Đọc truyện Lạc Long Truyền Thừa – Chương 40: Long Quân Chống Thiên
Ở đỉnh Mẫu Sơn làn gió bay qua lúc này như cũng phải ngưng động cùng không gian bị khóa chặt, Thiên Binh Vạn Mã đứng trên tầng mây khí thế ấm trời cùng ánh dương tỏa xuống.
Phía dưới cũng chẳng kém phần oanh liệt bách thú triều gầm rú cùng [Long Ly Quy Phụng] đều là thần thú to lớn hướng lên phía Thiên Binh cùng tên Thiên Tướng cầm đầu.
“Thiên Thái Thản! Ngươi mất công kéo quân xuống đây…Thì Long Quân ta cũng không ngại tiếp đãi!.”
Long Quân đứng vững như cột chống trời khuôn mặt chẳng chút biến sắc, ngược lại còn muốn uy phong lẫm liệt phất tay áo nói âm thanh rền vang khắp không gian.
Thái Thản mặt mũi tức giận cau có vứt thiên chỉ tan biến vào hư không liền huyễn hóa ra thiên kiếm sáng rực hoàng kim sắc cùng chĩa đến.
“Long Quân! Ngươi dám chống lại Thiên Đình…Đừng tưởng là có Thủy Thần bảo hộ thì chúng ta không dám làm gì ngươi!…Tất cả Thiên Binh, chuẩn bị tấn công!!!”
Gã tức giận lớn tiếng đe dọa rồi quát lớn.
[rầm rầm!…rầm rầm!…]
Thiên Binh Vạn Mã đập thương hô hoán khua chiêng đánh trống khí thế ầm trời tạo ra uy thế vô cùng khổng lồ rồi cùng phóng ngựa lao ầm ầm từ trên thiên khung xuống, vạn quân bước đến đâu thì kình vân hướng đến đó tạo ra con đường mây trắng.
“[Tứ Linh Thần Thông Thuật Pháp] Thanh Long! Huyền Vũ!”
Long Quân kết ấn thuật tứ linh thi triển quát lớn.
Thanh Long lay chuyển mắt lóe thanh sắc tỏa sáng hứng về Thiên Binh liền uốn lượn bay lên chặn đường.
[roành…]
Một quật của Thanh Long phóng đến cả trăm tên Thiên Binh đã ngã ngựa bay đi khắp nơi xong lại đến thần quy khồng lồ hai răng nanh dài nhìn đã lâu năm sinh sống cùng trời đất nên đã thạch hóa.
Thần Quy há cái mồm khồng lồ nhìn chậm rãi nhưng lại mang đầy uy lực phóng đến một dòng nước áp xuất lớn bắn phóng lên lại có vài trăm tên cứ thế bị dòng nước cuốn bay đi lên trời rồi rơi lả tả xuống như cơn mưa.
“Thi triển Thiên Quân Trận Pháp cho ta.”
Thiên Tướng Thái Thản tức giận vung tay quát lớn, ngàn tên Thiên Quân nhanh chóng phóng ngựa lên trên không trung đều phóng thương thần chĩa đến tỏa ra thần khí ầm ầm huyễn hóa ra mũi thương thần lực sắc nhọn to đến ngàn trượng lao ầm ầm xuống.
Thần Quy nhanh chóng thụt lại chúi vào trong cái mai đầy đá cỏ rong rêu bay vù vù đến chắn [Thiên Quân Xuyên Kích] đang ầm ầm phóng xuống.
[roành!]
Thần Quy hứng chọn một kích của Thiên Quân, tiếng nổ tung liền phát ra nơi va chạm rồi nổ tung, thần lực bắn phóng khiến Thiên Quân cũng bị áp lui còn Thần Quy thì bật ngửa ra sau va đập xuống đỉnh Mẫu Sơn ầm ầm khiến đỉnh núi vài ngàn trượng cũng vỡ nát không ít, đá cây ầm ầm lăn xuống như núi nở, dù đã dùng mai rùa để hứng đỡ thiên kích nhưng thần lực vẫn quá mạnh khiến cho Thần Quy mất sức chiến đấu liền tan ra thành đám mây trôi đi.
