Bạn đang đọc Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt FULL – Chương 27
Ha ha ha trong nhà chính lại vang tiếng cười, một bầu không khí ấm áp, hạnh phúc.
Vương Đại Tĩnh vừa về tới nhà vô tình bắt gặp cảnh tượng một nhà năm người hạnh phúc, vui vẻ vây quanh bàn.
Vương Đại Tĩnh mím môi, nhìn nhìn rồi xoay người lặng lẽ đi về phòng mình.
Tên người làm Vương Phúc Đức nhìn thấy bóng lưng Vương Đại Tĩnh.
Mọi người nghe Vương Phúc Đức nói, đều đồng loạt nhìn ra sân, đúng lúc Vương Đại Tĩnh sắp đi vào hẻm nhỏ, chỉ còn lại bóng lưng.
Vương Đại Tĩnh Vương Đại Tài lớn tiếng gọi.
Vương Đại Tĩnh dừng lại, xoay người đi vào nhà chính.
Người gọi con Vương Đại Tĩnh mặt không cảm xúc gật đầu với Vương Đại Tài.
Từ sau sự việc năm đó, Vương Đại Tài không cho phép hắn gọi ông là phụ thân, trước mặt ông hắn liền không gọi, hắn không ngốc, hắn biết phụ thân không thích hắn, hắn cũng không biết nên đối mặt với ông thế nào vì thế đành làm mặt liệt.
Vương thị hiền từ nhìn Vương Đại Tĩnh: Đại Tĩnh qua đây ngồi
Quần áo hắn bẩn thỉu sẽ làm dơ ghế Vương Phúc Đức khó chịu ra mặt.
Vương Bảo Thoa và Vương Siêu không nói nhưng vẻ mặt cũng tán đồng1
Phúc Đức Vương thị nhăn mày
Hừ Vương Phúc Đức hừ lạnh, quay mặt chỗ khác.
Phúc Đức không hiểu chuyện, con đừng để ý Vương thị cười giản hòa.
Vương Đại Tĩnh không để tâm, vẫn cúi đầu đợi Vương Đại Tài nói chuyện.
.
truyện đam mỹ
Vương thị khó xử nhìn Vương Đại Tài.
Vương Đại Tài không nỡ nhìn Vương thị nhăn mày, ông bất mãn nhìn Vương Đại Tĩnh, cảm thấy Vương Đại Tĩnh đang cố tình gây sự.
Được rồi, hắn không muốn ngồi cứ để hắn đứng Nói rồi ông quay qua nhìn Vương Đại Tĩnh: Ta gọi ngươi đến là có việc, muội muội ngươi tháng tới sẽ xuất giá, ngươi cũng biết huynh trưởng chưa cưới muội muội sao có thể gả, vì thế ta với mẫu thân ngươi định chọn một nhà tốt cho ngươi cưới, ngươi nghĩ sao?
Vương Đại Tĩnh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Vương Đại Tài.
Nhìn khuôn mặt trước mặt Vương Đại Tài càng chán ghét, Vương Đại Tĩnh giống mẫu thân hắn đến chín phần.
Ý Đại Tĩnh thế nào, con có để ý cô nương hay song nhi nào không, nói với ta, ta sẽ làm chủ cho con Vương thị cười hiền từ nói với Vương Đại Tĩnh.
Không đợi Vương Đại Tĩnh trả lời, Vương Siêu đã nhô đầu ra lớn tiếng nói: Mẫu thân con biết nè, hắn thích tên song nhi khắc phụ mẫu ở cuối thôn
Có thật không Vương thị ngạc nhiên
Vương Đại Tài cũng ngạc nhiên khi nghe Vương Siêu nói, ông vẫy tay bảo Vương Siêu nói rõ.
Vương Siêu đắc ý kể: Hôm nay con với nhị tỷ đi dạo trong thôn, tình cờ thấy người trong thôn tụ lại trước Trần gia, nên con với nhị tỷ đi lại xem sao, ai ngờ….tên người làm này rất ghê gớm, hắn thế mà quen biết tên sao chổi cuối thôn, khi tên Trần Tiêu gì đó bị người vây quanh muốn bắt hắn lên quan thì Vương Đại Tĩnh liền nhảy ra bảo vệ tên sao chổi đó”
” Có thật không” Vương thị hỏi Vương Bảo Thoa
Vương Bảo Thoa gật đầu: ” Tam đệ nói đúng, chuyện khi sáng mọi người trong thôn đều biết”
” Thật là không biết liêm sỉ, hai người chưa cưới chưa gả thế mà lại bảo vệ nhau, mẫu thân theo con thấy tên người làm này bị tên kia câu dẫn mất hồn phách rồi” Vương Phúc Đức khinh bỉ nói.
Tứ đệ, không được nói bậy Vương Bảo Thoa không đồng ý
Đệ nói sai sao, tỷ xem với thanh danh hắn hiện giờ liệu ai sẽ thèm để ý, chỉ có hạn người như tên khắc phụ mẫu kia mới để ý tới hắn, hừ Vương Phúc Đức chỉ vào Vương Đại Tĩnh nói, hắn rất ngứa mắt tên người làm này.
Rầm, Vương Đại Tĩnh hắt văng cái bàn trước mặt.
Á,á Cả Vương gia đứng bật dậy, hét toáng lên trước hành động bất ngờ của Vương Đại Tĩnh.
Nhị tỷ, tỷ không sao chớ Vương Siêu ôm Vương Bảo Thoa đang trắng mặt ngã ra sau
Thoa nhi, con sao vậy Vương thị lo lắng
Chân con đau quá Vương Bảo Thoa nhăn mặt, chân đau quá
Vương Phúc Đức ngồi sụp xuống kiểm tra chân cho Vương Bảo Thoa.
Thế nào rồi Vương thị vô cùng lo lắng, tháng tới Vương Bảo Thoa phải xuất giá, không thể xảy ra chuyện được.
Không sao, tỷ chỉ xây xước nhẹ, thoa thuốc sẽ hết Vương Phúc Đức mang giày lại cho Vương Bảo Thoa.
Vương thị thở phào nhẹ nhõm, Vương Đại Tài thấy Vương Bảo Thoa không sao cũng an tâm liền quay qua quát lên: Tên nghịch tử này ngươi điên rồi sao
Vương thị cũng nhìn Vương Đại Tĩnh, ánh mắt bà ta rét lạnh không còn vẻ hiền từ ngày thường.
Nhìn năm người họ đang nhìn mình đầy căm hận, Vương Đại Tĩnh vẫn giữ mặt liệt, nhìn chằm chằm Vương Phúc Đức: Không cho phép nói Trần Tiêu.