Đọc truyện Lạc Mai Phong – Chương 2
Tại một địa phương gần như rời xa thế tục, một tòa cô thành tựa như thế ngoại đào viên, một mình tịch mịch phồn hoa, đó là Vụ Ẩn Long thành trong truyền thuyết, ở nơi đó chính là một dòng long tộc thần bí, người trong tộc thường hay hành tẩu khắp thế gian, những vẫn không ai có thể biết Vụ Ẩn Long Thành ở nơi đâu, chỉ biết là người của Vụ Ẩn Long Thành có một khả năng thần bí.
Một chỗ hẻo lánh trong thành, là một luận võ đường, trong đường chính là hai thiếu niên nam tử đang so kiếm, thanh sam lỗi lạc, đường kiếm uyển chuyển, hai người một bạch một hắc, dưới ánh dương quang thật là rực rỡ.
Qua mấy trăm chiêu, bạch y thiếu niên nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu kiếm thi lễ, nói: “Ta thua.”
Hắc y nam tử tiêu sái mỉm cười, ôm quyền hành lễ, nói: “Tôn thượng không cần khách khí, thuộc hạ thắng cũng do may mắn thôi.” Tuy là luận võ, lại cũng qua loa có lệ, long vương chây lười thành tính, nếu vừa rồi y dùng chiêu “Bạch hồng quán nhật”, thì không hẳn sẽ thua, chính là chiêu này rất tốn thể lực, người nay cả nói chuyện cũng không muốn nhiều lời, đương nhiên cũng không muốn phung phí nhiều tinh lực vào luận võ. Sở Phong Lạc bất đắc dĩ suy nghĩ, ánh mắt thần tình, đều toát ra một loại mỉm cười sủng nịch.
“Biểu ca, gọi tên ta.” Long vương nhíu mày, dung mạo lạnh nhạt, đoan chính nghiêm nghị, biểu tình hơi không vui cũng tựa như gió nhẹ thổi hiu hiu từ mặt hồ xuân phong, lại giống một ngọn cô đăng trong nhà tranh giữa đêm mưa, ấm áp mà rực rỡ.
“Được.” Sở Phong Lạc mỉm cười, y cùng long vương cách nhau tám tháng, hai người là huynh đệ họ hàng. Long vương là nam tử đẹp nhất trong Long tộc, cũng là nương tử sau này của hắn. Nếu dùng phương thức bình thường nuôi dạy Long tộc âm tính để dạy long vương, sẽ bất lợi cho Vụ Ẩn Long thành, bởi vậy từ thuở nhỏ đã dưỡng long vương như nam hài tử thông thường.
Mà hôm nay Từ trưởng lão triệu hai người họ cùng nghị sự, đại khái là bởi vì long vương đã trưởng thành, muốn báo cho long vương biết chuyện này, để ngay sau đó thành thân.
Nam tử có thể sinh con, đây là bí mật của long tộc không để bất kỳ ai biết. Long tộc đã có lịch sự tồn tại từ xa xưa, vì người long tộc thời gian mang thai rất dài, đối cơ thể người mẹ tạo thành thương tổn rất lớn, từng trải qua một lần nguy cơ diệt tuyệt, sau đó lại dần dần xuất hiện nam tử có thể sinh con, thay thể nữ tử sinh sản tồn tại.
Theo ngày tháng trôi qua, người trong long tộc cũng dần biểu hiện rõ đặc dị, một bộ phận nam tử trên cơ thể có thể có nội dụ để tạo thai, một bộ phận nam tử khác trong cơ thể có thể thai nghén hậu duệ của nam tử, người trước thân thể là dương, đảm đương bảo hộ long tộc, vì long tộc mang trọng trách chiến đấu, người sau thân thể là âm, gánh vác trọng trách nuôi dạy hậu duệ, mà biện pháp phân chia âm dương, chính là vào một ngày cực âm, lúc đầy tháng, tại Lạc Nhật hồ trong thành nhỏ máu tươi xuống, ngưng tụ mà không hóa người, chính là âm tính, ngược lại, tất là dương tính.
Long tộc phân chia thư hùng không hề dựa vào nam nữ, bất đồng nam nữ đối với bọn họ chẳng qua là khác nhau mắt một mí mắt hai mí, người Long tộc cùng thế nhân bất đồng, hành tung của người long tộc càng quỷ bí hơn, rất ít xuất hiện trước mặt thế nhân.
Nhưng đêm cực âm không hẳn là đêm trăng tròn, bởi vậy ngày đoán định một năm hoặc giả hai năm mới có một lần, mà đời người chỉ có hai lần phán định, một lần là sau khi sinh, một lần là trước khi thành thân, bởi vì ngày cực âm thứ hai, là ngày nam nữ đủ tuổi trưởng thành đại định hôn nhân.
Sở Phong Lạc từ thuở nhỏ đã biết long vương là thê tử tương lai của hắn, chức trách bảo hộ long thành tương lại cũng là do mình gánh vác, vậy nên trước nay luôn chịu khó chăm chỉ văn trị võ công, nhưng lại tạo nên một long vương mặc dù có năng lực, nhưng tính cách lại thập phần chây lười, mọi chuyện đều dựa vào biểu ca.
Đây là hắn tình nguyện vì Trạch Hoan gánh vác. Sở Phong Lạc mỉm cười, từ phía sau long vương tiến đến gần, nắm tay long vương.
Long vương kỳ quái liếc hắn, lười giãy ra, cũng không nói gì thêm, tùy ý hắn nắm tay, hai người chậm rãi đi đến chỗ Từ trưởng lão.
Từ trưởng lão đã chờ trước trong phòng khá lâu, thấy họ tiến vào, quỳ xuống hành lễ với long vương.
Long vương phất tay. Từ trưởng lão thở dài, cũng biết muốn y mở miệng không dễ, tự mình đứng lên: “Tôn thượng, hôm nay quả thật có chuyện quan trong báo cáo với tôn thượng.”
“Nói.”
“Ngày sau tôn thượng không thể quá mức chây lười, cũng nên siêng năng xử lý chính sự. Phong Lạc, ngày mai người chuyển giao chức quyền ngay cho Tôn thượng, chỗ nào y không rõ thì phải dạy y.” Ánh mắt Từ trưởng lão nhìn chăm chăm hai người, thật sâu thở dài.
