Đọc truyện Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm! – Chương 101: Ngoại Truyện Em Yêu Anh!!
[…]
Một năm sau.
– Hạo ba ơi, ba Hạo ơi…anh đang làm gì đó?
Sau khi từ mõm đá trở về thì hôm sau họ liền tổ chức đám cưới như cũ với những khách mời hôm trước được thông báo đến dự thêm một lần nữa.
Haizz…!cuối cùng thì họ cũng được một lần nghiêm túc ăn một cái đám cưới trọn vẹn của anh rồi.
Từ đó đến nay cuộc sống của hai vợ chồng rất là yên ổn, khi anh hay tin bản thân mình đã lên được chức ba làm Thiên Hạo vui sướng không tả nỗi.
Thậm chí anh vì muốn khoe mẽ với mọi người mà đem cả giấy siêu âm thai nhi lên dán trước cửa văn phòng để nhân viên đi ngang qua đều nhìn thấy nó và gửi lời chúc phúc đến cho anh.
Lúc bây giờ Yên Nhi đã mang thai được hơn bảy tháng.
Trước đấy anh lại làm được một việc cực kỳ tốt đó là giúp cậu bạn thân Tử Phong của mình tìm lại được Điềm Điềm, à thì cũng không hẳn là giúp, vì chuyện này đều do một tay Doãn Thần – em trai ruột của cô ấy sắp xếp hết cả rồi, anh chỉ bị kéo theo vào kế hoạch của cậu ta thôi.
Hiện tại Thiên Hạo đang thực hiện lời hứa dắt vợ yêu đi du lịch vòng quanh thế giới trước khi lên bàn sanh đẻ.
Anh và Yên Nhi bây giờ đang tạm dừng chân ở một khách sạn cao cấp thuộc nước Pháp xinh đẹp.
– Anh đang cố nghĩ ra một cái tên hay nhất cho con gái chúng mình.
Em lựa giúp anh với, giữa tên Lý Thục Dương và Lý Ánh Dương thì cái nào nghe đẹp hơn.
Anh muốn tên con gái chúng ta mang cả họ Lý và họ Dương.
Thiên Hạo nói với Yên Nhi hai cái tên mà anh mầy mò, chơi trò ghép chữ từ nãy giờ mới nghĩ ra được.
Còn tưởng sẽ được vợ yêu sẽ hưởng ứng nhiệt tình chứ nào ngờ cô lại trầm mặt với anh rồi.
– Sao anh biết chắc chắn là con gái? Nhỡ sinh ra con trai thì anh sẽ đặt tên con là gì?
Đúng là tháng nào Thiên Hạo cũng dắt Yên Nhi đi khám thai định kì từ hai đến ba lần nhưng hai người vợ chồng đều dặn dò bệnh viện không cần tiết lộ giới tính của đứa bé.
Cái này là do Yên Nhi muốn như vậy, còn về dụng cụ và đồ đạc cho con thì hai vợ chồng mua luôn cả cho con gái và và con trai.
– Lý Dư Thừa
Yên Nhi: “…”
Một cái tên mà Thiên Hạo chỉ mất đến năm giây để nghĩ ra.
Nghe thì có vẻ thuận tai, thuận mồm đó nhưng mà cái tên này phải quá tùy tiện rồi hay không?
– Cái gì mà dư với chả thừa?
Yên Nhi chỉ biết lắc đầu rồi thở dài ngán ngẫm.
Thôi thì anh thích là được.
Cô cũng mong đứa nhỏ trong bụng sẽ lần này sẽ là một bé gái để thoả mãn niềm mong mỏi con gái mấy tháng qua của Thiên Hạo.
Kế tiếp cô muốn sinh thêm con trai vẫn chưa muộn.
– Em đừng đứng đó nữa, mỏi chân đấy.
Mau mau lên giường nằm với anh nào.
Thiên Hạo vỗ vỗ lên gra giường rồi né sang một bên chừa chỗ cho vợ nằm lên.
Khi Yên Nhi vừa đặt mông ngồi xuống thì đã bị Thiên Hạo ôm trọn vào lòng mất rồi.
Mấy tháng qua Yên Nhi được anh cưng chiều như công chúa ở ngoài đời thực.
Tiếp đến là anh trai rồi đến Tâm Ly người nào cũng đều muốn tranh sủng với Yên Nhi thật là hết nói nỗi mà.
Có một vài bí mật Yên Nhi vẫn chưa nói với anh, nhưng có lẽ có một vài chuyện nên giấu kín và quên nó đi thì hơn, nói ra chỉ làm Thiên Hạo thêm buồn rồi lại tự trách móc bản thân mình.
[…]
Hai tháng sau.
– Thiên Hạo…anh lừa em, sinh con đau chết đi được thế mà anh lại muốn em sinh cho anh nguyên cả một đội bóng.
Anh bị điên à…huhu.
Giọng nói của Yên Nhi vang vọng từ trong phòng hộ sinh ra đến tận bên ngoài hành lang.
Nghe thấy bảo bối vì đau đớn mà la hét thất thanh như vậy anh thật sự rất muốn phi vào bên trỏng với cô nhưng khổ nỗi bác sĩ họ không cho anh vào.
