Lạc Thiên Ký

Chương 34: Thiên tài mạt lộ (4)


Đọc truyện Lạc Thiên Ký – Chương 34: Thiên tài mạt lộ (4)

Thời gian thấm thoát hai tháng trôi qua, giờ đây thạch động đã bị khai mở rất lớn bời vì tháng trước lạc Thiên đã mò về vị trí tập kết đón tiểu đội Yêu thú đến đây. Bước đầu làm quen hai bên khá lúng túng thế nhưng có cầu nối là Lạc Thiên nên mọi thành viên đều rất nhanh hòa hợp. Thật ra yêu thú luôn không tin nhân tộc thế nhưng Lạc Thiên đã nói cho mọi người biết họ Triệu và Họ Liễu bản mạng linh hồn trong tay, ngoài ra còn thề độc bằng tâm ma. Khi sự nghi ngờ không còn thì rất nhanh tình cảm sẽ đứng lên.

Bàn về chiến đấu thì tên họ Triệu là phế vật đến không thể phế hơn được, ý thức chiến đấu của hắn rất tồi, không hề có thiên phú trong mặt này, dù Lạc Thiên có giáo tập chu đáo cùng không thành. Bất đắc dĩ hắn xuôi tay, thế nhung tên họ Triệu này lại là một bác học chính thức cổ kim, đông tây thông ass hết. Qua đối thoại thì Lạc Thiên cũng hiểu rõ về quá khứ của gã.

Triệu Vô Cực cô nhi được trưởng lão Kim Đan trung kỳ Triệu Thành Văn của Vạn Đan Tông phát hiện thiên phú và lôi về nuôi dưỡng như nhi tử. Lão Triệu Thành Văn không có nối dõi nên coi Triệu Vô Cực như con trai mà bồi tài bởi lão biết thọ nguyên sắp cạn. Cái tên Triệu Vô cực cũng được lão ban cho, không phụ sự kì vọng của nghĩa phụ hắn đã thể hiện ra thiên phú của mình trong tu luyện và luyện đan. là một trong mười tinh anh được trọng điểm bồi dưỡng của Vạn Đan Tông. Hắn Thầm mê đắp sư tỷ Đoan Uyển Nhi là con gái của Tông chủ Vạn Đan Tông Đoan Trùng Khánh và bên cạnh là hảo huynh đệ Âu Dương Vân Thiên cháu trai của đại trưởng Lão Âu Dương Hùng, Âu Dương Vân Thiên cũng là một trong những thiên tài được bồi dưỡng của Vạn Đan Tông.


Cuối cùng thì cách đây 3 năm khi Triệu Vô Cực bước vào Trúc cơ kì cũng là người trẻ tuổi nhất bước vào trúc cơ kì của Vạn Đan Tông trong trăm năm qua, Đoan Tông chủ đã đồng ý gả con gái là Đoan Uyển Nhi chi gã, tưởng như mọi chuyện đi vào quỹ đạo tương lai rộng mở hạnh phúc vẫy gọi thì bất ngờ lão Triệu Thành Văn thọ tận là vong, quá đau thương máu huyết nghich chuyển suýt chút tẩu hỏa nhập ma. Hảo bằng hữu Âu Dương Vân Thiên vội vàng đến thăm tặng cho một viên cổ đan cấp 4 cực kì trân quý giá trị liên thành nhằm vào ổng định tâm ma và bồi bổ kinh mạch tổn thương, đáng thương thay Triệu Vô Cực không biết thế thái nhân tình cả ngày chìm đắm trong luyện dược và tu luyện nên không nghi ngờ mà uống vào. Quả thật cổ đan hiệu quả cực cao, ổn định ngay thương thế, loại bỏ tâm ma lòng Triệu Vô cực cảm kích hảo bằng hữu không thế nào cho dứt.

Thế nhưng chuyện vui chóng tàn, sau khi nghĩa phụ qua đời hắn tu luyện không hề tinh tiến mà lại còn giảm sút, sau sáu tháng hắn tụt về Luyện Khí đỉnh phong. Tài sản Triệu Thành Văn để lại cho hắn rất nhiều trong đó có nhiều trúc cơ đan trân quý, hắn dùng trúc cơ đan trùng kích trở lại nhưng ba lần đều thất bại kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, từ thiên tài lại thành phế vật, chịu mọi sự đả kích.

Ngày Đoan Uyển Nhi thành thân cùng Âu Dương Vân Thiên cũng là ngày hắn tra ra được trong cổ phương mà nghĩa phụ để lại rằng viên thuốc mình uống là Bế Linh đan, có tác dụng khóa lại linh căn của cơ thể tu sĩ từ đó sẽ trở thành phế linh căn tu vi không tiến mà lui. Hắn tức giận mà báo cáo cao tầng Vạn Đan Tông thế nhưng chẳng những không đòi lại được công bằng mà còn vị trách phạt là vu khống đồng môn trục xuất sư môn. Trước khi trục xuất Âu Dương Trưởng lão yêu cầu hắn giao ra cổ phương mà Sư phụ hắn để lại… cuối cùng thì trân tướng cũng lộ ra.

Hắn được phát cho một ít tài phú từ nghĩa phụ để lại rồi đuổi khỏi tông môn, phần lớn tài sản của nghĩa phụ bị cao tầng tông môn chia cắt, trát đắng trong lòng thiên tài mạt lộ hắn di chuyển từ trung nguyên lên phía bắc muốn tiến về Vạn Tinh Hải tìm cơ duyên.


Bế Linh đan có thốc giải trong cổ phương ghi rõ hắn đã thuộc lòng toàn bộ cổ phương nên giao nộp cũng không sao, các vị thốc giải đều có nhưng thiếu Long huyết là vị thuốc chính. Mà Long thì tuyệt tích thế gia rồi nên Bế Linh đan thành tuyệt độc không thuốc giải. Tuyệt vọng hắn cố tìm cơ duyên biết đâu ngoài biển rộng bao la còn có Long tộc. Thế nhưng hắn ngây thơ a, Long tộc yếu nhất cũng là Kim Đan hắn một cái luyện khí bé bé muốn xin huyết long tộc khác gì chịu chết.

Nghe đến đây thì Lạc Thiên đúng là đầu đầy hắc tuyến, cái chuyện cẩu huyết tinh trường như này đời nào cũng gặp a.

– Triệu Lão đệ nghe ta nói một câu, Long huyết không đi đâu xa tìm kiếm lấy máu của ta được rồi….. di… ánh mắt gì đây… ngươi không tin tưởng….


– Đại ca a, ta biết ngươi đối tốt ta muốn ta không tuyệt vọng… mà ta cũng không muốn xúc phạm ngươi…. nhìn ngươi kiểu gì cũng là giao không tu… không phải Long a…

Bộp… Ai ui sao đánh người… ta Vô Cực ăn ngay nói thẳng…. Bụp… ai ui… quân tử động khẩu không động thủ…. bụp… bộp bộp….

Lục Ngạc ngoạc mồm như chậu máu ra cười, cuối cùng cũng có thằng mồm thối hơn mình chịu đòn, cảm thấy nhân sinh thật là đồng cảm. Hồng mãng cũng vui vẻ. Liễu thị thì mỉm cười… tính cách của Lạc Thiên rất gần gũi, đáng tin cậy… còn đáng tin hơn lũ nhân tộc bại hoại nhiều. Hai con ưng thì mắt tròn mắt dẹt đang bình thường cớ sao oánh nhau nhỉ, khó hiểu, vẫn là ba ba bá đạo gặp ai cũng tương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.