Long Quân thấy vậy liền tức giận kết ấn Hỏa Phụng cùng Bạch Hổ cùng lao đến phá nát Thiên Trận.
[rầm rầm!…]
Thiên Quân bị cùng lúc oanh vỡ trận bay đi như diều đứt dây ầm ầm rơi xuống.
Thiên Binh Vạn Mã lúc này cũng đã hạ xuống, bách thú triều cũng ầm ầm lao đến nghênh chiến tạo khung cảnh đại loạn thiên địa.
“Thái Thản! Cái đám Thiên Đình các ngươi luôn muốn thu thập Thiên Kiệt Huyết Mạch lên Thiên Đình!…Nói thì hay lắm nhưng lại làm tan nát gia đình các tộc…Đúng là đám Khẩu Phật Tâm Xà!!!”
Long Quân đứng đối mặt Thiên Tướng-Thái Thản tức giận quát lớn trách mắng.
Gã thấy vậy mặt mũi liền vặn vẹo không nói lên lời, dù phàm nhân cũng có chiến của phàm nhân, bách tộc có trận chiến của bách tộc.
Song, Thiên Đình đương nhiên cũng phải cần có kỳ tài nhân vật để bảo vệ thiên địa.
Cái nơi Hạ Giới này vốn đã hỗn tạp vì [Thần Thánh Vạn Tinh] từ khắp nơi trong Tinh Hà đến sinh sống truyền đạo nên đôi lúc làm cản chân vướng tay nhau, thu thập kỳ tài nhân vật cũng là để bồi dưỡng thành tài chống lại các thế lực Thần Cấp.
Giờ đây trước mặt lại có người chống lại Thiên Đạo há chẳng phải là ngu muội chống trời.
“Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ thì ta cũng cạn lời rồi!…Thiên Tướng- Thái Thản thỉnh Thích Thiên Đế!!! Nay gặp tộc nhân Nghịch Đạo Chống Thiên xin đừng phép sự dụng Thiên Đạo…”
“Thần Thông: Thiên Phạt!!!”
Thái Thản tức giận nghẹn cả họng quát mắng, tay nhẹ nhàng đưa thanh kiếm lên đỉnh đầu liền phóng lên luồng sáng vàng hoàng kim khai mở Thiên Đạo Trừng Phạt…Hàng ngàn, hàng vạn thiên kiếm thần cấp phóng từ vòng Thiên Đạo oanh kích bách triều vạn thú và thần thú khiến tất cả chúng ầm ầm kêu lên đau đớn tan biến thành làn mây.
Long Quân chỉ hừ lên một tiếng vung tay nhìn lên thiên khung vàng rực cả vạn kiếm thần cấp xuyên vân giáng xuống.
“Hừ!…!Long Hóa!!!”
[Đoàng!]
Long Quân liền hóa rồng dần dần to lớn móng vuốt khổng lồ đẩy ra khiến núi đá răc rắc nổ tung bắn đi khắp nơi…Qua một hồi Long Quân ngóc đầu lên, toàn thân Hoàng Kim Long tỏa sáng rực rỡ ánh mắt sáng chói, lông bờm bàng bạc lôi sừng trắng lan tỏa, hai râu dài tung bay cả vài trăm trượng quật xuống thôi đã khiến Thiên Quân bay tan tác.
[roành!]
Một trảo vung đến cào cả ngần tên Thiên Quân đều tung bay cùng đất đá núi rơi lả tả.
“Long Tộc Thần Thể! Quả nhiên bất phàm!…Nhưng thế thì đã sao!…Chống lại Thiên Đạo!!! Chỉ có chết…”
Thái Thản đưa tay lên, từ vòng thiên đạo hạ xuống thanh trường kiếm hoàng kim khổng lồ hiện ra từ chuôi kiếm, thân kiếm rồi đến mũi kiếm…Thần lực phóng thích ra cả vạn trượng, Thái Thản cười ha hả vui sướng như lâu lắm rồi mới được đánh trận thỏa thích.