Sở Phong Lạc cả kinh, nhìn về phía Từ trưởng lão.
Từ trưởng lão nhìn hắn, thần sắc thập phần phức tạp: “Phong Lạc, Sở gia cùng Dạ gia đều là Long tộc quan hệ thông gia, nếu các ngươi thành thân, đối với Long tộc mà nói có lợi không hại, ngày cũng đã chọn xong rồi, ngay mùng năm tháng sau.”
Sở Phong Lạc giống như thả xuống được một khối cự thạch, cảm giác đại định, mỉm cười nhìn long vương Dạ Trạch Hoan bên cạnh.
Dạ Trạch Hoan nhíu mày: “Không biết Từ trưởng lão có ý gì?”
“Hôm qua giờ tý đêm âm, ta dùng máu tươi của hai người đến hồ Lạc Nhật nghiệm qua, một âm một dương, quả là mối duyên đẹp Long tộc trăm năm hiếm thấy. Tôn thượng, tất cả trưởng lão đều đã thương lượng qua, để hai người tháng sau thành thân.”
Dạ Trạch Hoan quay đầu nhìn Sở Phong Lạc, một bộ biểu tình giật mình: “Cùng hắn? Thành thân?”
Sắc mặt Sở Phong Lạc thoáng chút mất tự nhiên. Dạ Trạch Hoan từ nhỏ đã cùng hắn rất tốt, hắn cũng vậy luôn xem y là thê tử tương lai ân ái cả đời, ai ngờ nghe được chuyện hai người thành thân, Dạ Trạch Hoan cư nhiên lại là phản ứng này.
“Không sai.” Từ trưởng lão thoáng vuốt cằm.
Dạ Trạch Hoan lắc đầu: “Hắn là biểu ca của ta.”
“Tôn thượng, chuyện hôn sự của các ngươi đã được ấn định từ lúc còn rất nhỏ, khi đó bởi vì nương ngươi mất sớm, bèn đem ngươi phó thác cho phụ mẫu Sở gia chiếu cố. Mười tám năm qua vẫn không đề cặp đến mà thôi. Ngươi cùng Phong Lạc từ nhỏ cũng đã chơi rất thân, thân càng thêm thân. Hay là ngươi cảm thấy Phong Lạc không tốt, không muốn thú Phong Lạc?”
Sở Phong Lạc hơi giật mình: “Từ trưởng lão, ngươi nói gì?” Vì sao không hợp với suy nghĩ của mình, chẳng lẽ vì Dạ Trạch Hoan Long Vương chi tôn, nên hôn sự này ủy khuất mình gả đi sao? Nếu vậy thì cũng không sao, chịu đựng sinh con là một việc rất vất vả, về sau Trạch Hoan phải vì mình chịu khổ, vì y làm chút chuyện đã là gì.
“Thế nhưng, ta cùng biểu cả đều là thể chất thuần dương, sao có thể thành thân?” Dạ Trạch Hoan quá mức giật mình không thể tin đây là sự thật.
“Năm đó vì long hậu khó sinh, lão long vương tuẫn tình mà chết, cả Vụ Ẩn Thành đều lâm vào hoảng loạng, cho nên vào đêm âm sau đó nảy sinh sai lầm, Phong Lạc vốn là thuần âm biến thành thuần dương, còn tôn thượng thì thuần âm. Đợi đến lúc Vụ Ẩn Thành ổn định, không đem chuyện tôn thượng là thuần âm nói ra, để hai người các ngươi như nam hài mà dưỡng. Thế nhưng ngay tại hôm qua nghiệm chứng lại phát hiện ngược lại….. Phong Lạc, thực ra ngươi là thuần âm.”
Cảm giác ánh mắt Từ trưởng lão nhìn mình từ ái hiếm thấy, Sở Phong Lạc có loại cảm giác sấm sét giữa trời quang. Từ nhỏ hắn đã được dạy thành người bảo hộ Dạ Trạch Hoan, thành chủ phía sau của Vụ Ẩn Thành, trước nay Từ trưởng lão thập phần nghiêm khắc với hắn, hắn vẫn luôn hy vọng không phụ ủy thác của mọi người, luyện tập võ nghệ thập phần chăm chỉ, nhưng lại là lầm…..
Sở Phong Lạc hơi hoảng, cơ hồ có chút đứng không vững.
Từ trưởng lão nói: “Tôn thượng, chuyện chính là như vậy, mấy năm qua, Vụ Ẩn Thành vẫn do Phong Lạc quản lý, sau khi người cùng hắn thành thân, hảo hảo đối hắn, hiện tại người cũng nên từ từ làm quen tiếp nhận hết thảy. Về sau Phong Lạc mang thai hài tử, tốt hơn vẫn là gác qua hết…..”
“Trưởng lão, ta không yêu hắn, sẽ không thú hắn làm thê.” Dạ Trạch Hoan chậm rãi nói.
Từ trưởng lão lạnh lùng nói: “Gì mà yêu không yêu, ngươi thì biết gì! Hiện tại dân gian có lời đồn, «Long tộc muốn đoạt thiên hạ» đương kim thiếu niên hoàng đế vừa mới đăng cơ, muốn tạo uy tín thế lực cho mình, có thể nào buông tha lời đồn này? Người tộc ta phiêu bạt bên ngoài, đã nhiều lần gặp phải tàn sát. Đến nay Phong Lạc là người rõ nhất phải bảo hộ Vụ Ẩn Thành thế nào, ngươi không thú hắn, còn muốn thú ai?”
Dạ Trạch Hoan cúi đầu không nói.
Nghe được sự thật Dạ Trạch Hoan không yêu mình, sắc mặt Sở Phong Lạc có chút trắng bệch, sau lập tức trấn định lại, miễn cưỡng cười cười, nói: “Tôn thượng, việc này cho phép tái nghị sau cũng không muộn, trưởng lão, ngươi để cho Tôn thượng suy nghĩ thêm vài ngày nữa đi.”
Từ trưởng lão gương mặt bình tĩnh, gật đầu, Dạ Trạch Hoan bỗng nhiên lại nói: “Biểu ca, ta sẽ không thú ngươi. Ta vẫn xem ngươi là huynh trưởng.” Sau khi nói xong, tự cố tự địa rời đi.
