tới là vừa đủ hai mươi người.

Băng Lam một mình ứng phó với năm, sáu người còn có thể, nhưng nếu hơn nữa thì không xong, mười chín người cùng nhau đối phó Băng Lam, thể lực nàng khẳng định sẽ chống đỡ không nổi, Lạc Mộng Khê không nói thêm gì nữa, vung chưởng đánh tới mấy người họ, vọt vào vòng chiến.

Mười chín ngườivậy thành vòng tròn, Băng Lam cùng Lạc Mộng Khê đấu lưng với nhau bị bọn họ vây quanh ở giữa, mười chin người không dám vội vàng ra tay, bọn họ chỉ vây quanh Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam, muốn tìm ra nhược điểm của hai người bọn họ.

Lạc Mộng Khê một chút cũng không đưa bọn họ đặt vào trong mắt:“Băng Lam, không có việc gì đi”

“Ta không sao, tiểu thư, bệnh phong hàn của ngươi còn chưa khỏi hoàn toàn, không nên động thủ……”

“một chút phong hàn mà thôi, không cần khẩn trương, huống chi, ta cũng đã uống dược, Băng Lam, có tin tưởng giải quyết được hết những người này không?”

“Tiểu thư, bọn họ nhưng là người của cháu bên nhà nhà đẻ của đại phu nhân, ngươi xác định hiện tại liền giết?” không phải Băng Lam sợ hãi đại phu nhân, mà là bọn họ còn chưa có thăm dò đại phu nhân, tạm thời không nên đả thảo kinh xà.

Huống chi, Lạc Thừa tướng cũng xem như là dượng của Vân Phách, Lạc Mộng Khê đánh chết người của Vân Phách, cũng không dễ ứng phó công đạo với Lạc Thừa tướng, tuy rằng Lạc Mộng Khê không sợ Lạc Thừa tướng, nhưng nể tình hắn làphụ thân của khối thân thể này, liền cho hắn vài phần mặt mũi vậy.

“Cũng đúng, nể tình bọn họ cùng Tướng phủ cũng coi như là có thân thích, đánh cho tàn phế đi!”Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống nhưlà nói một chuyện thực bình thường.

“Dạ, tiểu thư!” Được Lạc Mộng Khê cho phép, Băng Lam không hề do dự, tay nhỏ bé đánh tới một têntrong phái Hoàng Sơn.

Người nọ phản ứng quá chậm, không tiếp được sát chiêu của Băng Lam, bị Băng Lam đánh một quyền vào mắt, hất văngra ngoài, con mắt cũng bị sưng thành hạch đào.

Băng Lam động thủ trước, những người phái Hoàng Sơn tự nhiên cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ, rất nhanh huy kiếm chém về phía Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam.

Mười chín tên nam tủ trẻ tuổi tay cầm trường kiếm đánh với hai thiếu nữ tử tay không tấc sắt như Băng Lam cùng Lạc Mộng Khê, không chỉ không thể chiếm chút thượng phong, trường kiếm trong tay còn bị Lạc Mộng Khê, Băng Lam dễ dàng đoạt lấy, giết ngược lại bọn hắn……

Lạc Mộng Khê, Băng Lam cầm trong tay trường kiếm, rất tự nhiên, trường kiếm đi qua nơi nào, tất có một tên nam tử trẻ tuổi đánh mất kiếm hoặc bị ngã xuống……

Người vây quanh Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam càng ngày càng ít, tiếp qua một chén trà nhỏ, phỏng chừng tất cả đều đã ngã xuống, Vân Phách nhìn thấy không xong, huy kiếm đâm đến hướng Lạc Mộng Khê: Đáng giận, hôm nay bản bang chủ đưa các ngươi đến Tây Thiên……

Nhận thấy được bên cạnh người có ác phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê không chút hoang mang, ngay khi trường kiếm sắp chém lên trên người nàng, thì nàng đột nhiên huy kiếm đâm vào người đang phóng tới.