– Yên Nhi à, anh xin lỗi…anh không cần một đội bóng nữa.
Chỉ cần một đứa là được rồi!!
Thiên Hạo ở bên ngoài vừa đập cửa vừa nhảy đỏng đỏng cả lên.
Biết sinh đau như vậy anh thà để Yên Nhi lên bàn mổ còn hơn nhưng mà do cô cứ nhất quyết muốn sanh thường để tốt cho con cái và cả bản thân của mình.
Oé Oé Oé…
Tiếng khóc oe oe vang lên giúp mọi người nhẹ nhõm hơn hẳn ra.
Đứa nhỏ này cũng to mồm quá đi nha, mới chào đời mà đã rống to thể này rồi, có tương lai, có triển vọng giống hệt như mẹ của nó.
– Ra rồi ra rồi, là một bé gái kháu khỉnh trắng trẻo dễ thương, đây…con của anh.
Ủa? người đâu rồi?
Y tá vừa mang đứa nhỏ ra đưa cho ba nó thì chẳng thấy anh đâu nữa.
Quay đầu nhìn về sau thì mới biết anh đã chạy vào với vợ từ đời nào rồi.
Cô y tá chỉ đành giao đứa bé cho bà ngoại và cậu hai ẵm bồng.
– Một đứa cái gì mà một đứa, anh có con gái rồi thì em cũng phải sanh con trai cho em chứ.
Xem ra Yên Nhi vẫn còn sung sức lắm.
Thiên Hạo vừa mới vác cái mặt vào gặp cô đã bị vợ chửi cho tới tấp.
Huhu…bộ anh thương vợ, không cho vợ sanh nữa là sai rồi sao?
– Được được…em muốn gì anh cũng chiều hết mà.
[…]
Ba năm sau.
Hôm nay là kỉ niệm bốn năm ngày cưới của hai vợ chồng nhà họ Lý.
Trong ba năm đó thì Yên Nhi đã sinh thêm một bé trai hết sức đáng yêu.
Và đương nhiên nó sẽ mang cái tên Lý Dư Thừa do ông ba tốt bụng của mình đặt cho.
Lý Ánh Dương và Lý Dư Thừa đã được gởi cho bà ngoại và cậu hai trông hộ rồi.
Bây giờ trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn mỗi Yên Nhi và Thiên Hạo mà thôi.
– Hạo ơi, sao anh không bật đèn lên cho sáng sủa, tối quá em không thấy gì hết.
Yên Nhi được Nhu Linh kéo đi mua sắm từ chiều đến giờ thì cô ấy mới chịu buông tha cho cô.
Cho nên Yên Nhi cũng quên bẽn mất hôm nay là chính ngày hết sức quan trọng đối với hai người.
– Hớ…đây…đây là.
Bỗng nhiên trên tường nhà rực sáng lên một vùng.
Có ai đó đã dùng máy chiếu phát lên nhiều đoạn video về những kỉ niệm ngọt ngào, vui vẻ của hai người họ lúc yêu nhau và cả bây giờ.
Yên Nhi không thể dấu nổi sự bất ngờ trong lòng.
Nhìn lại những kỉ niệm tươi đẹp ấy bỗng dưng nước mắt phút chốc lại rơi.
Cô thật sự rất cảm động, cô không ngờ rằng anh vẫn còn lưu giữ những đoạn video như thế này trong máy.
Còn có cả hình ảnh khi cô chỉ vừa mới mười bốn, mười lăm tuổi nữa cơ đấy.
Thiên Hạo từ trong bóng tối bước ra, trên tay anh còn đang cằm theo một chiếc bánh kem màu đỏ hình trái tim hết sức đẹp mắt.
Bóng đèn trong nhà cũng dần mở hết lên, ánh sáng bao phủ, Yên Nhi nhanh chóng nhìn thấy hết không gian bên trong ngôi nhà.
Không chỉ có phim, có bánh mà còn có cả nến và cánh hoa hồng được rải đều khắp sàn.
Yên Nhi vì quá xúc động đã xoay người sang nơi khác mà bật khóc.
– Yên Nhi à, anh thật sự rất muốn ở bên cạnh em đến hết cuộc đời này.
Hứa với anh…cho dù mai sau chúng ta có kết thúc tốt hay xấu đi chăng nữa thì em cũng đừng biến mất khỏi thế giới của anh nữa có được không?
– Dạ.
Yên Nhi quay người lại ôm chầm lấy Thiên Hạo, khóc trong hạnh phúc thì có lẽ cô gái nào cũng muốn trải nghiệm mà đúng không? Yên Nhi cảm thấy mình thật sự rất là may mắn khi có được một tình yêu đẹp và một người chồng hoàn hảo như thế này.
Dù là trước kia anh và cô cũng phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới có được ngày hôm nay.
– Em yêu anh.
Làm gì có mùa thứ 5.
Làm gì có tháng 13.
Làm gì có 1 giờ 61 phút.
Và làm gì có ai thương Yên Nhi như Thiên Hạo đã làm!!
END..