Lạc Long Truyền Thừa

Chương 55: Đồng Quy Vu Tận


Đọc truyện Lạc Long Truyền Thừa – Chương 55: Đồng Quy Vu Tận


Ở nơi hang động ẩm ướt sau một hồi nói chuyện Thiên Kiệt và Cát Phượng cũng dần bước ra.
Cả hai người lúc này cũng đã trở lại trạng thái đỉnh phong.
Diệp Lục Thiên Lân Xà cũng chẳng kém, nó cũng đã khôi phục trạng thái điên cuồng phóng ầm ầm dưới làn nước, chẳng bao lâu nữa nó sẽ lại đến.
“Cát Phượng! Lát nữa cứ tung ra đòn mạnh nhất đánh vào đầu nó!”
Hắn cùng chẳng màng Thiên Lân Xà có là yêu thú gì đi nữa, chạy cũng không thoát được địa bàn của nó…Đành phải quyết trận sống chết.
“Tuân mệnh sư phụ!…”
Cát Phượng nhanh chóng đến lối ra sơn động ngồi vận chuyển khí lực toàn thân, một kích của nàng cũng cần thời gian tụ lực rất lâu mới có thể bộc phát.
Trên tay đại đao cùng bố trí trận pháp, hắn không ngừng cắn sống quả U Minh đứng giữa không trung nhìn về phía Thiên Lân Xà ầm ầm lao đến.
“Con này ngủ lâu chắc chắn là bị đần độn! Dính bãy bao nhiêu lần vẫn còn cậy mạnh…”
Hắn nhìn Thiên Lân Xà dần lao đến địa phận trận pháp không khỏi đắc ý, cái thứ sức mạnh Thiên Lôi này hắn sử dụng cũng không được tốt cho lắm vì cũng quá hao tổn thần lực.

Song, mỗi lần xuất kích lại đều cho kết quả tốt.
[rầm rầm….]
“Nhãi ranh! Biết không chạy được nên ra đây thí mạng sao?”
Thiên Lân Xà lao đến cũng chỉ còn bốn-năm mươi trượng không khỏi đắc ý lại cười lớn lao vút đến.
“Cho ngươi đắc ý! Con rắn chết tiệt!!”
Khoảng cách ba mươi trượng vừa đủ Thiên Kiệt vung tay quát lớn, Lồng Tơ Hỏa liền bắn phóng khắp nơi quấn đến cùng phạm vi chín cột trụ liền sáng rực tia sét, Thiên Lân Xà cũng phải thoáng động ngưng trọng.
“BẠO!”
Một tiếng quát lớn, phạm vi cả trăm trượng ầm ầm sét phóng đến sáng rực khiến thân sau của Thiên Lân Xà cũng phải quật bừa vào vách đá gào lên thảm thiết.

Cả làn nước trong cũng liền nhiễm điện giật cho nó cong cả người lên.

“hắc hắc…Mùi khói thơm quá!”
Thiên Kiệt đứng nhìn lau đi mồ hôi không khỏi cảm khái, qua một hồi con rắn vẫn còn bất động, có vẻ ăn một kích vừa rồi khiến nó đau đớn lắm.
“Gào!!!…”
Cả bản thân nó lại sáng rực sắc xanh trườn lên kéo đổ cả trụ đá.
“Con rắn thối này! Vậy mà còn chưa chết!”
Hắn cùng thoáng động lại vung tay kéo những sợi tơ lửa quấn chặt cái đầu đang gắng gượng của nó…Dường như nó đang khôi phục lại những vết thương trên cơ thể.
“Sư phụ! Người mau tránh ra!”
Cát Phượng ở phía sau lại quát lớn…Liền ngay lập tức thi triển võ kỹ linh cấp [Hỏa Linh Phượng Hoàng] tụ hóa phóng ra cả một phượng hoàng lửa cả năm trượng vỗ cánh bay đến.
[rầm….đoàng…]
Một kích liền như bom nổ bao phủ cả chục trượng không gian đầu Thiên Lân Xà khiến nó gào thét lại càng đau đớn mắt cũng dần chuyển sang sắc trắng.
Một hồi qua đi Thiên Kiệt nhanh chóng né ra rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“phù!…”
[rộp…rắc…]
Những âm thanh lại vang lên, từ trong cái võ ngoài của nó lại dần lao ra cùng đôi mắt sáng rực màu da xanh nhạt.
“Mẹ kiếp! Đây là lột xác sao!!! Cát Phượng Mau Chạy!”
[vụt…rầm….]
Cả cái thân thể của nó lao với tốc độ điên cuồng húc tung cả ngọn núi, song nó lại chỉ lắc lắc cái đầu lại nhìn đến Thiên Kiệt.
“Hay cho thằng nhãi ranh nhà ngươi! Đánh được tao đến mức này thì không còn cơ hội nào nữa đâu!!!”
Nó liền nói rồi lại gào ầm lên, toàn thân thể bạo phát sắc xanh mãnh liệt.
“Sư phụ! Nó lột xác liền sẽ tăng tốc độ nhưng bản thân lại yếu hơn!…”
Cát Phượng ở phía bên lại nói lớn.
Thiên Kiệt vung tay phóng Phi Long Châm oanh kích đến liền cắt qua lớp da của nó.