Từ trưởng lão nhìn Sở Phong Lạc, trên gương mặt dày dạn phong sương hiện lên chút vẻ cảm thông: “Phong Lạc, không cần khổ sở, các trưởng lão đã thương nghị qua, chuyện này đã định như vậy, ngươi hảo hảo chuẩn bị một chút, mùng năm tháng sau thành thân. Cho dù tôn thượng không đồng ý, hôn sự này cũng không thể không tiến hành.” Từ trưởng lão ngoắc tay gọi một Long tộc nam tử đi theo đứng cách đó không xa tiến lên, “Các ngươi trông chừng tôn thượng, nhốt trong cung, trước lúc thành thân, không cho phép y xuất môn.”
Long tộc nam tử kia đáp lời rời đi.
Trước khi long vương đại hôn, nghị quyết của các trưởng lão đương nhiên vẫn cao hơn hết thảy, ngay cả long vương cũng không thể chống lại.
Nghe được Từ trưởng lão hạ lệnh, Sở Phong Lạc cả kinh, nói: “Trưởng lão, long tộc trước này vương hậu đều thập phần ân ái, tôn thượng vô tâm với ta, nếu cứ cưỡng cầu, chỉ sợ làm trái ý trời. Chi bằng chấm dứt tại đây.”
Từ trưởng lão hừ một tiếng: “Ân ái? Phu thê ân ái đều là chuyện sau khi thành thân, trong nhân gian còn không phải tùy ý phụ mẫu chỉ thị, thông qua mai mối, ngay cả gặp cũng chưa gặp, vấn đề tình cảm để sau thành thân nói cũng không muộn.”
“Việc trong tộc ta, dù sao cùng ngoại nhân bất đồng…..”
Sở Phong Lạc còn định khuyên giải, sắc mặt Từ trưởng lão đã trầm xuống: “Phong Lạc, ngươi không muốn thành thân cùng tôn thượng?”
Sở Phong Lạc nhất thời câm miệng không nói. Hắn đương nhiên muốn cùng Dạ Trạch Hoan thành thân, bao lâu nay, hắn vẫn đem Dạ Trạch Hoan đối đãi như thê tử tương lai của mình, niềm tin này đã thăm căn cố đế, hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng một tương lai không có Dạ Trạch Hoan….. Nhưng trước nay mình đều xem bản thân như trượng phu bảo vệ chiếu cố nương tử, bỗng nhiên xảy ra thay đổi lớn như vậy, đối với Trạch Hoan, đối với chính mình, lại là tương lai thế nào đây?
Hắn không biết.
Trong long tộc, nam tử thuần âm phải học tập trong thời gian mang thai bảo hộ bản thân thế nào, làm một mẫu thân ưu tú thế nào, vì thời gian mang thai sẽ tạo cho mẫu thân thương tổn rất lớn, những thứ này là vấn đề trước đây hắn căn bản không hề nghĩ đến.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, mà hôn kì cũng dần dần tới gần.
Dạ Trạch Hoan bị giam lỏng trong phòng ngủ của mình, mắt thấy ngày mai đã thành thân, Dạ Trạch Hoan lười phản kháng nằm trên giường, đợi ngày mai đến.
Y đã nói rõ, sẽ không thích Sở Phong Lạc. Nếu Sở Phong Lạc muốn miễn cưỡng thành thân với y, y cũng sẽ không chạm vào hắn, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ qua cả đời. Trong mắt y, Sở Phong Lạc chính là ca ca của y, cùng Sở Phong Lạc chung sống là loạn luân, cũng không biết đám người kia nghĩ gì, cư nhiên nghĩ ra thân sự này….. Muốn thành thân thì họ tự mà thành đi.
Dạ Trạch Hoan phẫn hận bất bình nghĩ, nhớ tới Sở Phong Lạc, y mới dần dần hồi tưởng người này có rất nhiều điểm kỳ quái, nguyên lai người này trước nay vẫn thích y, Dạ Trạch Hoan giật mình.
Vì cùng mình thành thân, Sở Phong Lạc có thể hay không không từ thủ đoạn, cả Vụ Ẩn Thành gần như đều do Sở Phong Lạc tác chủ, hắn nói một câu, mình đã không bị nhốt ở đây…..
Dạ Trạch Hoan đang suy nghĩ vấn đề này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng người nói chuyện.
“Thụy Vân, Phi Phong, các ngươi không cần trông chừng, ta muốn cùng tôn thượng nói mấy câu.”
“Sở công tử, ngày mai đã thành thân, hôm nay vẫn muốn gặp mặt sao?” Thụy Vân che miệng cười.
“Đúng vậy, ta nghĩ tôn thượng có lẽ có chút không muốn, ta tới khuyên giải y, các ngươi đi ăn chút gì, trù phòng có để lại ít điểm tâm cho các ngươi.”
“Đa tạ Sở công tử.”
Hai người đi xa, sau khi tiếng cửa lớn đóng mở qua đi, một tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra.
Sở Phong Lạc vẫn một thân hắc y.
Dạ Trạch Hoan nằm trên giường, động cũng không động.
“Tôn thượng, mấy ngày nay các trưởng lão phái người trông coi nghiêm ngặt, thuộc hạ cứu viện chậm trễ, vẫn thỉnh tôn thượng thứ tội.”
Dạ Trạch Hoan nhìn mặt Sở Phong Lạc, muốn nhìn ra ý đồ thật sự của hắn, lại phát hiện vẻ mặt của hắn bình tĩnh đến cực điểm.
“Tôn thượng, nhân dịp trời tối, nhanh chóng đi đi. Dọc đường đi ta đã chuẩn bị tốt, sẽ có người tiếp ứng tôn thượng, sẽ không có chuyện gì, qua hai ba tháng ngươi lại quay về, đến lúc đó các trưởng lão cũng sẽ không sinh khí với ngươi.”
“Ngươi…..” Dạ Trạch Hoan cân nhắc ngôn từ. Sở Phong Lạc đã nhìn ra suy nghĩ của y, cười cười: “Không cần nghĩ cho ta, Trạch Hoan, ta vẫn chưa chuẩn bị xong cho việc sinh hài tử, sao có thể cùng người khác chung sống? Trên đời này người có thể khiến biểu ca ngươi vì y sinh hài tử đại khái còn chưa xuất hiện.”
Không, không đúng, trừ bỏ người này….. Hắn nguyện ý vì y làm bất luận chuyện gì…..