Vân Phách không nghĩ tới Lạc Mộng Khê nói ra chiêu liền ra chiêu, hơn nữa Lạc Mộng Khê đánh ra chiêu thức rất nhanh, Vân Phách nhất thời chưa kịp né tránh, bị Lạc Mộng Khê đâm trúng cánh tay, ngay lúc Vân Phách thầm giật mình, Lạc Mộng Khê đã bay lên, một cước đá văng Vân Phách ra xa hơn mười thước.

Nhìn lai mọi nơi, khắp nơi đều có người của Vân Phách, người người ngã xuống đất không dậy nổi, kêu rên liên hồi, Vân Phách khiếp sợ không thôi: Các nàng, đến tột cùng là loại người nào……

Người bên phái Hoàng Sơn đã ngã xuống, Lạc Mộng Khê cũng không càn thiết động thủ lần nữa, ném trường kiếm sang một bên, chậm rãi đi đến Vân Phách đang nằm té trên mặt đất.

Băng Lam ở một bên không ngừng ai oán:“Những người này thực vô dụng, ta còn chưa có đánh đủ đâu, bọn họ thế nhưng đã ngã xuống hết……”

Khi Lạc Mộng Khê đi đếngần Vân Phách, cước bộ trầm trọng, từng bước đi đều tràn ngập khí phách, giống nhưcước bộ của tử thần đang đến gần, Vân Phách toàn thân phát run, chưa bao giờ khủng hoảng như lúc này, nháy mắt liền cố chống người, theo bản năng nhanh chóng lết về phía sau:“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”

Vốn tưởng rằng lần này vào thành, chính mình là có được diễm phúc, lại không nghĩ rằng mình lại chọc tới người không thể chọc.

“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi!” Nhìn ra sự khủng hoảng trong mắt Vân Phách, Lạc Mộng Khê dừng lại cước bộ: “Từ nay trở về sau, đừng nghĩ lại tiếp tục huênh hoang, phải hảo hảo học cách làm người”

Bất quá, nghĩ đến hắn là người của Vân gia, khẳng định cũng sẽ không học được cái gì, đây bất quá chỉ là câu khách sáo, tạo cho Vân Phách một bậc thang leo xuống, bởi vì bây giờ còn chưa đến thời điểm giết hắn.

“Ngươi đến tột cùng là ai?”Biết Lạc Mộng Khê sẽ không giết hắn, Vân Phách cố nén toàn thân đau đớn, chậm rãi đứng lên, trong mắt, tràn ngập nghi hoặc.

“Ngươi không xứng biết” Lạc Mộng Khê giọng điệu cao ngạo:“Băng Lam, ta mệt mỏi, tìm chỗ nghỉ ngơi một chút”

“Dạ, tiểu thư!” Băng Lam đáp ứng một tiếng, đi theo phía sau Lạc Mộng Khê, chậm rãi bước về phía trước, làm như không thấy những nam tử trẻ tuổi nằm té trên mặt đất.

Chỉ lo tìm chỗ nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam cũng không nhìn thấy trong đám người, có một bóng dáng màu đen rất nhanh liền rời khỏi: Đạp phá thiết hài vô mịch xử, dắc lai toàn bất phí công phu (đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm thấythì lại chẳng tốn công) Lạc Mộng Khê, không thể tưởng tượng được ngươi cũng dám ra khỏi Lạc vương phủ.

“Nhìn cái gì vậy, cổn!”Lạc Mộng Khê đi rồi, Vân Phách liền rống giận với mọi người, mọi người biết không thể true vào hắn, không dám nhiều lời, bước nhanh rời đi.

Sau khi bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê biến mất không thấy, đôi mắt Vân Phách híp lại, trong mắt tràn đầy lửa giận cùng hàn quang luân phiên hiện ra: Mặc kệ ngươi là ai, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, bầm thây vạn đoạn, để rửa mối nhục hôm nay……

Lạc Mộng Khê cùng Băng Lam rời xa đám người, đang muốn đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, lúc lơ đãng ngẩng đầu, trông thấy một gian trà lâu, ánh mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe, thay đổi phương hướng đi tới trà lâu, Băng Lam thấy thế, vội vàng tiến lên bẩm báo:“Tiểu thư, đây là trà lâu của Tuyệt Tình cung”


Lần trước tiểu thư đến đây trong tình trạng bị hôn mê, tuy rằng ý thức thanh tỉnh, nhưng dù sao cũng không thấy được bộ dáng của trà lâu, nếu tiểu thư đi vào trong trà lâu, chẳng phải là chui đầu vô lưới.

