Đọc truyện Lạc Thần – Chương 46: Sờ a.. (3)
Cửu Vĩ Hồ đi ra khỏi phòng, Trang Thiên Vũ cùng Phương Tĩnh ngồi đợi.
Một lúc sau, những đồ ăn lần lượt được đưa vào, đặt trên bàn. Chỉ một lát, trên bàn đã có mười hai món ăn, đủ những màu sắc, hương vị.
_Mẹ ah, chúng ta ăn thôi.
Trang Thiên Vũ cảm thấy vấn đề này thì Cửu Vĩ Hồ cũng rất nhanh là sử lý xong, hiện tại vẫn chưa trở lại là do giáo huấn tên kia một trận thôi.
Với sức mạnh của Cửu Vĩ Hồ hiện tại trong thời đại này thì người mạnh mẽ nhất cũng chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong ở ngoài, cũng sắp hai trăm tuổi rồi, không có gì đáng nói.
Sau khi tu luyện bằng phương pháp lấy võ nhập đạo, từ luyện thể cho tới Luyện khí cũng bằng với Hậu thiên của người tu hành.
Sau khi tận cùng đều đi tới cánh cửa Tiên Thiên, nhưng trước Tiên Thiên, người tu võ mạnh mẽ hơn người tu hành. Nhưng về sau Tiên Thiên thì tu hành lợi hại hơn nhiều so với tu võ. Càng về sau càng thấy rõ ràng.
Lên đến Tiên Thiên, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Đại thừa, Phân thần, Độ kiếp, Hạ Vị Tiên phi thăng Tiên vực.
Càng mạnh mẽ thì tu hành càng gian nan, đối với người tu hành ở tu chân giới có đủ tài nguyên cùng khí vận nhưng cũng không có mấy người có thể thành tựu Độ kiếp kỳ đỉnh cao.
….
Phương Tĩnh cũng suy nghĩ chắc chắn Cửu Vĩ Hồ mạnh mẽ như Trang Thiên Vũ vậy. Nên cũng nhấc đũa lên, từ từ ăn một cách nhẹ nhàng.
Trang Thiên Vũ thì lại không như vậy, hắn ăn bình thản, nhưng quay ra thì gần như là đồ ăn biến mất một cách nhanh dần đều.
….
_Tiểu thiếu gia, người không muốn nhìn xem thành tựu của ta sao? Có rất nhiều thứ hay ho lắm đó.
Cửu Vĩ Hồ vài phút sau cũng trở lại, xuất hiện trên tay là một tấm thẻ ngân hàng cùng một thứ giống như USB, nhưng che giấu rất cẩn thận, Phương Tĩnh là nhìn không ra.
Cửu Vĩ Hồ đi tới cạnh trái của Trang Thiên Vũ, cầm bàn tay của hắn để lên đùi của mình nơi gần đầu gối, kéo dịch dần lên trên đùi non, cứ để như vậy.
Trang Thiên Vũ cũng rất hợp tác, cử động tay hưởng thụ cảm giác da thịt mát mẻ Cửu Vĩ Hồ mang lại.
_Không có sao chứ, lúc con đi xử lý tên đó không có bị thương gì chứ? _ Phương Tĩnh tuy biết Cửu Vĩ Hồ không phải mạnh bình thường, Cửu Vĩ Hồ trong những gì cô biết thì đạn cũng là tùy tiện bắt được, vò thành viên bi kim loại không chút khó khăn.
Nhưng dù sao cũng là giúp cô đánh, giáo huấn cái tên biến thái kia. Làm cho tên kia không còn gây nguy hại cho xã hội được nữa.
_Ah thưa phu nhân, tôi không có chuyện gì.
Cửu Vĩ Hồ nghe được tiếng “con” trong câu nói mà suýt chút nữa là hồn vía lên mây. Cả người cảm giác nâng nâng, thư thái.
Câu nói này có lẽ cũng mang theo một phần nào đó ý chấp nhận sự có mặt của Cửu Vĩ Hồ trong mối quan hệ cuộc sống người bình thường.
Mọi khi có thể vẫn không phản đối không ủng hộ, nhưng hiện tại trong câu nói của Phương Tĩnh có thể nghe ra được một chút sự quan tâm.
_Không có chuyện gì xảy ra thì thì ăn thôi.
_Dạ được ạ, thiếu gia người có muốn thứ đó luôn không. Thật sự là rất hay a, ta lấy thứ này rất tuyệt vời a.
Cửu Vĩ Hồ tỏ ra vẻ nũng nịu đòi thưởng của mình một cách nhuần nhuyễn. Những đường cong hiện ra rõ ràng khi nhìn từ góc độ của Trang Thiên Vũ lại là kiệt tác của sự khiêu khích.
