Đọc truyện Lạc Mất Một Người Thương – Chương 4: Cưỡng chế mang người đi
Thịnh Nhất Phi lúng túng nhìn Sở Nại Quận rồi lên tiếng giải thích “Anh ấy rất thích nói đùa…vì vậy…vì vậy anh đừng tin lời của anh ấy nói nhé…”.
Thịnh Nhất Phi vừa xoay người tính chạy đi thì nghe Sở Nại Quân nói “ Nếu tứ tiểu thư không chê có thể khiêu vũ cùng tôi một điệu nhạc được không?”.
Thịnh Nhất Phi quay người lại với vẻ mặt ngạc nhiên “ Anh vừa nói muốn cùng tôi khiêu vũ sao???”.
“ Nếu tứ tiểu thư thấy phiền thì thôi vậy…tôi xin lỗi”.
Thịnh Nhất Phi liền lắc đầu xua tay “ Không…không phải…tôi đồng ý mà hihi”.
Ở bãi đổ xe ven đường, Diệp Mộ Tây nói với Hạ Chí Xuyên “ Anh về trước đi em muốn đi bộ hóng gió một chút”.
Hạ Chí Xuyện ái ngại nói“ Nhưng trời tối rồi để em đi một mình anh không yên tâm đâu”.
Diệp Mộ Tây chỉ tay về phía trạm tàu điện ngầm “ Anh yên tâm đi ở đây cách ga tàu điện ngầm khoảng hai trăm mét thôi tới đó em sẽ lên tàu đi về nhà, tuyệt đối an toàn mà hihi”.
Hạ Chí Xuyên vốn không muốn để Diệp Mộ Tây đi về một mình nhưng cô đã lên tiếng nói thế thì anh chỉ còn biết nghe theo thôi.
Hạ Chí Xuyên lái xe rời đi, Diệp Mộ Tây đi bộ một mình vừa đi nước mắt vừa rơi đến cuối cùng thì cô ngồi xổm ven đường úp mặt vào đầu gối mà khóc, thời gian qua cô đi du học ở Mỹ rồi quay lại thành phố B làm việc sau đó trở về Thành phố X vẫn cảm thấy bình yên, năm năm không gặp Thịnh Khải Luân cô cứ nghĩ là mình đã lãng quên con người đó rồi nhưng ngày hôm nay gặp lại cảm giác cứ như mới hôm qua những tổn thương mà cô cố gắng sắp xếp vào quá khứ lại rời vị trí của nó làm cho cô thấy khó chịu.
Một chiếc BMW màu đen dừng lại ven đường, Thịnh Khải Luân bước đến bên cạnh Diệp Mộ Tây rồi lên tiếng hỏi “ Sao lại ngồi đây khóc rồi Hạ Chí Xuyên bỏ rơi em rồi sao,đã nói ngay từ đầu rồi mà không chịu nghe đâu”.
Diệp Mộ Tây nghe giọng của Thịnh Khải Luân liền đưa tay lên lau nước mắt rồi đứng dậy đi tiếp.
Thịnh Khải Luân liền bắt lấy cổ tay của cô kéo lại “ Nè em định ngó lơ anh luôn sao Diệp Mộ Tây?”.
Diệp Mộ Tây liền gạt tay của Thịnh Khải Luân ra“ Thịnh tam thiếu tôi và anh không ai nợ ai nữa hết anh làm ơn coi như chưa từng quen tôi đi được không, cuộc sống bình yên của tôi nhờ anh mà bây giờ dậy sóng rồi đó thế nào mấy cô thiên kim tiểu thư gì đó cũng bàn tán sau lưng tôi cho mà xem…hơn nữa nếu bây giờ có ai đó mà nhìn thấy tôi và anh ở đây thế nào ngày mai cũng được lên báo trang nhất cho mà xem”.
Thịnh Nhất Luân mở cửa xe ra “Lên xe đi tôi đưa em về”.