“Đúng là bởi vì biết đây là trà lâu của Tuyệt Tình cung, nên ta mới đến” Lạc Mộng Khê cũng không quay đầu lại trả lời, bước nhanh đi vào trong trà lâu.

A, tiểu thư không chỉ có biết đây là trà lâu của Tuyệt Tình cung, mà còn vì nguyên nhân nó là do Tuyệt Tình cung mở ra nên mới tiến vào, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Băng Lam mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng không có hỏi nhiều, nhanh chân đuổi kịp Lạc Mộng Khê:

Tiểu thư đi nơi nào, ta đi nơi đó, dù núi đao biển lửa, chỉ cần tiểu thư dám đi, ta liền dám theo.

Lạc Mộng Khê tuy rằng đeo cái khăn che mặt, nhưng mọi người trong Tuyệt Tình cung đều nhận ra nàng, thấy nàng đi vào đại sảnh, chưởng quầy lập tức âm thầm mệnh lệnh cho tiểu nhị đi thông báo cho tả hữu hộ pháp.

“Cái gì, Lạc Mộng Khê đến trà lâu này?” Nghe tin tức này, tả hữu hộ pháp liền giật mình: Trước kia Lạc Mộng Khê đối với Tuyệt Tình cung là tránh còn không kịp, nhưng hôm nay ngược lạitự mình đưa lên tới cửa, nếu không đi bắt nàng lại thì đúng là không có đạo lý.

“Lão bà tử, lần này để cho bổn hộ pháp đến đi” Hữu hộ pháp ngươi động thủ vài lần, nhưng một lần cũng không thành công, lần này đến lượt tả hộ pháp ta.

Hữu hộ pháp đang muốn tranh luận với tả hộ pháp, đột nhiên nhớ tới lời nói mà Lãnh Tuyệt Tình giao cho bọn họ:“Động với chả thủ cái gì, lão nhân, ngươi còn có nhớ lúc trước thiếu chủ nói gì không” một năm sau, thánh nữ sẽ cùng chúng ta trở về Tuyệt Tình cung.

“Ý của ngươi là nói, thiếu chủ cùng thánh nữ thật sự đã đạt thành hiệp nghị, cho nên, thánh nữ không sợ chúng ta bắt nàng!” Tả hộ pháp trong lòng khó hiểu: Thánh nữ cùng Nam Cung Quyết yêu nhau sâu đậm như vậy, làm sao có thể nói xa liền xa.

“Thánh nữ là người biết đại thế, biết Tuyệt Tình cung không có nàng sẽ bị hủy diệt, nhưng nàng lại không muốn nhanh như vậy lại phải rời đi rồi, cho nên, muốn có được một năm khoái hoạt cùng với Nam Cung Quyết”

“sự tình, thật sự chỉ là đơn giản như vậy?”Đối với điểm này, tả hộ pháp có chút không quá tin tưởng.

Hữu hộ pháp thật mạnh thở dài:“Lão nhân, ngươi là nam nhân, không biết lòng nữ nhân chúng ta, nữ nhân cả đời này thích nhất không phải vinh hoa phú quý, mà là có một phu quân yêu thương nàng, có thể không có nữ thành đàn, nếu mà không thể gần nhau thì cũng muốn lưu lại chút kỷ niệm tốt đẹp”

Nay, hữu hộ pháp đột nhiên có chút đồng tình Lạc Mộng Khê: Nàng cùng Nam Cung Quyết là một đôi hoàn mỹ, đáng tiếc, Lạc Mộng Khê là thánh nữ Tuyệt Tình cung, nhất định phải gả cho thiếu chủ, thiếu chủ cũng là môt người tốt, nhất định sẽ đối xử tốt với Lạc Mộng Khê, chỉ là không biết, Lạc Mộng Khê còn có thể mở rộng cửa lòng tiếp nhận thiếu chủ hay không……

Người chỉ có một lòng, chỉ có thể chứa được một người……

Sau khi Lạc Mộng Khê đi vào trà lâu, không đi đâu khác, mà là đi thẳng đến phòng chế dược của hữu hộ pháp, bởi vì tiểu nhị ở đây đều biết thân phận của nàng, cho nên, không có người ngăn cản nàng.