_Ngươi chắc chắn là mình đã lấy được chúng cho ta chứ? Có muốn nhìn lại vào thành tích của bản thân không?
Trang Thiên Vũ đưa ra một gợi ý rất chi là hữu hảo cho Cửu Vĩ Hồ, tay phải vẫn tiếp tục xiên lên đưa vào trong miệng, nhai một cách từ từ.
_A.. sao lại không thấy nữa rồi. Thiếu gia, người không thể cứ như vậy lấy đi đồ vật công trạng của người ta thế chứ.
Cửu Vĩ Hồ không thể tin nổi nhìn Trang Thiên Vũ mà cọ cọ. Thứ cô bỏ ra sức lực đi lấy vậy mà không biết như thế nào lại bị Trang Thiên Vũ lấy đi từ lúc nào không biết.
Vậy mà để cô phải làm nũng, cọ cọ cả một hồi mà không hề thương tiếc, lại tiếp tục hưởng thụ cọ cọ ra lửa như vậy, giờ hỏa thì còn đó. Chắc chắn lại phải để cho hắn dập lửa a.
_Cũng được, ta thấy hết rồi, có cái gì mà cứ phải như vậy, lát có thứ tốt cho ngươi.
_Được, coi như xong đi, hai đứa ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết cả rồi.
Phương Tĩnh nhắc nhở hai người. Trang Thiên Vũ cũng yên lặng tiếp tục ăn. Cửu Vĩ Hồ lại là phải chịu đựng sự kích thích đến mềm người do bàn tay của Trang Thiên Vũ mang lại, vừa tiếp tục vui vẻ ăn.
….
Ăn xong, Trang Thiên Vũ ba người sau khi thanh toán thì Phương Tĩnh đi ra xe trước, Trang Thiên Vũ cùng Cửu Vĩ Hồ một trước một sau bước vào nhà vệ sinh dành cho nữ.
_Ngươi cái con tiểu yêu này, lại bắt đầu có gan đi khiêu khích tà hỏa của ta, giỏi lắm, mau giải quyết hậu quả của mình làm ra đi chứ.
Trang Thiên Vũ kéo Cửu Vĩ Hồ, ép chặt Cửu Vĩ Hồ sát vào tường, nói với giọng đầy tà mị.
Cửu Vĩ Hồ biết là Trang Thiên Vũ đề cập đến cái gì a. Tất nhiên biểu cảm của Trang Thiên Vũ cũng là sự chắc chắn là sẽ làm không phải là giả.
Mà vấn đề ở đây là cô tuy là người Hồ tộc. Có được thiên phú của Hồ tộc, nhưng cho đến lúc bị phong ấn thì chưa từng qua một mối tình nào, cho dù là nắm tay cũng là vấn đề khó khăn đó.
Vì vậy mà có thể nói Cửu Vĩ Hồ A ly là trường hợp đặc biệt của Hồ tộc, sinh dưỡng trong môi trường bình thường, không có sự tác động của những tư tưởng của Hồ tộc, hiện tại có phong vị của một người bình thường có phong thái mị hoặc.
_Cái này… Haha thiếu gia, hay là để về nhà đi, ta sẽ phục thị thiếu gia, được chứ?
Cửu Vĩ Hồ vội vàng dùng tư thái yếu đuối nhất có thể để cho Trang Thiên Vũ đừng có sử lý cô ngay tại chỗ này. Có rất nhiều người có thể nhìn thấy đó.
_Thật sao?
Trang Thiên Vũ tuy là thấp hơn Cửu Vĩ Hồ, nhưng khí thế thực sự là không nên so sánh. Cửu Vĩ Hồ đối với ánh mắt của Trang Thiên Vũ cũng là không thể nào nhìn được quá lâu. Chỉ chớp mắt đã gần như bị luân hãm vào sâu trong ánh mắt. Dường như có thứ gì đó muốn kéo cả linh hồn của Cửu Vĩ Hồ sa ngã.
_Thật.. Thật mà.. Rất chắc chắn đó…
Cửu Vĩ Hồ vội vàng gật đầu, nói có chút lắp bắp, thật ra với thân là cá nhân thuộc Hồ tộc, có sức mạnh linh hồn rất mạnh, phản ứng cực kỳ linh hoạt, nhưng đứng trước Trang Thiên Vũ vẫn gục ngã như thường.
_Nhớ đó, giờ ta lấy lợi tức trước nhé. Haha..ta sờ a…
Trang Thiên Vũ đưa tay phải lên phía trên thánh phong, ma trảo động nhẹ. Xong Trang Thiên Vũ cầm tay Cửu Vĩ Hồ vẫn đang đơ người trước cảm xúc bất ngờ khi Trang Thiên Vũ tập kích.
_Đi thôi…
_A. Vâng… Vâng!