Đọc truyện Lạc Trần – Chương 6464:
Đối với tình hình này, Liên Tư Vũ biểu thị :…
Ta cũng không biết phải làm sao a!! Ta đâu phải bác sĩ!!!
Hơn nữa Tiểu Tiểu Ác Ma cũng không thông báo giá trị sinh mệnh giảm xuống, cho nên có lẽ mục tiêu nhiệm vụ vẫn an toàn.
Đến khi Tuyết Na đem Thanh Chi hoa thả vào Thần tuyền rồi quay lại , Thương Huyền vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh, Liên Tư Vũ có chút ỉu xìu.
May mà Tuyết Na có thể đào một thông đạo rất lớn rất cao, có thể đi lọt hai người trưởng thành.
Y vừa dìu mục tiêu nhiệm vụ, vừa đi theo Tuyết Na trở về Tuyết tộc.
Tuyết tộc cũng không phải ở trong cung điện tí hon như y đã tưởng, mà là ở trong những hang động thiên nhiên sâu trong băng tuyết.
Tuyết Na về đến Tuyết tộc liền biến lớn, lớn cỡ một đứa trẻ nhân loại 10 tuổi, nó vui vẻ chạy vào hang động, hô lớn.
Đối với sự xuất hiện của Liên Tư Vũ và Thương Huyền, Tuyết tộc không hoan nghênh chút nào,các tộc nhân cầm vũ khí, cảnh giác nhìn y.
Tuyết Na đã chạy đi gọi Thánh Nữ, Tuyết tộc không cho tộc trưởng, chỉ có Thánh Nữ là người nắm toàn quyền quyết định trong tộc.
Không lâu sau Thánh Nữ liền để tộc nhân trói một vòng Phược Linh vào tay, khóa chặt linh lực rồi mới cho bọn họ vào tộc.
Thánh Nữ đúng là Tuyết Linh Linh, Liên Tư Vũ kinh ngạc nhận ra cô nương mà mình cứu ngày đó ở Ma Thành chính là nữ chính, còm con mèo bên cạnh cô ấy…
chính là nam phụ số…
Thứ lỗi, y quên rồi.Tóm lại bây giờ nam phụ này lên chức nam chính, cưới nữ chính rồi.
Nữ chính bởi vì ân cứu mạng ngày đó nên vô cùng hào phóng tặng Liên Tư Vũ hai bông Thanh Chi hoa, một bông để trấn áp lệ khí, một bông đã có tân tộc nhân, sau đó ngỏ ý mời y và Thương Huyền ở lại trong tộc, dù sao bây giờ bên ngoài tu chân giới cũng rất loạn, Yêu giới và Ma giới cấu kết, Nhân giới lại mất đi Vô Thường Tiên Quân…
Theo Tuyết Linh Linh đoán, Nhân giới sớm muộn gì cũng sẽ bị hai giới này thâu tóm.
Liên Tư Vũ cũng biết điều đó, nhưng y vẫn lắc đầu từ chối, mang theo Thanh Chi hoa và Thương Huyền trở về nhà rơm ở Ma Thành.
Nửa đường Thương Huyền tỉnh lại, Liên Tư Vũ mới sực nhớ ra mình còn chưa biết cách sử dụng Thanh Chi hoa…
Thương Huyền không rối rắm nhiều như y, trực tiếp nuốt một bông hoa xuống.
Liên Tư Vũ thầm may mắn Thương Huyền không nuốt nhầm bông có Tuyết tộc.
Ma Thành vẫn nháo nhào như ngày nào, đội trị an vẫn thường lơ là cảnh giác, thẩm thẩm bên cạnh vẫn thường ngày om sòm vì mấy việc lông gà vỏ tỏi, còn Thương Huyền, lệ khí trên người hắn đã tan dần, bây giờ tuy còn một chút, nhưng không mấy ảnh hưởng đến Liên Tư Vũ nữa.