Sở Phong Lạc tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Dạ Trạch Hoan, một trận đau đớn, như dao nhọn đâm vào.
Dạ Trạch Hoan hồn nhiên không phát hiện, cười sáng lạng: “Vậy thì ta an tâm, biểu ca, khi khác tái kiến!” Y tả nhìn hữu nhìn, ra cửa.
Sở Phong Lạc lặng im nhìn theo bóng lưng của y, tiêu thất trong đêm đen không nhìn thấy nữa. Trước đó, Dạ Trạch Hoan ngay cả đầu cũng không quay lại.
Ngày đầu tiên sau khi Dạ Trạch Hoan rời khỏi, thân sự cũng theo đó bị hủy, nhưng nhất thành chi chủ thành thân, có rất nhiều người trong tộc đang du ngoạn bên ngoài cũng quay về, tặng không biết bao nhiêu hạ lễ, câu đầu tiên Sở Phong Lạc nói là hôn lễ kết thúc, mọi người không khỏi thầm thì to nhỏ.
Sở Phong Lạc nói là mình thả y đi, không muốn thành thân, nhưng rất nhiều người đều biết là long vương đào hôn, vì thế nhiều giả thuyết khác nhau đồn đãi xôn xao, nói rằng, Sở Phong Lạc từ nhỏ được dưỡng như nam tử dương tính, khí chất đặc biệt không ôn nhu, dọa long vương chạy mất.
Đối với lời đồn đãi Sở Phong Lạc cũng không cảm thấy có gì đáng quan tâm, kỳ thật đó cũng là sự thật, hắn có thể không quan tâm Dạ Trạch Hoan cường thế giống như hầu hết nam tử, nhưng không có nghĩ Dạ Trạch Hoan sẽ không quan tâm hắn so với nam tử bình thường còn dũng mãnh thiện chiến hơn.
Thực ra hết thảy mọi thứ sớm đã chấm dứt từ lúc Dạ Trạch Hoan nói một câu không thích, mà những biến cố khác, chỉ có thể do một mình mình chống đỡ.
Các trưởng lão đối với việc Sở Phong Lạc thả Dạ Trạch Hoan bày tỏ bất mãn mãnh liệt, yêu cầu hắn lập tức xuất thành tìm Dạ Trạch Hoan về, ba tháng nữa tìm không thấy thì trục xuất khỏi thành.
Từ lúc hôn lễ phát sinh biến cục, Sở Phong Lạc ở Vụ Ẩn Thành luôn bị người chỉ trỏ, hắn vốn là phó thành chủ của thành, lần này thả cho thành chủ chạy trốn, rất khó nói không có ý tưởng tình nghi soán vị.
Sở Phong Lạc cũng không biện bạch. Nếu đã bị người trong thành xa lánh, hắn cũng không cần ở lại trong thành tiếp tục xử lý sự vụ nữa. Sau khi đem mọi chuyện bàn giao cho tứ đại thành vệ, Sở Phong Lạc liền xuất thành đi tìm Dạ Trạch Hoan.
Người là hắn thả, hắn đương nhiên biết ở nơi nào, chưa tới ba ngày, hắn đã tìm được Dạ Trạch Hoan, đồng thời hắn cũng phát hiện, Dạ Trạch Hoan đang sống cùng một nam tử.
Trước nay Dạ Trạch Hoan chây lười, lười nói, lười động, trạng thái thường thấy chính là nằm trên giường, động cũng không động. Nhưng từ sau khi gặp nam tử này, Dạ Trạch Hoan lại biểu hiện một mặt khác thường.
Y cư nhiên cùng nam tử này cãi nhau.
Nam tử này tên là Phượng Thất, là bộ khoái của một địa phương cạnh Vụ Ẩn Thành gọi là Tố Đông Môn trấn, xem Dạ Trạch Hoan như một thiếu niên không nhà đem về mà thu dưỡng.
Sở Phong Lạc âm thầm quan sát vài ngày, minh bạch mình rốt cục hết hy vọng, liền bỏ đi. Hắn cũng không quay về thành, chỉ nơi nơi phiêu bạc, trên đường bị một cơn bệnh nặng. Nửa năm sau bỗng nhiên vô tình một ngày nghe nói Vụ Ẩn Thành bị triều đình bao vây tiễu trừ, lập tức chạy về.
Nhưng lại nhìn thấy, Dạ Trạch Hoan cùng nam tử kia cười cười nói nói, quan hệ thập phần ái muội, mà mọi người trong thành cũng đã xem Phượng Thất như long hậu. Mà Dạ Trạch Hoan cũng mơ hồ biểu hiện khí thế của nhất thành chi chủ.
Sau khi nguy nan của Vụ Ẩn Thành được giải trừ, Sở Phong Lạc cũng hiểu được đây là thời điểm hắn giảo trả quyền lực, vì thế liền rời khỏi Vụ Ẩn Thành. Mấy tháng sau, nhiều lần nhận được lời mời của Tiêu Viễn Lan, bản thân cũng biết không thể cự tuyệt, đành đáp ứng giang thượng chi ước.
Đã sớm biết Tiêu Viễn Lan đối hắn có tình tố khác biệt, nhưng vẫn luôn nghĩ Tiêu Viễn Lan chẳng qua là thiếu niên hoài xuân, sớm muộn sẽ buông tay, ai ngờ Tiêu Viễn Lan sẽ hạ trọng thủ, đối mình làm ra chuyện thế này, thân phận của y còn là địch nhân lớn nhất của Vụ Ẩn tộc họ, hoàng đế đương triều.
Nếu y biết thân phận của mình, đại khái sẽ lập tức biến sắc giết hắn đi. Sở Phong Lạc nhớ lại Tiêu Viễn Lan vốn là Lan đệ khờ dại, ai ngờ vừa quay đầu, Lan đệ hạ dược cường bạo hắn, nếu chuyện như vậy còn làm được, thì giết hắn cũng không có gì đáng nói.
Dù sao y là quân vương, sống nhiều năm trong tranh đấu, tâm cơ không biết thâm trầm cỡ nào.
Sở Phong Lạc trong lòng dâng lên một trận hàn ý.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Viễn Lan thản nhiên hỏi. Cho dù đã phát tiết, vẫn không rút tính khí ra, lưu lại trong cơ thể Sở Phong Lạc.