Vốn đã quyết định làm người dưng thì tốt nhất là đừng nên có bất kỳ liên quan gì đến nhau nữa nên Diệp Mộ Tây liền lên tiếng từ chối “ Cảm ơn ý tốt của Thịnh tam thiếu nhưng tôi thích đi tàu điện ngầm hơn”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi cười “ Không nhìn lại mình…nửa đêm nửa hôm ăn mặc khiêu gợi như vậy đi ngoài đường em đang tính nói với mấy thằng lưu manh côn đồ là hãy đến với em đêm nay đi đó hả?”.
Diệp Mộ Tây cũng nhếch môi mỉm cười “ Côn đồ tôi từng gặp qua không ít chỉ sợ là gặp phải mấy loại người biến thái cầm thú giống như anh thôi”.
Cô quay người bỏ đi, máu điên của Thịnh Khải Luân sôi lên tới não anh không nói không rằng mà đi tới ẵm cô lên nhét cô ngồi vào trong xe.
Diệp Mộ Tây liền kêu lên “ Này, anh tính làm gì vậy???”.
Thịnh Khải Luân liền lái xe đi.
Diệp Mộ Tây lại hỏi “ Này Thịnh Khải Luân anh mang tôi đi đâu thế, trạm tàu điện ngầm ở hướng ngược lại cơ mà”.
“ Hôm nay tâm trạng tôi cực kỳ tốt nên muốn chơi trò cầm thú với em đó Diệp Mộ Tây…chúng ta về nhà rồi từ từ chơi có được không?”.
Diệp Mộ Tây kéo tay của Thịnh Khải Luân “ Tôi không có hứng thú giỡn với anh đâu nha mau cho tôi xuống xe đi”.
Cả hai giằng co, chiếc xe lạng qua trái rồi lạng qua phải, đang cãi nhau đột nhiên có một chiếc xe tải băng qua đường làm cho cả hai giật mình cũng may Thịnh Khải Luân bẽ lái tránh kịp, sau giây phút đó Diệp Mộ Tây không dám làm phiền anh nữa mà để yên cho anh lái xe về tới Tiệp Tương Trang.
Nhìn qua cửa kính xe Diệp Mộ Tây có thể thấy Tiệp Tương Trang cũng không mấy thay đổi gì nhiều vẫn là ngôi biệt thự sơn màu trắng đường nét hoa văn chạm khắc theo phong cách La Mã cổ điển, các ô cửa kính màu vẫn lung linh khoe mình dưới ánh trăng sáng, trong vườn vẫn trồng đầy hoa linh lan trắng, cô cứ tưởng sau khi mình bỏ đi Thịnh Khải Luân đã cho người nhổ sạch hết những cây hoa đó để rủ bỏ sự tồn tại của cô trong cuộc đời anh rồi chứ.
Xe vừa dừng lại Diệp Mộ Tây liền mở cửa xuống xe tính bỏ đi nhưng bị Thịnh Khải Luân nắm tay cô kéo đi vào trong nhà, Diệp Mộ Tây sống chết nắm lấy cánh cửa quyết không đi vào nhà “ Anh làm ơn buông tha cho tôi đi cả cuộc đời này của mình đây là nơi mà tôi không bao giờ muốn đến lần nữa”.
Thịnh Khải Luân mỉm cười tà mị “ Nếu em muốn ở đây thì tôi sẽ chìu vậy?”.
Thịnh Khải Luân cởi áo tây trang ra ném một bên rồi nới lỏng cà vạt, Diệp Mộ Tây liền kêu lên “ Này Thịnh Khải Luân anh muốn phát tiết thì tìm người khác đi thiếu gì người xếp hàng chờ lên giường với anh cơ mà…”.
Thịnh Khải Luân hôn lên má của Diệp Mộ Tây rồi thì thầm vào tai cô “ Nhưng tôi thích làm chuyện đó với em hơn…”.
Mặt của Diệp Mộ Tây bắt đầu nóng lên liền mắng “ Cầm thú anh đang lảm nhảm cái gì vậy…dù có chết tôi cũng không muốn cùng anh làm chuyện xấu đâu”.
Thịnh Khải Luân lại mỉm cười điềm tĩnh rồi nói” Nhưng tôi lại muốn cùng em làm chuyện xấu thì biết sao được”.