Liên Tư Vũ vẫn thường thường sảy ra vấn đề, may mắn Thương Huyền nghĩ đó là do cách dưỡng tàn hồn không tốt nên mới bị như vậy.
Mà bông Thanh Chi hoa có Tuyết tộc kia…
Liên Tư Vũ mượn con gà của thím Trương, để con gà gấp hoa.
Nhưng ấp được nửa năm mà hoa chưa nở, Liên Tư Vũ mới biết gà kia là gà trống…
Một phen gà bay chó sủa tiếp…
Cuối cùng Liên Tư Vũ đưa Thanh Chi hoa vào Ma Cung, nhờ Vân Thanh đặt nó vào trong ôn tuyền.
Lại thêm nửa năm, Thanh Chi hoa rốt cuộc nở, hai Tuyết tộc nho nhỏ tí hon xuất hiện, bị Liên Tư Vũ và Vân Thanh tranh đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng mỗi người một con.
– Na na…
Tuyết Diệp ngậm ngón tay, i a những từ ngữ vô nghĩa.
Liên Tư Vũ ngồi bên nôi, chọc chọc má nó.
Thương Huyền ngồi xổm góc tường, u ám uống giấm.
Liên Tư Vũ không cho hắn lại gần Tuyết Diệp, sợ lệ khí trên người hắn ảnh hưởng đến bé con, cái đó không quan trọng, quan trọng là Liên Tư Vũ suốt ngày chơi đùa cùng bé con, không để tâm đến hắn!!!
Thương Huyền nặc danh cảm thấy tổn thương.
Nếu Thương Huyền còn có ký ức ở hiện đại, chắc hắn sẽ nói.
Vợ là tra nam, có con bỏ chồng!
….
Thương Huyền nhịn mấy năm, đợi đến khi Tuyết Diệp lớn lên liền muốn mang theo Liên Tư Vũ cao chạy xa bay, ai ngờ…
Thương Huyền siết chặt lá thư trên bàn, ánh mắt hóa thành hai ngọn lửa.
– Liên,Tư , Vũ, đệ, dám!!!
Liên Tư Vũ mang theo Tuyết Diệp cao chạy xa bay trước rồi.
Thương Huyền bắt đầu cuộc hành trình truy đuổi phu nhân nhà mình.
Liên Tư Vũ nơi xa xa xoa xoa mũi.
– Hắt xì!
– Aizzz nha, mục tiêu nhiệm vụ chắc đọc được thư trên bàn rồi nhỉ?
Liên Tư Vũ cười cười, tưởng tượng ra hình ảnh tức giận đến muốn lật bàn của Thương Huyền.
– Ba ba, ăn quả!
Tuyết Diệp đã được 5 tuổi, nhưng mà nó vẫn giữ hình dạng tí hon khả ái, đôi cánh mập đằng sau đang đập đập, trên tay ôm một quả táo sắp to hơn nó, bởi vì táo quá to nên che mất tầm nhìn, khiến đường bay của nó loạng choạng.
Liên Tư Vũ thấy nó sắp ngã, vội vàng giơ tay đỡ.
– Ba ba, ăn!
Tuyết Diệp nâng quả táo đến trước mặt y, Liên Tư Vũ dở khóc dở cười cầm lấy táo, không quá ngạc nhiên khi thấy trên đó lưu lại hai dấu răng nho nhỏ.
– Lá cây nhỏ ( Tiểu Diệp) của ba ba thật nghịch ngợm! Có phải không ăn được nên mới đưa cho ba ba không?
– Không có! Con mới không có không ăn được nên mới đưa cho ba ba!
Liên Tư Vũ cười cong mắt, dấu đầu hở đuôi,lá cây nhỏ đúng là…
– Liên.
Một âm thanh bình thản vang bên tai, khiến Liên Tư Vũ kinh sợ tới mức mất thăng bằng, ngã từ trên cây xuống.
***
Linh Lan Hoa đang ngâm nga : Như cúc hoa phai tàn lìa cành…
< Lãng Tử Nhàn Thoại >
.