Mồ hôi thấm ướt tóc mai, thuận theo gương mặt trắng như ngọc của Tiêu Viễn Lan, Sở Phong Lạc cảm giác y có một loại uy nghiêm lẫm liệt, dù là lúc ở trên giường y phục bán mở, cũng khiến người khác nhịn không được có một loại cảm giác muốn quỳ xuống, nhìn thấy nhiều người đối y tất cung tất kính đáng lẽ phải nghĩ đến, chỉ có uy nghi của đế vương, mới có thể khiến một thiếu niên có uy quyền như vậy.
“Không nghĩ gì cả.” Sở Phong Lạc quay đầu đi, không nhìn y. Chỉ mới vừa động, tay đặt dưới thân liền cảm giác đau đớn tê dại không chịu nỗi, cơ hồ nhưng đã bị đè đứt.
Tiêu Viễn Lan hừ một tiếng.
“Xin ngươi sớm lấy ra chút.” Sở Phong Lạc mặt lạnh nói.
Đã tiết, ắt hẳn sẽ mang thai, nhưng không biết phóng lâu vậy có thể gặp bất trắc gì không.
Tiêu Viễn Lan chậm rãi lộ ra tiếu ý: “Đừng loạn động…..”
Sở Phong Lạc vừa định hỏi vì sao, thứ gì đó trong cơ thể từ từ cương lên làm nụ cười của Tiêu Viễn Lan có vẻ càng thêm đắc ý.
Sở Phong Lạc không thể động đậy, đến ngay cả giãy dụa cũng có điểm nực cười không tự lượng sức, chỉ có thể nằm tùy ý Tiêu Viễn Lan lăng nhục, qua lâu như vậy, vốn nghĩ ác mộng rốt cục cũng trôi qua, ai ngờ hưng trí của Tiêu Viễn Lan lại nổi lên. Sở Phong Lạc tràn đầy cảm giác vô lực.
Cố nén khó chịu khi dị vật trong hạ thể từ từ trướng đại, Sở Phong Lạc không nói gì nhìn hồng tiêu trướng đính —— hai ba ngày trước hôn lễ, thời điểm tân phòng vừa bày trí xong còn thỉnh mình qua nhìn thử, rõ biết đây là một hồi kính hoa thủy nguyệt, lại giả như không có gì cũng mọi người miễn cưỡng tươi cười, sau lại phải chịu đựng đa phần thị phi đồn đãi….. Hôm nay lại mơ hồ phảng phất như động phòng vô duyên lúc đó….. Bị phiên hồng lãng, uyên ương cân chẩm…..
Tiếc là cuối cùng lại thay đổi một người, Sở Phong Lạc phát giác bị nam nhân đặt dưới thân hiển nhiên không dễ dàng chấp nhận giống như mình tưởng tượng, cảm giác nhục nhã cường liệt dâng lên trong lòng, nếu lúc này còn chút khí lực, Sở Phong Lạc biết động tác đầu tiên của mình chính là một kiếm đâm chết Tiêu Viễn Lan.
“Tiêu Viễn Lan….. Ngươi sẽ hối hận…..” Sở Phong Lạc hữu khí vô lực nói.
Chỉ làm một lần đã gần như muốn lấy mạng của hắn, huống hồ lại làm lần nữa.
Thân thể nam tính vốn không phải trời sinh thích hợp tiến nhập, cho dù là nam tử âm tính của Long tộc, trong giai đoạn trưởng thành cũng sẽ huấn luyện hậu đình của mình nhằm giúp bản thân sẽ không dễ dàng bị thương sau khi thành thân.
Thì tại vì khi ra đời giám định phạm sai lầm, tạo nên hậu quả nghiêm trọng như vậy. Ngoại trừ thể chất bất đồng, hắn cùng một nam tử dương tính chẳng khác gì nhau, thậm chí vì để xứng với Dạ Trạch Hoan, hắn đã trả giá khổ cực cùng nổ lực gấp trăm lần, trở thành đệ nhất dũng sĩ của Vụ Ẩn Thành….. Hiện tại điều này cũng thành trò cười trong Long tộc.
Nghe nói mình sau khi sinh, đêm cực âm vẫn không xuất hiện, thẳng đến tám tháng sau Dạ Trạch Hoan ra đời.
Hắn cùng Dạ Trạch Hoan là chỉ phúc vi hôn, sau vì mẫu thân Dạ Trạch Hoan khó sinh qua đời, phụ thân tuẫn tình tự vận, kết quả giám định đêm cực âm lại là một âm một dương, hai người vừa vặn là thiên tác chi hợp, mai sau dù thế nào cũng phải thành thân, huống hồ Dạ Trạch Hoan thập phần mỹ lệ, đúng là một trong những đặc thù của nam tử âm tính, hoặc có thể chính vì đủ loại trùng hợp, muốn xét lại cũng không ai biết.
“Nếu nói nhất định phải hỏi hận, ta chỉ hối hận vì sao không sớm thượng ngươi.” Tiêu Viễn Lan lạnh lúc đem mình từ trong cơ thể Sở Phong Lạc rút ra, lật cơ thể Sở Phong Lạc lại, lưng hướng về phía mình, động tác lại cẩn thận đến cực điểm. Sau khi điều chỉnh tư thế song phương xong xuôi, Tiêu Viễn Lan mới lần thứ hai ý đồ tiến vào.
Tiêu Viễn Lan vì nghe nói từ thế từ phía sau này có thể sẽ không chịu nhiều thương tổn cho lắm, nên không ngại phiền như vậy.
Vừa này nhìn thấy vẻ mặt cố nén thống khổ của Sở Phong Lạc, quả thực làm y hoảng sợ. Mặc dù y có hậu cung phấn đại tam thiên, nhưng không ai có thể làm dịu đi tưởng niệm của y đối với Sở Phong Lạc.
“Tiêu Viễn Lan, ngươi kẻ điên này…..” Sở Phong Lạc bị bắt đổi thành tình trạng quỳ sấp, tư thế cảm thấy thẹn như vầy, khiến hắn nhịn không được tức giận mắng ra tiếng.
Tiêu Viễn Lan vì cái gọi là yêu mà làm ra chuyện đê tiện nhường này, vì thỏa mãn tình dục bản thân mà bức bách đối phương bày ra tư thế khiến người nhục nhã, hết thảy những thứ này đều làm Sở Phong Lạc phản cảm tới cực điểm.
