Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 208


Bạn đang đọc Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ – Chương 208


Thế là Cảnh Thiên nhắn tin cho Hồng Lục, bảo cô ta gửi chỗ ảnh thảm hại của cô ta sang.
Chẳng mấy chốc, Hồng Lục đã gửi số ảnh ch3ụp cảnh mình bị bắt cóc cho Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên V: Cái gì gọi là
“Tân Dương không sửa mặt, chẳng lẽ Dương Duyệt lại sửa”? Chỗ nào tr1ên cái mặt của cô ta cũng rất giả, chắc đến
não cũng bị bơm đầy silicon rồi, các người mù, không thấy được nên vẫn nghĩ là hàng tự nhiên 9à?
Còn nữa, cái gì gọi là “khó tránh có đôi lúc thẳng ruột ngựa”? Ruột nổi thẳng đến hậu môn là bệnh đấy, phải chữa
đi! Lại thêm 3sức khỏe cô ta không tốt, nhà cũng có điều kiện thì vì sao còn phải vào giới giải trí chịu khổ? Cô có
bệnh mà không đi chữa, vào giới giả8i trí đăng bài để mọi người nhường cô, tránh khiến cô phát bệnh? Cô phát
bệnh điên hay là bệnh ung thư trực tràng?

Ngoài ra còn người tát nước theo mưa, bảo Đổng Duyệt Đồng dẫn người Lục Hiên cho đi đánh nhau tập thể, tôi vô
cùng nghi ngờ cô chính là Dương Duyệt.

Cô không hiểu sự khác biệt giữa đánh nhau tập thể và bắt cóc à? Mấy
người đánh nhau tập thể thì đều trái người ta dưới hầm tối rồi đánh người ta, còn người ta chỉ có thể la hét chói lói,
đánh vào màng nhĩ mấy người bằng âm thanh thôi à? Không hiểu sự khác biệt giữa bắt cóc và đánh nhau tập thể,
Cục cảnh sát đang điều tra về vụ án Hồng Lục bị bắt cóc đấy, làm luôn một lớp giáo dục phổ cập kiến thức pháp
luật luôn đi.

Vụ án bắt cóc nghiêm trọng do cảnh sát xác nhận, đến chỗ cô lại bị thay đổi tính chất, tức là cô còn giải
phán đoán hơn cả cảnh sát cơ à? Với bộ não toàn silicon như cô, chẳng lẽ cô còn tưởng mình là Conan đời thực?
Cả mấy người hít thị nữa, thị không thơm à? Ăn vào rồi thải ra là được rồi, đừng nhồi thị lên não thế! Não là đồ tốt,
đừng ngược đãi tùy tiện! Bạn có thể thương xót người yêu, cũng có thể bị đám seeding dắt mũi, nhưng xin hãy giữ
gìn não bộ của bạn, đừng để thải luôn ra ngoài với thị.
Xin lỗi mọi người, tôi qua ngủ sớm quá nên lỡ mất kịch hay, hôm nay bù lại vậy.

Còn về lời xin lỗi ngập tràn tâm cơ
của ai đó… Hờ hờ.
Đính kèm ảnh: mười sáu bức chụp Dương Duyệt ở nhiều độ tuổi, thông tin nhập viện và ảnh so sánh trước và sau

phẫu thuật thẩm mỹ ở nước H, ảnh Hồng Lục bị nhốt trong tầng hầm, hai tay hai chân bị xích lại bằng xích sắt,
miệng toàn là máu, còn vệ sĩ đứng bên cạnh xem kịch thì bị khoanh lại và ghi chú “vệ sĩ của Lục Hiên”, ảnh các vệ
sĩ này từng xuất hiện bên cạnh Lục Hiên để bảo vệ anh ta.
Cảnh Thiên xem lại ảnh đính kèm của mình, mỉm cười một cách hài lòng và yêu nghiệt.
Con ranh thảo mai, lần này không chổi được nữa chứ?
Không sửa mặt? Tưởng mắt ông nội bây mù à!
Tài xế nhà họ Chiển cảm thấy là lạ nên liếc nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy mợ chủ nhà mình đang nở nụ
cười vô cùng đáng sợ, vô cùng độc địa.
“Hờ hờ là sao? Chị Thiện ra giải thích đi!” “Cảm thấy độ uy hiếp của hai chữ “hờ hờ còn mạnh hơn cả ảnh nữa.”
“Chị Thiên, chị lúc nào cũng vả mặt dữ dội như vậy hả?”
“Chị Thiên, miệng lưỡi nữ ma đầu và mặt của chị ngầu lắm!”
“Chị Thiên, em xin phép giải thích hộ đám hít thị một chút.


Chủ yếu là vì nhiều thị quả mà quả nào cũng thơm, có
thị dân bụng nhỏ nên thị chui lên não mất rồi.

Nhưng chị yên tâm, sức chiến đấu của đa số thị dân vẫn còn mạnh
lắm, không động cái là cho thị lên não trữ đâu.”
Sau đó…
Hướng gió hoàn toàn lệch hẳn.
Đồ thảo mai như Dương Duyệt đã không còn tỷ lệ sinh tồn nào trước chế độ vẳ mặt điên cuồng của nữ ma đầu vả mặt Cảnh Thiên.
Bị bạo lực mạng suốt một đêm không ngủ, mãi mới dày mặt xin công ty đừng bỏ rơi mình, vừa đăng bài thanh minh xong, công ty bỏ một đống tiền ra thuê người, lại thêm danh tiếng tích lũy mấy năm và một loạt hành động, tất cả đều không địch lại được một bài đăng của Cảnh Thiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.