“Ngươi! Cái tên điên!…Đám Thiên Đình các ngươi đều là một lũ điên…”
Long Quân tức giận ầm ầm quát mắng tên Thái Thản.
“Thần Vương Kiếm-Thiên Đạo…Một hạ thôi chỉ sợ cả đất bắc này sẽ tan nát chỉ còn đá vụn.”
Long Quân thân thể gần cả ngàn trượng quấn quang đỉnh núi Mẫu Sơn nhìn đến mặt mũi thoáng ngưng trọng nghĩ trăm phương ngàn kế để chống lại.
“Haha Chống lại Thiên Đạo! Ta cho ngươi biết sẽ lại như thế nào!.”
Thái Thản cười lên điên cuồng hạ hai tay xuống, Thần Kiếm liển hạ theo bổ xuống ầm ầm khí lực như muốn chém nát cả không gian.
“Khốn Kiếp!…TA LIỀU VỚI NGƯƠI!”
Long Quân quát lớn ầm ầm phóng lên quyết không để Thần Kiếm phát nát đất Bắc cùng lúc thi triển thần thông thuật pháp núi sông cùng ầm ầm phóng lên thành hai bàn tay.
“Thần Thông: Sơn Xuyên Thủ!!!”
Long Vương gầm lớn vang khắp Thiên Địa…Thần thể long tộc cùng hai bàn tay lớn, một núi đá cứng cáp, một dòng nước cuộn trào dâng lên cả vạn trượng ập lấy Thần Kiếm đang hạ xuống.
[rắc!…đoàng!..]
Âm thanh nổ vang trời phát ra, hai bàn tay giữ chặt thanh kiếm lúc này đều chấn động mãnh liệt.
Long Quân thoáng bất ngờ mà ngưng trọng tỏa ra thần lực tạo khiên chắn bảo hộ nhưng cũng bị thanh kiếm áp cho ngược dần xuống.
[rầm!..]
Thần lực phóng thích ra hạ xuống núi đá Mẫu Sơn ngàn vạn trượng lúc này cùng hứng chịu phải nổ vỡ tan tành chỉ còn khoảng năm trăm trượng mới chịu dừng lại.
Long Quân thở hồng hộc gầm lên ánh mắt nổi đầy huyết tơ nhìn thần kiếm vàng rực, thân thể lúc này chịu không ít thương tổn dòng máu vàng chảy xuống vùng đất liền trở lên màu mỡ cây cối đều mọc lên xanh tốt như được dòng thần lực tẩm bổ.
Thiên Quân Vạn Mã lúc này lại bé tí chẳng bằng con kiến nhìn đến thân thể thần long lại càng sợ hãi không cả dám động.
“Hahaha….Long Quân! Ngươi ngày đó nếu ngoaan ngoãn lên Thiên Đình thì có phải không có ngày này không?…Cứ phải chống lại mới được sao!…”
Thái Thản trên không trung cười ha hả vui sướng.
“Ta Khinh!…Các ngươi thì chẳng có gì tốt, ta chỉ muốn bảo vệ mảnh đất của ta…Các ngươi lại cũng chẳng để ta yên!…”
Long Quân mình đầy thương tích nhưng cũng chẳng khuất phục lại mắng.
[rắc rắc…]
Thanh kiếm lại đè xuống khiến hai bàn tay lại cùng đổ nát vỡ xuống đi một ít.
Thái Thản nhìn thấy thế cười lên vui sướng khi đè bẹp được Long Quân lại định nhấn tay xuống.
Đột nhiên thiên khung lại hóa hồng sắc đẹp đẽ, cánh hoa sen hồng nhạt bay đầy trời khiến khung cảnh đang như đại trận lại tự nhiên an bình đi.
Ngàn vạn cánh hoa sen liền ở một vị trí tích tụ lại rồi tỏa ra bay khắp trời hình thành một người trung niên nhìn rất ôn nhu.
Toàn thân cao ráo áo khoác xanh lục ba đạo hồng quang tỏa sáng sau lưng nhìn rất thoát tục…
“Cốc Tiên Đế!!!”
Cả Long Quân cùng Thái Thản lúc này đều phải nhìn đến thốt lên.