Lạc Mộng Khê thông suốt đi tới trước phòng dược, đẩy cửa rồi đi vào:“Hai vị hộ pháp, thiếu chủ của các ngươi ở nơi nào?”

“Lạc Mộng Khê, ngươi tìm thiếu chủ làm gì?” Tuy rằng bọn họ biết Lạc Mộng Khê là thánh nữ, nhưng nàng lại từ chối nhận tổ quy tông với Tuyệt Tình cung, cho nên, bọn họ còn chưa thể xưng nàng là thánh nữ hoặc phu nhân.

“Có chuyện cấp tốc muốn nói cho hắn” Thanh âm Lạc Mộng Khê bình tĩnh:“Lãnh Tuyệt Tình không ở đây sao?”

Nếu là người khác dám gọi thẳng tên Lãnh Tuyệt Tình, tả hữu hộ pháp tự nhiên sẽ tức giận, nhưng Lạc Mộng Khê có thân phận đặc thù, kêu như vậy cũng đúng:

“Thiếu chủ có việc gấp nên đã rời khỏi nơi này, ba, bốn ngày sau mới có thể trở về, có chuyện gì, có thể nói với hai người chúng ta” Địa vị của hai người chúng ta ở Tuyệt Tình cung rất gần với cung chủ.

“Được rồi, chuyện này cấp tốc, ta cũng không so đo nhiều với các ngươi, có người muốn đến phần mộ tổ tiên của Tuyệt Tình cung đào trộm tro cốt mẫu thân ta……”

“Là ai lớn gan như vậy, dám đến Tuyệt Tình cung giương oai, thật là không muốn sống” Tả hộ pháp lớn tiếng giận xích.

“Lạc Mộng Khê, tin tức của ngươi có thật không, có người dám đến Tuyệt Tình cung gây sự?” Hữu hộ pháp có chút hoài nghi: nơi quan trọng nhất trong Tuyệt Tình cung là phần mộ tổ tiên, ở nơi đó có cao thủ nhiều đếm không xuể canh giữ, cam đoan làm cho bọn họ có đi không có về.

“Tin hay không tùy ngươi, bất quá, ta đã cảnh cáo trước, nếu thật sự xảy ra chuyện, đừng nói ta không có nhắc nhở cho các ngươi” Lạc Mộng Khê giọng điệu ngưng trọng, không có chút ý tứ nói dối.

“Chủ mưu là ai?”Tả hộ pháp giống như rất tin rưởng thông tin này.

“Lạc Hoài Văn, chuyện năm đó hắn cùng với mẫu thân ta yêu nhau các ngươi hẳn là rõ ràng, sau này, khi mẫu thân ta mất thì các ngươi đã đoạt đi tro cốt của nàng……”

Đột nhiên, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì:“nói đến việc mẫu thân ta chết, cũng không phải là do tự nhiên khó sanh mà chết, chính là bị Thừa tướng phu nhân Vân Bích Lạc thiết kế nên mới có thể khó sanh, nguyên bản, nàng là muốn làm cho hai mẹ con chúng ta cùng đi hoàng tuyền, nhưng không nghĩ tới ta mệnh lớn, còn sống……”

Cái gì? Nguyên lai lão cung chủ là bị cái tiện nhân Vân Bích Lạc kia hại chết! Ta đã nói thôi, thánh nữ Tuyệt Tình cungchưa bao giờ khó sanh, Mai thánh nữ như thế nào lại khó sanh mà chết chứ, nguyên lai là bị người thiết kế……

“Lạc Mộng Khê, vừa rồi ngươi nói người chủ mưu muốn đến Tuyệt Tình cung đảo loạn là Lạc Hoài Văn, vậy người thực hiện là ai?”