“Ngươi ráng chịu đựng, Phong Lạc…..” Tiêu Viễn Lan thì thào tự nói, rốt cục nhịn không được, trực tiếp đâm vào nội huyệt của Sở Phong Lạc. Tư thế phía sau lưng này giúp y tiến vào càng sâu, tại lúc Sở Phong Lạc vì đau đớn trong nháy mắt mà la lên thảm thiết, Tiêu Viễn Lan đồng thời không kiềm được phát ra tiếng rên rỉ khoái cảm.
Thân thể này dẻo dai hữu lực, nội huyệt chặt chẽ mắc mứu mềm mại, quả nhiên là người y thích nhất….. Nhưng mà y đã vì họ mà lựa chọn một con đường vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng, không bao giờ có thể quay đầu lại nữa, chỉ có thể đi con đường này tới cùng mà thôi.
“Phong Lạc….. Tha thứ…..” Tiêu Viễn Lan nằm trên người Sở Phong Lạc, gắt gao ôm lấy eo Sở Phong Lạc, thân thể cường tráng lộ ra một loại hào quang mật sắc, làm y cơ hồ có chút không cầm lòng nỗi, vân vê chơi đùa một bên nhũ thủ của Sở Phong Lạc.
Hai tay Sở Phong Lạc bị trói ở phía sau vô lực phản kháng, dù có đau đớn hơn nữa cũng vô pháp chống cự tầng tầng tình dục lan tràn, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại.
“Tiêu Viễn Lan, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Nghe được lời nói bao hàm hận ý của Sở Phong Lạc, Tiêu Viễn Lan không khỏi toàn thân run lên, cũng không nói lời nào, cứ vậy tiếp tục động đậy. Sở Phong Lạc hét lên một tiếng đau đớn, cắn răng im lặng nhẫn nại. Cảm giác hạ thân của mình từ từ cương lên, dần dần có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Đau đớn ma sát dưới động tác thong thả của Tiêu Viễn Lan gần như không đáng kể, mà khoái cảm ban sơ nó mang đến lớn hơn hết thảy, Sở Phong Lạc thậm chí hy vọng Tiêu Viễn Lan thô bạo một chút, hắn có thể biến thành một trận ẩu đả bạo lực, chứ không phải như bây giờ ái muội dâm loạn đến cực điểm.
“Tiêu Viễn Lan ngươi kẻ điên này, có giỏi thì giết ta đi…..” Mồ hôi của Sở Phong Lạc cứ nhỏ xuống gối, làm hắn càng tức giận nhục nhã không phải bị Tiêu Viễn Lan cường bạo, mà là dưới tình huống như vầy, bản thân cư nhiên đạt gần tới đỉnh tình dục. Bản thân trước nay tự chủ cao vẫn cho đó là chút ít kiêu ngạo, cho dù có thầm ái mộ Dạ Trạch Hoan, Sở Phong Lạc cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ vì tiếp xúc của nam nhân mà có phản ứng kỳ quái này.
“Ta sao có thể đành lòng giết ngươi?” Giọng nói của Tiêu Viễn Lan dịu dịu dàng dàng, lại làm người khác tự dưng sinh ra một loại hàn ý.
“Ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!” Hắn ý đồ thoát khỏi khống chế của Tiêu Viễn Lan, lại bị hai tay Tiêu Viễn Lan gắt gao khống chế hai bên hông, động cũng không thể động.
Thống khổ bất lực cùng cảm giác dục vọng dâng tràn của bản thân đã muốn xuất ra, làm cho lý trí của Sở Phong Lạc bị kéo căng đến cực điểm, tựa hồ lại có một tia áp lực sắp sửa căng đứt, khiến hắn cả người lâm vào cuồng loạn. Hắn nói năng gần như lộn xộn ra sức mắng Tiêu Viễn Lan hiểm ác đê tiện, Tiêu Viễn Lan cũng không sinh khí, ánh mắt giống như sóng trên mặt hồ, hơi hơi rung động, tựa hồ đập vào trong lòng người, đáng tiếc Sở Phong Lạc cũng không nhìn thấy.
“Phong Lạc, đừng quên thân phận của ta. Nhưng lời này chúng ta có thể lén nói với nhau, nếu có người tại bên cạnh, đây chính là trùng long chi tội.” Tiêu Viễn Lan thản nhiên nói, vẫn đang tiếp tục động tác không nhanh không chậm.
Tình sự luân phiên cũng không hao tổn của y nhiều tinh lực lắm, đến ngay nói chuyện vẫn thập phần trung khí, Sở Phong Lạc cảm giác ý tưởng của bản thân hy vọng y mau chóng kết thúc một chút đại khái chính là một loại hy vọng xa vời mà thôi.
“Tiêu Viễn Lan, ngươi rốt cục muốn gì…..” Đối với phản ứng thâm trầm lạnh nhạt của Tiêu Viễn Lan, Sở Phong Lạc càng ngày càng thấy sợ hãi, hắn từ trong giọng nói khô khan lạnh nhạt của y không nghe ra thật giả, không biết y rốt cục là uy hiếp, hay là ôn nhu quan tâm. Nhưng không hề nghi ngờ chính là, Tiêu Viễn Lan sẽ không buông tha hắn, mà muốn gắt gao đem hắn khống chế tại bên người. Đây hàm ý rằng Tiêu Viễn Lan sẽ không giải bỏ tán công chi độc trên người hắn.
“Ngươi tự nhiên sẽ biết.” Tiêu Viễn Lan thản nhiên nói, trong mắt ánh lên một tia sầu khổ không hợp tuổi của y —— Sở Phong Lạc sẽ không hiểu, có bao nhiêu yêu, thì có bấy nhiêu đau, mà những điều này đều do một mình y gánh vác, thấm chí là do Sở Phong Lạc gia tăng trên người y.
Tiêu Viễn Lan chậm rãi vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng của Sở Phong Lạc, trong lòng một trận đau đớn, chậm rãi đem dịch thể cao trào bắn ra trong cơ thể Sở Phong Lạc.
