Bạn đang đọc Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ – Chương 4: Di Chứng Của Chấn Động Não
Trở lại nhà họ Chiến, Cảnh Thiên nhận thấy ánh mắt của nhũng người giúp việc trong nhà nhìn cô mang theo sự khinh thường và chế nhạo, nhưng khi cô đi ngang qua họ, nhũng người này vẫn lễ phép gọi cô là “mợ chủ”.
Cảnh Thiên còn không có ý định gật đầu với những người giúp việc rõ ràng trong mắt có ác ý nhung vẫn chào hỏi mình này, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phía phòng ăn.
“Kim chủ” của cô đang ngồi trong phòng ăn, cũng chính là người đứng đầu nhà họ Chiến, Chủ tịch hội đồng quản trị của AUPU Group – ông Chiến Nhân Hạo.
Con trai và con dâu của Chiến Nhân Hạo mất sớm, để lại ba người con, lần lượt là cậu cả Chiến Vũ Hằng, cô hai Chiến Thư Dư và câu ba Chiến Lê Xuyên.
Lúc này cậu cả Chiến Vũ Hằng ngồi bên trái ông cụ Chiến, bên phải là Khương Vũ Hi, người đã quay video Cảnh Thiên.
Cô hai Chiến Thư Dư không về nên vắng mặt.
Cảnh Thiên không muốn ngồi cạnh người nào cả nên đã ngồi ngay đối diện với ông cụ.
“Ông nội.
“
Sau khi ngồi xuống, Cảnh Thiên khẽ gật đầu, chào ông bằng cách thức mà cô cho là lịch sự.
Nhìn thấy Cảnh Thiên không chỉ không sợ hãi mà còn dám ngồi đối diện với ông nội, dáng vẻ phải ngang vai ngang vế với họ, Khương Vũ Hi không thể nhịn được mà phì cười thành tiếng.
Cảnh Thiên vừa lau tay vừa hỏi: “Sao cô Khương lại cười giễu cợt tôi thế? Lẽ nào trước khi ăn cơm cô không lau tay à?”
Khương Vũ Hi bị câu hỏi của Cảnh Thiên làm cho nghẹn họng, nhìn Cảnh Thiên nho nhã lau tay giống như có thể lau bàn tay xinh đẹp khiến người ta ghen tỵ ra hoa được vậy, trong lòng cô ta sinh ra một cảm giác suиɠ sướиɠ hủy diệt, sau đó cô ta nở nụ cười càng mỉa mai, hỏi ngược lại:
“Cảnh Thiên, tại sao tôi lại cười nhạo cô, lẽ nào cô không tự biết à? Cô đã quên mất chuyện xảy ra chiều hôm nay rồi à? Hay là cô muốn nhân cơ hội đầu bị thương nói với mọi người rằng thực ra cô đã mất trí nhớ? Cô hoàn toàn không nhớ chuyện gì cả?”
Khương Vũ Hi vừa mở lời đã chặn hết tất cả lý do mà Cảnh Thiên có thể dùng.
Cô ta không tin đã xảy ra chuyện như vậy rồi mà đồ khốn ăn cây táo rào cây sung này vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà họ Chiến.
Cảnh Thiên mỉm cười: “Chắc là cô Khương phải thất vọng rồi, đầu tôi chỉ bị chấn động nhẹ thôi, không tổn thương đến mạch máu, càng không có chuyện mất trí nhớ.
“
Khương Vũ Hi bật cười: “Thất vọng? Tôi thất vọng cái gì chứ? Thất vọng vì cô không nhớ chuyện xảy ra buổi chiều sao? Cô không mất trí nhớ thì càng tốt, nhân lúc có ông ở đây, cô mau giải thích chuyện xảy ra lúc chiều cho ông đi.
“
Cảnh Thiên uống một ngụm canh rồi bình tĩnh nhìn ông cụ: “Ông nội, có chuyện gì cháu không hiểu lắm.
“
Ông cụ Chiến vẫn luôn chuyên tâm ăn cơm, dường như không hề bị ảnh hưởng vì chuyện hai người tranh cãi, lúc này, ông cụ lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau miệng rồi mới nhìn Cảnh Thiên.
“Chuyện gì vậy?”
“Ban đầu ông đích thân đến nhà cháu, nói là muốn hỏi cưới cháu cho cậu ba là thật lòng đúng không ạ? Hay là ông vừa ý cô Khương làm vợ của cậu ba hơn?”
“Cháu và Lê Xuyên là vợ chồng hợp pháp, ông rất vui vì hai đứa có thể ở bên nhau.
Còn về Vũ Hi, ông nhớ là mình đã giới thiệu về thân phận của con bé với cháu rồi.
“
“Ồ, hôm nay đầu cháu bị va đập, chắc là có di chứng chấn động não rồi, cháu không nhớ rõ thân phận của cô ta cho lắm.
“
Vừa mới nói là mình không bị mất trí nhớ, giờ lại nói là mình mắc di chứng sau chấn động não! Đối mặt với người phụ nữ mở to mắt nói dối mà không biết xấu hỏ này, cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.
.