“gào!”
Nó lại gầm lên đau đớn cùng cái họng phình to phun lên một dòng độc dịch bắn đến.
“Mẹ nó! Chết Tiệt!”
Thiên Kiệt nhanh chóng thi triển dung hòa vạn vật.

Song, vẫn còn cảm nhận được dòng độc lục sắc phóng đến.
[vụt…ầm….rầm…]
Vừa kịp né ra liền bay đi tránh tia độc, các trụ đá vì dính độc lại cũng bị ăn mòn ầm ầm đổ sụp.
“Ta đấm!”
Một quyền của Cát Phượng kèm theo hỏa diễm lại bay đến phóng thẳng vào họng Thiên Lân Xà liền nổ tung thiêu cháy cả mang của nó.
[vụt….rầm….]
“Cát Phượng! Cẩn Thận!!”
Thiên Kiệt hô lớn, con Thiên Lân Xà lại cũng điên cuồng chuyển qua Cát Phượng tấn công, liền chỉ còn ba thước phóng đến.
[Đoàng!]
Lại một đấm Long Vương Quyền ập đến dã thẳng vào đầu nó khiến nó lệch hướng mà đâm thẳng xuống núi.
“ư..ư…Sư Phụ!…”
Cát Phượng sợ hãi chân run lẩy bẩy liền bay lên cạnh hắn.
“Tránh ra nhanh!”
Thiên Kiệt cũng phải thoáng bất ngờ liền đẩy cô nàng sang bên.
“Sư Phụ!…”
Bị đẩy ra bên Cát Phượng lại liền thấy hắn ăn chọn một kích chí mạng, lòng càng đau xót.

[vù…roành…]
Cả cái thân thể của hắn liền bị cái bản đuôi cả chục thước của nó vụt cho bắn vào vách núi.
“Khốn kiếp! Ta đánh chết ngươi! đánh chết ngươi!”
Cát Phượng điên cuồng liền tung hai đấm phóng đến nổ tung cả núi đá ầm ầm đè xuống Thiên Lân Xà.Song, nó cũng chẳng bận tâm lại gầm lên vang trời phóng đến chớp thời cơ hạ sát Thiên Kiệt.
“hự…”
Máu lại tuôn ra trên khóe miệng.