Vào lúc gặp gỡ ban đầu, y cũng không cảm giác người này đặc biệt, mà là từ những lần gặp gỡ sau, phát hiện chỉ có người này mới thật tâm đối với y tốt, không vì bất kỳ mục đích gì mà đối y tốt. Tính cách hắn nhìn có vẻ trầm ổn lãnh tĩnh kỳ thật thập phần đơn thuần, y cảm giác linh hồn mình như tìm được chốn quay về, chính là mặc kệ y minh thị ám thị, Sở Phong Lạc đều ra vẻ không biết…..
Là chính mình đem hai người đẩy vào tuyệt lộ này.
Tiêu Viễn Lan lộ ra một tia cười khổ, chậm rãi cúi đầu, hôn lên lưng Sở Phong Lạc.
Nếu là người khác, đương nhiên có thể đi theo Sở Phong Lạc lưu lạc thiên nhai, nhưng mình thân là vua một nước, hiển nhiên không thể bỏ mặc quốc sự, chỉ có hai biện pháp buông tha hoặc cưỡng bách hắn ở bên cạnh mình. Mà bản thân lại lựa chọn để cho cả hai cùng nhau đi vào con đường hủy diệt này.
Sở Phong Lạc cảm giác dịch thể của Tiêu Viễn Lan lại tuôn vào bên trong cơ thể, mông bị nâng lên nội huyệt vì lấp đầy quá nhiều dịch thể mà không ngừng trào ra, Sở Phong Lạc có loại cảm giác tuyệt vọng, toàn thân cũng hơi chút phiếm lạnh.
Tuy rằng hắn không biết thời điểm thai nghén hài tử sẽ phát sinh cái gì, nhưng cũng biết, từ lúc mang thai trở đi, cơ thể mẹ sẽ có hơn nửa sức lực dùng để chống đỡ thai nhi phát triển, vậy nên nam tử âm tính trong thời gian thai nghén sẽ suy yếu cực độ.
Tiêu Viễn Lan cởi đai lưng đang trói Sở Phong Lạc ra, vì hắn nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay mỏi nhừ, Sở Phong Lạc dằn không được tức giận, chính là trở tay đấm một quyền, bị Tiêu Viễn Lan dễ dàng bắt lấy cổ tay, nhưng không buông ra, trầm mặc nhìn hắn.
Sở Phong Lạc nhớ tới bị mất toàn bộ nội lực, xem ra đến cuối cùng vẫn là bị Tiêu Viễn Lan hoàn toàn khi dễ, trong lòng một trận buồn bực, muốn thu hồi tay, Tiêu Viễn Lan lại vẫn nắm chặt không buông, ánh mắt sâu xa nhìn hắn.
Sở Phong Lạc bỗng nhiên cảm giác một loại ảo tưởng hít thở không thông, ánh mắt Tiêu Viễn Lan sâu đến cơ hồ không thấy đáy, rất sâu rất sâu nhìn hắn.
“Phong Lạc, chỉ có vậy, ngươi mới bằng lòng nhìn thẳng ta.”
“Ngươi là đồ điên…..” Sở Phong Lạc vốn tưởng mắng một trận bỗng nhiên có cảm giác vô lực. Hắn hận Tiêu Viễn Lan, hận y vì sao lại ích kỷ như vậy, vì cái gọi là ái năng của mình mà làm ra chuyện tán tận lương tâm thế này, nhưng đối với Tiêu Viễn Lan điên cuồng đến muốn đẩy song phương vào cảnh hủy diệt, lại có một tia sợ hãi.
Nhưng vốn cũng đã đối tương lai của mình tuyệt vọng Sở Phong Lạc lập tức trấn tĩnh lại, hờ hững nhìn thoáng qua Tiêu Viễn Lan, đẩy y ra, đột nhiên vừa đứng lên, dịch thể màu trắng từ nơi tư mật của hạ thể xuôi theo bắp đùi lõa lồ chảy xuống, vạn phần dâm mị. Mà nơi bị sáp nhập thời gian dài đại khái cũng đã sưng đỏ, trướng đau đến khó mà chịu đựng.
Sở Phong Lạc xuống giường thử đi từng bước, liền cảm giác toàn thân giống như bị người hành hung một trận bủn rủn đau đớn, hạ thể tê liệt đau đớn cũng làm hắn di chuyển trở nên vạn phần khó khăn.
Sở Phong Lạc khẽ run, muốn té ngã trên mặt đất, Tiêu Viễn Lan vượt lên trước một bước đỡ hắn, hắn lập tức bắt đầu giãy dụa, hai người lăn lộn trên mặt đất, xoay đánh vào nhau.
Nhưng lúc này khí lực hai người cách xa, Sở Phong Lạc căn bản khó có thể thoát khỏi khống chế của Tiêu Viễn Lan, bị Tiêu Viễn Lan đè lại, không thể nhúc nhích. Sở Phong Lạc thở hổn hển, Tiêu Viễn Lan vẫn đang bình tĩnh như nước, yên lặng chăm chú nhìn hắn.
“Phong Lạc, đừng lộn xộn, nếu không ta sẽ tiếp tục trói ngươi lại, ngươi không muốn tiếp tục mất tự do nữa chứ.”
“Tiêu Viễn Lan, ngươi rốt cục muốn thế nào?” Sở Phong Lạc lạnh lùng nói.
“Không có gì, ta chỉ muốn mang ngươi quay về kinh, vĩnh viễn lưu lại ngươi bên cạnh ta.”
Y còn chưa dứt lời, Sở Phong Lạc đã mạnh mẽ vùng vẫy, muốn từ dưới thân y thoát ra: “Tiêu Viễn Lan! Ngươi muốn….. muốn…..”
“Ta thật cao hứng, ngươi có ấn tượng rất sâu đậm với tên của ta, bất qua nếu ngươi gọi ta Lan, ta sẽ càng cao hứng.” Tiêu Viễn Lan khe khẽ phun ra ái ngữ, “Phong Lạc, đừng lo, bất luận thế nào, ta sẽ không tổn thương người mà ta yêu. Ta sẽ không để ngươi làm thái giám, ta muốn ngươi làm phi tử của ta, làm hoàng hậu của ta.”
Sở Phong Lạc vừa nghe câu này, so với vừa nãy càng tức giận hơn, Tiêu Viễn Lan không biết thân phận của hắn, đã tự tiện đưa ra quyết định, cũng không để ý đến cảm thụ của hắn, nếu hắn chỉ là một nam tử bình thường, đây là việc kinh thế hãi tục, làm nhục quốc thể, hắn là người long tộc, thế gian lại lưu truyền lời đồn đãi «Long tộc muốn đoạt thiên hạ», long tộc cùng y đã sớm kết thù oán.