Tả hộ pháp không hoài nghi Lạc Mộng Khê có động cơ khác, bởi vì, Lạc Mộng Khê thân là thánh nữ Tuyệt Tình cung, nếu Tuyệt Tình cung xảy ra chuyện, nàng cũng khó thoát chết.

“không biết, có lẽ là Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, lại hoặc là Hạ Hầu Thần, Lạc Thừa tướng đang xem xét chọn người, đến nay, còn chưa tìm được người thích hợp”

Nam Cung Quyết cự tuyệt hảo ý của Lạc Thừa tướng, cho nên, hắn nhất định sẽ đối đầu với Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê, một khi đã như vậy, Lạc Mộng Khê liền tính kết minh với Tuyệt Tình cung, kể từ đó, sẽ có chung địch nhân, giảm bớt rất nhiều áp lực.

“Nếu các ngươi muốn biết càng nhiều sự tình, có thể sai người âm thầm đi giám thị Lạc Thừa tướng, không biết vì sao, hắn giống như vội vã muốn tro cốt của nương ta, ta nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhất định sẽ có động tác”

Lạc Mộng Khê trải qua hơn mười năm những tháng ngay cả nha hoàn cũng không bằng ở phủ Thừa tướng, nàng cùng với Lạc Hoài Văn trừ bỏ có chung huyết thống thì không có một chút tình cảm cha và nữ nhi nào, cho nên, Lạc Mộng Khê đem những hành động của Lạc Hoài Văn nói cho tả hữu hộ pháp thì cũng không kỳ quái.

“Thời gian không còn sớm, ta muốn trở về Lạc vương phủ, các ngươi làm việc cẩn thận, để tránh bị người thiết kế” Tả hữu hộ pháp đều là người thông minh, lần này Lạc Mộng Khê một phen nói ra, hai người bọn họ liền biết Lạc Hoài Văn tuyệt đối không có hảo tâm.

Bất quá, muốn đến Tuyệt Tình cung cướp đồ, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, mấy hạng người không biết cao thấp này cho Tuyệt Tình cung là giấy sao, muốn tới thì tới, cướp đoạt xong, muốn đi thì đi”

Lạc Mộng Khê lần này đến trà lâu, là muốn nhìn xem thương thế của Lãnh Tuyệt Tình đã lành hay chưa, nhưng lại không nghĩ rằng hắn không có ở đây.

Gặp được hai người tả hữu hộ pháp đã từng hại nàng, nếu Lạc Mộng Khê khôngcho bọn họ một ít giáo huấn nho nhỏ thì thật sự là rất tiện nghi bọn họ.

Nếu Lạc Mộng Khê gặp Lãnh Tuyệt Tình, nàng sẽ không nói những lờinhư vừa rồi, nhiều nhất chỉ là nhắc nhở hắn có người muốn quấy rối Tuyệt Tình cung, để cho hắn cẩn thận làm việc.

Giao phó sự tình xong, Lạc Mộng Khê không cần phải lại ngốc ở đây, đang muốn xoay người rời đi, thình lình bên ngoài trà lâu truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, hình như có rất nhiều người mạnh mẽ vây quanh trà lâu.

Lạc Mộng Khê, Băng Lam, tả hữu hộ pháp, tất cả đều trong lòng cả kinh, biết được đều không phải là người của đối phương, đang muốn mở miệng hỏi, dưới lầu truyền đến một giọng nói nam tính quen thuộc: “Lạc Mộng Khê, bản cung biết ngươi ở trong này, ngươi tự mình đi ra, hay vẫn là để cho bản cung mời ngươi đi ra!” Nếu để cho bản cung mời thì trà lâu này sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, phải hủy diệt nơi tao nhã, có thưởng thức như vậy thì thật sự là đáng tiếc.

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Hôm nay thật đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa rồi là Vân Phách, hiện tại lại là Hạ Hầu Thần, cừu gia của ta hôm nay sắp đến đông đủ rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.