Thiên Kiệt điên cuồng cắn đủ loại thảo dược, lại tiếp tục bay đi né tránh cùng thì triển Huyễn Khí Bá Vương cường hóa thân thể chống chịu.
[Rầm….rầm…]
Thiên Lân Xà lúc này mắt cùng huyết sắc lao theo truy sát, mỗi nơi nó phóng đến đều là màng tơ lửa cháy rực giăng ra nó vẫn húc ầm ầm đến.
“Mẹ kiếp!…”
Hắn cắn răng chịu đựng cùng cái thân thể đang nóng hổi hơi nhiệt, lại liền phóng ra sợi tơ đu quanh trụ đá.
[Thình thịch…]
Trong một hơi thở hắn liền vút cái biến mất trong tầm mắt, con Thiên Lân Xà làm sao phản ứng kịp.
[vù…phập…]
Liền một đâm xuyên thủng cả năm tấc trên đầu Thiên Lân Xà.
[gào!!!…rầm rầm…]
Bị Thiên Kiệt vòng ra sau đâm thanh đại đao đến, nó liền húc túc vài cột trụ đá khiến Thiên Kiệt cũng chịu không ít thương tích.
“Mẹ kiếp! Cưa vùng vẫy đi!!! Con rắn thối!!!”
Cùng sau đó hắn lại càng cắn chặt răng đâm thanh đại đao xuống, hỏa độc xâm nhập thiêu đốt lan ra xung quanh khiến Thiên Lân Xà đau đớn lại lao ầm ầm xuống nước.
[Rầm!!!]
Một húc mạnh liền tông thẳng vào cột núi đá chọc trời.

Song, nó cũng bất động cùng cái đầu cắm chặt vào núi đá.
Thiên Lân Xà cũng chết, Thiên Kiệt cũng bại…Hắn thở ra một hơi liền gục xuống, hai tay bám chặt chuôi đao rồi cũng liền hộc ra ngúm máu đỏ chót…Tơ lửa quấn chặt tay liên kết với thanh đại đao cũng đã thiêu đốt cả làn da hắn…Lúc này cũng dần dần thu lại.

Chỉ qua chưa đầy một phút đã liền thành khung cảnh im bặt chẳng chút tiếng động…Cát Phượng lòng như chết lặng.

Khuôn mặt tái nhợt chẳng còn chút sắc, nước mắt lại cùng lăn xuống.
“Sư phụ!…hức…Người tuyệt đối không được chết…hức…”
Cát Phượng quặn lòng đau đớn liền bay đến cùng nước mắt lại nói cũng không lên lời.
[bụp…]
Hắn liền buông thanh đại đao rồi cũng ngã lăn ra trên đầu của Thiên Lân Xà…
“Không!….Sư Phụ!….hức….hức…Người không được bỏ ta đi như vậy….hu….hu….”
Cát Phượng đỡ hắn trên tay lòng đau xót lắm, nước mắt lại rơi lã tã xuống khuôn mặt của Thiên Kiệt.
Thanh đại đao cũng liền điên xuồng lan tràn hỏa độc cắn nuốt vào trong khiến cả thân thể con rắn cũng chuyển ấm dần lên.
Con tim hắn cũng đập yếu ớt, khé mi khẽ run lên rồi mở mắt ra nhìn cô nàng đang khóc đỏ cả mắt vì hắn.
“Cát…..Phượng…”
Hắn lại nói câu trong mồm lại chảy ra máu đỏ…
“Hức sư…phụ…hu…hu…người không được bỏ ta đi…hức người nói ta tè dầm cũng được..người nhất định phải sống…hức…”
“ực….Cát…Phượng…”
“hức….đúng rồi…Sư phụ đừng nói nữa…Đệ tử sẽ đi tìm thảo dược cho người!…hức…hu…”
“Không cần đâu!…Ta….!”
“u…òa….người…không cần đệ tử nữa sao….Người định để đệ tử một mình ở chỗ hiểm ác này ư huhu…sư phụ người là độc ác…ta…ta…chết đi cho rồi..hu…hu”
Cát Phượng lại ôm chặt lấy hắn nước mắt tuôn trào.
“Cái con tiểu nha đầu ngốc này! ta chỉ muốn nói là để ta nghỉ một nát! Mà cứ hết lần này lần khác lại chặn họng!…Có biết là ta mệt lắm rồi không…Còn nữa cái thứ màu đỏ cũng là quả [Huyết Lân-Tử cấp] ăn vào liền là rất ngọt ngào, bồi huyết TRÁNG DƯƠNG!…”
“Vậy mà nãy giờ tiểu nha đầu ngươi lại cứ ôm cái thân thể của ta, có biết là đau lắm không!…hừ”
Hắn liền một mạch mắng cho Cát Phượng một trận khiến nàng nín cả khóc rồi đơ cả người, sắc mặt cũng dần trở lên u tối không còn nhu mì nữa.
“Ta đấm!”
[rầm!]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.