Nghĩ đến sẽ tiếp tục bị Tiêu Viễn Lan biến thành như cấm sủng mà lăng nhục, trong lòng Sở Phong Lạc càng hận ý nan bình. Có lẽ trong bụng hắn đã sớm có hài tử, một sinh vật hắn chưa từng nghĩ đến….. Mặc dù biết sự thật mình là nam tử âm tính đã hơn nửa năm, thế nhưng Sở Phong Lạc vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận điều này, vậy nên thà rằng đi ẩn cư cũng không chịu cùng một nam tử trải qua cả đời, từ nay về sau hầu hạ dưới thân nam tử.
Mà với võ công cao cường cùng cung cách hành sự bá khí trầm ổn của hắn, tại trong nửa năm lưu lạc giang hồ này, cho dù nam tử dương tính long tộc rõ nội tình nhìn thấy hắn, cũng chỉ có ngưỡng mộ chi tâm chứ không có hôn thú chi ý. Mà khi hắn gặp được người cùng tộc, cũng đã sớm muốn tránh xa.
Hiện tại trong bụng mình có lẽ đã sớm châu thai ám kết.
Tưởng tượng đến điều này, Sở Phong Lạc liền cảm giác có một loại tuyệt vọng tựa như thủy triều ập đến.
“Phong Lạc, ngươi hảo hảo chuẩn bị, ngày mai khởi hành, chuẩn bị hồi cung.” Tiêu Viễn Lan nhẹ nhàng thản nhiên, phảng phất như vô sự.
“Tiêu Viễn Lan, ngươi không giết ta, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ thật giết ngươi.” Sở Phong Lạc lạnh lùng nói.
“Ngươi hận ta cũng tốt, vậy trong lòng ngươi vẫn sẽ nghĩ về ta.” Tiêu Viễn Lan ghé vào lỗ tai hắn khe khẽ thì thầm, Sở Phong Lạc cảm giác hắn giống như hữu ý vô tình muốn khiêu khích điểm mẫn cảm phía sau tai mình, cả người không khỏi hơi run lên.
Tiêu Viễn Lan thì thầm, đè lên thân thể Sở Phong Lạc, môi nhẹ nhàng đảo qua khuôn mặt hắn, Sở Phong Lạc hơi giãy dụa, lại phát hiện giữa hai người đã không còn chút khe hỡ, cơ hồ dán sát vào nhau hợp cùng một chỗ, mà nóng rực của Tiêu Viễn Lan lại bắt đầu rục rịch.
Toàn thân Sở Phong Lạc cứng ngắt, cảm giác mồ hôi từ từ thuận theo trán chảy ngược vào tóc. Mà Tiêu Viễn Lan vẫn đang đè trên người hắn, hai người thoáng im lặng, trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh vô thanh.
Sở Phong Lạc bình sinh chưa bao giờ gặp được người đối với hắn ôm dục vọng sâu nặng như thế, cho dù là lúc trước ở Vụ Ẩn Thành, cũng là nam tử âm tính bày tỏ ái ý với hắn, mà lúc hành tẩu giang hồ, cũng là nữ tử hướng hắn ám trịch phương tâm, nhưng Tiêu Viễn Lan cư nhiên không chỉ một lần rồi một lần biểu hiện tính thú với hắn, này không thể không khiến hắn hoài nghi mắt Tiêu Viễn Lan có vấn đề.
Lại đến lần nữa đại khái sẽ bị hắn làm tàn đi. Sở Phong Lạc có điểm vô lực, nhìn nóc nhà, lộ ra biểu tình mệt mỏi vô lực.
Tiêu Viễn Lan lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, đứng lên, còn muốn đưa tay nâng Sở Phong Lạc từ trên mặt đất dậy.
Sở Phong Lạc nhìn thấy dục vọng của y còn đang cương cứng, lại không để ý buông tha lần phát tiết này, hiển nhiên là định cố nhịn xuống, vốn nghĩ đẩy y ra, tâm cũng có chút không đành lòng, nương theo lực đạo của y đứng dậy.
Tiêu Viễn Lan ôm lấy eo hắn, lại ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn một cái. Cả người hắn cơ hồ bị Tiêu Viễn Lan ôm vào trong lòng, một loại cảm giác khuất nhục khó mà dùng ngôn từ hình dung khiến hắn xoay người qua, giơ tay cho Tiêu Viễn Lan một chưởng.
Võ công của Tiêu Viễn Lan không kém, một chưởng này lại không tránh khỏi, trên gò má trắng ngần như ngọc nhất thời trở nên đỏ ửng. Thuở nhỏ y đã là thiên chi kiêu tử, chưa từng bị ai đánh.
Tiêu Viễn Lan âm trầm nhìn Sở Phong Lạc hồi lâu, bỗng nhiên đẩy hắn ngã lên chiếc bàn cạnh y.
Lực đạo mạnh mẽ, làm Sở Phong Lạc nằm ngã ngửa trên bàn, giống như cá nằm trên thớt, mặc người xâm phạm. Y phục trên người hắn đã bị Tiêu Viễn Lan xé đến nhìn không ra dạng gì, lộ ra lồng ngực rắn chắc hữu lực, vòng eo cứng cáp mà hữu lực.
Tiêu Viễn Lan vốn chỉ định dọa hắn, nhất thời cũng kiềm không được ý loạn tình mê.
“Ngươi tái nhẫn…..” Tiêu Viễn Lan hạ thấp âm lượng đến cơ hồ nghe không rõ.
Vốn định cứ như vậy tha Sở Phong Lạc, nhưng cố nén tình dục đối với một người lần đầu đối diện chí ái, hơn nữa đối thiếu niên thực tủy tri vị mà nói, hiển nhiên là một loại tra tấn cực đại.
(đã ăn liền nhớ hương vị, muốn ăn nữa)
Tiêu Viễn Lan nâng chân Sở Phong Lạc lên, thập phần từ tốn ôn nhu tiến vào trong thân thể Sở Phong Lạc.
Lại lần nữa bị nhục đao xâm nhập, Sở Phong Lạc mất hết nội lực đã vô lực thừa nhận, không qua bao lâu trước mắt liền dần dần trở nên tối đen, mất đi tri giác.